Em luôn nhận ra anh chương IV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay sau khi rời khỏi nhà anh, cô chạy ngay về nhà mình khi nhìn thấy xe của Khánh Văn đang đậu ngay đó.

-          Anh Khánh Văn. Cô gọi anh ngay từ xa khi chưa đặt chân vào con đường vào nhà mình. Anh nghe thấy thế liền mở cửa xe ra, tiến đến chỗ cô, cho ngay một cái cốc vào trán cô.

-          Á. Đau em

-          Em đi đâu vậy hả? Chạy mà không nghe tiếng anh gọi.

-          Hì. Anh nhìn thấy em hả? Thế mà em đang vui mừng vì nghĩ anh sẽ phải lo lắng cho em cơ đấy.

-          Sao em chạy theo cậu ta.

-          Không có gì đâu anh ạ, anh vào nhà không?

-          Không. Anh đến đưa em cái này rồi còn đến công ty! Anh nói rồi đưa ra cho cô một chiếc điện thoại mới. Thấy cô ngần ngừ không lấy, anh nói

-          Sản phẩm mới của công ty, em dùng rồi cho anh ý kiến. Với lại em cũng không có điện thoại thì dùng nó luôn cũng được.

Nói xong anh cốc nhẹ vào đầu cô

-          Sao lại thẫn thờ như thế, xúc động quá rồi hả? Anh lại trêu cô

-          Anh.

Cô hét lên.

-          Em lớn rồi. Đừng cốc đầu em nữa

-          Haha. Vậy anh đi đây. Tạm biệt người lớn

Cô nhìn anh đi hết con đường rồi mới bước vào nhà, lòng vui sướng vì sự quan tâm của anh

Vừa vào nhà cô đã nhận ngay được cuộc gọi của anh

-         Anh gọi xem thế nào. Mà em chắc cũng mất luôn danh bạ,nên lưu lại số anh đi. Mà em có biết số này không vậy?

Anh hỏi mà khiến cô giật mình, nhận ra mình cũng không biết số điện thoại của chính mình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro