Em vẫn còn yêu Anh nhiều lắm (phần 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc: 08:59 ngày 9/12/2011

* * *

Hôm nay anh ở lại rất khuya, không nói gì cả. Chỉ nhìn tôi cho đến khi ra về.

- Em hãy ngủ đi nhé.

- Anh biết, trong giấc mơ em đã thấy gì không?

Anh khựng lại một hồi lâu, rồi đôi mắt buồn ấy cũng quay đi... Anh không muốn biết sao?Người yêu anh đã mơ thấy hình ảnh của một người đàn ông khác, và người đàn ông đó chính là anh trai của anh, vì anh trai của anh, người yêu anh đã rơi vào khủng hoảng không lí do, và quặng đau một cách vô thức và không hiểu vì sao lại có!

Tôi nhìn ra chiếc cửa sổ được đóng đinh chặt kín, và nghe những âm thanh của giọng một ai đó...rất nhỏ, nhưng lại đủ cho mọi thứ vỡ òa.

Tôi chạy đi trong hoảng loạn, tìm những thứ gì không định trước. Chỉ biết khi đến nơi, trêntay tôi đã có đủ dụng cụ để pháđi cánh cửa đó.

Chiếc búa đập thẳng vào cửa, vang lên những tiếng chói tai, đau ngực. Vậy mà, chỉ có tay tôi nhức nhối, còn cánh cửa vẫn im thinh thít, không rung rinh. Và đến những thứ khác, tôi đã thấy tay tôi sắp rời ra, rát buốt mà cánh cửa đỉ xê dịchđi chút ít. Tôi bất lực, khóc òa trong không gian trống rỗng. Tôi muốn ra ngoài ấy, tôi muốn được gặp người đàn ông ấy, dù xấu xa đến mấy, dù tôi đang làm người yêu tôi đau khổ, tôi cũng muốn gặp được người đó. Lí do là gì? Nghĩ đếnnó...đầu tôi đau quằn quại.

Dùng đôi tay đáng thương tàn tạ, cùng những sức lực yếu ớt cuối cùng, tôi cầm chiếc ghế gỗlên, quăng mạnh về phía cửa sổ.

Vẫn không kết quả gì!

Rầm!!Rầm!!....RẦMMMMMMMMMMMMMMMM

Cuối cùng, cánh cửa cũng chịu thua, buông mình...rớt xuống. Tôi vội nhìn ra đường, chắc có lẽ ồn quá, vài ba căn nhà bật đèn sáng trưng...

Tranh thủ hết sức, tôi thắt những tấm ra lại với nhau thật chắc, cột vào thành giường và...leo xuống.

Đường phố giờ không còn tấp nập nữa, chỉ heo hắt vài ánh đèn đường màu vàng, sáng sáng...mờ mờ. Tôi vẫn đi, dù chẳng biết mình đang đi đâu? sẽ đến đâu? dừng lại tại đâu?

Chỉ là, chân cứ bước và lòng muốn thế! Có thể, là tôi đang đi tìm...

Và rồi, tôi lại thấy, người đàn ông ấy, sao giờ này đang ở đây? ngồi dựa vào cột đèn đường...nhìn tôi.

Anh đứng dậy, đi chậm.

Dáng anh rất ấm, tay anh rất ấm, mặt anh rất ấm!

Tất cả những gì tôi cảm nhận được là như vậy, chỉ là cảm nhận như vậy.

Anh đứng im...im lìm.

- Anh ấy là em của anh à?

Gật đầu.

- Em có quen anh, đúng không?

Gật đầu.

- Sao anh không nói gì thế?

Cười. Anh cười rất đẹp, dịu dàng đến hoang mang. Chúng tôi đi với nhau rất lâu, mà chẳng nói thêm gì nữa cả. Dù vậy, tôi vẫn thấy rất vui, trên cả niềm vui. Nhưng, anh bỗng đi giật lùi...ra khỏi lề đường.

Để làm gì thế?

Không! Chiếc xe tải kia đang tới.

- ANH!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Chiếc xe không hãm phanh, nó chạy rất nhanh. Chân tôi không nhấc nỗi, đầu rất đau. Anh vẫn cứ bước, tay chìa ra...Chiếc xe đến...đâm thẳng vào anh.

- Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Tôi hét lên, cả một vùng trời màu đen hóa đỏ trong mắt, conngười tôi như bị gì đó xe toạt, đau đớn và gào thét điên đảo...Đầu tôi như bị cuốn vào một cơn bão táp, gió quật mạnh và nhiều thứ chạy qua vùn vụt.... Đau lắm, kinh hãi lắm...

Nước mắt tôi đục ngầu rơi xối xã, tôi không thở được...chỉ còn lại những cơn la hét đau đớn. Cho đến khi mội vài ngườichạy đến.

Họ đỡ tôi dậy. Tôi vùng vẫy.

Họ kéo tôi lên. Tôi bỏ chạy.

Mắt tôi điên dại tìm anh, cơ thể mệt nhoài cùng bàn tay xưng táy mò mẫm cả khúc đường ấy:

- ANH Ở ĐÂU???ANH Ở ĐÂU?????

Tay tôi cào đường, bật máu. Những người dân sợ hãi nhìn tôi. Rồi ở đâu có một đôi tay lạ, đến bế tôi đi...

---------

Đặt nhẹ tôi xuống một chiếc ghế đá, người đó quỳ dưới chânvà ôm tôi khóc.

Tôi biết, đó là ai.

Tôi biết, đó là anh. Người yêu của tôi!

Tôi không khóc thêm được gì nữa cả. Dùng đôi tay đầy máu của mình, xoa nhẹ đầu anh.

* Anh đau khổ vì em đau khổ.

Mắt anh buồn, dù anh đã cố vui.

Giây phút cuối, cứ lặng bóng vô hình

Anh đừng nhìn, và không đau nữa nhé!

Em xin lỗi, lẽ ra phải...yêu anh! *

.

- Anh ơi...em muốn về nhà!

Cánh cửa mở ra rất vội, hai người xa lạ, một đàn ông già, một đàn bà già, cũng đau khổ nhìn tôi. Người đàn bà ấy, tóc bạc từng mảng, mắt buồn vô hạn, nước mắt dầm dề, ôm chầm lấy tôi.

Mẹ à! Ba à!

Họ cũng đau khổ, vì tôi đau khổ.

Mẹ tôi nhẹ nhàng dắt tôi lên từng bậc cầu thang, bà nói đâylà nơi xưa kia tôi thường xuyênlên xuống. Bà dẫn tôi đến "căn phòng của tôi", mọi thứ đều được giữ nguyên vẹn.

Mẹ từ tốn dùng khăn lau nhẹ, và bôi thuốc cho tôi, trong lúc đó, bà cứ khóc mãi.

- Sao mẹ lại khóc?

- Vì mẹ mừng con đã trở về.

- Không! Trông mẹ rất đau lòng.

Tôi ngủ thiếp đi trong cơn mệt nhoài.

----

Ánh nắng chói mắt làm tôi tỉnh, căn phòng này, cửa sổ nào cũng đã mở toang, không như ngôi nhà ấy. Tôi cựa mìnhngồi dậy, thì thấy hai bàn tay đau nhứt đến tận xương tủy.

- Anh làm em rất sợ.

Anh ấy ngồi trên chiếc ghế màu đó xinh xắn. Anh ấy đã xuất hiện, tôi có linh cảm, cứ mỗi lần mình mở mắt, anh ấy sẽ có mặt.

"Em đừng khóc"

Anh vẫn ngồi xa như vậy, lần đầu tiên nói với tôi, nhưng tôi ngỡ giọng nói ấy tôi đã nghe lâu rồi, rất lâu rồi.

- Em có yêu anh không?

"Em xuống nhà đi. Mẹ đang chờ"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro