phan 2a

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Em có yêu anh không?

"Em xuống nhà đi. Mẹ đang chờ"

Anh cười, đứng dậy và bước đi.Một Bước anh đi là nỗi sợ lớn lên nhanh chóng. Tôi vội vã xuống giường chạy theo.

Đến cầu thang, tôi nghe từ dưới vọng lên giọng nói quen thuộc:

- Sau hai năm, bệnh của cô ấy vẫn không khỏi bác ạ. Cô ấy liên tục tưởng tượng mình đang gặp được anh ấy... từ khi bước ra khỏi căn nhà ngăn cách ấy.

- ... Bác nhớ nó quá...thấy nó về với bộ dạng này, bác đau lòng lắm cháu ơi.

- Đã hơn ba năm rồi, mà mọi chuyện vẫn không thể thay đổi.Cháu cứ nghĩ...cô ấy đã quên được anh Khương.

Anh Khương????

- Trong tiềm thức của nó...có lẽ, mọi chuyện chỉ được che lấp, chứ không thể quên đi...khổ con bác quá...

Tôi nghe thấy tiếng mẹ khóc, tôi không hiểu gì cả. Hoàn toàn không hiểu họ đang nói cái gì.

- Nếu như ngày đó chính là conđi mua thuốc, chứ không phải anh ấy...thì anh ấy đã không bịtai nạn và...bỏ lại cô ấy.

RẦMMMMMM

Mẹ và anh nhìn ra, tôi nằm dưới bậc thang cuối cùng, người be bết máu!

----

Tôi thấy anh đứng ngoài cửa, nhìn tôi. Mọi thứ rất rõ, anh rất gần, và họ nói...anh đã chết

Hai mắt tôi mở ra đau nhói, còn lại không gì trên cơ thể là cử động được cả. Có lẽ xương tôi gãy nhiều, cả đầu và thân thể đều được bó bột, trừ vài ngón tay bên phải. Trước mặt tôi là Mẹ, Ba, Người yêu tôi và...Anh.

Anh - họ nói anh - chỉ là một ảoảnh!

- Anh ...ấy...đứng rất...gần anh...

Người yêu tôi có vẻ hốc hác lắm, mặt anh giờ đây như một bản nhạc buồn bi thảm, đầy nốt trầm và dài những âm đau.

- ...Ừ...

- Hơn...hai năm trước.... anh là...người ...yêu...em ...sao?

- ...K...Không

- Anh ..ấy???

- ...Ừ...

- Anh...ấy...yêu...em...nhiều...lắm...không?

- Anh ấy rất...rất....yêu em.

Anh khóc, mặc anh cố gắng kiềm nén, nước mắt vẫn rơi ra nhiều. Bên cạnh, mẹ dựa vào ba, khóc muốn ngất đi. Chỉ có anh ấy, vẫn mĩm cười...dịu dàng.

- Còn...em...Em ...có yêu...anh...ấy nhiều...không?

- ..Có...Nhiều đến nỗi...Anh và mọi người chỉ muốn nó vơi đi một ít...

- Em...có...hạnh phúc...không?

- Có. Em đã rất...hạnh phúc.

- Em quen...anh ấy....như thế nào?

Anh im lặng...

Có muộn màng quá rồi không?

- Xin...anh...mà

- Anh ấy và em đã quen nhau từ nhỏ...Là người đã tập cho em chơi đàn, là người luôn bảovệ em, là người yêu em cho đếnchết....anh ấy...cũng rất hạnh phúc...

- Em...là người....làm cho...anh ấy chết sao?

- ...

- Anh...kể...đi.

Hơi thở tôi đang yếu dần, và tôi cần nghe nhiều hơn, vì tôi, không còn lại trí nhớ....

- Vào ngày sinh nhật em, mọi thứ đã diễn ra rất hoàn hảo...cho đến khi em đùa với anh, em đã chạy và đường và không chú ý. Một chiếc xe máy...

Anh nghẹn ngào...

- Anh ấy...đã ra đỡ cho em...embị thương nặng và...anh ấy...chết sao???

- Không, không...

- Vậy...vì...sao...em lại mất trí...nhớ?

- Vì... con đã quá đau khổ trướccái chết của nó. Con khóc rất nhiều, qua bao nhiêu ngày, convẫn vậy, chỉ ngồi trước di ảnh của nó và ...khóc. Đến nỗi, nhãn mạc của con bị tổn thương nặng. Đến một ngày....

Mẹ tôi không kiềm lòng được, bà kể một đoạn rồi gục vào lòng cha tôi...

- Đến một ngày...em biến mất, mọi người tìm thấy em ngất xỉu ở...mộ anh ấy. Từ đó, về nhà em cứ nói chuyện một mình, còn nói với mọi người anh ấy chưa chết. Khiến mọi người vô cùng sợ hãi. Mắt em yếu dần, mờ dần, em lấy tay mìng chọc vào mắt...vì nghĩ nósẽ khiến mắt em nhìn...rõ hơn, để thấy anh ấy...nhưng mắt emkhông chịu được quá nhiều tổn thương, khiến em không còn nhìn được nữa... Em không còn kiểm soát được mìh, mọi người phải đưa em vào...BVTT, ở đây, tất cả bác sĩ đều rất cẩn thận...nhưg chỉ một bất cẩn nhỏ. Họ đã để em tự mìh nhảy từ lầu hai xuống...Nhưg may mắn vì emđã khôg chết...và...mất đi trí nhớ...A đã ngỡ...đó là điều tốt!

"Họ nói điều đó có đúng khôg A?"

Tôi nhìn A với cả một tấm thân tàn tạ, cả một tình yêu khôg trọn vẹn, đầy nỗi đau của mọi người, và bằg vài hơi thở yếu ớt ...

"Em là một cô gái rất ngốc"

" Vậy...sao A lại...nỡ bỏ em đi?"

- Còn...anh..ấy?

Nhìn mặt "người yêu tôi", bạn sẽ cảm nhận được, anh ấy đag khổ sở lắm. Bao nỗi đau dườg như đau trùm khắp trái tim của A ấy. Vì lẽ gì A lại đau cho em?

- A ấy...vì lúc đó...khi em bị chiếc xe máy đụg phải...A ấy vội vã chạy đi mua thuốc...A ấy băg qua đườg, chiếc xe tải khôg phah,A ấy khôg...tráh kịp...

Máy điện tim chỉ còn một dògchạy yếu ớt, tôi ho sặc sụa, máu trào ra rất nhiều. Bao nhiêu hìh ảh tan thươg ùa về nhah, và dữ tợn. "Người yêu tôi" và ba mẹ sợ hải, ba chạy đi gọi bác sĩ.

- Đừg em, đừg!

A khóc - "Người yêu tôi"

A nắm nhữg ngón tay bên phải - "Người yêu tôi"

.

* Em xin lỗi, lẻ ra phải yêu A

Xin lỗi anh, vì nhah làm A khóc

Xin lỗi A, vì làm lòng A nhọc

Em xin lỗi, em khôg thể yêu A.

Họ đưa nhah tôi vào bàn mổ, họ bảo là, trog ngực tôi tụ máu bầm.

Một liều thuốc gây mê đầu tiênđược tiêm vào người tôi.

Họ vẫn thấy tôi mở mắt.

Liều thứ hai, mạnh hơn liều thứ nhất.

Họ nhìn thấy mắt tôi vẫn mở.

Người bác sĩ già, lại gần nhẹ nhàng với tôi.

- Ngủ đi cô bé.

- Không..được...nếu nhắm mắt....anh ấy...sẽ biến...mất!!!

.

Ở thiên đường màu xanh, sẽ có anh đứng đợi

Một tình yêu không lời...Dù emkhông nhớ tới

...Em vẫn mãi..yêu anh

Tạ Kin*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro