[15]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sàn gạch đá hoa cương vốn dĩ trơn bóng sáng ngời, hiện giờ lại như bão vừa quét qua, một mảnh hỗn độn.

Mảnh sứ văng khắp nơi, cả sàn nhà biến thành cái vỉ pha màu.

Ba người còn lại, sắc mặt cũng gần giống vỉ pha màu, lúc xanh lúc trắng.

Taehyung làm đổ cả bàn thức ăn xong, trên mặt vẫn tươi cười, ung dung mà nhìn nam nhân ngồi đối diện, ánh mắt khiêu khích.

Min Yoongi từ nhỏ đã bị nuôi nấng chiều chuộng, người muốn cùng hắn kết giao mấy ai không phải cúi đầu khom lưng, a dua nịnh hót? Hôm nay xem như lần đầu gặp được kẻ dám làm Min Yoongi bẽ mặt như vậy, hơn nữa còn là ngay trước mặt người phụ nữ của hắn.

Việc này, không thể bỏ qua.

Giây tiếp theo, Min Yoongi đột nhiên đứng lên, có ý định phát tác "Cậu..."

Trong một khắc, vô số ý niệm hiện lên trong đầu Jisoo, nhưng ngàn vạn suy nghĩ đều quy về một điều duy nhất: tuyệt đối không thể làm hai người này trở mặt ngay lúc này!

Ý niệm này vừa xuất hiện, Jisoo phản ứng so với Min Yoongi còn nhanh hơn, nhanh chóng đứng lên, trừng mắt nhìn Taehyung, cả giận quát "Anh đáng ghét chết đi được!"

Nói xong liền dậm chân, thở phì phì mà bước ra ngoài, cũng không quay đầu lại, trực tiếp bỏ của chạy lấy người.

Taehyung kinh ngạc vài giây, sau đó sắc mặt liền trầm xuống, nhanh chóng đứng dậy đuổi theo.

Hắn chân dài, ba chân bốn bước đã đuổi kịp Jisoo.

"Em đứng lại đó cho anh!"

Jisoo quay đầu, trừng trừng nhìn hắn "Không!"

Nói xong còn cố ý bước nhanh hơn, tựa như bay mà chạy vào thang máy.

Taehyung ánh mắt đột nhiên trở nên hung ác, vài bước đuổi theo, một phen giữ chặt tay cô sau đó khiêng người đến trên vai. Động tác nhanh nhẹn, vô cùng thành thạo.

"A a a! Đáng ghét đáng ghét đáng ghét, mau bỏ em xuống!"

Jisoo dùng hai chân cố sức giãy giụa.

Taehyung tức giận giơ cao một bàn tay, dùng sức mà hướng mông Jisoo vỗ "bốp" một tiếng.

"Thành thật chút đi!"

"......"

Ô ô ô, xà tinh bệnh dám trước mặt mọi người đánh mông thiếu nữ...

Hai anh em ầm ĩ đi rồi, trong phòng không khí bỗng nhiên ngưng đọng đến nỗi làm người hít thở không thông.

Jennie đã bị một màn vừa rồi dọa thành pho tượng. Tuy rằng trước đó cũng có chuẩn bị tâm lý, biết Taehyung chính là xà tinh bệnh đại vai ác, nhưng biết là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là một khác.

Jennie hiện tại đều bị doạ sắp ướt quần rồi được chứ!

Người như vậy, Jisoo làm cách nào có thể sống cùng với hắn hơn ba tháng qua? Đổi làm cô, khẳng định đã sớm bị hù chết tám trăm lần.

Jennie phát ngốc một hồi, không chú ý chính mình đã bị Min Yoongi ôm đến trên đùi.

Mãi đến khi hắn cất giọng thì thầm bên tai "Loại bệnh tâm thần này cũng đáng đến em kết bạn sao? Nhân lúc còn sớm mau tuyệt giao đi!"

Jennie có chút bực mình "Tôi cho dù tuyệt giao với ai cũng sẽ không bao giờ bỏ mặc Jisoo, anh hiểu chứ?"

Nói xong liền phục hồi tinh thần, bắt đầu giãy giụa "Tôi có cho phép anh động tay động chân sao? Mau thả ra!"

Min Yoongi thấp giọng cười cười "Tôi không chỉ muốn động tay động chân với em, tôi còn động môi nữa."

Dứt lời, Min Yoongi nắm lấy cằm của Jennie, thô bạo hôn cô, giống như sắp đem người nhai nuốt.

Jennie càng ra sức đẩy đối phương ngược lại càng siết chặt, một bàn tay đã không an phận mà chui vào vạt áo...

Hu hu hu mẹ ơi, ở đây có đại sắc lang ức hiếp người!

***

Jisoo bị Taehyung vác như vác bao tải đi xuống lầu, lại khiêng đến bãi đỗ xe, cuối cùng ném lên ghế phụ.

Đệm ghế tuy rằng rất mềm, nhưng Jisoo vẫn bị quăng đến choáng váng, chờ Taehyung từ bên kia ngồi vào tới, cô liền nhịn không được mà hầm hừ "Em có phải là bao tải đâu, anh đừng có khiêng tới khiêng lui được không? Ruột gan sắp trào ra hết rồi!"

Taehyung thấy cô nửa ngày cũng chưa thắt đai an toàn, liền không nói hai lời, cúi người chồm qua cài giúp, khóe miệng nhợt nhạt nhếch lên "Yên tâm, ruột có trào ra, anh giúp em nhét trở vào là được."

"......"

Taehyung sau đó cũng tự mình thắt đai an toàn, chờ xe chậm rãi di chuyển rồi mới mở miệng "Người ban nãy hẳn là nữ nhân của Min Yoongi, sau này đừng tiếp xúc với cô ta nữa."

Jisoo vừa nghe thấy liền cả giận, tên này hiện tại còn muốn quản cả chuyện cô kết giao với ai sao?

"Đó là bạn tốt của em, vì cái gì không được tiếp xúc?"

"Tên Min Yoongi đó vừa nhìn liền biết không phải thứ gì tốt, loại người này không đáng để lui tới, nhân lúc còn sớm mau tuyệt giao."

Jisoo:......

Mi một tên đại vai ác, có tư cách để nói người ta không phải thứ gì tốt sao?

Hồi tưởng một màn vừa phát sinh ban nãy, Jisoo trong lòng lại buồn bực. Cô cùng Jendeukie gặp lại nhau, cứ tưởng ngày tháng sắp tới sẽ dễ dàng một chút, ít nhất trên con đường ngăn cản Taehyung hắc hoá cũng có được một người thân tín giúp đỡ.

Jisoo thậm chí khờ dại cho rằng chỉ cần bọn họ nỗ lực một chút thì Taehyung cùng với Min Yoongi sẽ trở thành bằng hữu, cuối cùng tránh được kết cục ngươi chết ta sống.

Nhưng cô vẫn quá ngây thơ rồi.

Taehyung chính là xà tinh bệnh ung thư thời kì cuối!

Mới nãy thái độ của Min Yoongi rõ ràng đã có chuyển biến tốt, nhìn ra được là thật tâm để ý Jennie. Nhưng cố tình Taehyung lúc ấy lại phát bệnh, hắn chính là muốn đem quan hệ của cả hai bức đến cục diện đối nghịch nhau mới thôi.

Căn bản không cần tới tác động bên ngoài, Taehyung hoàn toàn tự nguyện đem thân vùi vào hố lửa!

Đây mới là lý do mà Jisoo phát giận.

Cho nên cô quyết định, mấy ngày kế tiếp phải chiến tranh lạnh với Taehyung. Đừng tưởng rằng cô thật sự dễ bắt nạt, tùy ý cho hắn nặn tròn bóp dẹp, muốn làm gì thì làm!

Nghĩ như vậy, Jisoo liền lạnh mặt im lặng, quay đầu nhìn ra cửa sổ.

Ban đầu Taehyung cũng không để ý, mãi đến lúc xe dừng đèn đỏ hắn mới nhận ra Jisoo có điểm an tĩnh, cho nên liền nghiêng người qua xem. Kết quả phát hiện Jisoo vẫn luôn nhìn ra bên ngoài, bèn lên tiếng hỏi "Nhìn cái gì vậy?"

Jisoo không để ý tới hắn.

Taehyung nhíu mày, duỗi tay bóp lấy cằm Jisoo, ý muốn xoay mặt cô qua bên này. Kết quả Jisoo hung hăng đẩy tay hắn, sau đó lại quay đầu nhìn ra cửa sổ.

Taehyung:......

Xe cộ phía sau không ngừng bóp còi thúc giục, hắn lúc này mới miễn cưỡng tiếp tục lái xe.

Kể từ lúc đó, mặc kệ Taehyung đề cập đến vấn đề gì, cô đều một mực không phản ứng.

Chờ đến khi xe dừng trước biệt thự, Jisoo mới nhanh chân nhảy xuống, sau đó không hề ngoái lại, đi thẳng vào nhà.

Chú Park đang ở trong vườn xới đất cho ruộng rau, mèo đen dựa vào trên cỏ, lười biếng phơi nắng, husky cũng lẽo đẽo theo sau hăng hái mà liếm láp, mèo đen bị nó liếm đến phiền, liền lấy móng vuốt cào qua đi.

Chờ Taehyung xuống xe, chú Park mới tiến tới hỏi han "Làm sao vậy tiên sinh? Tiểu thư nổi giận?"

Taehyung cũng không trả lời, hừ một tiếng sau đó đi vào trong.

Chú Park không hiểu ra sao, nghĩ nghĩ, đành quay trở về xới đất.

Hai anh em này gần đây cảm tình dần dần chuyển biến tốt, hiện tại còn biết giận dỗi lẫn nhau, rất khá, như vầy mới có cảm giác gia đình.

Chú Park rất là vui mừng khi nghĩ vậy.

Jisoo sau khi vào nhà liền trực tiếp trở về phòng, ngoài mặt cáu kỉnh với Taehyung, kỳ thật chỉ muốn nhanh chóng cùng Jennie trao đổi tình báo.

Vì thế vừa đem cửa phòng khoá lại cô liền vội vội vàng vàng gửi tin nhắn đi.

<Thế nào? Min Yoongi có tức giận hay không?>

Nhưng mà tin nhắn gửi đi nửa ngày cũng không thấy ai hồi đáp.

Con bé này, lúc nãy ở nhà hàng còn thề son sắt một lòng, nói cái gì mà về sau tất cả đều nghe lời cô, hiện tại đến cả tin nhắn cũng không thèm trả lời!

Jisoo bĩu môi ném di động sang một bên, nằm trên giường phát ngốc, suy nghĩ xem về sau nên làm cái gì bây giờ.

Hình tượng vai ác của Taehyung có vẻ đã thâm nhập vào cốt tuỷ, muốn thay đổi hắn thật sự rất khó. Hơn nữa, chỉ với cái tính gặp ai cũng đắc tội kia của hắn, chính là vũ khí sắc bén nhất dùng để tự tử.

Đến nam chủ cũng tuỳ tiện trêu chọc, đây còn không phải là vội vàng đi tìm chết sao?

Thật là sầu chết người!

Ngẫm nghĩ một hồi, kết quả đã mơ mơ màng màng mà ngủ quên rồi, chờ đến khi Jisoo tỉnh lại đã là hai tiếng đồng hồ sau. Di động trên bàn đang tích tích mà nhảy.

Jisoo vừa cầm lên xem liền thấy Jennie bên kia gửi qua rất nhiều tin nhắn.

<Jisoo, tới giờ em mới đọc được tin>

<Mẹ ơi, em bị hắn đè trên giường liên tục hai tiếng. Hắn là người máy biến thành sao?>

<Chị, hay là chị rời xa tên xà tinh bệnh kia đi, hắn so với Min Yoongi sắc lang còn muốn khủng bố!>

<Jisoo, chị đâu rồi? Oa hu hu Min Yoongi đang tìm chìa khoá mở cửa vào đây>

<Xong cmn đời, hắn còn chưa ngủ đủ sao...chị, hai tiếng sau gặp lại...>

Tin nhắn đến đây liền ngừng, phỏng chừng bên kia đã bị Min Yoongi trở về giường.

Jisoo thở dài, không ngờ Min Yoongi lại ngấm ngầm là cái dạng người này, giống như Jennie nói, quả thực không bằng cầm thú! Nghe nói hắn ở trên giường còn rất đa dạng, mỗi lần đều đem Jennie lăn lộn đến chết khiếp.

Mà Jennie đứa nhỏ này cũng thực đáng thương, lúc còn là Jendeukie, đến tay đàn ông còn chưa dám nắm, nụ hôn đầu vẫn còn nguyên. Vậy mà xuyên một phát đến đây, liền không chỉ bị nam chính Min Yoongi chơi quy tắc ngầm, lại còn như vậy, như vậy, như vậy...

Nghĩ đến đây, Jisoo cảm thấy vừa vui vừa buồn thay cho Jennie. Cũng may là xuyên thành nữ chính, tuy vất vả chút nhưng sau này chú định là sẽ cùng nam chính hạnh phúc bên nhau.

Đổi lại nếu xuyên thành Jang Haeun hay Mary, mới thật là thảm!

Cho nên hiện tại người tương đối đáng thương kỳ thật chỉ có cô, muốn ngăn cản vai ác hắc hóa, thật sự khó hơn lên trời.

***

Bởi vì quyết định chiến tranh lạnh với Taehyung mấy ngày, cho nên sau đó hắn có trêu ghẹo như thế nào Jisoo đều bày ra vẻ mặt tử khí trầm trầm, không nói, không cười. Kể cả bị bắt tới đút ăn, cô vẫn chỉ là an tĩnh ngoan ngoãn ngồi ăn, yên lặng đến mức giống như muốn đem bản thân biến thành trong suốt.

Bầu không khí giữa hai người phảng phất lại trở về lúc Jisoo vừa xuyên qua.

Vấn đề này làm cho Taehyung cảm thấy vô cùng phẫn nộ, hắn một chút cũng không thích đứa em gái tử khí trầm trầm này! Quả thực giống như búp bê vải vô hồn, không thú vị tới cực điểm.

Hôm nay Taehyung tan tầm, thấy Jisoo ngồi ở bậc thềm nhìn husky chơi với mèo đen, hắn liền đi qua ngồi vào bên cạnh.

"Em không phải muốn đặt tên cho mèo sao? Nghĩ được chưa? Gọi là gì?"

Jisoo không để ý tới hắn, chỉ ngơ ngác mà nhìn husky.

Mèo đen quả thực không thích chơi cùng với nó, nhưng con ngốc cẩu kia lại không nhận ra, vẫn luôn tung ta tung tăng mà đuổi theo.

Taehyung cố gắng nhẫn nại, hít thở thật sâu, khó được mấy khi dùng ngữ khí ôn hoà mà nói "Em không muốn thì để anh đặt tên cho."

Jisoo tiếp tục ngó lơ.

Taehyung hắng giọng "Đã vậy, kêu là Tiểu Bạch đi!"

Jisoo:......

Cho một con mèo đen từ đầu đến đít lấy tên Tiểu Bạch, quả nhiên đủ xà tinh bệnh!

***

Đến giờ ăn tối, Jisoo từ lầu ba xuống dưới, đi vào nhà ăn, lại ngoài ý muốn mà không nhìn thấy Taehyung.

Chú Park bưng hai chén cơm lên, cười nói với cô "Tiên sinh không ăn tối ở nhà."

Jisoo nhướng mày, vừa cầm lấy chén chuẩn bị ăn cơm liền nghe chú Park nói thêm "Tiên sinh có nhắn lại, tối nay tiên sinh phải cùng với Jang Haeun tiểu thư đi hẹn hò."

Jisoo:!!!

Đi hẹn hò còn muốn nhắn lại làm gì, xà tinh bệnh tuyệt đối là cố ý!

***

Taehyung dừng xe, cũng không vội vàng bước xuống.

Hắn lấy di động ra, mở khoá, lại nhìn đến định vị trên màn hình, chấm đỏ biểu thị người kia vẫn còn ở nhà, căn bản không có động tĩnh.

Taehyung sắc mặt nháy mắt trầm xuống, chẳng lẽ hắn đã đoán sai? Jisoo kỳ thật không hề để ý hắn có ra ngoài hẹn hò với Haeun hay không?

Nghĩ lại tình cảnh mấy ngày nay, Jisoo cứ như con rối mất hồn, đối với hắn vô cùng hờ hững, Taehyung liền bực bội.

Trạng thái này như là trở lại thật lâu trước kia, Jisoo luôn sợ hãi, tránh né, hận không thể đem chính mình biến thành trong suốt, mặc kệ hắn đưa cái gì cũng trắng mặt mà ăn cái đó. Hoàn toàn nhẫn nhục chịu đựng.

Khi đó hắn còn cảm thấy bộ dáng thú nhỏ bị thương kia chơi rất vui. Nhưng mấy tháng qua, Taehyung tận mắt nhìn thấy đứa nhỏ này từng chút từng chút biến hoá, giống như bức ảnh trắng đen dần được nhuộm màu, cuối cùng trở nên sặc sỡ hoạt bát động lòng người. Xem nhiều vài lần sẽ cảm thấy tâm tình tốt đẹp.

Hắn tuyệt đối không cho phép bức ảnh này lại phai màu.

Chuông điện thoại vang lên đánh gãy suy nghĩ của Taehyung, hắn nhìn một cái, cau mày nhận cuộc gọi.

Jang Haeun thanh âm ngọt nị nị vang lên "Anh tới chưa? Em đã đặt chỗ xong rồi."

Trước đây Taehyung còn cảm thấy nữ nhân này thanh âm mềm mại dễ nghe, nhưng hiện tại ngẫm lại, vẫn là giọng nói trong trẻo như Jisoo nghe càng thuận tai hơn. Tuy rằng khóc nháo lên vô cùng có lực sát thương, nhưng vẫn là làm người yêu thích.

Thầm so sánh một hồi, Taehyung mới lười nhác trả lời "Tới rồi, đợi một lát."

Ngắt điện thoại xong hắn lại kiển tra định vị, sau đó đen mặt xuống xe, biểu tình hoàn toàn không giống sắp đi hẹn hò, càng giống như là đi đòi nợ.

***

Jisoo bưng chén cơm, đôi đũa xoay vòng trong không khí hết nửa ngày, chính là không có tâm tư gắp đồ ăn.

Không ngờ được Taehyung lại lấy lý do này tới áp chế cô, chắc chắn hắn đã nắm rõ cô không hề thích Jang Haeun mới dùng chiêu này khiêu khích.

Xem ra mấy ngày nay chiến tranh lạnh xác thật làm Taehyung rất khó chịu, hắn mà cũng có ngày phải hao tổn tâm tư để giải quyết vấn đề.

Jisoo buông đũa, hỏi chú Park "Trừ việc này, anh cháu còn nói gì nữa không ạ?"

"Tiên sinh nói muốn hẹn tại quán cơm Tây ở Đế Tinh."

"......"

Hẹn thì hẹn, còn đem hành tung báo lại rõ ràng, hiển nhiên chính là là ám chỉ cho cô đi tìm!

Jisoo nhìn đôi đũa trên tay, nhấp môi nghĩ nghĩ. Là nên nương theo bậc thang này đi xuống, cùng Taehyung làm hoà, thuận tiện phá đám hai người họ hẹn hò, tỏ rõ lập trường...

Hay là nên tiếp tục lạnh nhạt?

Chú Park gắp cá bỏ vào chén cho Jisoo "Đây, ăn nhiều lên, tiểu thư gần đây tâm tình không tốt, ăn chút cá cho vui vẻ."

"Cháu trước giờ chỉ nghe ăn chuối có thể cải thiện tâm tình, hoá ra ăn cá cũng vậy sao?"

Chú Park cười ha hả "Vậy tiểu thư thật sự không vui à? Vì sao vậy?"

"......"

Gừng càng già càng cay, thế nhưng lại bẫy cô!

Jisoo nghĩ nghĩ, đáp "Cách làm của anh cháu đôi khi khiến cháu cảm thấy không vui."

"Nhưng mà dù gì cũng là anh em, lạnh cũng lạnh mấy ngày rồi, tiểu thư tha thứ cho tiên sinh một lần đi." Chú Park dỗ dành "Tối hôm trước chú đi kiểm tra một vòng, phát hiện tiên sinh đứng trước phòng cháu hồi lâu. Lúc đó cửa phòng đóng kín, cũng không biết là cháu đã ngủ hay chưa."

Jisoo thất thần, có chút giật mình "Đứng trước cửa phòng cháu làm gì? Muốn tìm cháu nói chuyện sao?"

"Có lẽ vậy đi, chú đứng ở cầu thang nhìn lén một hồi, cuối cùng tiên sinh vẫn là quay về phòng mình."

"......"

Ngày thường kiêu ngạo như vậy, thế nhưng sẽ vì cô lạnh nhạt mà đứng ngồi không yên, còn lén lút đứng trước cửa!

Nhưng mà cái này căn bản không giống tác phong của Taehyung nha?

Trong đầu Jisoo không tự chủ được mà hiện lên hình ảnh Taehyung đứng lấp ló ở cửa, do dự có nên gõ cửa hay không, tâm tình cô bỗng dưng mềm đi rất nhiều.

"Chú Park, chú ăn đi ạ, cháu có việc phải ra ngoài rồi."

Chú Park cũng buông chén đũa trên tay, quan tâm mà nói "Đi đâu cũng phải chờ cơm nước xong đã."

Jisoo lắc đầu, xoay người lên lầu đi thay quần áo, chú Park cũng đuổi theo vài bước "Hay là chú lái xe chở tiểu thư đi?"

Jisoo nhìn ra ngoài trời, cuối cùng gật đầu "Vậy phiền chú Park ạ."

Chờ Jisoo lên lầu, chú Park mới cười cười xoay người đi vào gara, trong miệng còn lẩm bẩm "Phương diện này, tiên sinh vẫn là quá thiếu kinh nghiệm."

Husky vốn định chạy theo, nhưng bỗng nhiên lại nhìn thấy Tiểu Bạch đang chậm rì rì mà đi về ổ mèo, không khỏi do dự một chút, sau đó nó liền vui sướng mà vọt qua, husky thích ổ mèo a!

Xe ra khỏi khu biệt thự, chú Park cũng không hỏi Jisoo muốn đi đâu, chỉ thẳng hướng trung tâm thành phố mà chạy.

Jisoo nghiêng đầu nhìn, phát hiện chú Park đang cười đến vui vẻ, vì vậy không khỏi có chút chột dạ, bèn mở miệng nói "Cháu chỉ cảm thấy Jang Haeun không thích hợp với anh cháu mà thôi!"

Chú Park gật gật đầu "Sau khi nghe tiểu thư nói, chú cũng có tra qua chút tin tức, xác thật không tốt. Ban đầu yêu Min Yoongi, sau chia tay lại còn luôn lôi kéo người ta để hâm nóng tên tuổi, đã vậy còn cùng không ít nam nghệ sĩ khác nháo ra tai tiếng. Thật sự quá xằng bậy."

Dừng dừng, chú Park lại nói tiếp "Tiên sinh nhà chúng ta còn chưa yêu đương bao giờ, không thể để nữ nhân kia phá hỏng thanh danh như vậy được."

Jisoo liên tục gật đầu, cảm thấy chú Park đúng là thần trợ công!

Lúc này đã qua giờ cao điểm, xe cộ cực kỳ lưu thông, chú Park không mất bao lâu đã đưa được Jisoo đến khu cao ốc Đế Tinh.

Jisoo xuống xe, vẫy vẫy tay "Chú đi trước đi, không cần chờ cháu, lát nữa cháu tìm được người rồi sẽ cùng anh trở về."

"Nhưng mà không phải tiểu thư quên mang di động sao? Lỡ tìm không thấy tiên sinh thì thế nào?"

"Tự cháu bắt xe về vẫn được mà."

"Thôi, hay là cầm lấy di động của chú đi."

Jisoo vẫn kiên quyết lắc đầu cự tuyệt.

Địa điểm Taehyung cùng Jang Haeun hẹn kỳ thật rất có tiếng, ngay tiệm cơm Tây ở tầng cao nhất của toà nhà.

Dọc theo đường đi, Jisoo vẫn là cố gắng nghĩ thêm vài phương án, xem lát nữa phải lên sân khấu như thế nào, làm sao để chính mình thoạt nhìn không quá gượng gạo.

Chờ khi Jisoo lên đến nơi mới vui vẻ phát hiện, tiệm cơm Tây chỉ chiếm một nửa tầng lầu, một nửa còn lại chính là mấy cửa hàng chuyên bán nữ trang, quần áo.

Vì vậy không hề nghĩ ngợi, cô liền lập tức bay thẳng đến cửa hàng giáp với quán ăn.

Bởi vì gấp gáp đi ra ngoài nên Jisoo chỉ ăn vận đơn giản, áo thun quần jeans, cả di động cũng không mang, vì vậy lúc đi vào cửa hàng kỳ thực vẫn là có hơi chột dạ. Cô làm bộ làm tịch đi lòng vòng xem quần áo, thỉnh thoảng thông qua vách kính nhìn ra tiệm cơm Tây phía bên kia.

Nhân viên cửa hàng vốn dĩ thực nhiệt tình mà lại đây giới thiệu, thế nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ như tới bắt gian của Jisoo, sắc mặt không khỏi lạnh đi vài phần "Tiểu thư, cô muốn vào trong thử đồ hay không?"

Jisoo quyết đoán nhét quần áo trên tay lại cho nhân viên "Không cần, cứ để tôi xem thêm một lát."

Nhân viên cửa hàng cầm lấy quần áo, đầy mặt khinh thường.

Jisoo quay đầu lại nhìn một cái, sau đó mở miệng "Từ từ, chị quay lại đây."

Nhân viên cửa hàng rất không kiên nhẫn mà hỏi "Xin hỏi có thể giúp gì cho quý khách?"

Jisoo chỉ vào một chiếc váy treo trên tường "Lấy cái kia xuống cho tôi thử, còn có, giày và túi xách đi kèm, đều đem đến đây."

Nhân viên cửa hàng:......

Vừa rồi còn làm ra vẻ nghèo kiết xác, vì cái gì nháy mắt liền trở nên hào khí tận trời như vậy đâu?

Nhưng khách hàng có yêu cầu, phận làm nhân viên không thể cự tuyệt, chỉ có thể thật mau đi vào trong chuẩn bị đồ đạc cho tốt.

Chờ Jisoo thay váy, đổi giày xong xuôi, thời điểm cô bước ra từ phòng thử đồ, nhân viên cửa hàng đứng cạnh thậm chí còn có loại ảo giác trên người vị khách này phát ra ánh sáng.

Ngực đầy, eo mảnh, mông kiều. Váy mặc vào trên người chẳng khác nào được mang đi triển lãm.

Tuy rằng có mang kính cận, nhưng sau khi xoã tóc ra lại cho người ta cảm giác hài hoà đến lạ.

Jisoo nhìn mình trong gương, tự thân cũng cảm thấy phi thường vừa lòng, liền quay đầu lại nói với nhân viên cửa hàng "Giúp tôi thanh toán."

Nhân viên cửa hàng vô cùng ngạc nhiên, cả váy lẫn túi xách và giày trên người Jisoo cộng lại chính là một con số không nhỏ, không nghĩ rằng đến giá cũng chưa hỏi liền trực tiếp tính tiền!

Vị nhân viên nọ mặt mày hớn hở mà nói "Dạ được, mời quý khách đi sang bên này."

Nhưng không ngờ được chính là, Jisoo không chỉ không đi theo, ngược lại lôi kéo nhân viên cửa hàng đi thẳng đến vách kính, chỉ sang phía đối diện "Chị nhìn thấy cái bàn đằng kia không? Ngay sát vách."

Đối phương vẻ mặt mờ mịt, nhưng vẫn nhìn theo hướng Jisoo vừa chỉ, phát hiện đằng kia hẳn là một đôi tình lữ. Nam nhân bóng dáng thoạt nhìn rất cao lớn, hắn ngồi cách vách tương đối gần cho nên có thể trông thấy, còn người bạn gái lại ngồi ở đối diện, nhìn không đến mặt.

"Thấy rồi, thế nào vậy ạ?"

Jisoo cười cười "Chị đi tính tiền, sau đó cầm hoá đơn đem cho người ngồi kia, bảo anh ta tới đây thanh toán."

"......"

Đây là cái thao tác gì? Người trước mặt này rốt cuộc là chính thất tới bắt gian hay là tiểu tam đi tranh sủng nha!

Nhìn đối phương vẻ mặt hoài nghi, Jisoo lại nói "Chị có muốn bán được hàng không? Muốn bán thì cứ y vậy mà làm."

"Thật sự được sao?"

"Được, mau mau sang đó, chờ lát nữa người đi mất rồi thì không bán được nữa đâu."

Nhân viên cửa hàng nửa tin nửa ngờ, chạy tới trình bày tình huống cho cửa hàng trưởng nghe, sau đó đem hoá đơn lại cho Jisoo ký tên rồi mới đi sang bên kia.

***

Bữa cơm này, Taehyung ăn đến thất thần.

Lúc đó nhận được tin nhắn của Jang Haeun, hắn liền thuận miệng đồng ý. Nào ngờ được lại nhàm chán như vậy, từ lúc tới đây hắn chỉ toàn nghĩ đến bỏ của chạy lấy người.

Sớm biết sẽ vô vị như vậy, còn không bằng ở nhà chơi với chó mèo.

Tưởng tượng đến cảnh đi về nhà, Taehyung không khỏi nhớ đến ở đó còn có cô em gái đang cùng hắn chiến tranh lạnh, trong lòng bực bội không thôi.

Jang Haeun huyên thuyên nửa ngày, phát hiện Taehyung một câu cũng chưa nghe lọt, lúc này cũng là lửa giận ngút trời nhưng lại không có cách nào phát tiết.

"Anh cứ nhìn điện thoại từ tối đến giờ, có việc gì vậy?"

Taehyung chính là theo dõi định vị, nhưng người kia vẫn không nhúc nhích, hắn đang buồn bực muốn chết đây!

"Cứ việc ăn, ăn xong liền đi."

Jang Haeun nhíu mày "Anh..."

Lúc này, một người con gái đột nhiên đi tới, cực kỳ lễ phép mà nói với bọn họ "Quấy rầy một chút, tiên sinh, có vị tiểu thư đang mua sắm trong cửa hàng chúng tôi, quên mang tiền, nói là đem sang đây cho ngài thanh toán."

Jang Haeun lạnh mặt hỏi "Có lầm hay không vậy?"

Taehyung cũng là vẻ mặt khó chịu. Người trước mặt nhìn không đáng tin chút nào, tuy nhiên hắn vẫn nhìn xem một chút.

"Tiên sinh, mời xem."

Taehyung liếc mắt, vừa trông thấy tên người ký trên hoá đơn liền rũ mắt, trực tiếp đứng lên.

"Dẫn đường."

Nhân viên cửa hàng nội tâm vui sướng, lập tức liền vui vẻ dẫn đường. Thực mau, hai người đã vội vàng rời đi.

Mà Jang Haeun bị bỏ lại lúc này đã không tài nào hiểu được.

Thật vất vả mới hẹn được Taehyung, chuyện chính còn chưa kịp bàn đã bị nữ nhân khác cướp đi rồi?

Ả quả thực muốn chống mắt lên xem kẻ này là ai!

Jisoo ngồi ở khu chờ của cửa hàng, thoải mái dựa người vào sô-pha thưởng thức trà sữa thơm nồng do nhân viên đưa đến.

Trên người cô mặc chiếc váy đắt nhất trong tiệm, chân mang giày, tay cầm túi, cộng lại ít nhất cũng hơn 350 triệu, cho nên nhân viên không dám cho Jisoo ra ngoài dù chỉ nửa bước.

Tuy nhiên, cô cũng không hoảng hốt.

Thôi được, kỳ thật vẫn có chút thấp thỏm, bởi vì Jisoo kỳ thực sờ không tới tâm tư của xà tinh! Không biết lát nữa lại đây hắn có phát bệnh hay không.

Nhân viên kia đi ra ngoài một hồi, cuối cùng thật sự dẫn được người đến.

Lúc Taehyung bước vào, bên trong ánh mắt mọi người đều hướng đến trên người hắn, cửa hàng trưởng là kẻ có kinh nghiệm giao tiếp lâu năm cho nên ánh mắt vô cùng tinh chuẩn, tâm tình lo lắng ban nãy phút chốc hoàn toàn bình ổn, nam nhân này vừa nhìn đã biết chính là có tiền tài địa vị.

Đối với cái nhìn của người khác, Taehyung đã tập mãi thành quen.

Hắn quét mắt một vòng quanh tiệm, dừng lại ở khu ghế chờ, sau đó nhấc chân đi qua.

Jisoo biết rõ hắn đang đi tới, còn cố tình nhìn chằm chằm vào quyển tạp chí trên tay, giả vờ đọc nghiêm túc.

Taehyung ngồi vào bên cạnh, nhấc chân vắt chéo, đôi tay giãn ra đáp trên lưng ghế, vừa nhìn còn tưởng là choàng lên vai Jisoo.

"Trùng hợp ghê ha." Hắn nói.

"Phốc—!"

Jisoo nhịn không được phụt cười một tiếng, đem tầm mắt từ tạp chí dời đến trên người Taehyung, chỉ thấy hắn câu câu khóe miệng, ánh mắt lập loè mang theo ý cười.

Rất đẹp.

Taehyung thấy được người kia chú ý đến mình, tâm tình nháy mắt tốt lên, bèn tìm chuyện để nói "Không phải đang ở nhà sao?"

Jisoo nhấp một ngụm trà sữa, đáp "Làm sao anh biết em ở nhà? Kỳ thật em đã đến đây được hồi lâu."

Taehyung nhíu mày "Nhưng mà..." định vị di động vẫn luôn là ở nhà! Lời này vừa đến bên miệng, hắn tự động liền nghẹn trở về.

Jisoo trong lòng cười trộm, mặt ngoài vẫn là làm bộ nghe không hiểu.

"Em đi gấp quá nên quên mang di động với ví, không thể trả tiền, may mắn nhớ được anh đang ăn cơm ở gần đây. Đúng là trùng hợp a~"

Hai người đồng dạng đều là minh bạch giả bộ hồ đồ, nhưng cũng không ai cố tình bóc mẻ đối phương.

Mấy ngày nay lạnh nhạt đã đủ rồi, làm cho Taehyung cao cao tại thượng lúc này cũng có chút túng quẫn, khó có được cơ hội Jisoo muốn cùng hắn nói chuyện, vì vậy hắn cũng rất phối hợp mà hỏi "Mua cái gì?"

Jisoo đem trà sữa trên tay đưa cho Taehyung, sau đó đứng lên xoay một vòng "Cái váy này đẹp không?"

Taehyung từ trên xuống dưới đánh giá một lần, đột nhiên phát hiện em gái nhà mình dáng người thế nhưng phi thường đẹp, chỗ gầy nên gầy, chỗ béo nên béo, eo nhỏ mông kiều, ngực cũng...

Taehyung vội vàng cắt đứt suy nghĩ của chính bản thân, dời đi tầm mắt, như muốn che đi ý tưởng thất thố vừa rồi. Hắn bưng trà sữa lên uống một ngụm, nháy mắt bị vị ngọt ngấy đến nhíu mày.

Uống xong mới nhớ, ly trà này là của Jisoo.

Jisoo quả nhiên liền kháng nghị "Sao uống trà sữa của em!"

Taehyung mặt dày hỏi lại "Không được sao?" Nói xong lại cầm lấy uống thêm một ngụm to.

Jisoo thấy hắn thực sự không để ý, vì vậy cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nhanh chóng thúc giục "Mau, giúp em đi tính tiền."

Taehyung lấy hoá đơn ra nhìn nhìn, phát hiện chỉ mua một váy, một túi cùng một đôi giày, không khỏi cau mày.

"Đã tới đây rồi thì mua nhiều một chút."

Bọn họ vừa mới làm lành, Taehyung tuyệt đối vui vẻ vì cô tiêu tiền.

"Có cái gì đẹp đều mang tới đây." Hắn quay sang nói với nhân viên cửa hàng.

Jisoo vội vàng lắc đầu ngăn cản "Không mua, em muốn về nhà."

Chỉ cần đem Taehyung mang về đã xem như đạt được mục đích. Jang Haeun một khi bị cho leo cây, hẳn là sẽ ghét hắn đến chết!

Nhưng Taehyung cũng không đáp ứng ngay mà lại quay sang hỏi "Ăn cơm không?"

Jisoo thành thật lắc đầu, cô thực không có tâm trạng mà đi ăn uống.

Taehyung cũng không nói thêm, đứng lên đi thanh toán tiền, sau đó mới cất giọng đề nghị "Sang nhà hàng bên cạnh ăn chút gì rồi lại trở về."

Cho nên mất công lăn lộn nửa ngày, cuối cùng vẫn phải đối mặt với Jang Haeun!

Jisoo lặng lẽ thở dài.

***

Jang Haeun giờ này cũng đang thở dài, thân là một đại minh tinh trước nay không thiếu người theo đuổi. Có nam nhân nào dám hành xử giống như Taehyung vậy, tuỳ tuỳ tiện tiện liền vứt ả ở đây?

Nếu không phải suy xét đến việc Taehyung có thể phân tranh cao thấp với Min Yoongi, Jang Haeun mới không thèm đếm xỉa tới hắn.

Cũng không biết là hồ ly tinh phương nào, thế nhưng có thể nhẹ nhàng triệu Taehyung đi rồi? Nghĩ đến đây, Jang Haeun trong lòng trào dâng một tia tò mò, chuẩn bị tính tiền sau đó đi sang cửa hàng cách vách nhìn xem. Kết quả không đợi ả đứng dậy, Taehyung đã mang theo một người con gái đi vào tới.

Jang Haeun bỗng chốc lửa giận nổi lên, hắn đi tìm nữ nhân khác còn chưa tính, thế nhưng dám mang người kia đến lắc lư trước mặt ả. Đây là muốn làm gì? Xem hai nữ nhân biểu diễn tranh giành tình cảm sao?

Jang Haeun ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm người đi bên cạnh Taehyung, đối phương dáng người thực đẹp, một thân hàng hiệu, thoạt nhìn chính là rất được cưng chiều. Chỉ là, tại sao lại trông có chút quen mắt...

Jang Haeun kinh ngạc, mãi đến khi hai người bọn họ đứng ngay trước mặt, ả mới nhỏ giọng xác nhận "Jisoo?"

Jisoo gật gật đầu, đáp cho có lệ "Em chào chị."

Taehyung ngồi xuống trước, sau đó chỉ chỉ vị trí bên người, lại đem thực đơn ném đến cho Jisoo.

"Muốn ăn gì tự mình gọi."

Cô liền rất ngoan ngoãn mà chọn món ăn.

Jang Haeun hiện tại cũng không tức giận, trong tính toán của ả, Jisoo xem như một quân cờ tốt. Chỉ cần khéo léo lợi dụng liền không lo khống chế không được Taehyung, bởi vì hắn ta thoạt nhìn còn rất xem trọng đứa em này.

Bất quá Jang Haeun vẫn là cảm thấy thực kinh ngạc "Ít ngày không gặp, em gái nhỏ khác hẳn hồi trước nha, đều trở nên xinh đẹp như vậy, đến chị còn nhận không ra!"

Câu này rõ ràng là muốn lấy lòng, tuy vậy Jisoo hiển nhiên không hề cảm kích. Không chỉ có không cảm kích, cô còn giả điếc làm ngơ.

Jang Haeun nháy mắt liền phát hiện, Jisoo trước mặt cùng với lúc trước thái độ rõ ràng không giống. Lần nọ tuy rằng không quá nhiệt tình nhưng ít nhất con bé cũng sẽ giữ lễ phép cơ bản, lần này lại dứt khoát lơ đẹp.

Jang Haeun tâm tư vừa động, lập tức nhớ tới Jisoo cùng Mary có xích mích. Mary kể rằng đã từng khi dễ Jisoo rất nhiều lần, cuối cùng thậm chí còn bị Taehyung bắt tại trận.

Nghĩ đến đây, ả không khỏi oán trách đứa em gái ngu dốt này, đúng là được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!

Taehyung vừa rồi căn bản chưa ăn gì, lúc này nhân tiện gọi đồ ăn cho Jisoo, hắn cũng chọn thêm cho mình vài món.

Nghĩ nghĩ, Taehyung hỏi Jang Haeun "Tôi cho tài xế đến đón cô được không?"

Jang Haeun câm nín, đây là muốn đuổi người sao?

"Em còn có chút việc muốn nói với anh, không gấp."

Jisoo kêu phục vụ tới, nhỏ giọng gọi món.

Jang Haeun vẫn luôn nhẫn nại chờ cô gọi xong đồ ăn mới nhẹ nhàng lên tiếng "Jisoo, chị biết em giận Mary. Nhưng trẻ nhỏ dễ dàng xúc động, cãi nhau ầm ĩ là bình thường, lần sau có cơ hội chị sẽ bảo nó tới xin lỗi em, thấy thế nào?"

Jisoo nhấp miệng, không để ý tới ả, chỉ cúi đầu nhìn vào di động của Taehyung, sau đó liền nghe được hắn nói "Vậy sau này tôi đem em cô đánh cho một trận, có phải chỉ cần xin lỗi là xong việc hay không?"

Jang Haeun:......

Taehyung lại tiếp lời "Lần tới còn dám khi dễ em gái tôi, thì đập nát di động còn chưa là gì đâu."

"Anh này, không thể bình tĩnh mà nói chuyện được hay sao?" Jang Haeun nói.

Taehyung cười cười "Như vậy đã tính là rất bình tĩnh."

Jisoo trong lòng trộm cười, chỉ bằng khẩu khí này của Taehyung, đổi lại cô mà là Jang Haeun, hẳn đã sớm quay đầu đi rồi, làm gì còn có thể đặt mông ngồi xuống được.

Nhưng Jang Haeun thì khác, không chỉ ngồi được, mặt ả còn không hề đổi sắc.

Nhìn từ điểm này cho thấy, Haeun tuyệt đối là người co được dãn được.

Nhà hàng chuẩn bị thức ăn rất nhanh, vừa ngồi một lát mọi thứ đã được dọn lên đầy đủ.

Jisoo lúc này cũng đói bụng, cầm lấy dao nĩa liền bắt đầu ăn. Taehyung nhìn cô ăn đến gương mặt phình phình, lại nhịn không được hai tay ngứa ngáy. Ngặt nỗi hai người vừa mới làm hòa cho nên không thể ở bên ngoài làm càn, đành phải từ bỏ.

Jang Haeun nhìn hai người bọn họ đều ăn thật sự chuyên chú, trực tiếp xem nhẹ sự tồn tại của ả, vì thế liền tìm đề tài nói với Taehyung.

"Nghe nói gần đây Kim thị đang cùng Min tập đoàn và Lee thị cạnh tranh một thương vụ quốc tế?"

Taehyung giương mắt nhìn ả "Thì sao?"

"Nghe nói giằng co rất khốc liệt, kỳ thật, anh có nghĩ tới chuyện hợp tác với một bên để đối phó bên còn lại hay không?"

Taehyung nhướng mày "Cô còn biết được rất nhiều."

Jang Haeun cười cười "Thật ra em cũng chỉ nghe nói lại thôi, anh trai em đang làm giám đốc thị trường cho Lee thị, nếu anh có ý này, em có thể giúp đỡ hai bên liên hệ với nhau."

Jisoo nghe ả nói xong liền nghĩ, sao lại lòi ra thêm Lee thị? Trước đó cô xem tiểu thuyết, đối với cái tên này không quá ấn tượng, có lẽ nếu có xuất hiện cũng là không quan trọng gì mấy.

Nhưng nghe Jang Haeun phân tích được đến rõ ràng, Jisoo trong lòng ít nhiều cảm thấy bất an, vì vậy liền ngẩng đầu nói với Taehyung "Anh, bò bít-tết của anh ngon không? Cho em nếm một chút?"

Taehyung nháy mắt liền kích động, đây là đang chủ động yêu cầu hắn đút cho ăn sao?

Vì vậy cho nên Taehyung vô cùng nhanh nhẹn xiên một miếng thịt, ở trước mặt Jang Haeun đang trợn mắt há mồm, vô cùng thuần thục mà đưa vào trong miệng Jisoo. Đối với sở thích đút đồ ăn này của Taehyung, Jisoo vẫn là trăm lần nghĩ không ra chỗ nào vui vẻ. Ngược lại Taehyung mỗi một lần đều hứng thú bừng bừng, có thể nhìn ra được là vô cùng yêu thích.

Phỏng chừng mỗi tên xà tinh bệnh đều có chút đam mê kỳ quái đi!

Ngày thường ở nhà bị đút cho ăn Jisoo đã cảm thấy thẹn thùng, càng đừng nói ngay tại bên ngoài. Có điều đây là kế sách tạm thời, dưới tình thế cấp bách cô liền nghĩ ra, mục đích chỉ để đánh gãy đề tài vừa rồi, ai ngờ được Taehyung lại còn vô cùng phối hợp.

Không chỉ cho "nếm" một lần, còn thêm lần hai, lần ba...quả thực không biết điểm dừng!

Jisoo cảm thấy bản thân chính là tự đào hố chôn mình.

Miệng vẫn tích cực mà nhai, Jisoo quay đầu liếc Jang Haeun một cái, phát hiện ả ta vẻ mặt giống như trời sắp sập xuống, hoảng sợ mà nhìn bọn họ.

Có thể đem một ả đàn bà xấu xa dọa thành như vậy, Jisoo đột nhiên cảm thấy thực sảng khoái. Sau đó cũng liền không để ý nhiều, rất phối hợp mà chỉ vào đĩa tôm trộn salad trước mặt "Muốn ăn cái kia."

Taehyung "ừm" một tiếng, liền duỗi tay gắp đến đút cho cô. Cứ như vậy, anh em hai người ngươi đút ta ăn, cảnh tượng vô cùng hài hoà.

Nhưng dưới góc độ của Jang Haeun mà nói, đây chính là một hình ảnh cực kỳ cay mắt!

"Hai người...thường ngày vẫn như vậy sao?" Nụ cười treo ở khoé miệng đã chậm rãi cứng đờ, có thể thấy được Jang Haeun hiện tại tâm tình không thoải mái nổi.

Jisoo chớp chớp mắt "Đúng rồi ạ."

Jang Haeun nhíu mày "Hai người... không cảm thấy như vậy rất kỳ quái sao?"

Jisoo trong lòng tuy rằng tán đồng, nhưng lúc này Jang Haeun nói cái gì cô đều phải làm trái lại mới được, vì thế liền đáp "Cũng không có gì kỳ quái, bình thường ở nhà em với anh ấy đều là như thế này."

Jang Haeun không che giấu nổi sự ghét bỏ trong mắt "Em đã lớn rồi mà còn phải có người đút? Có phải là được chiều quá sinh hư rồi không?"

Jisoo ngây ra một lúc sau đó quay đầu nhìn Taehyung, chậm rãi cúi đầu, cảm xúc nháy mắt trở nên u ám.

Kỳ thực trong lòng Jisoo lúc này đang nhảy nhót, cô quả thực phải tự like cho mình một cái, cảm thấy bản thân rất có tiềm năng diễn bạch liên hoa!

Từ sau khi Jisoo xuất hiện, toàn bộ lực chú ý của Taehyung đều đặt ở trên người đứa em này, căn bản là lười đi để ý Jang Haeun. Cho ả về trước ả lại không bằng lòng, lúc này đây không lo ăn cơm còn ở một bên lải nhải không yên, thực sự quá phiền.

Hắn đưa tiếp một viên thịt tôm đi qua cho Jisoo, thình lình thấy cô đang uất ức mà cúi đầu liền phát cáu, lập tức ném cho Haeun một đôi mắt hình viên đạn.

"Việc này, cô quản được sao?"

Jang Haeun bị chất vấn đến sững sờ, cảm thấy nam nhân trước mặt quả thật vô lý. Rõ ràng đáp ứng ra hẹn hò rồi lại đối xử hờ hững, bây giờ còn dùng ngữ khí như vậy để nói chuyện, một chút cũng không biết thương hoa tiếc ngọc!

Đúng là đàn ông tồi!

Jang Haeun trong lòng khó chịu, vì vậy liền biện giải "Không phải, nhưng thử hỏi có ai nuông chiều em gái kiểu như anh sao? Sủng tiểu hài tử cũng có mức độ thôi chứ!"

Bởi vì lời nói của Jang Haeun, Jisoo cự tuyệt ăn thức ăn Taehyung đưa đến, khiến hắn lúc này rất khó chịu, liền ném cái nĩa lên bàn.

"Tiểu hài tử nhà tôi, tôi thích chiều thế nào liền chiều thế ấy, có liên quan gì đến cô sao?"

Jisoo tuy đang cúi đầu nhưng hai tai đều dựng lên nghe lén, trong lòng thầm thưởng cho Taehyung một tràng pháo tay. Xà tinh bệnh này dỗi thiên dỗi địa, đến cả đối tượng hẹn hò mà cũng muốn dỗi, tuyệt đối chính là độc thân bằng thực lực. Cứ như vậy mà làm, Jang Haeun dù cho da mặt có dày hơn nữa cũng sẽ bỏ chạy. Đến lúc đó cô liền không cần lo lắng vấn đề Taehyung hắc hoá.

Tưởng tượng như vậy, Jisoo thực sự nhịn không được mà muốn cười. Thế nhưng cô chỉ có thể nhịn, nhịn đến mức hai bả vai run run, không nhìn kỹ còn tưởng rằng đang khóc!

Mà đúng thật như vậy, Taehyung vừa liếc mắt nhìn đến cảnh này, lập tức kíp nổ ba trượng, xoay sang trực tiếp đuổi người "Được rồi, hiện tại cô có thể đi."

Jang Haeun khó có thể tin trừng to hai mắt, nghĩ thầm tên này chính là bị bệnh tâm thần! Đáp ứng hẹn hò là hắn, hiện tại đuổi người cũng là hắn, quả thực trên trời dưới đất ngộ nghĩnh chẳng ai bằng!

Loại người này, ả thật sự không có biện pháp tiếp tục cùng hắn ngồi chung một chỗ.

Lúc trước Jang Haeun vẫn còn cảm thấy chính mình nhặt được của hời. Ít nhất Taehyung không chỉ có tiền mà còn đẹp mã, quả thực so với Min Yoongi chỉ hơn không kém. Nhưng sau một thời gian tiếp xúc ả càng ngày càng cảm thấy rằng, Taehyung chính là một đống phân heo!

Jang Haeun thật sự không thể tiếp tục nhịn nhục, nghiến răng nghiến lợi mà mắng "Họ Kim điên khùng kia, trên đời này làm gì có anh em nào giống như hai người vậy? Tình lữ còn chưa dính nhau bằng các người, có giỏi sao không dứt khoát yêu nhau luôn cho rồi! Tôi khinh!"

Mắng người xong, Jang Haeun cầm lấy túi xách, tức muốn trào máu mà đứng dậy rời đi.

Jisoo vừa rồi vẫn luôn ngồi bên cạnh xem diễn, giờ phút này lại bị Jang Haeun mắng cho một phen doạ đến hoảng hồn. Ngay sau đó cô quay đầu nhìn Taehyung, phát hiện hắn tuy rằng bị mắng nhưng sắc mặt vẫn như thường, không hề có dấu hiệu phát bệnh, Jisoo không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Kết quả Jisoo vừa ngồi thẳng người dậy, Taehyung liền đem một viên thịt tôm đưa qua, ý bảo cô tiếp tục ăn.

"Được rồi, nữ nhân điên kia đi rồi, chúng ta tiếp tục." Ngữ khí thong thả bình thường, một chút cũng không vì Jang Haeun chửi rủa mà bị ảnh hưởng.

Jisoo thật là dở khóc dở cười, mi một tên xà tinh bệnh lại còn dám gọi người khác là nữ nhân điên?

Bất quá, Jang Haeun bị chọc giận bỏ đi, nhiệm vụ hôm nay của cô coi như thuận lợi hoàn thành. Hơn nữa vừa nãy Jang Haeun bị dỗi thảm như vậy, trong thời gian ngắn ả sẽ không lại đến tìm Taehyung.

Jisoo cảm thấy, bằng tính cách của Taehyung, chắc chắn chỉ có nữ nhân lòng mang mục đích mới tìm đến hắn, bằng không người thường ai có thể chịu được?

Cả ngày bị bạn trai chọc tức như vậy, điên rồi mới cùng hắn tiếp tục yêu đương!

Bất quá nếu như cô chia rẽ hai người thành công, vậy Taehyung về sau có phải sẽ chịu cảnh tuổi già cô đơn cả đời?

A~ chuyện sau này hãy để sau này phiền não đi.

***

Hai người cơm nước xong liền trực tiếp về nhà.

Chú Park ngồi sẵn ở phòng khách chờ bọn họ, thấy hai người cùng nhau tiến vào liền cười nói "Dùng cơm chưa? Chú có chừa lại một ít đồ ăn."

Jisoo lắc đầu, trên người cô còn mặc váy mới cho nên cử động không quá thuận tiện, vì vậy trực tiếp về phòng thay đồ.

Taehyung đem áo khoác ném sang một bên, cởi bỏ hai cúc áo, giày cũng không tháo đã trực tiếp nằm lên sô-pha, sau đó nhìn chằm chằm đèn treo trên trần nhà mà phát ngốc. Tâm tình thoạt nhìn còn rất không tồi.

Chú Park lấy dép lê tới cho hắn, ngồi xổm bên cạnh mà cười ha hả "Làm lành rồi sao?"

Taehyung liếc mắt một cái, hừ ra tiếng xem như đáp lại.

Chú Park yên tâm gật đầu "Làm lành rồi thì tốt, tiên sinh về sau đừng lúc nào cũng bắt nạt tiểu thư, kể cả mèo con nóng giận lên cũng biết cào người. Tôi nói cho tiên sinh nghe, tiểu thư đêm nay kỳ thật không định ra ngoài đâu."

Taehyung nheo nheo mắt, ngẩng đầu lên hỏi "Như thế nào?"

"Tiểu thư đang giận mà tiên sinh còn cố ý khiêu khích, cùng nữ nhân hẹn hò cái gì chứ, tiểu thư chịu đi tìm tiên sinh mới là lạ. Sở dĩ sau đó ra ngoài tìm gặp tiên sinh là do nghe tôi nói thêm vài câu..."

Chú Park nói những lời này, thần sắc vô cùng đắc ý.

Taehyung chống tay ngồi dậy "Chú nói cái gì?"

Chú Park trộm nhìn cầu thang, xác định bên kia không có động tĩnh mới nhỏ giọng nói với Taehyung "Tôi nói là, buổi tối nhìn thấy tiên sinh đứng trước cửa phòng tiểu thư hồi lâu, cuối cùng cái gì cũng không làm liền quay trở về phòng."

Taehyung vẻ mặt không thể hiểu được mà hỏi "Tôi vì cái gì muốn đứng trước cửa phòng nó?"

Chú Park quả thật hận sắt không thể rèn thành thép!!!

"Đương nhiên là vì muốn tiểu thư mềm lòng rồi, tôi vừa nói vậy tiểu thư liền thay đổi chủ ý chạy đi tìm tiên sinh, như vậy nói xem có hữu dụng hay là không?"

"......"

Chú Park lắc đầu "Tiên sinh phải học cách dỗ dành hài tử nhiều lên mới tốt."

Taehyung lấy ra bao thuốc, châm một điếu sau đó thực ghét bỏ mà nói "Rảnh rỗi đi dỗ hài tử làm cái gì? Tôi chỉ cần dỗ tiểu hài tử trong nhà là được rồi!"

Chú Park:....

Hoá ra tiểu hài tử trong nhà liền không phải là hài tử!

Lúc này, một con mèo đen toàn thân ưu nhã đang di chuyển lại đây, nó nhẹ nhàng nhảy lên sô pha sau đó gác đến trên đùi Taehyung. Husky theo sau cũng định nhảy lên, nhưng nhìn đến người ngồi trên sô-pha lại không dám nữa, chỉ có thể yên phận đứng ở bên cạnh vẫy đuôi.

Phỏng chừng là vì được Taehyung mua về cho nên mèo đen đối với hắn rất có hảo cảm, luôn là muốn cùng Taehyung thân cận, đáng tiếc lần nào cũng đều bị hắn ghét bỏ. Lúc ấy mua mèo vốn dĩ chỉ là trò đùa nhất thời, hắn cũng không phải thật sự thích mèo.

"Cút ngay, mày là giống cái đừng có chạm vào tao." Taehyung chán ghét phất tay đuổi Tiểu Bạch đi.

Chú Park:.......

Jisoo đổi quần áo xong, nhẹ nhàng mà chạy xuống lầu, trước hết đi vào trong bếp rót ly nước trái cây sau đó mới bưng ra phòng khách, vừa uống vừa cùng chú Park trò chuyện.

"Đêm nay chú nấu chè phải không?"

"Đúng vậy, tiểu thư muốn ăn sao? Để chú đi hâm nóng."

Jisoo quay đầu lại nhìn Taehyung, hỏi "Anh, ăn chè không?"

Taehyung bĩu môi "Chỉ có tiểu hài tử mới thích ăn đồ ngọt."

Jisoo liền cười tủm tỉm nói với chú Park "Cho cháu hai chén."

Taehyung:......

Mấy ngày vừa rồi Jisoo lúc nào cũng uể oải ỉu xìu, không có sinh khí, hôm nay rốt cuộc khôi phục bộ dáng hi ha cười đùa, cái này làm cho hai người còn lại rất là vui vẻ, chỉ muốn cố gắng duy trì thật tốt nụ cười này mà thôi.

Chú Park đi vào phòng bếp lấy chè, Jisoo liền đặt ly nước xuống, sau đó bế mèo đen lên ngồi vào sô-pha, lại để cho mèo nằm trên đùi mình.

Taehyung lẳng lặng mà nhìn một loạt động tác của Jisoo.

"Làm gì vậy?" Hắn hỏi.

Jisoo buồn cười, trả lời "Vuốt lông mèo."

Nói xong liền bắt đầu vuốt. Nhìn bộ dáng thoải mái hưởng thụ của nó, Jisoo lúc này cũng là đầy mặt thoả mãn.

Taehyung ngậm thuốc lá, nghiêng đầu quan sát. Qua một hồi, hắn đột nhiên đứng dậy di chuyển đến bên người Jisoo, vén tay áo lên sau đó duỗi tay xoa xoa đầu cô.

Jisoo lúc này tóc đang buộc lại, bị Taehyung xoa nhẹ vài cái lập tức xù thành tổ chim, cô kỳ quái mà ngẩng đầu nhìn hắn "Anh làm gì vậy?"

Taehyung trông thấy Jisoo y như bà điên, nhịn không được thấp thấp cười ra tiếng "Em vuốt mèo, anh vuốt em."

"......"

Lời này nghe ra sao cảm thấy quái quái?

Jisoo giãy giụa đẩy tay hắn, nhưng Taehyung không mảy may dao động, tiếp tục hào hứng mà vuốt tới vuốt lui.

Hắn bỗng nhiên phát hiện, tóc của tiểu hài tử thực mềm, sờ vào thực thoải mái.

Taehyung thình lình nhớ tới đêm nay Jang Haeun nói với hắn "Họ Kim điên khùng kia, trên đời này làm gì có anh em nào giống như hai người vậy? Tình lữ còn chưa dính nhau bằng các người, có giỏi sao không dứt khoát yêu nhau luôn cho rồi! Tôi khinh!"

Yêu nhau? Cùng tiểu hài tử nhà mình yêu nhau? Vui đùa cái gì vậy!

Hài tử trong nhà chính là để chơi, không phải để yêu.

Lại nói, hắn mỗi ngày đi làm kiếm tiền, tan tầm về nhà trêu ghẹo Jisoo, căn bản là không cần yêu đương.

Taehyung trong lòng khinh thường mà nghĩ, Jang Haeun kia quả nhiên là nữ nhân điên, về sau vẫn nên ít cùng cô ta lui tới thì hơn. Quan trọng nhất là, tiểu hài tử nhà hắn không thích!

Nghĩ một hồi, Taehyung lại cúi đầu nhìn Jisoo, tức khắc cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, có loại cảm giác muốn đem người kéo vào trong lòng ngực mà hung hăng xoa một hồi.

Quả nhiên, vuốt lông mèo là sẽ nghiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro