[24]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian đi làm, toàn bộ nhân viên của Kim thị đều bận rộn, một chút cũng không dám lơi lỏng lười biếng. Bởi vì bọn họ có một big boss thích tọa trấn ở tập đoàn, big boss này chính là Đại Ma Vương, Hoàng đế của bọn họ.

Mỗi lần tức giận, không có một ngọn cỏ sống sót trong phạm vi mười mét, ai không cẩn thận đụng tới họng súng, đều đừng nghĩ trải qua ngày lành.

Hôm nay không biết nguyên nhân gì mà Đại Ma Vương, vừa đến tập đoàn đã nổi trận lôi đình, đúng lúc gặp ngay ngày các giám đốc bộ môn họp báo báo, ai xui thì bị Đại Ma Vương tóm được hung hăng sửa chữa một trận, sau khi ra tới thì đi đường chân đều là run lên, thoạt nhìn thật là thảm!

Hôm nay thư ký Baek cũng bị Đại Ma Vương mắng, nói anh làm việc bất lợi, lâu như vậy mà vẫn còn dây dưa không rõ với Lee thị.

"Cứ như vậy riết, chắc vợ cũ của cậu đã sinh mấy đứa con với thằng dâm phu kia rồi!!" Anh độc miệng mà nói.

Thư ký Baek bị nói sống không còn gì luyến tiếc, vì thế bất cứ giá nào mà nói: "Boss, ngài ở chỗ này tức giận cũng vô dụng, nếu luyến tiếc tiểu thư, vậy tại sao ngài không đi chung, còn có thể chăm sóc lẫn nhau."

Taehyung nâng mắt trừng anh: "Khi nào đến lượt cậu tới quản tôi?"

Thư ký Baek vội vàng làm động tác kéo khóa ở miệng, thì nhìn thấy Taehyung đứng dậy đi đến kệ sách, rút ra một quyển sách. Thư ký Baek đứng gần, phát hiện quyển sách trên tay boss rất rắn chắc, bìa ngoài có một tựa đề vô cùng bắt mắt '300 bài thơ Đường'.

Không ngờ boss tranh thủ lúc rảnh rỗi đọc thơ Đường tĩnh tâm.

Nhưng mà chờ thư ký Baek mắt sắc nhìn vào nội dung bên trong, lại phát hiện bên trong rậm rạp chi chít, nối liền nhau, nhìn không giống câu thơ, anh tò mò hỏi: "Ngài xem cái gì vậy?"

"Tâm lý học." Taehyung mặt không cảm xúc mà nói.

"Vậy tại sao sách tâm lý học lại dùng bìa thơ Đường?" Thấy lạ lạ cho nên thư ký Baek tiếp tục tò mò.

Taehyung nói: "Tôi thích dùng bìa này, cậu quản được!"

"Xem này làm cái gì? Tâm lý thực sự có vấn đề sao? Bác sĩ khám xong nói như thế nào?"

Taehyung cười lạnh: "Ai nói đọc sách tâm lý thì tâm lý phải có vấn đề?"

"Thế tại sao...?" Thư ký Baek khiêm tốn mời chỉ dạy thêm.

"Sách này không chỉ có thể làm cậu biết được tâm tình trạng thái của đối thủ cạnh tranh, mà còn có thể làm cậu học được cách nhìn sắc mặt người khác, trong sách còn có rất nhiều ví dụ có sẵn cho cậu tham khảo, thực không tồi." Taehyung vô cùng vừa lòng mà nói.

Thư ký Baek chân chó tiến lên: "Không biết, có thể cho tôi mượn liếc mắt một cái được hay không?"

Taehyung ném sách lên trên bàn, ý bảo Baek Yoonsik tùy tiện xem, dù sao anh cũng rõ như lòng bàn tay mấy cái ví dụ kia.

Bởi vì trong sách có một tờ bị Taehyung gấp lại, thư ký Baek vừa mở ra, là có thể nhìn thấy nội dung tờ đó.

--- Tình trạng của chứng bệnh khuyết thiếu cảm giác an toàn, những vấn đề nhận biết được người mắc hội chứng này...

Thư ký Baek càng xem càng nghi hoặc, hỏi: "Boss, không phải bác sĩ tâm lý nói anh không có cảm giác an toàn sao, anh còn xem cái này làm gì?"

Taehyung nói: "Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, tôi không có bệnh."

Thư ký Baek:......

"Không có bệnh ngài còn xem?!"

Taehyung chặc chặc hai tiếng, phá lệ ghét bỏ nói: "Chính là không có bệnh mới muốn mua tới đọc, sau đó học đi đôi với hành, ngu."

Thư ký Baek:......

Taehyung đổi sang đề tài khác: "Mấy ngày trước kêu cậu đi điều tra chuyện Jisoo học múa ra sao rồi?"

"Đã có tin tức, nhưng cảm giác không đúng lắm, kêu bọn họ tiếp tục điều tra cẩn thận thêm một lần nữa." Thư ký Baek nói.

"Hả?" Taehyung thưởng thức di động, nhìn như lơ đãng, thật ra cảm giác áp bức mười phần.

Thư ký Baek nói: "Theo tư liệu điều tra, sau khi tiểu thư vào đại học, cũng không có học múa, nhưng biểu hiện của tiểu thư ở trên sân khấu rõ ràng là phải trải qua luyện tập trong một thời gian dài mới tích lũy được kinh nghiệm như thế."

Taehyung nhíu mày, trong đầu cố gắng nhớ lại bộ dáng lúc Jisoo còn nhỏ, lại phát hiện nghĩ không ra, nhưng chú Park nói Jisoo chưa từng học múa, chú ấy sẽ không nhớ lầm, dù sao Jisoo cũng là một tay chú nuôi lớn.

Anh nghĩ: Chuyện quá mức kỳ lạ...

"Ngươi tiếp tục tra, có kết quả lập tức báo cho tôi, hơn nữa việc này trừ bỏ cậu và tôi thì đừng để cho những người khác biết, nhất định phải bảo mật."

Tuy rằng thư ký Baek không hiểu tại sao boss của mình lại đột nhiên nghiêm khắc như thế, nhưng vẫn là nhanh chóng gật đầu.

Trước một ngày biểu diễn, Jisoo đã bay đến thành phố kế bên, dọc theo đường đi, cảm xúc trước sau không cao. Trong đầu nhớ tới thái độ của Taehyung, lại vô cùng lo lắng, vì đền bù cho anh, cô thậm chí đồng ý, mấy ngày nay đều phải gọi video call, và đều phải kêu anh ấy là chồng.

Quả thực là được một tấc lại muốn tiến một thước!

Nghĩ nghĩ, Jisoo gửi tin nhắn Taehyung: "Đang làm cái gì đó?"

Tin nhắn đã gửi đi, lại như đá chìm đáy biển, nửa ngày cũng không thấy tin trả lời.

Jisoo nhìn thời gian, không lẽ anh ấy còn đang làm việc?!

"Khả năng quá bận, nên không thấy tin nhắn." Cô tự an ủi bản thân.

Mãi cho đến hơn ba giờ chiều, Taehyung mới cho gọi điện cho cô, Jisoo đang ăn không ngồi rồi mà miên man suy nghĩ, vừa nghe tiếng chuông, lập tức chuyển máy ngay: "Taehyung..."

Taehyung ở đầu bên kia nói: "Gọi sai."

Jisoo dừng một chút, mới hơi xấu hổ nói: "Chồng ơi..."

Taehyung cười nhẹ: "Ngoan."

Jisoo một bàn tay bụm mặt: "Anh đang làm gì rất bận sao? Tại sao đến bây giờ mới gọi cho em?"

Ngày thường nhìn thấy tin nhắn của cô anh sẽ trả lời trong một giây.

Giọng anh nghe rất là rầu rĩ, cảm xúc không cao: "Vốn dĩ buổi chiều hẹn bác sĩ tâm lý, nhưng chỉ có một mình, nên anh không muốn đi."

Jisoo nháy mắt sốt ruột: "Sao hồi sáng em không có nghe anh về chuyện này?!"

"Bác sĩ có thời gian rảnh, mới gọi tức thì thôi."

"Vậy tại sao anh không đi?!"

Jisoo bất đắc dĩ mà nói: "Nếu có bệnh thì phải trị, anh không thể bỏ qua không coi trọng."

Taehyung trả lời: "Lần trước có em đi chung, lần này có một mình, không muốn đi."

Jisoo nghe xong lý do này, thật là đau lòng đến chết, hận không thể lập tức bay trở về ôm Taehyung, tự mình dẫn anh ấy đến gặp bác sĩ.

"Đợi lát nữa tan ca anh tới đây tìm em được không?" Jisoo làm nũng nói.

Taehyung trả lời: "Nếu làm xong việc mà còn thời gian thì anh sẽ đi."

Lúc này Jisoo mới thở phào nhẹ nhõm.

"Anh đã xem qua, tại sao phải đến nữa?" Anh kỳ lạ hỏi.

"Có kinh hỉ chờ anh." Cô nói.

Taehyung rốt cuộc có hứng thú: "Kinh hỉ gì?"

Jisoo úp úp mở mở: "Nói thì không phải kinh hỉ rồi!"

Có một số video ngắn trên mạng về vở kịch này, nên cũng thu hút một lượng lớn người đến xem, nhưng phần đông là người trẻ tuổi, rất được công chúng hưởng ứng.

Mãi cho đến khi bắt đầu diễn, Jisoo vẫn không nhận được cuộc gọi nào từ Taehyung, cũng không biết là thật sự bận hay là đang tức giận.

Lo lắng sốt ruột biểu diễn xong, Jisoo chào bế mạc nhanh chóng đi xuống, trong lòng đã có quyết định.

Hơn một tiếng này, tuy rằng cô đã cô gắng biểu thật hoàn mỹ, nhưng trong lòng cô rất rõ ràng, thật ra cô cũng không chuyên tâm, bởi vì trong đầu, trong lòng cô đều nghĩ về Taehyung, nhớ lại anh bị khuyết thiếu cảm giác an toàn, nhưng vẫn chịu đựng, tất cả là vì cô.

Kế tiếp còn có nhiều suất diễn như vậy, phải bay trời nam đất bắc, cô thật sự sợ Taehyung có thể tự bức bản thân đến phát điên.

Một người đàn ông mạnh mẽ như vậy, kiêu ngạo như vậy, cho dù là yêu đương thì cũng không nên biến thành như vậy.

Tới hậu trường, Jisoo kinh hỉ phát hiện, Taehyung đang ở nơi đó chờ mình. Tuy rằng anh không thích cô đi ra ngoài biểu diễn, nhưng vẫn chạy tới chờ cô.

Jisoo dùng tốc độ nhanh nhất tẩy trang, nhanh chóng lôi kéo anh đi ra ngoài, khách sạn cô thuê phòng nằm cách đó không xa, không đến năm phút là có thể đến nơi.

Hai người lên lầu, Taehyung nhìn cô mở ra cửa phòng, tò mò hỏi: "Em chuẩn bị kinh hỉ gì cho anh vậy?"

Jisoo dẫn anh đi vào, khóa trái cửa lại, mới nhào lên ôm anh, đỏ mặt nói: "Em giao bản thân mình cho anh đó, anh LÀM đi, em muốn hoàn toàn thuộc về anh."

Taehyung:......

Taehyung cảm thấy, quả thực chính là kinh hỉ, sét đánh giữa trời quang!!!

Từ khi biết Jisoo có khả năng mất hơn nửa năm thời gian đi biểu diễn nơi nơi, anh đã bắt đầu cân nhắc muốn làm cách nào để giữ người lại, biểu diễn chó má, không có mấy đồng tiền mà còn mệt như vậy, diễn cái một lần còn chưa tính, thằng Jinyoung kia dám chơi lớn như vậy, còn làm diễn khắp nước, thật sự quá mức.

Ban đầu, Taehyung là muốn dùng phương pháp đơn giản mà thô bạo chính là khóa nhốt người ở nhà, nơi nào cũng không cho đi, chỉ cần bỏ lỡ một lần, thì Jinyoung tự nhiên phải nghĩ ra cách khách giải quyết.

Nhưng ý tưởng này thực mau bị chính anh phủ định.

Anh thật vất vả mới gạt người tới tay, mất nhiều tâm tư như vậy mới dỗ con bé đến vô cùng vui vẻ, nếu nhốt con bé lại, chắc chắc công sức theo đuổi từ trước đến nay của anh sẽ chảy về biển Đông, thậm chí mối quan hệ giữa hai người không chỉ không tiến thêm một bước, mà có khả năng còn sẽ lui xa hơn vạch xuất phát.

Sau đó, anh từng muốn trực tiếp đẩy ngã con bé, chiếm hữu con bé, kế tiếp là quá trình cần cù vất vả, mỗi ngày đều LÀM, LÀM đến khi Jisoo mang thai, như vậy không sợ con bé chạy khắp nơi, còn có thể đăng ký kết hôn. Jisoo nằm ở trong hộ khẩu nhà chú Park, như vậy ra phường đăng ký chỉ là chuyện nhỏ.

Làm như vậy, có lẽ Jisoo sẽ ở lại, nhưng khẳng định sẽ ngày càng ghét anh, hoặc là... Hận anh. Chỉ cần tưởng tượng Jisoo không còn yêu anh mà là hận anh... Taehyung khẳng định bản thân sẽ còn khó chịu hơn là bị bắn chết.

Sau đó anh muốn ra tay với Jinyoung, cần thiết, thì anh có thể chỉnh Jinyoung thảm một chút, làm tên đó khỏi làm đạo diễn luôn, làm như vậy, nhất định sẽ trở mặt thành thù với Park Yeonjun, nhưng đắc tội quá nhiều người rồi, căn bản không để bụng có thêm một người.

Nhưng khi nghe Jinyoung nói có người thay vai nữ chính, đây thật đúng là một tin tức tốt, có thể lượt bỏ một đống phiền toái.

Cuối cùng chính là lần xảy ra tai nạn kia đã cho anh linh cảm, anh chọn cách nhút nhát nhất cũng ngu nhất, giả bệnh, tạo đồng cảm áy náy.

Nhưng mà, anh không ngờ đây lại là cách tốt nhất.

Sức khỏe của anh rất tốt, cơ thể cường tráng, thật sự giả bệnh nặng không được, thậm chí anh còn nghị rất tối tăm âm u, biết vậy đâm mạnh hơn một chút, để gãy tay, chân hay bể đầu cũng được, ít nhất có thể làm anh nhìn thê thảm ở trước mặt Jisoo.

Sau đó anh dùng suốt mấy đêm liền mới làm bản thân nhìn tiều tụy một chút, nhưng không đủ đô, cuối cùng anh nhớ tới vấn đề tâm lý. Anh thật sự rất muốn hôn bản thân một cái, quá cơ trí.

Vào nhà sách mua một quyển sách tâm lý, lật đọc từng tờ một, cuối cùng anh chọn cho bản thân chứng bệnh không nhẹ cũng không nặng, kế tiếp làm theo kế hoạch dẫn Jisoo đến văn phòng bác sĩ tâm lý, miêu tả lại tâm trạng của mình thông qua những đặc điểm trong sách viết về những người mắc hội chứng khuyết thiếu cảm giác an toàn.

Sau khi nói hết vói bác sĩ, người đó dùng quyền uy chẩn bệnh của mình cho ra kết quả: Vô cùng khuyết thiếu cảm giác an toàn trong vấn đề tình cảm.

Quả nhiên cô em gái cưng của anh tin là thật, bắt đầu kiểm điểm hành vi bản thân, mọi chuyện đều nghe theo anh.

Tất cả đều hoàn mỹ giống như kế hoạch.

Lần thứ hai Jisoo lên sân khấu, anh cố ý làm thái độ lạnh nhạt, để Jisoo nhìn là biết ngay anh không vui, còn hiểu lầm anh ẩn nhẫn và ủy khuất, quá trình này yêu cầu phải khống chế cảm xúc nghiêm khắc, nhưng anh vẫn là có thể nhẹ nhàng mà qua.

Anh cảm thấy, trải qua lúc này đây, nhất định Jisoo sẽ chân chính coi trọng vấn đề này, sau đó con bé sẽ bắt đầu làm ra quyết định.

Điều khiến Taehyung trăm ngàn lần không ngờ chính là, anh không đợi tới Jisoo ra quyết định, lại chờ được con bé đồng ý hiến thân, cô em gái cưng này của anh... Thật là tri kỷ đến làm người trợn mắt há hốc miệng.

Cô đã nhìn ra cảm xúc của anh có dao động, lo lắng bởi vì cô rời đi, làm bệnh tình của anh càng nghiêm trọng, cho nên mới lựa chọn cách giải quyết gọn gàng dứt khoát này, đưa bản thân cho anh, làm anh có nhiều cảm giác an toàn hơn.

Nhưng đây lại là quyết định nguy hiểm, sâu trong lòng anh trước sau đều có một con thú hoang đầy hung dữ mang tên "dục vọng chiếm hữu", nếu cho nó một chút ngon ngọt, nó sẽ phá tan trói buộc, tận tình mà muốn làm gì thì làm.

Một khi hai người bọn họ đã xảy ra quan hệ thực chất, cảm giác an toàn của anh cũng không có được sự thỏa mãn, ngược lại sẽ làm dục vọng chiếm hữu của anh càng thêm mãnh liệt, anh rất hiểu bản thân mình.

Nhưng người con gái bé nhỏ thơm ngọt ngon miệng như thế, e lệ ngượng ngùng mà giao bản thân đến trước mặt anh, yêu cầu anh LÀM cô, Taehyung cảm thấy, nếu lúc này anh vẫn còn duy trì lý trí, vậy thì anh thật sự điên mất rồi!

Thấy anh ngẩn ngơ nửa ngày cũng không cho ra một chút phản ứng, Jisoo ngượng ngùng mà liếm liếm môi, nhỏ giọng nói: "Em... Em có chuẩn bị, một hộp ba cái, anh... Anh dùng đủ không?"

Trong đầu anh như có một cọng dây đang gắt gao lôi kéo lý trí và tình cảm của anh lại, mà theo một câu cuối cùng này của Jisoo, "pựt" là tiếng cọng dây kia bị căng đứt.

Taehyung hô hấp dần dần trở nên thô nặng, trong mắt như có hai ngọn lửa đang thiêu đốt, cơ thể anh căng thẳng, như dã thú ngủ đông đang vận sức chờ phát động.

Jisoo nuốt nuốt nước miếng, nhìn hai mắt anh đầy sợi tơ máu, còn phát sáng, đột nhiên có hơi hối hận, bộ dáng này của anh, đừng nói LÀM cô, mà nói anh muốn nuốt sống cô vào trong bụng cũng có khả năng!

Kết quả, Jisoo mới khó khăn lắm lui ra phía sau hai bước, đã bị Taehyung mãnh liệt xông tới khiêng lên vai, xoay người đi thẳng đến giường, một tay ném cô tới trên giường.

Jisoo bị độ đàn hồi của nệm mềm bật tưng người lên, cô nàng vội vàng duỗi tay đẩy đẩy Taehyung đang đè trên người mình, gian nan mà nói: "Em... Em thấy, hay là chúng ta nên... Đi tắm trước..."

Taehyung cúi đầu hôn lấy miệng của cô, hừ nhẹ: "Không còn kịp rồi."

***

Sự thật chứng minh, Jisoo chuẩn bị vẫn là không đủ đô, muốn thỏa mãn Taehyung, một hộp ba cái thật sự quá ít, ít nhất phải thêm một hộp nữa mới được.

Đáng thương cho Jisoo, mới vừa biểu diễn ở trên sân khấu xong, đã phải biểu diễn ở trên giường, cuối cùng cả người đều mệt đứ đừ, vừa dính vào giường, đã trực tiếp ngủ như chết.

Mà thật vất vả được đến thỏa mãn, Đại Ma Vương cũng nằm xuống, nhưng vẫn phải gắt gao ôm chặt cô, quả thực chính là yêu thích không buông tay. Nếu không phải suy xét đến thể lực của Jisoo theo không kịp, anh thấy anh còn có thể tiếp tục nữa.

Ngày hôm sau, Jisoo là ngủ đến tự nhiên tỉnh, sau khi thức dậy, phát hiện cơ thể thoải mái nhẹ nhàng, chắc là Taehyung giúp cô tắm rửa. Lật người thì thấy Taehyung đang nằm bên cạnh mình, mặt chôn ở trong gối, đang ngủ ngon lành.

Nhớ lại hình ảnh tối hôm qua, những động tác kịch liệt đó... Jisoo lại bắt đầu xấu hổ, nhịn không được lại rụt rụt vào trong ổ chăn.

Hiện tại tỉnh táo lại, mới cảm thấy quyết định của bản thân ngày hôm qua thật sự quá lớn gan. Nếu Taehyung ghét bỏ cô quá tùy tiện thì phải làm sao bây giờ? Nhưng nhớ ngày hôm qua, anh ấy kích động đến cả người run rẩy, chắc là sẽ không ghét bỏ mới đúng.

Nghĩ đến đây, cô lại dò ra nhìn lén Taehyung, anh nằm nghiêng thể diện với cô, nhưng bị gối đầu chặn tầm mắt, cô duỗi tay vén cái gối không biết điều kia, sau đó khoảng cách gần nhìn thấy được gương mặt đang ngủ của anh.

Ngũ quan Taehyung thực tinh xảo, góc cạnh rõ ràng, ngày thường nhìn người khác đều mang theo một khí thế kiêu ngạo đế vương nhìn xuống thiên hạ, làm người khác không dám đối diện với anh.

Nhưng khi ngủ, ánh mắt sắc bén bị mí mắt che lại, lông mi nồng đậm giống như cây quạt, thật xinh đẹp, làm gương mặt anh có thêm nhiều vài phần mềm mại dịu ngoan, nhưng hương vị đàn ông vẫn như cũ, không mất đi, đặc biệt là sườn cằm.

Trải qua một buổi tối, nơi đó đã bao trùm một lớp râu màu xanh nhạt, quả thực là hormone nam tính nổ mạnh.

Jisoo cảm thấy bản thân tuyệt đối là người từng gặp qua nhiều nhất mặt của Taehyung nhất, vui vẻ, tức giận, mềm mại dịu dàng, cùng với động tình vào tối hôm qua, vẻ mặt ý loạn, tình mê. Khi đó, chỉ cần nhìn anh một cái là có thể bị anh mê chết.

Càng hiểu biết nhiều mặt về Taehyung, Jisoo sẽ càng bị anh hấp dẫn, người đàn ông này thật ra rất có sức quyến rũ, chỉ là ngày thường anh độc miệng lại hay chơi chiêu, làm người khác sợ hãi chán ghét, cho nên mới dễ dàng xem nhẹ sức quyến rũ của anh.

Jisoo dùng chăn che miệng trộm cười, bản thân chỉ là lơ đãng nhặt một hòn đá nhỏ ở ven đường, mang về nhà mới phát hiện, ấy vậy mà lại là một viên đá quý, thật là nhặt được đá quý.

Taehyung người chưa tỉnh, đã duỗi cái eo lười trước, anh tay dài chân dài, đá trúng đùi Jisoo đang nằm ngủ ở bên cạnh anh.

Jisoo còn đang đắm chìm trong sức quyến rũ của anh, kết quả bị anh đá tỉnh, nghĩ thầm: Cái này có tính là ngủ xong lập tức trở mặt không biết người...

Taehyung đột nhiên đá đến cái đùi bóng loáng, cũng ngẩn ngơ hai giây, ngay sau đó giống nhớ tới cái gì, đột nhiên ngồi dậy, quay đầu nhìn Jisoo.

Đây là lần đầu tiên trong đời anh cùng chung chăn gối với người khác, còn chưa quen.

Jisoo bị anh nhìn đến xấu hổ, lại kéo chăn che mặt.

Ký ức đầy kích thích vào tối hôm qua nháy mắt tụ lại, tối qua, anh thật sự đã ăn sạch bé cưng nhà mình!!!

Taehyung nhỏ giọng cười, ngược lại bổ nhào vào trên người cô: "Bé cưng...

Jisoo vặn vẹo trong ổ chăn: "Tránh ra, sắp bị anh đè hỏng rồi!"

"Đè đến nơi nào, đề anh nhìn xem!" Nói xong anh ra tay xốc chăn lên, cả người thuận thế chui vào trong, lập tức chọc Jisoo sợ hãi kêu ra tiếng.

***

Chờ hai người mặc chỉnh tề ra khỏi phòng, đã là giờ cơm trưa, hai người trải qua vận động cả một buổi tối và một buổi sáng, đã sớm đói đến ngực dán lưng, đang muốn đi đến khu ăn của khách sạn lấp bao tử.

Lúc xuống lầu tình cờ gặp Jinyoung, anh ta cũng đang muốn đi ăn cơm trưa, ba người kết bạn đồng hành một đoạn đường.

"Buổi diễn tối hôm qua rất thành công, hưởng ứng rất tốt, nếu vẫn luôn như thế thì tốt rồi, đến lúc đó chắc sẽ thêm suất diễn nữa." Jinyoung vừa đi vừa nói với Jisoo.

Jisoo gật đầu, nhưng cũng không có kích động, chỉ là cười nhạt nói: "Vậy thật may mắn quá, mọi người nỗ lực không có uổng phí."

Jinyoung nói: "Có thể thành công như vậy, em chính là chủ yếu công thần, thật ra có một chuyện anh vẫn luôn do dự không biết có nên nói cho em biết hay không ."

"Sau khi suất diễn mở màn kết thúc, có mấy đạo diễn tìm đến anh, hỏi về em... Hôm nay buổi sáng lại nhận được hai cuộc gọi, đều là gọi tới hỏi em, em có tính gia nhập vào giới showbiz phát triển hay không? Nếu có thì anh sẽ giúp em liên lạc với bọn họ."

Jisoo cảm nhận được lực tay Taehyung nắm tay cô lại tăng thêm vài phần, hiển nhiên anh không thích nghe đến đề tài này.

Nghĩ nghĩ, cô nói với Jinyoung: "Trước mắt vẫn là lấy việc học làm trọng, còn chưa muốn gia nhập sớm như vậy."

Nếu đổi thành nữ sinh khác, học hệ biểu diễn còn không phải là muốn vào giới showbiz sao, đang đi học cũng có thể đi đóng phim, càng là chuyện tốt.

Nhưng Jisoo cũng không phải người thường, thân phận và bối cảnh của cô có thể làm cô ung dung lựa chọn con đường tương lai, mà không cần vội vàng bước vào giới showbiz sớm.

Nghĩ như vậy, Jinyoung cũng không nhắc tới nữa. Thật ra anh cũng không muốn Jisoo gia nhập vào giới showbiz quá sớm, rốt cuộc thế giới kia, thật sự quá phức tạp.

Sắc mặt Taehyung không tốt lắm, anh không thích nghe loại đề tài này, nhưng Jinyoung hình như không biết nhìn sắc mặt người khác, vẫn luôn nói không ngừng.

sau khi đi vào khu ăn uống, Taehyung trực tiếp mở miệng đuổi người: "Cháu trai à, chú và cô Jisoo của con muốn dùng cơm riêng, con tìm chỗ khác ngồi đi, ngoan."

Jisoo:......

Jinyoung:......

Jisoo thật ra cũng có chuyện muốn nói với Jinyoung, nhưng xem tình hình này, cũng chỉ có thể đế đó rồi nói sau.

Tuy rằng Jisoo làm không được hành động trực tiếp đuổi người như Taehyung, nhưng cô đúng thật là cũng không thích Jinyoung lải nhải nói hoài về chuyện showbiz, cô đương nhiên là bất công bênh vực Taehyung, sợ anh nghe nhiều lại phải phát bệnh.

Cô tự nhận tối hôm qua đã dỗ người đàn ông nhà mình rất tốt, cũng không thể bởi vì một lời nói của Jinyoung mà lại làm hỏng tâm trạng của anh ấy.

Cho nên vào lúc Taehyung trực tiếp mở miệng đuổi người, Jisoo cũng chỉ là hơi xin lỗi mà cười cười, cũng không có ngăn cản.

Sắc mặt Jinyoung nháy mắt trở nên khó coi.

Thật ra lúc ở trên phòng, Jinyoung chính mắt nhìn thấy Taehyung ôm Jisoo từ trong phòng đi ra, biểu tình hai người thân mật tự nhiên, đường mật ngọt ngào, giống như một đôi vợ chồng mới cưới, trong mắt hai người cũng chỉ có lẫn nhau, căn bản không chú ý tới ánh mắt người khác.

Lúc ấy cảm xúc Jinyoung đã hơi khó chịu.

Không ngờ lại bị Taehyung trực tiếp ghét bỏ, hơn nữa Jisoo cũng cam chịu thái độ của Taehyung, nhận thức được vấn đề này càng làm Jinyoung thấy buồn bực.

Trong ấn tượng, Jisoo là một cô gái khiêm tốn rất có lễ phép, kết quả vẫn bị Taehyung dạy hư.

Jinyoung đè xuống cảm giác khó chịu trong lòng, nói với Jisoo: "Đợi lát nữa ăn xong, em đừng vội đi trước, mấy thành viên chủ yếu trong đoàn phim cùng nhau mở họp, địa điểm là ở trong phòng anh."

Jisoo gật đầu: "Dạ, em đã biết."

Taehyung nhíu mày, cố ý tìm cớ gây chuyện, giọng ghét bỏ: "Tại sao địa điểm mở họp lại ở trong phòng của cậu, xuống khu ăn uống của khách sạn không tốt sao."

Jinyoung:......

Jisoo kéo tay Jisoo, nhỏ giọng nói: "Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống đi, em gần chết đói rồi."

Cô làm nũng như vậy, Taehyung cũng không còn tâm trạng dỗi người, nắm tay cô đi tìm vị trí ngồi.

Lúc gọi món ăn, Taehyung kêu cả một bàn, hai người căn bản ăn không hết, Jisoo ngồi kế bên nhưng không thể nào ngăn cản được.

Cô không vui mà nói: "Sao anh chọn nhiều như vậy!"

Taehyung nắm tay cô, hôn hôn: "Tối hôm qua là lần đầu tiên của em, phải bồi bổ lấy lại sức."

Jisoo:......

Đúng thật là cô từng nghe qua, lần đầu tiên làm việc này, ngày hôm sau phải ăn một chén chè đậu đỏ bồi bổ, nhưng một bàn thịt cá này là sao? Bổ cái gì?

Cô đen mặt mà nói: "Em không cần bồi bổ nhiều như vậy."

Taehyung nói: "Tối hôm qua làm có lần thứ hai, em đã kiệt sức, lần thứ ba cũng chỉ biết hừ hừ, như là tiếng mèo con, nghe không kích thích chút nào."

Jisoo:!!!!

Tại sao anh ấy có thể nói chuyện này mà mặt không đổi sắc như vậy, tốt xấu gì cũng là đêm đầu tiên của cô mà, chuyện đó thần thánh cỡ nào, anh không thể tôn trọng đêm đầu tiên của cô sao?

Cô không thể nhịn được nữa, kháng nghị: "Hôm qua em biểu diễn gần hai tiếng trên sân khấu rồi, anh không thương hương tiếc ngọc thì thôi, cư nhiên còn chê thể lực của em không đủ!"

Taehyung rót cho cô một ly trà xanh: "Ừ ừ ừ, cho nên hôm nay anh mới muốn bồi bổ cho em nè, em phải ăn nhiều một chút mới được, mới có sức lực ứng phó với anh."

Jisoo:......

Cảm giác bản thân đã leo lên thuyền giặc.

Sau khi ăn xong, Jisoo chuẩn bị đến phòng Jinyoung dự họp, Taehyung không yên tâm muốn đi theo, cuối cùng vẫn bị Jisoo cự tuyệt. Nếu Taehyung đi, chắc từ cuộc họp đoàn kịch biến thành đại hội dỗi người.

Taehyung có ấn tượng xấu với Jinyoung, cảm thấy anh ta không ổn lắm, có ý đồ gì đó đối với Jisoo. Nhưng mà loại lo lắng này, cũng không có giới hạn mỗi một mình Jinyoung, mà là tất cả bọn đàn ông xuất hiện ở xung quanhJisoo, ở trong mắt Taehyung, đều không ổn hết.

Khuyên can mãi, cuối cùng Jisoo làm ra nhượng bộ, để Taehyung đưa cô đến trước cửa phòng Jinyoung, sau khi thấy rõ ràng tình huống bên trong, Taehyung mới rời đi.

Kết quả, thật đúng là có rất nhiều người ở bên trong, thấy Jisoo đến, mọi người đều sôi nổi nhường đường cho cô.

Taehyung đôi tay đút túi, ngầu lòi đứng trước cửa nhìn vào bên trong, mới chậm rì rì đi tìm nơi có thể hút thuốc. Thật ra, trong lòng anh không hề muốn rời khỏi Jisoo, rốt cuộc hai người mới đột phá giới hạn, tốt nhất chính là ở lại trong phòng dính chặt nhau mấy ngày.

Nhưng mà chắc chắn Jisoo sẽ không đồng ý.

Thật ra cuộc họp lần này chính là tổng kết hai suất diễn, nói một ít vấn đề tốt xấu, nên khen ngợi khen ngợi, nên phê bình phê bình. Bởi vì còn có thật nhiều suất nữa, anh hy vọng mọi người có thể chuẩn bị tinh thần đối mặt với giới truyền thông.

"Có vấn đề gì mọi người đều có thể nói ra, sau đó chúng ta cùng nhau thảo luận giải quyết." Jinyoung nói.

Trong đó có hai cô gái, nói cô nhận một vai phụ trong phim truyền hình, cơ hội khó có được, cô muốn thử thử xem.

Bởi vì nhân vật cô gái này đóng cũng rất quan trọng, Jinyoung tự hỏi một chút, vẫn giữ cô lại: "Vai phụ trong phim truyền hình kia nếu không quan trọng thì cô đẩy đi. Sau khi kết thúc vở kịch này, tôi cũng bắt đầu làm phim truyền hình, đến lúc đó có thể cho cô một nhân vật quan trọng."

Cô gái kia cân nhắc một chút, cuối cùng vẫn là gật đầu, đồng ý đề nghị của Jinyoung.

Jisoo ngồi ở gần Jinyoung, cúi đầu nghiêm túc nghe, đều là một ít việc khá vụn vặt, cô nghe nghe, thì có hơi thất thần.

Nhớ tới lại tình huống lúc cô đồng ý biểu diễn vở kịch của Jinyoung, lúc ấy cô chỉ là ôm tâm trí chơi chơi thôi, chỉ nghĩ muốn tích cóp một chút kinh nghiệm biểu diễn, hơn nữa trước kia cô cũng chưa từng tiếp xúc diễn kịch, cũng là có hứng thú tò mò.

Sau đó tập luyện chung với mọi người, cũng dần dần nghiêm túc lên, thậm chí còn nghĩ tới tương lai sau này cô sẽ phát triển về phương diện này.

Nhưng hiện tại Taehyung có chứng bệnh tâm lý, cô cũng không dám ném anh lại một mình chạy nơi nơi.

Jisoo biết, cô cần thiết làm ra lựa chọn, hơn nữa cô còn không hề do dự mà làm ra lựa chọn này.

"Jisoo... Làm sao vậy?" Jinyoung cười hỏi cô.

Jisoo ngẩn người, nâng đầu hỏi anh: "Chuyện gì?"

Mọi người nghe cô hỏi như vậy, nháy mắt đều cười ra tiếng, có người nhỏ giọng trêu chọc: "Em đang nằm mơ sao?"

"Nhớ bạn trai rồi."

Mọi người mồm năm miệng mười, nói đến làm cô đỏ mặt.

Jinyoung thanh thanh yết hầu, hỏi cô: "Vừa rồi anh hỏi, em có vấn đề gì sao?"

Jisoo nói: "Đúng thật là có chút vấn đề, chờ họp xong em ta nói riêng với anh sau."

Jinyoung ngạc nhiên, ngay sau đó gật đầu, tiếp tục nói sang vấn đề khác.

Mười mấy phút sau, nói xong một ít vấn đề vụn vặt, Jinyoung hô tan họp. Mọi người liên tiếp đi ra ngoài, trừ bỏ Jisoo.

Nghĩ đến chuyện sắp nói, cô có vẻ hơi đứng ngồi không yên.

Jinyoung lấy một chai nước khoáng đưa cho cô: "Có chuyện gì muốn nói với anh?"

Jisoo cầm cái chai, thở sâu, mới nói: "Hứa sư huynh, à... Em muốn rời khỏi đoàn kịch."

Jinyoung:...

Jisoo nâng mắt nhìn anh, phát hiện sắc mặt của anh nhanh chóng biến thành khó coi, trong lòng bất đắc dĩ mà thở dài, tình huống này cô cũng đã đoán được trước.

Không chờ Jinyoung dò hỏi, cô đã giải thích: "Chủ yếu là trong nhà xảy ra chút vấn đề."

Jinyoung cắn chặt răng, nói: "Là anh của em không cho phép em diễn tiếp!"

Jisoo kinh ngạc trừng to mắt, không ngờ Jinyoung có thể một lời trúng đích, nói ra nguyên nhân cơ bản nhất, Jisoo nghĩ ra cả đống cớ đều là uổng phí tâm tư.

"Anh đã nhìn ra?!" Jisoo hỏi lại.

"Sau khi kết thúc suất diễn mở màn, chúng ta đi ăn lẩu hải sản mừng thành công đầu tiên, anh ấy có kêu anh ra nói chuyện, hỏi anh, nếu em không thể diễn tiếp thì anh sẽ làm sao." Jinyoung cười lạnh.

"Lúc đó anh nói có diễn viên thay thế, anh ta cũng không nói thêm gì nữa."

Jisoo nhíu mày, đúng thật là từ suất diễn đầu tiên, Taehyung đã có ý kiến rất lớn, không ngờ anh ấy còn chạy đi tìm Jinyoung: "Anh ấy uy hiếp anh?!"

Jinyoung trả lời: "Anh ta nói nếu anh ta bị bệnh, giữa vở kịch và anh ta, em khẳng định sẽ lựa chọn anh ta, sau lần đó, anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý."

Anh nhíu nhíu mày, nhìn Jisoo, hỏi: "Anh của em bị bệnh thật sao, nhìn tinh thần anh ấy cũng khá tốt mà."

Jisoo thở dài: "Là vấn đề về tâm lý."

Jinyoung bậm môi: "Anh ấy... Có lừa em hay không? Rốt cuộc vấn đề tâm lý này, rất khó kết luận."

Jisoo lắc đầu: "Chính bác sĩ tâm lý có tiếng chuẩn đoán, em đi chung với anh ấy vào phòng bệnh, suốt quá trình hỏi khám em cũng ngồi ở kế bên."

Jinyoung:......

Tuy rằng biết Jisoo đã quyết định, nhưng Jinyoung vẫn không cam lòng: "Tập luyện lâu như vậy, thật vất vả tới lúc thu hoạch, em cam tâm buông tay như vậy sao?"

Jisoo nói: "Hiện tại tất cả với em mà nói, đều chỉ là một quá trình học tập, em chưa từng nghĩ tới muốn thông qua vở kịch này thu hoạch đến thành tựu, rốt cuộc em vẫn còn đi học mà."

"Nhưng hiện tại anh của em đang có bệnh, anh ấy yêu cầu em, em không thể bỏ anh ấy được. Nếu em không làm như vậy, lỡ anh của em có chuyện gì, thì em sẽ tự trách, áy náy suốt cuộc đời này."

Dừng một chút, cô còn nói thêm: "Không có gì cam hay không cam lòng, vừa học tập, vừa chăm sóc được cho anh ấy, lại không có xung đột thời gian với nhau, chỉ là không diễn kịch nữa thôi."

Jinyoung trầm mặc một hồi lâu, mới nói: "Em không cảm thấy bản thân hy sinh quá nhiều vì anh ta sao? Em không cảm thấy bản thân đã mất hết tự do sao? Anh ta muốn nhốt em, muốn cột em vào bên cạnh."

Jisoo cười cười: "Anh ấy không chỉ là anh của em, mà anh ấy cũng là người yêu của em. Hiện tại anh ấy sinh bệnh, em đương nhiên phải nhường anh ấy, chờ anh ấy hết bệnh rồi, em sẽ nói chuyện đàng hoàng lại với anh ấy, em cảm thấy anh ấy chắc là sẽ bận tâm nhiều ít cho cảm nhận của em."

Jinyoung cười khổ nói: "Được em yêu, cũng thật là may mắn. Nếu lúc trước anh chủ động một chút, có phải cũng có hy vọng theo đuổi em hay không?"

Jisoo nhìn anh với biểu cảm ngoài ý muốn: "Anh đừng nói giỡn."

Jinyoung buông tay: "Em thấy anh giống nói giỡn lắm sao! Ngay từ lúc ban đầu, anh tiếp cận em chính là vì có cảm tình với em. Chỉ là cảm thấy hẳn là nên có thời gian ở chung tìm hiểu thêm, hiểu nhau thêm, dần dần nuôi dưỡng tình cảm, chỉ là không ngờ, em sẽ lựa chọn anh trai của mình..."

Jisoo vội vàng cắt ngang lời nói của anh: "Quá khứ là quá khứ, hiện tại tình cảm của em và anh em rất tốt, cũng hy vọng anh có thể tìm được hạnh phúc thuộc về chính mình, em nghe nói anh cũng có bạn gái, đối xử với người ta tốt một chút đi, đừng chân trong chân ngoài."

Jinyoung nói: "Vốn dĩ không có, chỉ là cái cớ cự tuyệt người khác mà thôi."

Jisoo:......

"Không nói vấn đề này, lần này trở về, em vẫn là sẽ đến phòng tập, phụ trách chỉ dạy diễn viên đóng thế, lần sau để cho cô ấy lên sân khấu đi, cô ấy cũng rất nỗ lực, anh đừng quá hà khắc với cô ấy."

Jinyoung lắc đầu: "Theo anh, cô ấy không bằng một nửa của em."

Jisoo thở dài: "Đột nhiên làm ra quyết định như vậy, em thật sự xin lỗi, hy vọng anh có thể thông cảm, nếu tài chính có vấn đề, em cũng có thể tài trợ một ít."

Jinyoung nói: "Điều anh không thiếu nhất, chính là tiền."

Jisoo cũng cười theo: "Vậy em đi trước."

Kết quả xoay người đi ra ngoài vài bước, lại bị Jinyoung gọi lại: "Jisoo."

Jisoo quay đầu lại nhìn anh.

Thì nghe anh nói: "Nếu không có quen Taehyung, em có suy xét đến anh không?"

Jisoo:......

Không chờ cô mở miệng, thì nghe ngoài cửa truyền đến một giọng nam lạnh lùng: "Jinyoung, cậu chán sống rồi đúng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro