Chap 27: Nuông Chiều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau

Charlotte tỉnh dậy, cả bụng đau nhói vì vết thương. Khó khăn mở mắt ra tiếp nhận ánh sáng mặt trời chói lọi.

Khẽ động đậy, Charlotte chợt thấy tay mình bị ai đè nặng, nghiêng đầu qua nhìn là... Engfa.

Vẫn màu tóc nâu đỏ, anh nằm úp mặt xuống tay của mình mà ngủ. Mình đã ngủ bao lâu rồi nhỉ? Engfa chăm sóc cho mình mấy ngày nay? Đó là nhiều câu hỏi trong đầu của nàng.

Engfa vì mệt mỏi không ngủ đủ giấc nên nằm ngủ một giấc ngon lành, Charlotte thấy vậy cũng nằm yên không nhúc nhích cho anh ngủ.

Mãi đến 9 giờ sáng, Engfa mới vươn vai tỉnh dậy, nhìn kĩ lại thấy Charlotte đang nhìn chằm chằm mình, trong lòng vui mừng khôn xiết.

- Em đã tỉnh? Còn đau không, anh gọi dì Van đem đồ ăn cho em nhé. _ Engfa lúng túng móc điện thoại ra, nhưng Charlotte lại lắc đầu không cần. Ánh mắt nàng hướng qua bình nước cầm bên cạnh, Engfa hiểu ý liền bưng ly cho nàng uống.

- Engfa, em ngủ mấy ngày rồi?

- Đã 6 ngày _ Engfa nói, mắt anh chợt giận dữ hơn khi nghĩ tới chuyện Lucy làm nàng bị thương như thế này. Còn Charlotte đột nhiên cười phá lên, anh thắc mắc nhìn nàng.

- Anh nhìn xem, mới 6 ngày thôi đã như vậy rồi _ nàng chỉ vào khuôn mặt hốc hác và chỏm râu mới mọc lí nhí của anh, dù vậy nhưng trong lòng nàng rất đau, vì chăm sóc nàng mà anh bỏ bê bản thân mình như vậy ư?

Engfa nhìn nàng mỉm cười, rồi ngồi xuống ghế, ôm nàng vào lòng hít hà mùi hương cơ thể quen thuộc, có trời mới biết lúc nàng được đưa vào phòng phẫu thuật, tâm trí anh ngỗn ngang lo lắng như nào, lúc đó anh rất sợ phải mất đi người mà mình yêu thương. Charlotte không nói gì, vẫn để cho anh ôm, trên người anh có mùi cigar cuba rất nồng nặc, nàng chắc chắn có thể biết anh hút rất nhiều mấy ngày nay.

- Char Char.. _ Engfa khẽ nói.

- Em nghe?

- Anh nợ em một mạng, cảm ơn em. _ Anh hít sâu một hơi rồi nói ra.

- Được rồi, em không tính toán, anh ngốc quá. _ nàng xoa đầu anh rồi mỉm cười.

Mọi người đứng ngoài cửa ngắm nhìn cặp đôi ân ái với nhau thì không khỏi vui lòng, chỉ có Heidi và Chompu là hơi buồn, biết khi nào mình mới gặp được người như vậy đây?

-----------

1 tuần sau, hôm nay là ngày Charlotte xuất viện.

Rất nhiều vệ sĩ đi đằng sau để bảo vệ an toàn cho Engfa và Charlotte. Bởi vì nàng còn đau nên chuyện đi đứng có phần hơi khó khăn, vì đi nhiều nó sẽ động lên vết thương làm nó hở miệng ra.

Engfa đang dìu nàng đi thì thấy vậy, lập tức bế xốc nàng lên. Charlotte vì bất ngờ nên vội quàng tay qua cổ anh vì sợ bị té.

- Engfa, thật sự không cần làm như vậy. _ Charlotte cúi mặt nói lí nhí, bọn vệ sĩ đằng sau lần đầu tiên thấy lão đại ôn nhu với một cô gái sau khi Sarah đi thì không khỏi bất ngờ, nhưng cũng vui vì có " chị dâu " làm bớt đi phần nào tính cọc cằn của Engfa.

- Nhưng anh không muốn để em bị đau, có hiểu?

Charlotte gật đầu chịu thua, dựa vào lồng ngực ấm áp của anh, mặc kệ anh bế nàng đi ra xe.

Chiếc xe lăn bánh chở nàng và anh về tới nhà, cả một dàn người làm và quản gia Van thấy nàng về thì không khỏi vui mừng, chỉ mấy ngày nay không có nàng mà căn nhà không có nỗi tiếng cười đùa, bao trùm nó là sự im lặng không thôi.

----------

Engfa vì lo lắng cho nàng mà chuyển hết công việc về nhà để tối làm, còn ban ngày thì nàng đi đâu anh đi theo đó, như hình với bóng, mọi người cũng thấy ghen tị với nàng vì được chồng yêu thương như thế.

- Engfa, em tự làm được mà.

Charlotte đang định đưa tay mở tủ lạnh để lấy sữa uống thì bị anh ngăn lại, anh nói: " Lấy thì cứ kêu anh lấy, cần gì phải mắc công như thế, không khí lạnh sẽ làm tay em dễ bị khô. "

Nàng biết mình không thể cãi lại anh, liền hậm hực bước chân đi ra ngoài phòng khách, muốn hầu hạ mình chứ gì, được thôi, Engfa anh đợi đó.

----- CHỦ TỊCH HAY THÊ NÔ CHO VỢ? -----

(1) - Engfa, em muốn uống nước ép trái cây.

- Được được để anh làm cho bà xã.

(2) - Ông xã, em muốn ăn cháo bào ngư có được không?

- Được, để anh gọi đầu bếp làm cho em.

- Không, em muốn anh nấu cơ.

Và thế là chủ tịch cao cao tại thượng Engfa Waraha đang mặc tạp dề màu HỒNG đứng trong bếp nấu cháo cho bà xã đại nhân.

" Bùm, Xoảng " - Không cần nói gì nữa, nhà bếp hư hỏng..

(3) - Engfa, em thèm bánh gấu.

- Anh đi mua cho em, ngồi yên đó.

(4) - Em muốn đi bar aaa.

- Được được,..... mà khoan, không được ở nhà đi.

(5) 1 giờ sáng

- Engfa, em nhức chân.

Anh đang lớ mớ ngủ thì cũng chịu ngồi dậy bóp chân cho nàng, không một lời phiền nàn. Đối với Charlotte mà nói, bị thương như vậy chả phải sướng quá sao? Engfa quả là ông xã số 1 tuyệt vời nhất của nàng.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro