Chap 42: Mang thai+ Sự Cố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm.

Charlotte ngồi ngoài ban công nhìn bầu trời tối tăm kia. Có phải cuộc đời của nàng cũng đang đi vào bóng tối như vậy hay không? Những cơn gió khuya phảng phất qua khiến cả người nàng hơi run lên, nhưng không sao, làm gì có nơi nào lạnh giá đau lòng như tim nàng bây giờ chứ nhỉ? Lúc gặp Sarah, cô ta hết hồn 1 phần thì nàng hết hồn 10 phần, vì cô ta trông rất giống bản thân mình.

Có khi nào bản thân mình là bản sao, là thế thân mà Engfa ngộ nhận hay không? Càng nghĩ nàng càng rối bời, nước mắt không tự chủ mà thi nhau rơi ướt đẫm khuôn mặt.

- ----------

Sáng hôm sau.

Nàng vì hôm qua khóc nhiều nên hôm nay khá mệt, cả thân thể như muốn rã rời cả ra.

Nhìn cả bàn mà quản gia Van tốt bụng làm cho nhưng nàng không thể nuốt nổi. Nhưng không muốn phụ lòng bà ấy, nàng đành chịu ngồi ăn.

Muỗng cơm chưa kịp đưa vào miệng là nàng đã thấy Engfa về, cả người như được tiếp thêm sức sống, vui cười lại ôm anh.

- Ông xã anh về rồi, có mệt không? _ nàng ôm anh nhưng có vẻ anh muốn né?

- Anh lên tắm một chút.

- Được, anh có muốn ăn gì không?

- Không, anh đến tập đoàn luôn. _ Sự lạnh nhạt của anh ngày càng thể hiện rõ ràng hơn, Charlotte lòng đau không tài nào nói nổi. Ban nãy, lúc ôm anh, nàng cũng có nghe mùi hương nước hoa khác khá nồng nặc trên áo sơ mi của anh, chắc chắn đó không phải mùi của nàng. Nhưng nàng vẫn tuyệt đối tin tưởng anh, đơn giản, Engfa là chồng của nàng.

Sau khi tắm xong, Engfa nhanh chóng lên xe tới tập đoàn không nói một lời nào. Quản gia Van thấy vậy khuyên nàng đừng buồn nữa mà vào nhà ăn sáng đi, nhìn nàng nhợt nhạt quá rồi.

Trên bàn là món cháo cá ngừ mà Charlotte hay ăn vào buổi sáng, nhưng vừa nghe mùi, nàng liền cảm thấy cơ thể khó chịu muốn ói nên chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Bà thấy vậy cũng vội vàng chạy theo.

- Tiểu Char, thân thể con sao vậy? Cháo cá ngừ không phải món con thích hay sao? _ Bà vừa vuốt vuốt lưng nàng vừa nói.

- Con không biết, chỉ biết rất khó chịu thôi.

- Không phải là... con đã có đấy chứ? _ Bà là bậc lão làng, có thể cũng rành những chuyện này.

- Con..con, xíu nữa sẽ đi khám. _ Charlotte cũng hơi nghi ngờ mình đã mang thai, nhưng đây không phải là lúc thích hợp.

- ---------

Bệnh viện Stardom.

Charlotte lúc nãy vào thấy khá đông nên định đi về, nhưng lại gặp được Bright nên nàng được vào khám nhanh hơn.

" Chúc mừng, chị mang thai được 6 tuần rồi. Nhưng cơ thể khá yếu, chị cần bồi bổ nhiều một chút. "

Lời nói của bác sĩ cứ vang vẳng quanh tai nàng, Charlotte vừa mừng nhưng vừa lo.

" Bảo bối nhỏ, chào mừng con đến với thế giới này, đến với mami. Nhưng không biết cha có chấp nhận con không nữa? "

Suy nghĩ vu vơ, Charlotte không biết bản thân lúc nào đang đi qua đường, khi một chiếc xe định lao tới thì có một lực kéo tay nàng thật mạnh lại. Charlotte vì mất đà nên ôm chặt người đã cứu mình.

- Cô có sao không?

- À..à tôi không sao, cảm ơn anh rất nhiều. _ Charlotte cúi đầu cảm ơn người đã cứu mình.

- Charlotte, cô không nhớ tôi?

- Anh..anh là Nachat? _ nàng hơi ngờ vực hỏi lại.

- Thật may vì cô còn nhớ. _ Nachat cười cười gãi đầu, anh không ngờ lại được gặp nàng ở đây sau lần tiệc nhậm chức ở thành phố B.

- Sao anh ở đây?

- Tôi có công việc ở đây, nhưng nhờ vậy mới cứu được cô đó, nghĩ chuyện gì mà trầm tư quá vậy? _ Nachat có phần hơi lo lắng cho nàng.

- À à không có gì đâu, cảm ơn anh vì hồi nãy nha. Tôi có việc đi trước. _ Charlotte vội chào rồi đi trước, để lại ai kia với khuôn mặt tiếc nuối.

Những hành động nãy giờ của nàng và Nachat đều được chụp lại bởi một người đứng trong góc tối kia. Đương nhiên điều này không một ai biết.

- ---------

Charlotte cuối cùng cũng về tới nhà an toàn, nhưng kì lạ xe Engfa cũng đang đậu ở nhà.

- Đi đâu mới về? _ Engfa ngồi chiễm chệ ở ghế sofa ở phòng khách.

- Em đi công việc. Sao anh về sớm vậy?

- Công việc của cô là đi ôm người khác ở ngoài đường như vậy sao? Cô coi tôi là cái thá gì? _ Anh vung tay ném ra một sấp ảnh, Charlotte cúi xuống xem thì là ảnh ban nãy mà Nachat cứu nàng.

- Engfa, không phải như vậy, anh..nghe em giải thích có được không? _ Bị anh quát, Charlotte sợ sệt đến nỗi nước mắt chảy ra.

- Bằng chứng như vậy, cô còn muốn nói gì? Con đàn bà tiện tì. _ Sự tức giận lên tới tột độ nên anh rất lớn tiếng quát nạt nàng.

Mạnh Ái nước mắt chảy rất nhiều, khụy xuống nắm chân anh mà thanh minh cho bản thân, nhưng lại bị anh vung tay táng một cái thật đau vào mặt rồi lạnh lùng bỏ đi. Charlotte muốn khóc cũng không còn sức, liền ngất xĩu tại đó. Tất cả người làm thấy vậy đều hoảng hồn chạy lại đỡ nàng.

Kết thúc rồi sao? Engfa, tại sao lại không tin em chứ?

SAU NÀY HỐI HẬN KHÔNG KỊP NGHE ÔNG GIÀ😑😑




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro