Chap 93: Hũ Dấm Chua Thượng Hạng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Engfa buổi sáng đi làm với một tâm trạng vui vẻ khác xa với ngày thường. Từ lúc phu nhân Charlotte bỏ đi, họ trong tập đoàn chưa bao giờ thấy chủ tịch mỉm cười tươi như vậy.

Hôm nay lại vui vẻ tươi cười như này, có phải là phu nhân đã quay lại? Hay là anh ấy đã tìm được tình yêu mới sao? Dẫu thế nào, họ vẫn thích phu nhân Charlotte hơn, vì nàng tính tình tốt bụng lại còn rất xứng đôi với anh nữa.

- ----------

Nhưng chưa vui vẻ được bao lâu thì buổi trưa đã thấy chủ tịch trở thành lại là một con hổ. Hôm nay ai lên nộp hồ sơ hay gì mà không vừa ý thì cũng đều bị la hết, khổ thân chưa.....

- Chủ tịch.... Thiếu phu nhân... _ Dù đi làm, Engfa vẫn cho người đi theo Charlotte để bảo vệ an toàn. Người đàn ông mặc áo đen là vệ sĩ anh phái theo bảo vệ nàng đang đứng trước mặt anh để báo cáo tình hình.

- Thiếu phu nhân làm sao? _ Anh bật cả người dậy, mọi chuyện khác không sao nhưng chỉ cần nghe tới việc liên quan tới nàng thì anh rất là lo lắng.

- Thật ra hôm nay thiếu phu nhân đã đi tới sân bay tiễn Win, cả hai người còn ôm nhau nữa. _ Người vệ sĩ áo đen này biết tính khí của anh, nếu làm không tốt nhất định sẽ bị xử phạt.

- Lui đi! _ Anh có phần lớn tiếng. Ha, cô vợ bé bỏng này hôm qua cứ tưởng đã liệt giường đi lại khó khăn, như vậy mà hôm nay lại còn đi tiễn Win. Nếu bình thường thì có lẽ không sao, còn ôm tạm biệt nữa sao, quá đáng.

Anh không những tức giận mà còn ưu phiền nữa, cả ngày cứ ngồi suy nghĩ xem phải làm như nào để Charlotte sẽ không thể suy nghĩ tới người đàn ông khác nữa, hoàn toàn chỉ nghĩ về mình.

Alex thấy anh lo lắng như vậy, không tập trung vào công việc được nên quyết định lại nói nhỏ vào tai anh một điều, sau đó chỉ thấy anh duyệt.

- ---------

Waraha Gia.

Hôm nay Engfa cố tình về sớm để được gặp nàng, rồi chắc chắn sẽ xử phạt nàng vụ hồi sáng này. Bước vào nhà, cảnh tượng đầu tiên anh thấy là nàng ngồi ở ghế sofa ăn táo cứ nhìn chăm chăm ra cửa, khi thấy anh vào thì mới ngồi dậy tiến lại chỗ anh.

Vợ ngồi đợi chồng đi làm về, đây là một điều mà bất kể người đàn ông nào cũng muốn. Cho dù họ có lạnh lùng đến đâu, có ít nói tới đâu, thì trong lòng họ luôn muốn điều như vậy.

- Engfa, anh về rồi. _ Không biết vì sao dạo này, nàng không muốn xa anh một chút nào, một bước cũng không.

- Tiểu Char, hôm nay em có đi đâu không? _ Dù vậy, anh thật sự muốn hỏi nàng có còn lưu luyến gì với Win hay không? Như vậy mới chắc chắn.

Không phải là Engfa không tin tưởng vào Charlotte, nhưng đàn ông một khi đã yêu đã thương một ai đó, thì họ thật sự có tính chiếm hữu cực kì cao, lí do vì vậy anh mới như thế.

- À... _ Bị nói trúng tim đen, nàng hơi ngập ngừng. Vốn dĩ không muốn nói cho anh biết vì nàng sợ anh sẽ hiểu lầm.

Nhưng nếu anh đã hỏi như vậy, thì chắc chắn anh đã biết rồi, nên nàng đành nói ra, khuôn mặt như mèo con nũng nịu: " Thật ra thì em có ra sân bay tiễn anh Win đi về nước. "

- Còn gì nữa? _ Nhìn bộ dạng của nàng thật rất đáng yêu, nhưng anh vẫn giả vờ nghiêm túc với nàng một chút.

- Em ôm anh Win một cái, thật sự chỉ có một cái thôi. _ Charlotte đang cố làm anh bớt giận với điệu bộ dễ thương này, nhưng thật sự thì.....

- Bà xã, anh thật không thích một ai ôm em vào lòng mà không phải anh. Càng không thích em gần gũi với người đàn ông nào khác ngoài anh, nếu không thì chắc chắn anh sẽ làm họ tự động rút lui! _ Anh để nàng ngồi lên chân của mình, vùi đầu vào hõm cổ của nàng rồi nói, hơi thở nam tính của anh phà vào khiến nàng hơi nhột.

- Anh có phải đang ghen không? Thật sự là trở thành một hũ dấm chua thượng hạng rồi sao. _ Charlotte dù cảm động nhưng vẫn cố ý chọc anh.

Charlotte biết rõ anh là người như thế nào, một lão đại hắc bang làm sao mà lại nói được những câu ngôn tình như thế chứ. Với lại anh cũng chưa nói như vậy bao giờ, nhưng bây giờ lại nói, nàng thật sự rất muốn khóc luôn.

- Em nói sao đều cho là vậy. Charlotte Austin, vì em mà tính chiếm hữu của anh ngày càng cao lên rồi. _ Engfa âu yếm hôn một cái vào môi của nàng, sau đó mỉm cười nói, sự thật là vậy mà.

- Ông xã, anh thật dễ thương.

Ngay từ lúc từ Pháp về đây sau 5 năm, nàng đã cố tạo một vỏ bọc để cho anh thấy không có anh nàng vẫn sống tốt, nàng vẫn mạnh mẽ. Nhưng không ngờ anh còn yêu nàng, mà nàng cũng vậy, cả hai sau bao sóng gió quay về với anh. Có anh bên cạnh, nàng không cần vỏ bọc kia nữa, chỉ muốn nhõng nhẽo dựa dẫm hết thẩy tất cả vào anh mà thôi









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro