chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rốt cuộc, Hani và Jang Dong lúc gần rạng sáng, mới vội vã đến nơi.

Gương mặt xinh đẹp minh diễm của Hani giờ phút này vô cùng nhợt nhạt, hai gò má mang dấu nước mắt rõ ràng, đôi mắt đào hoa câu hồn có chút sưng đỏ, nhìn qua điềm đạm đáng yêu, dụ cho người trìu mến. Nàng được Jang Dong ôm vào lòng, nhìn qua ốm yếu, dường như tùy thời đều sẽ ngất xỉu, để cho người ở đây có chút bận tâm.

"Vô cùng cảm kích các vị có thể đến đưa tiễn ba tôi, Aln gia chiêu đãi có chỗ không được chu toàn kính xin thứ lỗi..."

Jang Dong mở miệng, vừa nói là những lời chủ nhà cực kỳ, hốc mắt hắn giờ phút này cũng có chút sưng đỏ, chỉ là không rõ ràng như Hani, dường như là ẩn nhẫn đau buồn.

Hahm Hye vừa nhìn thấy Hani, hai mắt liền sáng rực lên, không ngờ Hani đã nổi bật đến mức này, càng mê hoặc hơn so với nét tinh xảo trong hình, đặc biệt là lúc nàng mảnh mai tựa vào lòng Jang Dong, làm cho lòng người sinh ra xúc động muốn bảo vệ. Bây giờ hắn có chút ghen tỵ với Jang Dong, có thể ôm Hani vào lòng, chỉ là còn may Jang Dong là anh ruột Hani.

Hani được Jang Dong an bài về phòng nghỉ ngơi, Jeff cũng theo vào.

"Jeff..."

Sau khi Jeff đóng cửa, Hani bỗng nhiên bước lên ôm lấy Jeff, khóc lóc trong ngực hắn.

Jeff mờ mịt, sao Hani còn diễn kịch? Chỉ là hắn vẫn phối hợp theo Hani.

"Bảo bối, đừng khóc, tin rằng thượng đế sẽ ban phúc để ba em được lên thiên đường."

"Phòng có máy theo dõi!"

Hani tiến đến bên tai Jeff, lặng lẽ nói.

Trước đây phòng nàng không có máy theo dõi, làm sao trở lại thì lại có một cái. Trước nàng rất cẩn thận, sợ Jang Dong giám sát nàng, cho nên mới trang bị hóa trang cho máy báo động có máy theo dõi, bây giờ nàng vừa tiến vào, báo động trong túi liền chấn động.

"Làm sao bây giờ?" Jeff cau mày.

"Vào phòng vệ sinh."

Nơi đó tương đối bí mật, hẳn kẻ giám sát nàng sẽ không biến thái như vậy.

Quả nhiên, vừa vào phòng vệ sinh, báo động không còn rung.

"Là anh cô sao?" Jeff hỏi.

Hani lắc đầu.

"Tôi cũng không rõ, đương nhiên hắn có động cơ."

Hẳn là hắn sợ mình tranh đoạt chiếc ghế hội trưởng Thất Liên Hội với hắn, cho nên mới giám sát đi!

"Nghe nói hội trưởng qua đời, tất cả Thất Liên Hội đều đến tưởng niệm, không biết Jeong Hwa có tới không."

Jeff dù sao cũng tò mò, nếu Hani nhìn thấy Jeong Hwa sẽ biến thành như thế nào, dù sao lần trước hình dạng mất khống chế của Hani đã khắc sâu trong trí nhớ hắn.

Hani nghe thấy cái tên Jeong Hwa, tâm ngẩn ra, hôm qua nàng mới lợi dụng điểm yếu của Jang Kye là Jeong Hwa để uy hiếp, hôm nay Jang Kye đã qua đời, không biết Jang Kye sẽ suy đoán nguyên nhân bên trong thế nào. Có thể cơ hội lần này là ngàn năm mới có một, nếu hôm nay còn không bức Jang Kye, lần sau rất khó tìm được cơ hội, nàng đã không chờ được lâu như vậy.

Nàng lấy điện thoại ra, gọi cho Jeong Kye, nhưng máy lại tắt, Hani bắt đầu có chút luống cuống. Hy vọng Jeong Hwa có thể tới, như vậy nàng mới khống chế để Jeong Hwa ở lại bên cạnh nàng.

Lúc Hani ra ngoài, buổi viếng bắt đầu, đầu tiên là Jang Dong, tiếp theo chính là nàng, đi theo là bốn đại đường chủ của Thất Liên Hội, chỉ là ba vị đường chủ không thể lộ mặt, nhất định lúc khách mời rời đi mới có thể xuất hiện, khó bảo toàn trong khách mời có người của cảnh sát không.

"Hani, nén đau thương..."

Hyomin sau khi bái tế Jang Kye, đến an ủi Hani. Mặc dù là tình địch, nhưng tình nghĩa khi còn tấm bé cô vẫn nhớ.

Hani miễn cưỡng mỉm cười.

"Cảm ơn!"

Bởi vì sắc trời đã tối, đại đa số đều lựa chọn về nhà, cũng không ở lại lâu hơn, Park gia cũng vậy. Từ biệt Hani, Hyomin theo ba cô chuẩn bị trở về, chỉ là...

Trong vườn nhanh chóng có bóng đen lướt qua thu hút sự chú ý của Hyomin. Bóng người kia tốc độ di chuyển rất nhanh, hơn nữa không lưu lại tiếng động, rất khó để người phát hiện, nếu ngày nay cô mà không làm cảnh sát, cũng khó mà phát hiện.

"Ba, con muốn ở lại." Hyomin cũng không lập tức đuổi theo, mà trước hết xin ba cô.

"Vì sao?" Ba Park hỏi.

"Con thấy không yên tâm Hani."

Hyomin đơn giản mấy câu, tin tưởng nhất định Ba Park sẽ đồng ý, tình nghĩa giữa cô và Hani, Ba Park cũng biết tương đối.

Ba Park đối với Hyomin xem như yên tâm, dù sao Hyomin cũng là cảnh sát.

"Được rồi, sáng mai hãy trở lại, không cần đến phân cục, ba sẽ giúp con xin nghỉ." Ba Park tiếp lời.

"Tuy nhiên, Aln gia đến cùng vẫn là hắc đạo, con cũng phải tự mình cẩn thận một chút."

Sau khi đám người Park rời khỏi, Hyomin bắt đầu đi tìm bóng người kia, chỉ là bóng người kia sớm đã không thấy tung tích.

Có điều, tốc độ bóng đen di chuyển nhanh lẹ qua đây, ít nhiều cũng sẽ lưu lại một chút dấu vết, vì vậy Hyomin bắt đầu lần theo dấu vết.

Rốt cuộc, trong rừng cây rậm rạp sau núi Aln gia phát hiện bóng người nọ, lúc này tư thế cô đang ưu nhã ngồi trên một cành cây khô chắc.

Giao thoa với ánh trăng màu trắng, xuyên thấu qua khe hỡ của lá cây, loang lổ lên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của cô, giống như yêu tinh xinh đẹp dưới ánh trăng vậy. Đặc biệt là đôi mắt tím yêu dị của cô ấy, không nháy mắt nhìn chằm chằm cô, để Hyomin trong lúc nhất thời quên mất suy nghĩ.

"Jeong Hwa?"

Qua hồi lâu, Hyomin tỉnh hồn, nhẹ giọng hỏi rất nhỏ nhẹ, rất sợ sẽ làm quấy nhiễu thời khắc cô ấy đang rất xinh đẹp.

"..."

Jeong Hwa cũng không để ý Hyomin, mà quay đầu đi không tiếp tục nhìn chị ấy, cô biết Hyomin sẽ không tổn thương cô, cho dù muốn tổn thương, cũng không phải đối thủ.
Gió nhẹ trong đêm lất phất thổi lên làn tóc dài của cô ấy, cả người thoạt nhìn càng kỳ ảo thê lương. Chỉ là, cô mơ hồ nhìn thấy hình bóng Sunny trên người cô ấy, đáng tiếc, cả hai cũng không phải một người, nhiều nhất hình dáng chỉ có chút tương tự thôi.

"Cô là đường chủ, tại sao không vào bái tế?"

Hyomin mở miệng lần nữa hỏi, cô thấy Jeong Hwa không hề đề phòng cô, tròng lòng có chút nhảy nhót.

Heong Hwa chân chính là một người rất kiệm lời, cô chẳng qua chỉ liếc nhìn Hyomin, cũng không trả lời.

"Cô còn nhớ tôi không?" Hyomin có chút nghi ngờ, chẳng lẽ Jeong Hwa đã quên cô mất rồi.

"Hyomin."

Thanh âm Jeong Hwa lạnh như băng.

Hyomin mỉm cười, nụ cười đẹp như đóa quỳnh nở rộ trong đêm vậy.

"Nếu cô đã biết tôi, chẳng lẽ không sợ tôi sẽ bắt cô."

Cô đối với Jeong Hwa tràn ngập tò mò, đồng thời cũng vô cùng thương tiếc cô ấy.

Jeong Hwa không đáp.

Hyomin bất giác có chút buồn cười, sao cô lại cảm thấy Sunny với Jeong Hwa giống nhau chứ, Sunny là một đứa nhóc thao thao bất tuyệt, còn Jeong Hwa lại là một người kiệm lời, một băng mỹ nhân khó tiếp cận, hoàn toàn là hai người ở hai thái cực.

Bỗng nhiên, Jeong Hwa không muốn tiếp tục lưu lại, nhảy lên một thân cây, lấy tốc độ người thường khó thấy rõ rời đi.

Hyomin quýnh lên, vội vàng đuổi theo, đáng tiếc cô hoàn toàn không đuổi kịp Jeong Hwa, là vì Jeong Hwa từ trên cây rời đi, cô căn bản không tìm được dấu vết đuổi theo. Chỉ là, Jeong Hwa hẳn sẽ đến bái tế Jang Kye, cho nên cô phải há miệng chờ sung.

Đợi khách rời đi hơn một nửa, trời cũng đã gần sáng, tất cả mọi người đều một đêm không ngủ.

"Sao cậu lại quay lại?"

Hani cau mày, sao Hyomin lại quay vô? Nếu ở đây có cảnh sát, Jeong Hwa làm sao sẽ còn hiện thân?.

"Tớ ở lại với cậu!" Hyomin cười nhạt nói.

Hani cũng không tiện trước mặt đuổi Hyomin về, cho nên cho người sắp xếp phòng khách quý cho Hyomin nghỉ ngơi, nhưng lại bị Hyomin từ chối.

"Bọn tớ thường xuyên phải thức đêm, tớ quen rồi." Hyomin có chút chột dạ.

Hani nhướng mi, nếu Hyomin đã nói đến mức này, nàng cũng không nói thêm được, cũng may có Jang Dong thay nàng giải vây.

"Thật xin lỗi, Park tiểu thư, tiếp theo là riêng tư trong Thất Liên Hội chúng tôi, lấy thân phận của Park tiểu thư không tiện tham gia cho lắm."

Jang Dong áy náy nói, hắn nhận được tin tức, hôm qua bọn họ bị cảnh sát đuổi bắt, Hyomin cũng tham dự, cho nên huynh đệ trong Thất Liên Hội biết chuyện này đều ôm địch ý nhìn chằm chằm Hyomin, hận không thể đem cô thiên đao vạn quả.

Hyomin cảm nhận thấy địch ý của họ, tự giễu cười, sau đó không nói gì. Cô lại quên mất mình là cảnh sát, cô đến viếng thì thế nào, cô vẫn sẽ bắt nhân vật đầu não của Thất Liên Hội, cảnh sát Kim cũng là bị bọn họ hại chết. Bây giờ cô lại còn suy nghĩ muốn gặp đường chủ của Thất Liên Hội, thật là chế giễu cho thân phận này của cô, vợ cảnh sát Kim bị thiệt thòi vẫn còn đang rất tín nhiệm cô.

Hyomin rời đi không bao lâu, Shin Gun mang tai nghe màu xanh lá cây xinh đẹp đến bái tế, tiếp theo là Yeong Won vẽ mắt màu xanh da trời, nhưng lại chậm chạp không thấy bóng người Jeong Hwa, để Hani không khỏi sốt rột.

"Bây giờ Jeong Hwa đang ở đại lục, không tiện đến bái tế, đợi cô ấy trở lại sau mới bái tế."

Lúc này, Jang Dong tuyên bố, rõ ràng là nói dối, Jeong Hwa rõ ràng vẫn đang ở Incheon, chẳng lẽ ngay cả tang lễ cha mình cũng không tới sao?

Mọi người ở đây đều cho rằng Jeong Hwa sẽ không xuất hiện, thì một đạo tiếng nói âm lãnh linh hoạt kỳ ảo truyền tới.

"Thuộc hạ đến rồi."

Vẻ mặt Jang Dong rất kinh ngạc, bởi vì lúc trước hắn đã gửi tin nhắn, căn dặn Jeong Hwa không cần tới, không ngờ lại cãi lại mệnh lệnh hắn.

Hani mỉm cười, chỉ là nàng biết bây giờ nàng không tiện để lộ quá nhiều nét kích động, sau khi mỉm cười, thần sắc khôi phục lại bi thương như trước. Chỉ có Ji Hoon chú ý thấy nụ cười chợt lóe qua của Hani, đôi mắt hắn khẽ híp lại, lóe lên ánh sáng của dã thú.

Đây là kể từ sáu năm, là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bộ dạng chân chính của Jeong Hwa, vết sẹo trước đây không thể nghi ngờ đã biến mất, gương mặt tinh xảo xinh đẹp như kiệt tác hoàn mỹ của thượng đế, khí chất của Jeong Hwa sau khi đeo con ngươi màu tím lên càng linh hoạt kỳ ảo, tỏ ra có chút yêu dị, vô cùng câu hồn đoạt phách.

Cô mặc đơn giản một chiếc áo sơ mi trắng, thong thả chậm rãi tiến lên, vẻ mặt hờ hững.
Hani siết chặt hai tay, nàng sợ mình không khắc chế được sẽ tiến lên ôm chầm Jeong Hwa, thời khắc nàng nhìn thấy nét đẹp thanh tú nhẹ nhàng của Jeong Hwa, phòng tuyến trong lòng bắt đầu sụp đổ, nàng nhớ Jeong Hwa lắm, mỗi ngày đều ảo tưởng kết quả sẽ biến thành như này, bây giờ Jeong Hwa đang đứng trước mặt nàng, nàng thật rất khó để khắc chế.

Jeff ngoài thấy Jeong Hwa trong hình ra, thì đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy mặt mũi thật sự của Jeong Hwa, không ngờ lại xinh đẹp như vậy, khó trách Hani nguyện ý vì cô ấy không màng đến tất cả.

Đầu tiên Jang Dong âm thầm quan sát vẻ mặt Hani, sau đó bất đắc dĩ nói.

"Nếu đã tới, liền nhanh bái tế đi!"

Mặt Jeong Hwa không đổi gật đầu, bước lên bắt đầu thắp nhang...

Đợi Jeong Hwa bái tế xong, Jang Dong mượn cớ hỏi công việc để Jeong Hwa cùng hắn vào thư phòng.

"Sao em lại đến đây?" Jang Dong bất mãn hỏi.

Jeong Dong nói.

"Bái tế lão gia." Lời Jeong Hwa vĩnh viễn đều đơn giản như vậy.

"Tôi đương nhiên biết, em có biết tôi đã không cho em đến đây không."

Jeong Hwa lắc đầu.

"Di động hết pin." Đây là lần đầu tiên Jeong Hwa nói dối Jang Dong.

"Đã vậy, em mau chút rời khỏi đây đi, đừng để những người kia gặp lại em, trở về đồn cảnh sát tiếp tục chờ đợi."

Jang Dong ra lệnh.

Jeong Hwa chỉ gật đầu, tiếp theo trực tiếp mở cửa thư phòng nhảy xuống, đem Jang Dong dọa cho nhảy dựng, nhanh đến xem em ấy có bị gì không. Thấy bóng dáng Jeong Hwa biến mất trong rừng cây, Jang Dong mới yên tâm, hắn cảm thấy Jeong Hwa có chỗ không đúng, chẳng lẽ vì do quan hệ huyết thống?

Chỉ là trong lúc Jeong Hwa di chuyển trong rừng cây, một đạo bóng người khác còn nhanh hơn cô nắm cô lại.

"Jeong Hwa !"

Người tới là Shin Gun.

Jeong Hwa biết điều ngừng lại, cô biết là Hani tới, vừa vặn cô cũng có lời muốn hỏi Hani, mặc dù cô ít nhiều vẫn còn sợ Hani.

Quả nhiên, chưa đến mấy phút, Hani liền mang Jeff chạy tới.

"Qua kia với tôi chút."

Mở miệng là Jeong Hwa, giọng cô gần như không có nhiệt độ, để cho người nghe có cảm giác không rét mà run, chỉ là thanh âm cô cũng đang run rẩy, dường như rất không tình nguyện.

Hani vốn muốn tiến lên ôm lấy cô, nhưng lại bị lời của Jeong Hwa làm cho dừng bước. Chẳng lẽ Jeong Hwa đoán được là nàng đã bức tử phụ thân? Không đâu, không thể nào, nhưng ánh mắt Jeong Hwa hết sức lạnh lẽo, để nàng không có hơi kinh ngạc khẩn trương không được.

"Gần chỗ này có máy theo dõi."

Jeong Hwa mở miệng lần nữa, sau đó xoay người tỏ ý Hani cùng cô rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro