chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hani ôm rất chặt, tựa như một đứa bé gái mỏng manh yếu ớt ôm chặt lấy chỗ dựa duy nhất của mình, sợ cô sẽ bị người khác cướp đi vậy.

Jeong Hwa, nàng không thể buông tay, không thể mất đi, chỉ đành dùng tất cả mọi thủ đoạn và cả thân thể để đoạt lấy, bất kể bản thân cô ấy có nguyện ý hay không.

"Buông tôi ra..."

Jeong Hwa không thích Hani đền gần cô, nhưng trong mơ hồ, cô lại có chút hoài niệm cảm thụ ấm áp chưa từng được cảm nhận mà Hani đã dành cho cô năm đó, trong lòng mâu thuẫn không ngớt, lời nói ra khỏi miệng cũng không còn cứng rắn lạnh lùng như băng.

Hani hơi thả lỏng chút, nhưng cũng không hoàn toàn buông ra, nàng mê luyến khí tức Jeong Hwa như vậy, là không thể nào tùy tiện buông được. Bây giờ trong đầu nàng trống rỗng, âm mưu quỷ kế gì, chuỗi kế hoạch đoạt vị gì, vào giờ phút này nàng đều quên hết, trong lòng tràn đầy tất cả đều chỉ có Jeong Hwa.

"Ngoan ngoãn nghe lời chị, đừng để chị thương tâm..."

Hani đưa tay khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại của Jeong Hwa, từng chút từng chút một, thủ pháp ôn nhu khác thường, giọng điệu dịu dàng tựa hồ có thể nặn ra nước, cũng tựa như đang hướng Jeong Hwa cầu khẩn, giống như đang kể lể nỗi buồn khó thể nói rõ trong lòng.

Tuy nhiên loại thủ pháp này quả thật đã làm Jeong Hwa không còn phản kháng, ngược lại dịu ngoan nằm yên trong lòng Hani. Jeong Hwa có thể cảm nhận được đau buồn trong lòng Hani, giống như lúc mới bắt đầu, Hani kéo đàn violon, Jeong Hwa luôn nghe được nỗi buồn trong âm nhịp của Hani. Mặc dù Jeong Hwa không nói ra, nhưng nhìn vào ánh mắt cô, Hani hiểu, có lẽ, cũng bởi vì vậy, Hani mới từ từ không bài xích Jeong Hwa, thậm chí bắt đầu thích Jeong Hwa.

Nếu như không bị Hani nhốt lại, Jeong Hwa cũng sẽ không bài xích Hani, càng sẽ không chán ghét. Lúc mới bắt đầu cô rất thích Hani, chỉ là không phải tình yêu.

Hani tham luyến dịu ngoan lúc này của Jeong Hwa, cũng không muốn phá vỡ yên bình hiếm thấy giữa hai người. Nhưng mà...
Bây giờ đã mười giờ sáng, những ngày qua nàng đều có rất nhiều chuyện cần phải làm, không thể lãng phí thời gian ở chỗ Jeong Hwa. Muốn cả đời có được Jeong Hwa, thì phải nhẫn nại tạm thời chia cách, dù sao, nàng đã khống chế được Jeong Hwa, tạm thời Jeong Hwa sẽ thuộc về nàng. Tiếp theo, chính là phải tiến hành kế hoạch có được Jeong Hwa lâu dài.

Nhỏ không nhịn, sẽ loạn đại kế.

"Bây giờ chị phải về rồi, em nên làm gì, cứ làm đi, tối chị sẽ trở lại tìm em."

Hani  khẽ nói bên tai Jeong Hwa.

"Nhưng mà, chị vẫn khuyên em một câu, chuyện của chị với em đừng nói cho anh hai, cũng bao gồm cả chuyện Ji Hoon, tất cả mọi chuyện, chị sẽ xử lý tốt, em đừng lo lắng..."

Hani dùng âm sắc vui vẻ dụ dỗ bên tai Jeong Hwa, để cô tin tưởng mình.

Hani dừng một chút, lại nói.

"Quên nói, bên cạnh anh hai, có thể có người của Ji Hoon, em nói ra, ngược lại sẽ hại hắn. Tự em thật tốt ước lượng mức độ nặng nhẹ của chuyện mà tính toán."

Hani hôn trán Jeong Hwa, có chút không nỡ buông Jeong Hwa.

Đôi mắt tím của Jeong Hwa chuyển lạnh.

"Tôi biết rồi."

"Buổi tối, chị sẽ đến tìm em, đừng chạy lung tung."

Hani đứng lên, làm động tác liên lạc điện thoại cho Jeong Hwa, sau đó cứ lưu luyến rời đi.

Sau khi Hani đóng cửa lại, Jeong Hwa như cũ co rúc trên salon ngẩn người.

Cô lại móc chìa khóa vàng trong tay ra, yên lặng thì thầm.

"Ngân hàng Thụy Sĩ, tủ sắt..."

Nhắm mắt, trong mắt cô là hồi ức của tất cả chuyện ngày hôm đó.

Bất tri bất giác, một giọt lệ, từ khóe mắt Jeong Hwa rơi xuống...

--------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro