chương 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đường không nói chuyện, cho đến khi đến biệt thự Hahn thị chỗ ở trên bán đảo của Eunjung.

Jiyeon không đợi người làm mở cửa xe cho cô, liền không đợi kịp mở cửa bước xuống, trực tiếp đi thẳng vào nhà, giống như về nhà mình vậy, không có chút nào là không được tự nhiên.

Eunjung theo sát phía sau, nhưng ngay sau đó bị báo cáo của Gyu Zang làm cho cả kinh sững sốt một chút.

"Hắn đã biết?"

Eunjung không xác định được hỏi, nếu hắn đã biết, không thể nào không liên lạc cho mình, hay hắn muốn quan sát mình thêm xem có phải bắt đầu có dị tâm không?
Gyu Zang kính cẩn gật đầu.

"Vâng, nhưng Master cũng không ra những mệnh lệnh khác. "

Hắn chỉ trung thành với Eunjung, bất kể có làm trái lời Master hay không, hắn đều sẽ dốc toàn lực để mang lại lợi ích cho Eunjung.

Eunjung dựa lưng vào cửa xe, ung dung vuốt ve những lọn tóc quăn của mình, trầm mặc một lát, cuối cùng mới tựa như quyết định nói.

"Nếu tôi đã làm loạn kế hoạch, vậy thì không lo được nhiều như vậy..."

Jiyeon ở bên cạnh mình đã bị hắn biết được, vậy nhất định phải giữ được Jiyeon.

Gyu Zang cả kinh, lo âu hỏi.

"Đại tiểu thư, nhưng mà..."

Bên kia cũng không dễ dàng mà ứng phó được, huống hồ đại tiểu thư trung thành với Master như vậy, vậy mà sẽ vì kẻ quen biết chưa được bao lâu kia làm trái kế hoạch của Master.

Eunjung nghe vậy, chỉ lắc đầu, không biết sao trong đầu lại hiện ra nụ cười giễu cợt của Jiyeon năm đó ở tháp Eiffel. Có lẽ, thật đã không có cách quay đầu, chỉ đành giảm mức tổn thất xuống mức thấp nhất, như vậy có lẽ hắn sẽ tha thứ cho mình.

"Ai cho phép chị vào phòng tôi!"

Jiyeon tắm xong, mặc áo ngủ bước ra, đã nhìn thấy bóng người ung dung thanh tao của Eunjung sừng sững trước cửa sổ, vì vậy tò mò không vui hỏi.

Eunjung chuyển mắt, khóe miệng cười chúm chím.

"Nơi này là nhà tôi, còn cần ai cho phép?"
Eunjung hỏi ngược lại.

"Nếu chị đã muốn tôi đến ở nhà chị, thì cũng phải tôn trọng tôi!"

Jiyeon tức giận, cô là người cực kỳ chú trọng, nhưng chỉ có một người mới được phép ngoại lệ.

Eunjung than nhẹ, khoanh tay nhìn Jiyeon phong hoa kiều mỵ.

"Tại sao em không chịu thử quên đi cô ấy?"

Giọng điệu Eunjung ôn nhu khác thường.

"Chị không có tư cách nhắc đến chị ấy!"

Jiyeon đối với lời Eunjung vô cùng xem thường, nếu cô có thể quên được Sana, vậy cô đã không còn là Jiyeon, Jiyeon vĩnh viễn cũng sẽ yêu Sana, không thể quên cô ấy, càng không thể phản bội cô ấy.

Biết rõ kết quả sẽ như vậy, nhưng Eunjung vẫn không cam tâm, mặc dù cô không phải quá rõ ràng rốt cuộc năm đó giữa các cô ấy đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô cũng điều tra qua, mơ hồ biết được vết thương cũ trên đùi Jiyeon không thoát khỏi có liên quan đến Sana, đặc biệt là Tzuyu.

"Em chẳng lẽ không thử cùng bên nhau với người khác, có lẽ sẽ không đau khổ vậy nữa."

Từ khi Jiyeon vào ở Hahm gia, cô liền biết Jiyeon là trải qua thống khổ thế nào, hằng đêm, cô ấy đều sẽ đứng ngoài ban công rơi lệ nhìn bầu trời đêm tĩnh lặng trong vô tận. Rốt cuộc là nhớ công tước đã qua đời, hay là nhớ Sana ở phương xa đang nằm trong lòng người khác, Eunjung đều biết rõ ràng. Bởi vì cô nghe thấy âm thanh nghẹn ngào "sana" của Jiyeon, tê tâm phế liệt...

Mỗi khi nhìn thấy Jiyeon như vậy, Eunjung hận không thể phái người đến lục địa bắt Sana về, có lẽ như vậy Jiyeon mới không đau khổ đến thế.

Nhưng đồng thời lại có một giọng nói nói với cô, Jiyeon sẽ thuộc về cô, chỉ cần cô có kiên nhẫn, có nghị lực, có lòng thành, Jiyeon sớm muộn cũng sẽ thuộc về cô. Thế nhưng thời gian từng chút chạy mất, ấn tượng của Jiyeon với cô không những không có chuyển biến tốt, ngược lại đối với cô ngày càng sinh ra chán ghét, để cho cô cũng bắt đầu thấy lúng túng.

Người của nhà Jiyeon không trói buộc đến mức ấy, nếu không phải vì cô ấy khăng khăng một mực yêu sâu đậm Sana, cô chắc chắn không thể nào khống chế được cô ấy, huống hồ cô ấy thông minh như vậy, thực lực cũng hùng mạng như thế.

"Tôi nguyện ý!"

Jiyeon tức giận quát lên, cô không thích nghe thấy cái tên Sana từ miệng Eunjung, sẽ luôn để cho cô cảm thấy Eunjung không có ý nghĩ tốt lành gì.

Eunjung mím môi, một tay nắm lấy tai.

"Nhưng mà, tôi không đồng ý!"

Đôi mắt xinh đẹp xanh biếc của Eunjung ngắn ngủi thoáng qua lãnh ý, nhưng lại không tránh được cặp mắt của Jiyeon, đặc biệt cô quan tâm đến Sana như vậy.

"Blume, tôi cảnh cáo chị, tôi có thể vì chị ấy mà không cần tính mạng..."

Jiyeon siết chặt hai tay, giọng điệu cực kỳ ngưng trọng.

"Nếu chị động vào một sợi tóc chị ấy, tôi nhất định sẽ giết chị..."

Cho dù hy sinh lợi ích nhà Park gia cô cũng không tiếc, bất kỳ ai uy hiếp đến cuộc sống của Sana, cô đều sẽ không dễ dàng bỏ qua kẻ đó.

"Nilliel..."

Sắc mặt Eunjung không đổi, ngược lại ánh mắt nhu hòa nhắc nhở. Nhưng ai có thể biết được, sau khi cô nghe Jiyeon uy hiếp, ngực đau nhói ra sao, như một con dao cùn chậm rãi cứa vào tim, bản thân lại bất lực kháng cự.

Những năm này, có rất nhiều người nhiệt liệt theo đuổi cô, đồng thời cũng không ít những người cuồng nhiệt giống như Eunjung, nhưng Jiyeon cơ bản khinh thường ngoảnh đầu đi, dù sao thế lực sau lưng mình sẽ xử lý tốt. Nhưng Eunjung người này, đâu chỉ bề ngoài thậm chí quyền thế có thể nói là hoàn mỹ không sứt mẻ, để cho Jiyeon cũng vô cùng bất lực.

"Bệnh thần kinh!"

Jiyeon cảm thấy Eunjung không phải đầu có lỗ, mà chính là một người điên cuồng cố chấp, nếu không tính đến quyền thế nhà cô ấy, rõ ràng cô ấy là một người phụ nữ có bề ngoài hoàn mỹ để cô cũng phải có chút cố kỵ, quyền thế so với gia tộc nhà cô còn hùng mạnh hơn, nhưng vì điều gì lại phải cứ gắt gao quấn lấy cô, chẳng lẽ cô có mị lực lớn như vậy? Cuốn hút người phụ nữ lợi hại như thế?

Nếu là Jiyeon trước kia, cô sẽ vì mình có mị lực như vậy mà dương dương tự đắc cùng đắc ý, nhưng từ khi trong lòng vấn vương Sana, cô cảm thấy hết thảy của mình đều là đào hoa nát, nhìn thế nào cũng không vừa mắt.

"Tôi không ép buộc em nhanh như vậy có thể tiếp nhận tôi, nhưng đến cuối cùng em vẫn sẽ là người phụ nữ của tôi!"

Eunjung lúc Jiyeon chuẩn bị xoay người rời phòng, phong đạm vân kinh nói một câu, nhưng âm thanh lại ẩn giấu một cỗ cường thế cùng bá đạo.

Bây giờ cô vẫn có thể miễn cưỡng tiếp nhận trong lòng Jiyeon có người khác, nhưng theo thời gian thay đổi, cô không thể nào sẽ để mặc Jiyeon như vậy, mỗi lần thấy Jiyeon cô đều khắc chế khát vọng đối với cô ấy trong nội tâm, rõ ràng cô ấy đối với mình có lực hấp dẫn lớn như vậy, nhưng vẫn dùng lý trí đè nén.

Nhưng nếu nói cô có lý trí, cô cũng sẽ không vì Jiyeon mà phá hỏng kế hoạch của Master...

Cô luôn tự nói với mình, đối đãi Jiyeon không thể vồ dập, ngàn vạn lần không thể lộ ra một tia cấp bách, bằng không Jiyeon sẽ cách cô ngày càng xa. Nhưng hôm nay, cô đã thấy thực lực của Jiyeon, không phải muốn trói buộc liền có thể trói buộc, lại ở Kinh Cảng thành có thể tránh được mắt của cô, Jiyeon xem như đếm trên đầu ngón tay.

"Vậy sao..."

Jiyeon xoay người, ánh mắt thong thả nhìn chằm chằm Eunjung.

"Tại sao chị không về phòng mình, kê cái gối cho cao lên một chút còn thực tế hơn."

Jiyeon không chút lưu tình cười nhạo nói, đời này cô chỉ biết đến một người phụ nữ là Sana, cho dù cô ấy không muốn mình...

Nghĩ đến Sana, trong lòng Jiyeon đau xót, mục đích cuối cùng của cô, đơn giản chỉ muốn tiến vào thị trường lục địa, thường xuyên thu thập tài liệu thường ngày của Sana, khó khăn đến vậy ư?

Đối mặt với lời châm chọc không nể tình của Jiyeon, tỉnh táo trước giờ của Eunjung cũng phải mất đi thẹn quá thành giận.

"Jiyeon, chuyện của em, tôi sẽ tận sức đem hết toàn lực vì em đi làm, nhưng cũng xin em tự suy nghĩ kỹ một chút, chọc giận tôi đem lại lợi ích gì cho em?"

Bản tính Eunjung cũng giống Tzuyu vậy, là máu lạnh vô tình, nhưng so với Tzuyu có thể nói trên một bậc, dù sao cô cũng từ trong một vũng giết người điên cuồng mà lớn lên, không có thực lực nhất định sẽ không thể tùy tiện sống được đến giờ.

Nhưng bản chất của cô lại có chỗ khác so với Tzuyu, cơn khủng bố của Tzuyu sẽ biểu lộ ra ngoài, làm cho lòng người sợ hãi. Nhưng cô lại ẩn giấu bên dưới một bộ nhu mì, tạo ra giả tưởng tính cách chẳng qua chỉ là nội tâm kiêu ngạo lạnh lùng, đương nhiên, khí thế trời sinh của cô thế nhưng không có thay đổi, cho dù ẩn núp cũng không chê vào đâu được, nhưng vẫn sẽ để cho người không dám đến gần.

"Tôi muốn có được Sana, chị cũng sẽ hết sức đi làm à?"

Jiyeon giống như ma quỷ vậy, bỗng nhiên lên tiếng hỏi, thanh âm mang theo một chút khát vọng.

Eunjung không ngờ Jiyeon sẽ trả lời cô như vậy, trong lúc nhất thời đứng ngẩn ra, thật lâu vẫn chưa trả lời.

"Nếu không thể làm được, thì đừng mạnh miệng."

Tiếng Jiyeon lạnh lùng, cuối cùng dập cửa rời đi.
Sau khi Eunjung nghe thấy tiếng dập cửa mới hoàn toàn lấy lại tinh thần, cả người mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất. Cô lại nghe thấy Jiyeon muốn Sana? Dù cô sớm đã biết Jiyeon không buông tha Sana, nhưng cũng sẽ không nói ra trắng trợn với cô như vậy, cô ấy muốn Sana. Chẳng lẽ cô ấy không muốn đợi Sana nữa, mà là muốn có được cô ta?

<Tóc tách> bên tai Eunjung truyền tới âm thanh của giọt nước, cô không thể tin ngẩng đầu lên lau mắt mình, lại là nước mắt?
Bao lâu rồi không còn rơi lệ?

Eunjung đã quên mất, cô một mực sống vì Master, không nghĩ đến cuối cùng sẽ vì Jiyeon mà rơi lệ.

Tình yêu, rốt cuộc là cái gì?

Thật ra Jiyeon cũng không biết tại sao, khi Eunjung nói muốn giúp cô làm chuyện mà cô muốn, cô liền thốt lên lời nói muốn Sana. Rõ ràng cô không muốn lại chia rẽ Sana với Tzuyu, nhưng vì sao trong thâm tâm lại không cam tâm mãnh liệt như vầy?

Đúng vậy, cô hối hận, bắt đầu từ lúc trong đồn cảnh sát, cô liền hối hận, cô vô cùng cấp bách muốn Sana, vô cùng khát vọng cô ấy...
Nhưng cô không muốn cưỡng ép Sana, bức ép cô ấy, cô rất mâu thuẫn, rốt cuộc như thế nào mới đúng. Tách ra ba năm, cô mới biết cái gì là nhớ nhung như hình với bóng, lăn lộn khó ngủ, thống khổ không chịu nổi. Gặp mặt, mới biết được trong lòng Sana tràn đầy đều chỉ có hình bóng Tzuyu, trong lòng sớm đã không có bất kỳ chỗ nào cho cô...

Nếu Tzuyu không thể vì cô ấy mà sinh con, vậy mình vì sao không thể? Jiyeon không thể hiểu được nghĩ đến đây, giống như đột nhiên tìm thấy pháp bảo vậy. Cô biết thân thể Sana yếu ớt, sinh nở nhất định sẽ gặp nguy hiểm, cho nên mấy năm qua cô ấy mới không cùng Tzuyu có con. Dù là tình dục cũng khó mà bù lại được tiếc nuối trong lòng, vậy tại sao mình không thể dùng loại biện pháp này giữ lấy cô ấy?

Tại sao Tzuyu có thể, mà mình lại không thể?

Mình chẳng qua chỉ thọt chân, sinh nở vẫn bình thường, chỗ nào cũng tốt hơn Tzuyu suốt đời cũng không thể sinh nở. Huống hồ năm đó Tzuyu  làm gãy chân cô, bức tử cha park, ân oán giữa các cô đã sạch sẽ, bây giờ có thể cạnh tranh công bằng. Kết hôn vẫn có thể ly hôn mà...

Cuối cùng Jiyeom đã tìm được lý do, lý do để cô đoạt lại Sana, lý do dám phá hỏng hạnh phúc của Sana, bởi vì cô cảm thấy mình có thể cho Sana niềm hạnh phúc tốt hơn.

Nếu muốn theo đuổi lại được Sana, vậy Eunjung chính là vật cản, cô nhất định phải diệt trừ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro