chương 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyeon đã nhiều năm không bước vào thư phòng của ông Park, cô nhớ rõ lần cuối cùng bước vào là năm học cấp ba kia.

Khi đó cô đi vào căn phòng này, để nghe ba ba bình tĩnh phân tích con đường trong tương lai cô phải đi, nghe ông vì cô mà xây dựng lộ trình tuyệt đẹp, nghe ông kêu cô từ bỏ violin mà cô đã theo đuổi từ rất nhiều năm, để theo những thứ cô hoàn toàn không hề có hứng thú, ra nước ngoài, du học, sau đó trở về tiến vào Park thị.

Thời gian nhoáng một cái, giống như lại nhớ tới mùa hè kia. Cảm giác điên đảo làm Jiyeon đột nhiên hoảng hốt.

Hình ảnh quen thuộc giống như vậy, khác biệt chính là cô đã không còn là Jiyeon của năm đó. Có những thứ lúc trước có thể từ bỏ, có những thứ, vĩnh viễn không thể từ bỏ.

Nhớ đến quá khứ, làm Jiyeon thất thần giật mình, sau đó cô cúi đầu nhìn ánh mắt nghiêm túc của ông Park, phát giác đối diện với ông Park căn bản nàng không có khả năng lừa dối. Huống hồ, tình trạng trước mắt không cho phép cô có nửa điểm quanh co.

"Ba ba, rõ ràng chuyện này chính là có người muốn trả thù, hơn nữa người này chỉ có thể là nhân viên trong công ty." Không phải nhân viên sẽ không thể tự do ra vào còn lúc nào cũng có thể chụp được ảnh của hai người, có thể đi theo bên cạnh hai người cũng không nhiều, nếu muốn tra cũng không phải là chuyện quá khó. "Chuyện này con sẽ cho người điều tra, ba ba không cần quan tâm."

"Con là con gái của ta, năng lực của con ta rất rõ. Có con ở Park thị, ta cũng không có gì phải lo lắng."

Ông Park dựa lên lưng ghế dựa, hai tay giao nhau đặt trên đùi, ông nói xong, ánh mắt sáng nhìn chằm chằm Jiyeon như có thể nhìn thấy tất cả. "Chuyện con cùng Eunjung, đã không phải là lần đầu tiên có người nhắc trước mặt ta. Năng lực của Eunjung ta biết, trong công ty có vài người đỏ mắt nhìn vị trí của Eunjung ta cũng biết, nhưng cứ vậy hoài, chung quy cũng không phải là biện pháp."

Jiyeon yên lặng nhìn ông Park, tim bỗng nhiên đập nhanh, cô cười cười, nói: "Ba ba cũng biết đó, trong công ty nhiều người lời ra tiếng vào, chỉ là trong công việc Eunjung luôn xuất sắc, cho nên bọn họ mới kiếm chuyện để nói."

Ông Park nghe vậy, cười cười nói: "Nghe nói lúc trước Eunjung có tin đồn với Soyeon, Soyeon không phải người tùy tiện với những người xung quanh, ta xem có lẽ Soyeon thích Eunjung. Cộng thêm năng lực của Eunjung, người khôn khéo như Soyeon, không thể không nghĩ đến việc lôi kéo Eunjung vào công ty của mình."

Lời ông Park nói làm Jiyeon càng nghe càng không thoải mái, nhấp hé miệng, nói: "Đúng là có chuyện này, nhưng đã là chuyện của mấy tháng trước."

Ông Park liễm mi: "Chẳng lẽ Eunjung chưa bao giờ có ý định qua So thị làm việc sao?"

"Ba ba." Jiyeon đi qua, nàng cúi đầu lấy ảnh chụp cùng thư trên bàn, bỏ gọn vô túi văn kiện. "Con hiểu ý ba, nhưng Park thị cho đến giờ không có lý do gì chỉ vì chuyện sợ tin đồn mà khai trừ nhân viên, huống chi nhân viên này luôn cẩn trọng chưa từng phạm lỗi gì."

Dọn dẹp gọn lại văn kiện, Jiyeon mới quay đầu nhìn ông Park đang im lặng không nói, thái độ bắt đầu cường ngạnh, nói: "Nếu ba đã giao toàn quyền công ty cho con, vậy ba phải tin tưởng năng lực làm việc của con, chuyện này con sẽ cho ba câu trả lời thuyết phục, nhưng trước lúc đó, con hy vọng ba đừng nhúng tay vào."

Jiyeon nói xong, hướng về phía ông Park tôn kính cười cười, lấy văn kiện xoay người rời đi.

"Thương trường không như giới giải trí." Jiyeon mới vừa đi vài bước, giọng ông Park từ sau vang lên, kéo bước chân Jiyeon lại. Ông chậm rãi đứng lên, từng bước đi về phía Jiyeon, thanh âm cũng nối gót vang lên. "Tin đồn trong giới giải trí, mười chuyện thì hết tám chín chuyện là thổi phồng sự nổi tiếng, không phải là thật. Nhưng thương trường không như vậy, rơi vào tay người khác, mười chuyện hết tám chín chuyện không phải là tin đồn vô căn cứ. Bây giờ đã có người đem tin tức vào nhà, thì một ngày nào đó bọn họ cũng sẽ phát tán ra, truyền đến tai thiên hạ. Chuyện này nhắm vào con và Eunjung, nếu bây giờ con còn giữ Eunjung ở bên cạnh, đến lúc đó mọi chuyện truyền ra, hai đứa coi như hết đường chối cãi."

"Vậy, ý của ba là..." Jiyeon nắm chặt túi văn kiện trong tay, đứng bên ông Park, thân hình cao lớn của ông che phủ Jiyeon trong cái bóng của mình, tạo cho cô một cảm giác áp bách không biết gọi tên. Cổ họng lên xuống vài lần, khó khăn lắm mới nói ra được câu tiếp theo: "Muốn con khai trừ Eunjung sao?"

Ông Park gật đầu: "Ta biết Soyeon thật sự thưởng thức Eunjung, chuyện này ta sẽ nói một lời thay Eunjung, ta tin chắc Eunjung đến So thị sẽ có nhiều cơ hội phát triển hơn đứng ở Park thị."

"Không được." Jiyeon cự tuyệt: " Eunjung cho tới giờ không phải là vật sở hữu của Park thị, chuyện của cô ấy chỉ có cô ấy mới có thể quyết định, chúng ta căn bản không có quyền thay cô ấy làm chủ."

"Đây là chuyện của Eunjung, có đồng ý hay không thì ngày mai ta sẽ nói với Eunjung, dù sao đi nữa, cũng không đến phiên con ở đây sốt ruột giùm Eunjung."

Ông Park bởi vì thái độ của Jiyeon mà nổi giận, ông nói xong, xoay người đi trở về trước bàn làm việc. "Huống hồ, có người nào sẽ không động tâm đến cơ hội làm việc ở So thị, quyết định này của ta cũng không bạc đãi Eunjung, nên không có lý do gì để không đồng ý cả."

Ông Park đã nhiều ngày không đến công ty, không nghĩ tới lúc này đây vì chuyện của cô cùng Eunjung mà muốn đích thân xuất mã giải quyết, đây căn bản không phải nguyên tắc xử sự của ông Park trước giờ. Nghĩ, Jiyeon tâm loạn không thôi, ông Park không thể so Mẹ Park, có lẽ trong lòng ông đã ngầm đoán được mọi chuyện, chỉ là ông không nói trắng ra, dùng hành động để tuyên bố quyết định của mình.

"Ba!" Jiyeon kêu lên.

"Chuyện này ta đã quyết định." Ông Park cắt ngang Jiyeon, ánh mắt  nhìn Jiyeon, nói: "Yeon, Eunjung chẳng qua chỉ là người ngoài, nhưng con vì người này mà tranh cãi với ta không chỉ một lần. Lần trước anh con muốn Eunjung đi công ty giúp nó, con đã chống đối rồi. Bắt đầu từ khi nào, Eunjung lại quan trọng hơn so với ta và anh con?"

Jiyeon tức cười, áp  lại cơn tức trong lòng, nói với bản thân mình nhất định không được tức giận đánh mất lý trí. Đối mặt với người khôn khéo như ông Park, nếu cô không có cách nào tâm bình khí hòa, vậy chính là đã thỏa hiệp hơn phân nửa.

Thở dài, Jiyeon nói: "Nếu Eunjung đi, vậy nhất định sẽ có người nhìn hành động này của chúng ta nói rằng trong lòng chúng ta có quỷ, hơn nữa, chỉ vì một chút chuyện hư hư ảo ảo mà khiến cho Eunjung rời đi, nói sao cũng là tổn thất của chúng ta. Trong công việc, quả thật con cần Eunjung, ít nhất trước khi tìm được người thích hợp, Eunjung cũng không thể tùy tiện rời đi."

Ông Park nghe vậy, ông không nói gì thêm, chính là thần sắc phức tạp liếc nhìn Jiyeon, sau đó cúi đầu trầm tư. Lát sau, ông mới ngẩng đầu lên, giọng điệu nghiêm túc: "Yeon, con thẳng thắn nói cho ta biết, sở dĩ con khắp nơi che chở Eunjung, không muốn Eunjung rời đi, đến tột cùng là vì cái gì?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro