chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Eunjung nhìn bóng người phía trước, bờ vai nhỏ, thân thể mảnh khảnh, so với mình thấp hơn một cái đầu, tóc dài theo gió phất phơ. Cho dù không thấy rõ người trước mặt, cũng có thể biết được người đó là nữ nhân. Eunjung không để ý tới nàng, đỡ Jiyeon điềm nhiên như không có việc gì tiếp tục đi, lúc đang đi ngang qua nữ nhân kia, Eunjung cảm thấy một cổ lạnh lẽo. Lập tức cả người đều bị nữ nhân kia ngăn lại, Eunjung giương mắt, nhìn nữ nhân này lạnh lùng nói: "Tiffany tiểu thư, nếu tôi nhớ không nhầm thì vừa rồi cô theo những người kia trở về rồi à? Chẳng lẽ ở quán bar chơi chưa chán sao? Còn muốn tiếp tục sao?" Đúng vậy, nữ nhân này chính là Tiffany.

"A? Đương nhiên, Ham tiểu thư ưu tú như thế này, với lại hôm nay ở quán bar ta cùng Park  tiểu thư chỉ nói vài câu, tôi dĩ nhiên là muốn ở thêm với Ham tiểu thư rồi, như thế nào? Ham tiểu thư mất hứng?"

"Tiffany tiểu thư dù tiếc rẻ tôi, nhưng cũng không cần phương pháp đặc biệt này xuất hiện ? Tiffany thư tìm tôi chẳng lẽ vì chuyện khác?"

"Không có gì, tôi chỉ là muốn nhắc nhở cô, đừng quên thân phận của mình, cô nên biết cô trở lại Hàn Quốc là vì cái gì? Tôi chỉ lo là Ham tiểu thư trầm mê vui đùa, quên mất chính sự mà thôi." Ngữ khí Tiffany lộ ra một chút khinh thường cùng cảnh cáo, làm cho Eunjung rất không thoải mái, đây đối với Eunjung chính là uy hiếp.

"Tôi nghĩ tôi làm gì cũng chưa tới phiên cô để ý? Bất quá tôi ngược lại muốn biết cô là thân phận gì? cô là ai dựa vào cái gì cảnh cáo tôi?"

"Tôi là ai, cô lập tức sẽ biết" Vừa dứt lời, Tiffany từ trong ngực móc ra một khẩu súng, nhưng Eunjung nhanh hơn một bước, lập tức nắm được cổ tay của Tiffany dùng sức, súng trong tay Tiffany rơi xuống. Tiffany một cái quét chân đá ra, Eunjung khẽ nghiêng người né được đòn công kích này, Tiffany thừa cơ nhặt súng lên, Eunjung dùng gót giày đá súng lên trời, đồng thời đặt Jiyeon xuống đất, dù sao một bên đỡ người một bên chiến đấu rất phiền phức. Tiffany thấy súng bị hất lên không, nhảy lên bắt lấy, Eunjung cũng nhảy theo. Thân thể cao lúc này đã thể hiện rõ ưu thế, Eunjung so với Tiffany cao hơn 6cm, ngay tại lúc Eunjung sắp bắt được súng. Tiffany đột nhiên đè vai Eunjung lại, đem Eunjung đẩy xuống dưới. Eunjung xoay người một cái, tránh khỏi tay của Tiffany, một cước đá vào Tiffany xuống. Tiffany bị đá xuống đất, kêu rên một tiếng. Vừa định đứng dậy, Eunjung liền một cước giẫm lên, dùng súng chỉ vào đầu của Tiffany.

Tiffany cảm thấy được sát khí của Eunjung, không sợ hãi, lại cười khanh khách. "Như thế nào? Sợ đến cười à? cô đến cùng có mục đích gì?"

Eunjung chính là đang suy nghĩ có nên giết Tiffany hay không, nếu như giết, thì mình sẽ không biết mục đích của nàng. Còn nếu như thả, thì sẽ bại lộ thân phận của mình.

"A? cô muốn biết cái gì? Lai lịch của tôi? Tôi tên Tiffany, giáo viên trường tiểu học, năm nay 27 tuổi, chưa lập gia đình, giới tính nữ, cô còn muốn biết gì nữa không? Có muốn tôi đem luôn cả ngày sinh tháng đẻ nói cho cô biết?" Eunjung dùng tay đặt lên cò súng, vẫn dùng khuôn mặt lạnh lùng, lộ ra sát khí, làm cho người khác không rét mà run.

"cô là muốn chết. cô cho rằng tôi không dám giết cô?"

Tiffany cười càng lớn tiếng, thanh âm lộ ra một cỗ bi thương. "Tôi tin chắc ngài tuyệt đối không giết tôi, mạng của kẻ hèn tôi cô muốn lấy lúc nào lấy cũng được, nhưng là tôi đối với cô tuyệt đối không có ác ý." 

Eunjung nhìn mặt Tiffany, nhấc chân lên, đem súng ném xuống đất, nâng Jiyeon dưới đất lên, tiếp tục hướng khách sạn đi tới. Lúc này, Tiffany đứng sau lưng nói vang lên: " Ham tiểu thư, hy vọng cô chớ quên việc của mình, còn nữa, cô nên biết, có một số người cô không nên trêu chọc." Eunjung không trả lời, chỉ để lại cho Tiffany cái bóng lưng.

Jiyeon vì rượu mạnh, đã sớm mê man, nào biết được một màn ngoài ý muốn kia. Eunjung đỡ Jiyeon trở về, trong nội tâm một mực quẩn quanh câu nói sau cùng của Tiffany, nhìn gương mặt đang an nhàn ngủ của Jiyeon. Người không nên trêu chọc? em là người mà tôi không nên trêu chọc sao? Lúc Eunjung đỡ Jiyeon trở lại phòng, người đã mệt đến đổ đầy mồ hôi, lại phải trải qua trận đánh nhau vừa rồi. sớm không còn nhiều sức. Eunjung không để ý tới Jiyeon đang nằm trên mặt đất, đi đến phòng của mình, y phục đều không thay, lập tức nằm lên trên giường, nặng nề ngủ.

Jiyeon buổi sáng tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên sàn phòng khách ngủ. Khẽ cử động thì toàn thân đều đau nhức, mệt rã rời, đầu thì đau đến muốn nổ tung. Thấy trên bàn để thuốc đau đầu, lập tức rót nước rồi uống thuốc. Nhớ lại chuyện tối qua, chơi trò Vua, hôn lưỡi, uống rượu, Jiyeon hung hăng vả vào miệng mình một cái. "Jiyeon ơi Jiyeon, tôi cho cô giả bộ thuần khiết, giả bộ thanh cao, để giữ hình tượng với mỹ nhân, cô cùng chai rượu hôn môi."  Jiyeon thấy cửa phòng Eunjung không khóa, cảm giác kỳ quái, liền chầm chậm đi tới. Vừa vào cửa, liền nhìn thấy Eunjung quần áo còn chưa thay, đến giày cũng chưa cởi, nữa thân trên giường, nửa bên ngoài giường. Tóc tán loạn trên giường, còn có một ít vương trên mặt. Cứ như vậy ngủ, Jiyeon một hồi đau lòng, nàng nhẹ nhàng cởi bỏ giày cho Eunjung, rồi cởi bỏ đôi tất đen, một đôi chân trắng nõn bại lộ trong không khí. Ngón chân của Eunjung rất nhỏ, móng chân được cắt tỉa nhìn cũng rất khéo, đầu ngón chân tròn làm cho Jiyeon nhịn không được muốn hôn một cái. Lập tức cắt đứt cái loại dục vọng này, nàng không thích biến thành kẻ biến thái thích chân. Jiyeon dùng tay xoa xoa hai cái chân, giống như tưởng tượng nhẵn mịn bóng loáng, giống như là da của con nít. Ôm lấy Eunjung, đem nàng đặt lên giường, đắp chăn cho nàng. Mỗi động tác đều nhu hoàn đến tận cùng, sợ làm người đang ngủ say tỉnh dậy. Jiyeon nghĩ nàng nhất định là mệt chết, mới ngủ sâu như vậy. Sau khi xong hết thảy, nàng nhẹ nhàng ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Ra cửa, Jiyeon nhớ đến đôi chân kia, mặt không khỏi đỏ lên. Ngửi trên người mình, còn vương mùi rượu hôm qua. Jiyeon nhíu mày, rồi cởi quần áo, đi vào phòng tắm. Tắm rửa sạch sẽ xong, bụng Jiyeon liền khiếu nại, nàng lập tức gọi điện thoại cho phục vụ viên, kêu bọn hắn đem lên 2 phần ăn sáng. Một lát sau chuông cửa vang lên, một giọng nữ ngọt ngào nói đã đem đồ ăn lên. Jiyeon mặc một áo liền váy màu trắng, nội y màu tím bên trong như ẩn như hiện, mặt hơi ửng đỏ do hơi nước ấm trong phòng tắm, hơn nữa Jiyeon bình thường khi tắm xong chỉ trang điểm nhẹ, nên giờ phút này giống như một nữ thần xinh đẹp, toàn thân tản ra mị lực của một nữ nhân trưởng thành. Nàng mỉm cười tiếp nhận bàn ăn từ tay tiểu cô nương, tiểu cô nương lập tức đỏ mặt, cúi đầu, thỉnh thoảng ngẩng đầu ngắm Jiyeon, cho đến khi Jiyeon đóng cửa lại, vẫn đứng nguyên tại chỗ. Jiyeon hồi phục lại, đi đi xuống lầu, trên mặt không còn nét xấu hổ vừa rồi, ánh mắt để lộ ra ẩn ẩn sát khí, khóe miệng tạo thành một nụ cười tà. "Jiyeon? Cảnh sát? Ha ha."

Eunjung ngồi ở trên ghế sa lon, vừa xem tivi vừa dùng bữa sáng. Nàng nghĩ, cuộc sống của vệ sĩ thật tốt, cái gì đều không cần làm, còn có thể ở cùng người mình thích. Càng nghĩ càng cao hứng, trong miệng còn khẽ ngâm nga một bản nhạc, cười ngây ngô, không chút nào để ý đến người phía sau. Jiyeon khi tỉnh dậy cũng đã hơn 9 giờ, nàng thấy mình nằm trong chăn, cũng biết là ai làm. Nàng ra ngoài liền thấy một người đang ngồi trên ghế salon, vừa ăn sáng, vừa ngâm nga một khúc nhạc, chậm rãi đi tới, người nọ cũng không phát hiện sự hiện diện của mình.

"Này? Có gì cao hứng vậy?"

Jiyeon bị dọa đến thiếu chút nữa nghẹn chết, lập tức uống nước, sau đó quay đầu lại, nói to: "Ham  đại họa sĩ, chị đến đi cũng không có âm thanh sao? Làm em sợ muốn chết! Còn nữa, chị sao không có lương tâm như vậy, để em ngủ dưới đất cả đêm, làm em buổi sáng thân thể muốn rơi ra từng mảnh!" 

Ha ha, Eunjung gượng cười hai tiếng, không chút để ý Jiyeon đang lên án, cầm áo tắm đi vào phòng tắm.

Eunjung vừa đi vào phòng tắm, điện thoại Jiyeon liền vang lên. Jiyeon không kiên nhẫn tiếp lấy

"Uy, xin chào."

"tiểu Jiyeon?"

"cô là ai?"

"Tôi là Jae Jing."

"Ah, Han tiểu thư tìm tôi có chuyện gì!" Jiyeon nghe là Han Jae Jing xong, không biết sao lại nhìn thoáng qua phòng tắm, thấy phòng tắm đóng chặt cửa, liền nói tiếp.

"Không có gì, Eunjung gần đây được chứ?"

"A, tốt, rất tốt!" Jiyeon cũng không dám nói là bị mình giày vò đến phải đem Eunjung vào bệnh viện cho Han Jae Jing biết, Han Jae Jing nếu biết, nói không chừng sẽ liều chết trở về, gì thì nói hai người bây giờ cũng là tình địch của nhau, Jiyeon là trăm ngàn lần không muốn Han Jae Jing trở về.

"Không có gì là tốt rồi, đúng rồi, Eunjung tối ngày mốt nữa sẽ có một vũ hội cần phải tham gia, khi đó cũng có rất nhiều nhà từ thiện cùng giám đốc nhiều công ty lớn, cô ngày đó phải nhắc nhở Eunjung một tí, thuận tiện bảo hộ Eunjung, tôi tạm thời ở ngoại quốc còn có việc phải xử lý, tôi sẽ tìm một người đại diện tạm thời, vài ngày sau công việc của Eunjung cũng nhiều lên, cho nên cần phải tìm một người đại diện."

"Ah, tốt. Vậy không gì thì tôi cúp đây."

"Ân."

Jiyeon cúp điện thoại, trong nội tâm không hiểu sao khẩn trương. Nàng biết rõ cảm tình của Han Jae Jing với Eunjung, hơn nữa nàng tin tưởng Eunjung cũng biết, như vậy là Eunjung cự tuyệt Han Jae Jing? Hai người này là như thế nào? Thoạt nhìn thì có lẽ không chỉ là quan hệ giữa họa sĩ cùng người đại diện, càng không giống bạn bè. Mà mình, một chút cũng không biết gì về Eunjung, không biết thân thế của nàng, gia đình của nàng, tất cả mọi chuyện của nàng, nhưng lại không thể trực tiếp hỏi Eunjung. Nghĩ vậy, Jiyeon tâm phiền cầm lấy tóc mình quấn quấn, cùng lúc Eunjung  vừa tắm rửa xong đi ra thấy. Eunjung hỏi: "Làm sao vậy?"

Jiyeon nói cho nàng biết Han Jae Jing gọi điện thoại tới, còn có tối ngày mốt có vũ hội, thấy Eunjung ngây ngốc gật đầu. Bởi vì mới gội đầu, nước từ tóc Eunjung nhỏ ra, Jiyeon cầm lấy khăn lông giúp Eunjung lau khô tóc, sau đó cầm máy sấy giúp nàng thổi khô. Những ngón tay của Jiyeon chạm vào những lọn tóc mềm mại, cảm thấy tóc Eunjung  thật sự rất thẳng rất bóng, tốt hơn mình gấp trăm lần. Nếu đổi là người khác, Jiyeon nhất định sẽ ghét chết, nhưng bây giờ là Eunjung, ngược lại để cho nàng một loại cảm giác hưng phấn. Thật giống như con của mình được giáo viên khen, có cảm giác tự hào mãnh liệt, giờ này khắc này, Jiyeon nhìn vào bả vai gầy gò của Eunjung, thật sự muốn đem Eunjung ôm vào trong ngực.

Trong một biệt thự ở ngoại thành thành phố Seoul, một nam nhân ngồi trên ghế salon, tay cầm một khẩu súng vuốt vuốt, người nam nhân này chính là lão đại hiện giờ của Mặc Long Bang, Ham Yin Chang. Sau lưng hắn là một hắc y nam tử, kính râm che hết nửa khuôn mặt, không thấy rõ bộ dáng. Nhưng là người nam nhân này thân hình cao lớn, trên mặt hợp với lỗ tai có một vết sẹo dài. Ham Yin Chang ngồi ở trên ghế sa lon cầm lấy tài liệu trên bàn, sau đó cười to, hắn lạnh lùng nói: " Ham Eunjung? Đứa cháu gái thân yêu của ta, không nghĩ đến ngươi còn sống." Hắn xoay người hướng nam nhân sau lưng nói: "Lúc tính mạng của ngươi bị uy hiếp thì ngươi sẽ như thế nào?"

Nam nhân kia không chút do dự trả lời "Chết!"

Ham Yin Chang cất tiếng cười to: "Tốt, ta thích tính cách này của ngươi, như vậy, hi vọng ngươi có thể giải quyết sạch sẽ. Đừng gây phiền toái cho ta!" Ham Yin Chang dứt lời tiếp tục ngắm nhìn khẩu súng.

"Vâng, ông chủ." Nam nhân sau lưng nói xong, liền bước nhanh ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro