chương 79

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"cô... cô đến cùng là muốn gì?" Trong tầng hầm âm u, một tiếng rống đầy phẫn nộ vang lên kèm theo tiếng thở dốc. Chỉ thấy trên ghế salon, một người sắc mặt tái nhợt, con ngươi đỏ bừng. Nếu như người này không phải vô cùng xấu xí, thì rất có thể sẽ bị cho rằng là Ma cà rồng cao quý trong truyền thuyết.

"Ham tiên sinh đang nói cái gì? Tôi có chút không hiểu." Một giọng nữ ôn nhu vang lên.

 "Taeyeon! Đừng cho rằng tôi không biết cô tại sau lưng tôi làm chuyện gì! cô biết rất rõ tôi cần tài chính để chế tạo thuốc ADN, nhưng cô bỗng nhiên ngưng lại tất cả tài chính của tôi! cô đến cùng là có mục đích gì!"

Taeyeon cười, cười đến vũ mị, nụ cười đến hoàn mỹ như thế nhưng ánh mắt lạnh như băng lại bán rẻ nụ cười đó của nàng. "ông phải chăng đã quên mất thân phận của chính mình? Dám nói như vậy với tôi! ông cho rằng ông đoạt lại Mặc Long Bang thì rất lợi hại phải không? ông cho rằng ông bây giờ có thể cùng tôi đàm phán? Ham Yin Chang thân mến, tôi hy vọng bây giờ ông có thể tìm một cái gương rồi tự soi bộ dạng hiện giờ của ông, đừng có mà quên mất mình là ai!"

Hai tay Ham Yin Chang gắt gao xiết chặt lại ghế salon, đầu ngón tay xuyên thẳng xuống bề mặt da của ghế, để lại trên ghế 5 lỗ ngón tay. "Thực xin lỗi, Taeyeon tiểu thư, là ngữ khí của tôi không đúng. Tôi chỉ hi vọng cô có thể ủng hộ đầy đủ tài chính cho tôi thôi."

"Ha ha ha. . ." Taeyeon khoa trương cười. "Đầy đủ tài chính? Ủng hộ ông tạo nên những quái vật sao? Ham Yin Chang, tôi thật sự không nghĩ ông lại ngu ngốc đến mức này, cũng không nghĩ tới ông sẽ tự tiêm vào mình cái loại thuốc này. Nếu như có thể, tôi thật sự không muốn nhìn đến cái bộ dạng buồn nôn này của ông."

"Hiện tại ông đã nhận được những gì ông muốn, tôi hi vọng ông có thể tuân thủ đúng hợp đồng của chúng ta, tôi cần nhận được một ít gì đó." Taeyeon nói xong, không đợi Ham Yin Chang trả lời, liền đi ra ngoài, nàng tuyệt nhiên không muốn nhìn cái sinh vật gớm ghiếc kia thêm lần nào nữa. Ham Yin Chang nhìn theo bóng lưng rời đi của Taeyeon, ánh mắt tràn ngập sát ý. Taeyeon, một ngày nào đó ta sẽ để ngươi quỳ xuống trước mặt ta.

Ham Yin Chang cắn chặt răng, cố gắng kiềm chế cái dục vọng khát máu. Hắn run rẩy lấy điện thoại ra, bấm một dãy số.

"Vâng thưa bang chủ, có gì phân phó?"

"Đem những người kia thả ra!"

"Bang chủ, người có chắc không? Nếu đem những người kia thả ra, rất có thể làm cho dân chúng khủng hoảng!"

"Ngươi nên phân biệt ai mới là bang chủ!"

"Thực xin lỗi, ta lập tức đi thực hiện."

Ham Yin Chang cười cúp máy, Taeyeon, muốn cùng tôi đấu, cô còn chưa đủ tư cách!

Thành phố Seoul sắp tới sẽ lâm vào một trận khủng hoảng, lần này đến lần khác nhiều vụ giết người liên tiếp không ngừng phát sinh. Người chết hoàn toàn không bất cứ dấu hiệu nào liên quan, hung thủ cũng không để lại bất cứ dấu vết gì. Duy nhất chỉ có một điểm giống nhau là thủ pháp của hung thủ cực kỳ tàn nhẫn, cơ hồ nạn nhân đều bị một lực rất lớn xé nát mà chết.

Pháp y quanh năm phải nhìn thấy thi thể nhưng nay nhìn đến một màn tràng đầy máu thế này, cũng không nhịn được buồn nôn. Cục cảnh sát thành phố Seoul ra một chỉ thị. "Những dân chúng thuộc thành phố Seoul, không được ra ngoài sau 9 giờ tối, mặc cho có chuyện gì, nếu muốn cũng phải có người đi cùng."

Mà trước mắt, trải qua nhiều đợt cảnh sát điều tra, cơ bản có thể xác nhận được một số chi tiết. Thứ nhất, hung thủ không thể nào là cùng một người. Thứ hai, hung thủ là người rất mạnh. Thứ ba, hung thủ chỉ hành sự vào ban đêm.

Jiyeon thở dài tắt TV, ngẩng đầu liền thấy những khuôn mặt của những người kia đều cùng một sắc thái im lặng. "Hẳn là người biến dị, chỉ có bọn hắn mới có thể tay không xé toạt một người." Qri một bên nghịch tóc Hyomin một bên nói.

"Thế nhưng những kẻ biến dị này là từ đâu xuất hiện? Tại sao lại giết người? Còn có, theo số lượng người chết cùng thời gian, thì số người biến dị tuyệt đối không ít." Nghe lời Jae Jing nói xong, những khuôn mặt đang âm trầm dần chuyển sang trắng bệch.

"Nếu như, tôi nói là nếu như. Những người biến dị này là do Ham Yin Chang khống chế, như vậy mục đích của hắn là gì?" Chul Woong hỏi. "Cái này cũng là điều tôi thắc mắc, Ham Yin Chang làm như vậy đến cùng là vì mục đích gì, theo lý thuyết, hắn đã đoạt được Mặc Long Bang, còn Eunjung mấy người đã bị cảnh sát truy nã. Không phải mục đích của hắn đều đã đạt được? Vậy tại sao hắn còn muốn thể những người biến dị này ra, đây không phải là tự chuốc lấy phiền toái?"

"Hyomin, tôi nghĩ mục đích của hắn không chỉ đơn giản như vậy, hơn nữa, Eunjung mấy người chỉ là bị truy nã, cũng chưa bắt được. Nhưng mà tôi thấy chuyện này không phải là đối phó Eunjung, rất có thể là. . . "

"Nội chiến?" Jiyeon cắt ngang lời nói của Qri.

"Đúng vậy, rất có thể là nội chiến!" Qri không để ý Jiyeon cắt ngang lời mình, tiếp tục nói.

"Giống như Game, người kia có lẽ là người đứng sau lưng chống đỡ cho Ham Yin Chang, rất có thể Ham Yin  Changcùng kẻ đó đã đạt được một hiệp nghị nào đó, nhưng mà Ham Yin Chang làm trái với quy tắc cuộc chơi, cho nên, tên boss lớn sau lưng kia muốn trừng phạt hắn?"

"Này, Chul Woong, không nghĩ tới cái óc heo cậu hôm nay lại có thể được việc đấy!" Hyomin nghe xong lời nói của Chul Woong, liền nói một câu châm chọc.

"Ham Yin Chang là có hai mục đích." Âm thanh lạnh lùng của Eunjung vang lên, mấy người đều đồng thời quay đầu nhìn Eunjung vẫn im lặng nãy giờ. "Hai mục đích?" Mọi người trăm miệng một lời. Eunjung không vì mấy người nhìn chằm chằm mà mất tự nhiên, chậm rãi lấy tách trà trên bàn, im lặng uống. Qua một lúc, mới chậm rãi nói.

"Một trong hai mục đích, đó là dẫn dụ tôi hiện thân, bởi vì hắn biết rõ, tôi không có khả năng cứ thế mà buông tha hắn, không tìm hắn báo thù. Cho nên có tình thả người biến dị ra mục đích chính là khiêu khích để tôi hiện thân, rồi sau đó diệt trừ tôi, dù sao, sự hiện hữu của tôi, với hắn mà nói, giống như là một cây ghim trong ngực hắn."

"Mà một nguyên nhân khác, cũng có thể giống như lời nói của cậu. Hắn cùng người sau lưng hắn phát sinh mâu thuẫn. Cho nên hắn muốn thông qua cách này, khống chế hoặc là thoát ly khống chế của kẻ kia." 

Jiyeon ngồi một bên, nhìn bộ dáng lúc nói chuyện của Eunjung, khuôn mặt tái nhợt, sóng mũi cao, còn có hai bờ môi mỏng. Jiyeon cơ hồ không chế được ý nghĩ muốn hôn lên.

Nhưng mà Jiyeon cũng không phải lúc nào cũng ở trong trại thái động dục mê gái, càng không muốn trước mặt mấy người kia mà diễn đông cung đồ. Nàng phải ngăn chặng dục vọng trong lòng, do đó từ hôn môi chuyển qua thành một cái ôm. Cảm thấy Jiyeon càng ngày càng ngồi gần vào, Eunjung vô thức nhích người ra hướng khác. Lại không nghĩ tới, mình vừa khẽ động, đã bị Jiyeon một tay kéo về, lập tức hình thành một cái ôm chặt. Eunjung cảm nhận được nhiệt độ dị thường trên người Jiyeon, cùng hơi thở trầm dốc. Bất đắc dĩ quay đầu lại, buổi tối mấy ngày nay, người này đều không ngừng yêu mình, thẳng đến khi hai người không còn một tia khí lực, mới ôm nhau ngủ thiếp đi.

Tuy, đúng là làm công mệt a, nhưng làm thụ cũng không dễ dàng. Kết quả của việc túng dục quá độ sẽ lập tức biểu hiện ra bên ngoài. Buổi sáng hôm nay khi rời giường, nàng liền phát hiện hai chân mình tựa như vô lực, eo cũng đau nhức lợi hại. Quay đầu nhìn lại Jiyeon, người này. .. giống như không có phản ứng gì? Eunjung thực sự muốn biết, Jiyeon quái thai như thế nào lại có thể lực tốt như vậy.

Bề ngoài, Eunjung hoàn toàn là suy nghĩ trong đầu, bởi vì công phu mặt lạnh của nàng đã đạt đỉnh cao nên không có người nào có thể phát hiện được vẻ dị thường của nàng. Sống ở đâu thì theo phong tục nơi ấy, Eunjung cũng an ổn dựa vào lòng Jiyeon, hưởng thụ ghế thịt miễn phí phía sau lưng. Tuy nhiên chỉ là cái ghế thịt này thật không thành thật chút nào, luôn muốn tìm mọi biện pháp ăn đậu hủ của mình. . .

"Gần đây, chúng ta phải cẩn thận hơn, tôi sợ Ham Yin Chang sẽ nhanh chóng bị dồn ép, làm ra một số chuyện cá chết rách lưới."  Eunjung sắc mặt ngưng trọng nói. 

"Được rồi, tóm lại mọi người lúc ra ngoài nhất định phải cẩn thận, nhất là Jae Jing, Jiyeon còn có Eunjung ba người các ngươi." Ye Won nhìn đồng hồ đã điểm 11h, ngáp nói.

Lúc này mấy người mới chú ý tới, chỉ mới nói mấy câu, đã 11h tối. Liền ai nấy kéo một nửa của mình lên lâu, cười nói vui vẻ.

Tắm rửa xong, Jiyeon cùng Eunjung nằm trên giường. "Yeon. . . Sáng sớm mai, hai người chúng ta nên đến đón mẹ của em." 

Jiyeon khó hiểu nhìn Eunjung. "Đón mẹ của em? Vì sao?"

"Cái chết của cha em, rất có thể là do Ham Yin Chang vì hãm hại tôi mà làm. Nếu như là như vậy, hắn tất nhiên cũng biết mối quan hệ của tôi và em. Ham Yin Chang hiện tại, tôi thật không biết hắn sẽ làm chuyện gì. Cho nên có thể mẹ của em sẽ gặp nguy hiểm, vẫn sớm chút đón lấy."

Eunjung nói xong chờ Jiyeon trả lời, qua một lúc vẫn không thấy Jiyeon nói gì. Eunjung ngẩng đầu nhìn về hướng Jiyeon, đáp lại là khuôn mặt bình tĩnh của nàng. "em. .. làm sao vậy?" Eunjung khó hiểu hỏi, chẳng lẽ đề nghị của mình có gì sai? Không đợi Eunjung nghĩ thêm, Jiyeon bỗng đứng dậy, đặt trên người Eunjung.

Nụ hôn nóng bỏng như một con sóng lớn nhanh chóng ập tới, Eunjung nhìn người vẫn chưa nói lời nào. "Ân. . . A. . . em. . . em sao vậy?" 

Jiyeon không để ý đến Eunjung, lại thêm một ngón tay, rất nhanh đưa đẩy. "chị vừa nói, nói mẹ em cái gì?"

Eunjung nghe câu nói của Jiyeon, nhớ lại những gì mình đã nói. "Ngày mai nên đến đón mẹ của em." Eunjung bừng tỉnh đại ngộ, không nghĩ tới Jiyeon  vì những lời này mà sinh khí. "Tôi đây. . . nên. . .gọi. . . gọi là gì?" Lúc đã lên đỉnh, Eunjung mới hổn hển nói.

Jiyeon ôn nhu ôm Eunjung đang lả đi nằm trên giường, đau lòng lau mồ hôi tích trên trán nàng. "Mẹ của em không phải là mẹ vợ của chị sao? chị là chồng của em, dĩ nhiên phải cùng em gọi là mẹ! Hiểu không?"

Eunjung nghe được tiếng mẹ này, thậm chí trong nháy mắt còn thất thần, nàng sững sờ nhìn khuôn mặt cười như không cười của Jiyeon.

Mẹ, cái xưng hô lạ lẫm này, mình đã bao lâu rồi không có kêu? Hình như đã 20 năm a? Từ ngày đó mẹ rời khỏi mình, mình biến thành một cô nhi, không còn có cơ hội kêu thêm một lần nào nữa, nhưng là, Jiyeon đã cho mình cơ hội này, để cho mình có thể một lần nữa kêu lên. Eunjung vùi mặt vào sâu trong cổ Jiyeon, dùng âm thanh nhỏ nhất nói: "Yeon, cảm ơn em." 

Jiyeon sủng nịch vuốt ve đầu Eunjung, cười nói: "Đồ ngốc!"

Sáng hôm sau hai người dậy rất sớm. Vì không muốn quấy rấy người khác, hai người lẳng lặng lái xe ra khỏi biệt thự. Biệt thự của "Giản" nằm ở vị trí cực kỳ kín đáo, lúc trước vì muốn tránh địch nhân truy kích, cố ý xây trên núi. Cho nên muốn ra ngoài, cũng phải phí không ít thời gian.

Hai người gần hai giờ lái xe mới tới được trước nhà bà Park. bà Park bởi vì Park Dong Hoon chết cho nên gần đây không có đi làm, vào lúc này, có lẽ vẫn ở trong nhà. Jiyeon kéo Eunjung xuống xe liền bấm chuông cửa. Đợi một hồi vẫn không có người ra mở.

Sắc mặt Eunjung ngày càng ngưng trọng, Eunjung kéo người còn đang có ý định bấm chuông ra phía cửa sau. "Sao lại đi cửa sau?" Jiyeon nhìn Eunjung nghi hoặc hỏi. Eunjung vẫn mặt lạnh, nhìn bức tường cao ước chừng 2m. "Không có người mở cửa rồi, từ nơi này vào thôi."

Đến lúc này, Jiyeon sao còn lại không biết, rất có thể đã xảy ra chuyện. Hai người tuy là nữ nhân, nhưng chiều cao không thấp, huống chi một người là cảnh sát, một người lại là đại tỷ xã hội đen, làm sao có thể vì một bức nhỏ mà cản trở? Eunjung đưa tay lên đỉnh bức tường, thả người nhảy lên liền vào được trong, lập tức Jiyeon cũng hành động.

Eunjung lấy súng trong áo ra, kéo theo Jiyeon dần dần tiến vào cửa. Thấy lầu một trống rỗng, Jiyeon cùng Eunjung vội vàng xông lên lầu hai. Hai người sững sờ nhìn những vết máu lốm đốm trên sàn nhà, tâm đều trầm xuống nhanh. Hai người ăn ý đẩy cửa phòng ngủ của Bà Park. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro