chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, Ân Tĩnh tỉnh lại trong tiếng sấm sét. sáng sớm đã có tiếng sấm cuồn cuộn, ban ngày vẫn rất tối. Ân Tĩnh quen thức sớm, nằm cũng không thoải mái, liền khoác áo đứng lên đốt đèn.

Trên nóc nhà đã có tiếng mưa rơi thưa thớt, mở cửa sổ ra là có một trận gió lạnh xông vào, làm như cũng không thích quanh quẩn ở bên ngoài. Áo trên vai Ân Tĩnh bị thổi rớt ra, nàng cũng không quản, chỉ ngẩng đầu nhìn giọt mưa rơi xuống ở mái hiên. Cây du ở trong viện lắc lư theo mưa gió, cái lồng chim Trí Nghiên treo tại nhánh cây du đưa dữ dội. Chỉ chốc lát sau mưa lớn hơn. Nghe nói từ đầu đến cuối kinh trập đều mưa rất to, mạnh mẽ hơn giao long, đúng là giống thật. Ít nhất cũng làm hai con hoạ mi cả kinh ở trong lồng kêu to, nghe hơi thê thảm. Ân Tĩnh đẩy cửa đi ra ngoài bung dù vào màn mưa đem lồng chim vào nhà.

Hai con hoạ mi ướt sũng, ủ rũ cuộn mình ở bên trong. Khiến cho Ân Tĩnh nhớ đến Trí Nghiên, nữ tử vô duyên vô cớ ở trên giường khóc đến rối tinh rối mù.

"Thật là, có ai mà tặng chim bao giờ." Ân Tĩnh lắc đầu, đi ra bếp.

Vét gạo làm điểm tâm, nhóm lửa xong nàng để lồng chim ở một bên. Bồ câu đưa tin của cũng từ ngoài cửa bay vào, lông hơi ướt. Nó đứng ở trên bếp, nhẹ giọng kêu "cục cục".

Ân Tĩnh nắm nắm gạo để dưới chân nó, nghĩ nghĩ lại rãi một chút ở trong lồng chim. Đáng tiếc đều là chim như nhau mà hai bên khác biệt, bồ câu ăn được, còn hoạ mi nhìn cũng không thèm nhìn.

Ân Tĩnh lạnh lùng cười: "Sớm hay muộn các ngươi cũng phải ăn."

Ân Tĩnh lấp đầy bụng xong, cuối cùng hai con hoạ mi cũng có chút hơi sức, tuy rằng còn hơi run rẩy nhưng cũng đã mở miệng gọi Ân Tĩnh. Ân Tĩnh chỉ phải tìm cái đĩa nhỏ để vào một chút cháo, kết quả hai con họa mi vẫn không ăn.

Con bồ câu đưa tin đã đi theo Ân Tĩnh lâu rồi, rất quen thuộc, lúc này đang đứng ở trên vai nàng, liếc mắt nhìn đồng loại đáng thương trong lồng.

Rốt cuộc là ăn cái gì? Ân Tĩnh cau mày nhìn lồng chim. Sau đó đột nhiên nghĩ đến tại sao mình phải phiền não vì vấn đề này. Cho nên mới nói Trí Nghiên là một phiền toái.

Đến khi Ân Tĩnh đến hiệu thuốc, nàng lại xác định điểm này một lần nữa.

Thời tiết như vầy bệnh nhân đến xem không nhiều, hiệu thuốc cũng khá im ắng. Khi Ân Tĩnh đi vào Niếp chưởng quầy đang tính bàn tính vang lên "tách tách", vừa thấy Ân Tĩnh đến, liền buông ra bàn tính ra ngoắc nàng lại.

"Cái vị Thiếu phu nhân Khánh gia kia lại tới nữa, đang ở trong phòng chờ cô đó."

Ân Tĩnh thu dù, không nói một lời đi vào phòng mình.

Niếp chưởng quầy ở phía sau ngạc nhiên nói: "Cô nương này sao đối với ai cũng lạnh như băng, còn thiếu phu nhân người ta luôn cười không thôi. . ."

Ân Tĩnh đẩy cửa ra, quả nhiên là nhìn thấy Trí Nghiên đang ngồi ở vị trí của nàng cầm bút lông viết cái gì đó. Mà Tiểu Huyền thì nín thở ngưng thần nhìn chằm chằm Trí Nghiên viết chữ.

Trí Nghiên cầm bút lông đang nhíu mi phát lực viết chữ, khóe mắt nhìn thấy Ân Tĩnh, đành phải nói lời tiếp đón: "Ân Tĩnh, sao bây giờ cô mới đến."

Ân Tĩnh cảm thấy hình như lời này không tới phiên đối phương hỏi. Ngày mưa to, người đi đường cũng không nhiều lắm, thời tiết như vậy, một phụ nữ có thai như nàng tại sao lại chạy đến đây. Nàng quét mắt Tiểu Huyền, Tiểu Huyền đành phải nói: "Chúng ta mới phát hiện ở gần hiệu thuốc, nên thiếu phu nhân nói đến xem. . ."

"Nếu không có việc gì thì nghỉ ngơi đi , " Ân Tĩnh rút bút lông từ trong tay Trí Nghiên, "đừng suy nghĩ nhiều."

"Bút của ta. . ." Trí Nghiên đứng lên, cười nói, "Ta không có việc gì nào có dễ dàng động thai khí như vậy. Vừa rồi tạnh mưa ta mới tới mà. Đúng rồi, cô xem xem." Nàng đem chữ viết đưa tới trước mắt Ân Tĩnh, "Cô thấy chữ của ta như thế nào?"

Ân Tĩnh cúi đầu, lại ngẩng đầu: "Miễn cưỡng coi được."

"Chữ này là ta học từ mẹ, hai tỷ muội chúng ta đều biết chữ đó." Trí Nghiên kiêu ngạo nói.

"Ta muốn chẩn bệnh, các người trở về đi." Ân Tĩnh nói.

Trí Nghiên vội cúi mắt đi: "Thật thất lễ, đêm trước ta có hơi lạnh, đầu hơi nóng nữa."

Ân Tĩnh gật đầu: "Ta biết rồi."

Ân Tĩnh kéo tay Trí Nghiên bắt mạch cho nàng, vừa cẩn thận nhìn sắc mặt của nàng.

Trí Nghiên như có hơi chột dạ, cho nên vẫn trốn tránh tầm mắt Ân Tĩnh. Ân Tĩnh bực mình nắm cả người Trí Nghiên.

"Không có gì trở ngại, nhớ kỹ không được mặc ít."

Trí Nghiên nhu thuận gật đầu, lại đột nhiên bĩu môi.

"Ta đi lấy đồ." Dứt lời, Ân Tĩnh đi ra ngoài.

Nhất thời Trí Nghiên có hơi thất vọng. Hôm nay nàng bôi son kia, cố ý vội tới để Ân Tĩnh nhìn. Mà hình như Ân Tĩnh không có chú ý tới.

Tiểu Huyền run sợ trong lòng ở phía sau hỏi: "Thiếu phu nhân, ngài không thoải mái sao không nói em một tiếng. "

"Ta đâu có không thoải mái đâu." Trí Nghiên nhìn chằm chằm động tĩnh cánh cửa bên kia, thấp giọng nói. "Không phải ta nói muốn bồi nàng sao. Em thấy nàng là biết rồi đó, khẳng định nàng không phải là người có thể chủ động mở miệng, ta tìm cớ cho nàng thôi."

Tiểu Huyền ngây người, không ngờ thiếu phu nhân tinh tế như vậy.

Thật ra Ân Tĩnh cũng không có đi lấy đồ, nàng đứng ở trước cửa nghe Trí Nghiên nói, không khỏi suy nghĩ mình nói muốn nàng qua bồi hồi nào . . .

Mà lần này Trí Nghiên đến chỉ là vì bồi mình? Ý tưởng này làm Ân Tĩnh thấy rất quái dị, và quyết định về sau sẽ không bao giờ ... suy nghĩ Trí Nghiên rốt cuộc muốn làm gì nữa. Theo mấy lần lui tới với Trí Nghiên mà xem xét, kỳ thật người này dễ đoán lắm, thậm chí liếc mắt một cái là có thể biết nàng nghĩ cái gì. Chỉ sợ, nàng thật sự chỉ là đến bồi mình mà thôi.

Ân Tĩnh dạo một vòng ở bên ngoài, cuối cùng lấy một nắm hạt dưa ngoài quầy đi vào.

"Các người ở một bên chơi đi."

Tiểu Huyền vui mừng nhận hạt dưa. Trí Nghiên lại nhìn Ân Tĩnh, cố ý nói: "Hôm nay không thích hợp để ăn hạt dưa."

"Ăn mà cũng phải coi ngày?" Ân Tĩnh đang bề bộn dọn lại cái bàn Trí Nghiên đã làm rối.

"Thật đó, cô nhìn đi là biết." Trí Nghiên phủ ở trước bàn, chu môi lên.

Lúc này Ân Tĩnh mới ngẩng đầu lên. Vừa rồi chỉ quan sát khí sắc của nàng, thật không có phát hiện có gì khác nhau. Nàng vừa nói như thế, Ân Tĩnh mới phát hiện môi của nàng cực kỳ diễm lệ. Hình như là màu của cây son bị gãy hôm đó.

Trí Nghiên ngửa đầu, khóe môi kia cơ hồ tùy thời đều muốn cong lên nhiều hơn. Trí Nghiên trừng mắt nhìn Ân Tĩnh, do góc độ, lông mi có vẻ dài thêm. Ân Tĩnh dời ánh mắt xuống, Trí Nghiên ngửa đầu để lộ cái cổ trắng ngần trước mặt Ân Tĩnh. Giết người kiêng kị nhất là bị mê hoặc, nhất chiêu trí mạng mới là thượng sách. Cho nên nơi này thường là vị trí xuống tay tốt nhất.

Tay phải Ân Tĩnh vừa khẽ động, có hơi ngứa. Lực tay của nàng kinh người, nếu muốn cắt đứt cái cổ yếu này chỉ là chuyện trong nháy mắt. Nhưng mà, dĩ nhiên nàng sẽ không giết Trí Nghiên, huống chi đã lâu nàng không giết người.

"Đẹp." Ân Tĩnh gật đầu, sau đó đi lấy cây bút Trí Nghiên đã dùng qua.

"Ta thấy màu này cũng hợp với cô, " dường như Trí Nghiên đã có chút không buông tha, "sao cô lại không dùng? Không phải nói là chúng ta dùng chung sao?"

Ân Tĩnh liếc Tiểu Huyền một cái, Tiểu Huyền sợ tới mức cắn đầu lưỡi của mình.

"Nếu cô thích, ta đưa nửa cây còn lại cho cô."

"Như vậy sao được, " Trí Nghiên lắc đầu, "đó là ta tặng cô."

"Nếu là của ta thì đừng quản ta dùng hay không." Ân Tĩnh lãnh đạm nói.

Vừa đúng có người gõ cửa, có người đến xem bệnh. Trí Nghiên thức thời đi đến một bên ngồi xuống, sau đó vừa cắn hạt dưa vừa nhìn Ân Tĩnh hỏi chẩn.

Nhìn hơn nửa ngày, Trí Nghiên mới phát hiện Ân Tĩnh đối với ai cũng lãnh đạm, khó gần, không hỏi không nói. Xem bệnh cho người ta rất nhanh. Trí Nghiên nghiêng đầu suy nghĩ. Chớ không phải là nàng muốn mượn này nhàn hạ đi...

Lại một buổi sáng trôi qua nhanh.

Ân Tĩnh rốt cục nhớ tới Trí Nghiên thì chỉ thấy có một mình nàng.

"Đột nhiên ta nhớ hoạ mi ăn hạt dưa, cho nên sai Tiểu Huyền ra phố mua rồi." Trí Nghiên đi tới nói. "Trưa cô đến nhà cô cô ăn cơm với ta đi. Ta nghe nàng nói cô đều ăn trưa ở ngoài, cô xem bệnh giúp họ vậy mà họ lại chỉ làm rau xanh đậu hủ cho cô ăn, rất không tốt chút nào."

"Không cần , " Ân Tĩnh lắc đầu, "cô cần phải trở về."

Trí Nghiên chớp mắt: "Ta chờ Tiểu Huyền trở về."

Sau khi Tiểu Huyền trở về, mưa cũng tạnh dần, Trí Nghiên không thể không đi.

Chỉ là, Ân Tĩnh thật sự có hơi xem nhẹ Trí Nghiên.

Ngày hôm sau, Tiểu Huyền lĩnh mệnh sáng sớm sẽ chờ ở hiệu thuốc, sau đó đi qua đi lại ở trước mặt Ân Tĩnh, cho đến khi Ân Tĩnh đồng ý dùng cơm trưa tại một tửu lâu trong thị trấn.

Khi Ân Tĩnh đến tửu lâu, chủ tớ Trí Nghiên đã chờ ở lầu hai.

Hôm nay Trí Nghiên mặc xiêm y màu hồng phấn, khoác áo khoác mỏng bên ngoài, bụng của nàng hơi hở ra lại bị che lại, nhìn lại giống tiểu thư nhà ai mang nha hoàn theo bên người ra ngoài đạp thanh.

Các thực khách ở lầu hai đều lưu ý đến Trí Nghiên, đột nhiên thấy nàng đứng dậy phất tay dưới lầu, cũng nghễnh cổ nhìn xuống xem nàng chờ là ai.

Chỉ thấy một nữ tử nhấc váy lên lầu, nhẹ nhàng không tiếng động. Nàng vừa ngẩng đầu, nhóm quần chúng có vài phần đáng tiếc.

Nói chung phật phải kim trang, người phải ăn mặc, đây không phải là giả. Nếu nữ tử đang đi lên lầu này ăn mặc đẹp giống phụ nhân ngồi cạnh đó một phen thì đó là cảnh đẹp cực kỳ.

Ân Tĩnh lên lầu nhìn xung quanh, bức lui các ánh mắt liên can về.

Trí Nghiên kéo Ân Tĩnh qua ngồi, một bên có tiểu nhị mặt rỗ vui vẻ hầu hạ.

"Hôm nay cô muốn ăn gì thì cứ gọi."

Ân Tĩnh gật đầu. Tiểu nhị mặt rỗ vội vàng tiến đến trước mặt Ân Tĩnh: "Đúng thế, cô nương ngài gọi cái gì trong điếm chúng ta cũng có, " hắn lại chuyển hướng Trí Nghiên, hai mắt nhìn chằm chằm mặt của nàng không chớp mắt, "ngài đã đến đúng nơi rồi, đồ ăn tửu lâu chúng ta tuyệt đối độc nhất vô nhị tại thị trấn An Chí đây. Từ các món trên trời cho tới các món dưới nước. . ."

"Lên trước một bạch mãn đầu, " Ân Tĩnh ngắt lời tiểu nhị, sờ soạng dưới cái bàn, nhìn đầu ngón dính bẩn mà nhíu mi, ngạo mạn nói. "Rồi thêm vây cá hấp hoa quế, gà hạt dẻ và cá đuôi phượng, à, cơm thì phải là bọc lá sen, không thơm không tính toán gì hết."

Tiểu nhị nghe nghe, nụ cười cương cứng ở trên mặt: "Cô nương, ngài phải gọi chút đồ ăn mặn, lúc này lễ cũng không có đồ chay. Vây cá miễn cưỡng có thể làm, chỉ là cái bạch mãn đầu. . . Là cái gì?"

Ân Tĩnh liếc hắn một cái: "Là các loại hoa quả để chung một đĩa, mặt trên để thêm băng tuyết và đường." Nàng thấy vẻ mặt tiểu nhị đờ đẫn, lại nói, "Ngay cả hầm băng mà các ngươi cũng không có à."

Tiểu nhị có chút không nén được giận, chỉ phải lấy lòng cười: "Hay là cô nương gọi cái khác đi, chúng ta có biển giới thiệu ở quầy bên kia, ngài có thể nhìn một cái đi."

Ân Tĩnh đứng lên, tiểu nhị vừa muốn dẫn đường nàng lại ngồi xuống: "Ngươi đi đem biển giới thiệu đưa đến đây, ta nhìn kỹ lại xem."

Tiểu nhị nhìn hai tấm biển thật dài trên tường: "Nếu không thì để tiểu nhân đọc vài món cho ngài nghe, ngài thấy cái nào được thì gọi?"

"Ờ được." Ân Tĩnh gật đầu.

Vì thế tiểu nhị đọc hết đồ ăn mà hắn có thể nhớ, cuối cùng Ân Tĩnh vung tay lên: "Thôi quên đi, cứ dọn vài món ngon nhất của các ngươi lên đây."

Tiểu Nhị miệng khô lưỡi khô trừng mắt, đứng ở đó hự một hồi, lúc này mới chịu đựng tức giận bỏ đi.

Tiểu Huyền trừng mắt nhìn bóng lưng tiểu nhị vài lần, lúc này mới cười với Ân Tĩnh nói: "Từ khi thiếu phu nhân tiến vào thằng nhãi này tựa như ruồi vây quanh ở bên cạnh, đã nói chờ người đến gọi món, hắn cố tình cứ lại đây hỏi hoài."

"Ở đây thật không bằng ở nông thôn dễ chịu, không tốt là chống nạnh chửi ầm lên, " Trí Nghiên che miệng cười nói, "cô lại giúp ta nữa rồi."

Ân Tĩnh uống ngụm nước trà, lắc đầu: "Trà này cũng thật khó uống."

Trí Nghiên không khỏi có hơi ngượng ngùng: "Tuy rằng mỗi tháng ta có chút tiền tiêu vặt, nhưng cũng không nhiều bao nhiêu. Nếu cô ăn không ngon, xin cô đừng để ý."

"Ăn cơm vốn không phải chuyện gì quan trọng." Ân Tĩnh nói.

"Khó trách cô gầy như vậy." Trí Nghiên giật mình, quan sát Ân Tĩnh từ trên xuống dưới. "Ta thấy cô đi ngoài đường biết không chừng gió thổi bay mất."

Đương nhiên Ân Tĩnh không có nói cho Trí Nghiên biết, lúc quan trọng thì gió còn phải đuổi theo nàng. . .

Rất nhanh, tiểu nhị mang thức ăn lên. Trí Nghiên nhìn đồ ăn mà âm thầm tặc lưỡi, không khỏi bắt đầu suy nghĩ mình có đủ tiền trả hay không.

Tiểu Huyền được phép cũng ngồi ở một bên ăn cơm, trái lại nàng vô tâm bô phế ăn đến vui sướng.

Ân Tĩnh gắp từng đũa mà ăn, chờ tất cả mọi người ăn xong, thấy đồ ăn trên bàn cũng không còn thừa lại bao nhiêu, nàng phất tay gọi tiểu nhị mặt rỗ.

Tiểu nhị đi đến bên người nàng da đầu có chút run lên. Mới vừa rồi hắn vẫn lưu ý bên này, chưa thấy qua thực khách nào mà như vậy, rõ ràng mặc bố y, nhưng cử chỉ có phong phạm còn hơn tiểu phụ nhân trẻ tuổi mỹ mạo này.

"Đồ ăn còn thừa để vào hộp, đưa đến' hữu trì đường' đi."

Tiểu nhị ngẩn ngơ: "Trong điếm chúng ta không có vụ này."

"Hôm nay có. Tính tiền đi." Ân Tĩnh lấy ra một thỏi bạc lòe lòe sáng lên từ trong tay áo.

Trí Nghiên vội đứng dậy kêu lên: "Ân Tĩnh, là ta mời cô ăn mà."

"Còn không đi mau?" Ân Tĩnh liếc ngang tiểu nhị kia.

Tiểu nhị cầm bạc vội tránh ra.

"Như vậy sao được." Trí Nghiên nói chân liền muốn đuổi theo.

Ân Tĩnh nhìn Tiểu Huyền một chút, Tiểu Huyền lập tức giữ chặt Trí Nghiên: "Thiếu phu nhân, ngài không thể chạy đi nha."

"Đây coi như ta trả lễ hai con họa mi." Ân Tĩnh nói. "Buổi tối ta cũng có đồ ăn ăn cơm ."

"Nhưng, nhưng. . ." Trí Nghiên rối rắm một hồi, có hơi luống cuống đứng ở đó. Nhưng nàng lại nhẹ nhàng thở ra, "Ah, ta còn rất sợ cô không thích chim chóc. . ." Nàng hỏi dò, "Ta có thể đến nhà cô nhìn xem hai con chim đó được hay không?"

Ân Tĩnh chống cằm ngẩng đầu nhìn Trí Nghiên. Có qua có lại, dường như sẽ không bao giờ dứt. Sớm biết như thế, vừa rồi thấy nàng có hơi do dự không nên trả tiền thay nàng. . .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro