chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Đông là một thợ rèn. Người ở tại ngoại ô thị trấn An Chí, để tiện ra khỏi thành. Hắn mở một tiệm rèn, mắt thấy vụ xuân gần đến vậy buôn bán cũng khá lên. Dưới tay hắn có hai đồ đệ, tuy rằng không còn nhỏ gì nhưng cũng không làm hắn vừa lòng.

Làm nghề rèn cần lực ở thắt lưng, cánh tay, và nhãn lực. Từ nhỏ hắn đã đi theo một lão già trong thôn tập võ, nội lực dồi dào, hai tay có thể đập vỡ đá. Vóc dáng hắn cao hơn hai đồ đệ, bắp thịt cuồn cuộn. Hơn nữa khi hắn tức giận trừng mắt, tiếng nói như rống lên, gần xa đều phải gọi hắn một tiếng "Lý sư phụ" .

Hôm nay Lý Đông đang chỉ huy đồ đệ rèn đồ, nghe có người tới gọi mình, nói là một biểu muội ở trong thị trấn đến tìm hắn.

Nói đến biểu muội ở thị trấn, tựa hồ chỉ có Văn Nhi. Nhà nàng đã bán nàng từ nhỏ cho nhà họ Vương trong thị trấn làm nha hoàn. Nghe nói gần đây Vương tiểu thư đã gả cho người, cũng là làm tiểu thiếp. Có lẽ biểu muội cũng vất vả. Nhưng mà có chuyện gì để biểu muội tìm mình sao?

Lý Đông lấy bố khăn lau mồ hôi trên người, mặc đại xiêm y rồi đi ra ngoài.

Khi vào nhà nhìn đến Văn Nhi đang ngồi uống nước, còn thê tử của hắn thì bồi ở một bên, thần sắc có hơi cẩn thận.

Lý Đông quan sát kỹ Văn Nhi vài lần. Nói là nha hoàn tiểu thiếp, mà dường như ăn mặc còn tốt hơn tiểu thư này kia. Tơ lụa màu xanh, đeo vòng ngọc, tay trắng nõn, nào có bộ dạng của người hầu đâu.

"Ah, Đông ca đã về." Văn Nhi đứng lên, cười dài hơi cong người làm lễ. "Muội đang trò chuyện với tẩu tẩu."

Lý Đông khoát tay: "Văn Nhi, muội là người của nhà giàu, khách khí như vậy ta chịu không nổi."

"Chủ nhà mà sao nói vậy được, " Vị tẩu tẩu Lý gia đi tới, trong mắt đều là ý cười. "Văn Nhi là người một nhà, đến xem ca ca thì có gì sai. Chỉ là đến rồi đi liền, muội ấy còn mang theo lễ vật tới, nhận không cũng có chút ngại ngùng."

Lúc này Lý Đông mới chú ý tới cái hộp trên bàn.

"Văn Nhi, muội. . ."

Văn Nhi vội nói: "Đông ca không nên khách khí, chỉ là vài thứ bình thường thôi, không có gì đâu."

Vị tẩu tẩu Lý gia quét một vòng ánh mắt, liền đem vài thứ kia đi, nói: "Huynh muội các người trò chuyện, ta đi làm cơm. Văn Nhi ở đây ăn cơm trưa đi."

"Phiền toái tẩu tẩu." Văn nhi gật đầu, cũng không khách khí.

Lý Đông ngồi ở một bên, rút tẩu hút ở sau người ra, đốt hút hai hơi xong, hỏi: "Nói đi, ai đắc tội muội?"

Văn Nhi sửng sốt, cũng không che giấu nữa, chỉ lộ ra một ít bộ dáng bi thảm: "Đông ca, ca cũng biết, muội vốn là một nha hoàn của tiểu thư. Bình thường đều phải làm nha hoàn thông phòng cho tiểu thư làm của hồi môn. Cuối cùng, nếu có thể sinh con trai cho nhà chồng, không chừng còn có thể làm thiếp, vậy cũng có thể có chút địa vị. Đáng tiếc muội muội ca mệnh khổ..."

Văn Nhi cầm khăn tay chấm khóe mắt.

"Ừ, chuyện của muội ta cũng biết một ít." Lý Đông gõ tẩu thuốc, thở dài. "Ai cũng có số mệnh, đó cũng là chuyện không có biện pháp."

"Ai nói không có cách nào, " Văn Nhi cự nự nói, "chính thất đại thiếu gia Khánh gia chỉ là một nữ tử ở nông thôn, mặc dù có vài phần tư sắc nhưng chỉ là bao cỏ, phu nhân cũng không thích nàng. Tiểu thư nhà muội muốn tài có tài, muốn mạo có mạo, thích hợp làm chính thất hơn so với nàng."

"Còn có việc này?" Lý Đông ngạc nhiên nói. "Ta cũng kỳ quái tiểu thư nhà ngươi sao lại làm thiếp cho người ta."

"Cũng không biết ma xui quỷ khiến như thế nào. . ." Văn nhi thấp giọng nói, "Dù sao việc đã đến nước này, tương lai sống như thế nào còn không do mình tranh thủ sao. Cho nên muội mới đến xin ca ca."

Lý Đông nở nụ cười: "Chuyện như vậy, ta có thể giúp gì đây? Đông ca muội chỉ có sức lực thôi."

"Đông ca thật khiêm tốn, " Văn Nhi nở nụ cười. "Ai mà không biết Đông ca võ nghệ cao siêu, toàn bộ trấn An Chí này sợ là không có đối thủ ấy chứ. Không biết có bao nhiêu người muốn bái ca làm sư đâu."

"Hình như là vậy." Lý Đông híp mắt gật đầu, rất hưởng thụ những như thế này. "Nói đi, ta có thể làm gì?"

"Bên trong có nhiều chi tiết cũng e sợ liên lụy ca ca. Muội chỉ nhờ ca một chuyện thôi." Văn Nhi nói xong, đứng dậy đến cạnh cửa nhìn xung quanh vài lần, đóng cửa lại.

Lý Đông vô tình nói: "Ở chỗ của ta không sao đâu. Không có ai dám nghe lén ở đây cả."

"Cẩn thận thì hơn." Văn Nhi trở lại nói. "Chuyện muội nhờ ca thật ra cũng là nghe lén."

"Cái gì?" Lý Đông nhướn mày một cái, "Chẳng lẽ muội muốn ta đi nghe lén vị chính thất kia sao?"

"Không phải, " Văn Nhi vội vàng lắc đầu, "Lúc trước muội nói rồi, vị chính thất đó chỉ là người đơn giản thôi, vừa nhìn là biết ngớ ngẩn rồi. Nhưng mà gần đây chẳng biết tại sao, làm chuyện gì cũng khéo léo, phu nhân rất vừa lòng. Muội và tiểu thư cũng hoài nghi phía sau nàng có cao nhân chỉ điểm, bằng không với tính tình của nàng thì tự mình gặp rắc rối là chuyện sớm hay muộn."

"Vậy thì chờ nàng gặp chuyện thôi." Lý Đông gõ tẩu hút thuốc nói.

"Không kịp rồi, " Văn Nhi lắc đầu, "nàng đã có thai. Nếu là sinh ra trưởng tử, muội đây và tiểu thư sẽ còn không có ngày trở mình được nữa."

"Ý muội là. . ." Lý Đông lấy tẩu thuốc quẹt ngang qua cổ

Văn Nhi ngẩn ra: "Tạm thời. . . Chỉ là nhìn xem nàng và cao nhân ở sau lưng nàng làm cái quỷ gì thôi."

"Vị cao nhân kia là ai?" Rốt cục Lý Đông cũng hơi ngạc nhiên.

"Là nữ đại phu của 'Hữu Trì Đường', tên là Ân Tĩnh."

"Trấn An Chí có nữ đại phu hồi nào?" Lý Đông kinh ngạc nói.

"Cho nên mới điều tra nàng, " Văn Nhi cắn chặt răng. "Nếu không có quan hệ gì với Phác Trí Nghiên thì thôi. Nếu thật sự là nàng ở phía sau giật dây ra chủ ý muốn đối phó tiểu thư nhà muội, vậy phải nhờ Đông ca động thủ."

Lý Đông không sao cả gật đầu: "Thôi, cũng được."

Văn Nhi mừng rỡ: "Tài nghệ Đông ca cao siêu, vô tung vô tức sẽ không bị người phát hiện. Dù gì thì Văn Nhi cũng tin tưởng Đông ca có thể làm được thần không biết quỷ không hay."

Lý Đông cười: "Đắc tội Văn Nhi muội ta, xem như nàng không may rồi."

Văn Nhi cũng chưa từng nói những chuyện ngoan tuyệt như vậy, trong lòng cũng kinh hoàng, lòng bàn tay đều chảy mồ hôi.

"Khi nào hành động?" Lý Đông lại hỏi.

Văn Nhi hơi trầm ngâm: "Chờ tin tức của muội đi, rất nhanh thôi."

Vài ngày sau, khi Khánh gia đang ngồi cùng nhau ăn cơm, Vương Di Nguyệt ngồi ở cuối cùng đột nhiên cảm thấy không thoải mái.

"Có phải bị cảm lạnh rồi hay không?" Lưu thị hỏi.

"Không biết, chỉ là đầu hơi choáng, " Vương Di Nguyệt đỡ trán đứng lên. "Lão gia, phu nhân, đại thiếu gia, tỷ tỷ, các người ăn đi, ta đi về trước."

Lưu thị dặn dò Văn Nhi: "Nhìn xem nàng muốn ăn cái gì, gọi phòng bếp làm đi."

"Đã biết, thưa phu nhân." Văn Nhi đỡ Vương Di Nguyệt đi vài bước, đột nhiên nhẹ giọng kêu lên, "Ah, tay tiểu thư nóng quá vậy."

Trí Nghiên ngồi thấy vậy, cũng đành phải mở miệng : "Hay là bệnh rồi, gọi đại phu đến xem đi."

"Ừ đi thỉnh Ân Tĩnh cô nương đi." Lưu thị nói.

"Nhưng hiện tại đã tối . . ." Văn Nhi do dự.

Lưu thị nói: "Ra nhiều bạc là được. Còn hương và lá trà, ta cũng muốn cám ơn người ta."

Trí Nghiên vốn chỉ khách sáo vài lời, lại không ngờ rằng Lưu thị nhớ kỹ Ân Tĩnh như vậy. Vừa lúc mấy ngày nay nàng cũng buồn, có người trò chuyện cũng tốt. Vì thế nàng nói với Tiểu Huyền: "Em dẫn người đến nhà mời Ân Tĩnh cô nương đến đây đây."

Tiểu Huyền lên tiếng trả lời lui ra ngoài.

Trong chốc lát sau đồ ăn dọn xuống hết, Khánh tài chủ ngồi ở kia đánh răng, Lưu thị tiếp nhận một ly trà từ trong tay nha hoàn đưa cho hắn, nói: "Lão gia, gần đây buôn bán thuận lợi không?"

"Coi như thuận lợi, " Khánh tài chủ nói, "Mấy ngày nữa ta sẽ về nông thôn, chắc sẽ ở đó đến sau thanh minh rồi trở về."

Lưu thị liếc xéo hắn một cái: "Trước thanh minh ta sẽ trở về."

Khánh tài chủ gật đầu, uống trà xong rồi đi.

Trí Nghiên ngồi phía dưới chỉ lo uống trà của mình.

Lần này đến thị trấn mừng năm mới, Khánh tài chủ không có mang theo tiểu thiếp. Cái này đối với nàng mà nói là một tin tức tốt, bởi vì Khánh Phong Thu cũng không có đến đây. Lần này Khánh tài chủ trở về, có lẽ là do bên kia nhắc tới. Trí Nghiên có hơi đau đầu, gia sự phức tạp như vậy nàng không có năng lực để hiểu. Cho nên đều toàn dựa vào bản năng làm việc, may mắn không có phạm sai lầm gì lớn.

Khánh tài chủ đi rồi, Lưu thị vứt chén trà xuống đất. Khánh Đăng Khoa vội nhảy dựng lên khom người lui ra ngoài, về thẳng thư phòng. Trí Nghiên trông mong nhìn phu quân đi khỏi, chỉ còn lại có một mình đối với mê chồng đang tức giận, da đầu không khỏi tê rần hết lên.

Lưu thị luôn không vừa mắt Trí Nghiên, giờ phút này thấy nàng nhu thuận ở đó phục tùng nín thở, tức giận của mình không có chỗ giải tỏa.

"Một đám không để ai bớt lo." Lưu thị hừ hai tiếng đứng lên, nói với Trí Nghiên, "Đợi lát nữa Ân Tĩnh cô nương đến đây thay ta chiêu đãi cho tốt. Nhà chúng ta cũng có vài mẫu đất, hương phong thảo cái gì đó hỏi coi có hạt giống hay không, đem về trồng. Nếu nàng không mở miệng, ngươi phải qua lại với nàng nhiều hơn, dù sao cũng phải chuẩn bị cho phu quân ngươi nhiều hơn mới được."

"Con nhớ rồi." Trí Nghiên cũng đứng lên, đỡ Lưu thị đi ra cửa.

Khi Trí Nghiên quay về viện, Tiểu Huyền còn chưa trở về, nàng ngồi trong chốc lát, vẫn quyết định nhấc chân đi ra ngoài.

Bà tử quét rác trong viện thấy Trí Nghiên đi ra, vội lại đây nói: "Thiếu phu nhân muốn đi đâu?"

"Đến phía sau." Trí Nghiên nói.

Bà tử kia sửng sốt, nhìn xung quanh một lát: "Nha đầu Tiểu Huyền kia đâu, sao không thấy ở đây hầu hạ?"

"Ta đi tìm nàng đây." Trí Nghiên nói xong liền ra cửa.

Bà tử quét rác thấy Trí Nghiên đi xa, lúc này mới chậc chậc nói: "Trên đời này nào có thiếu phu nhân tự mình đi tìm nha đầu. Khó trách tất cả mọi người ở đây không sợ thiếu phu nhân này, cũng không còn cách nào khác thôi."

Đây là lần đầu tiên Trí Nghiên tới viện của Vương Di Nguyệt. Viện này nhỏ hơn viện của mình, chỉ là được sửa lại, dấu vết còn mới ở khắp nơi. Trí Nghiên nhìn xem có hơi chướng mắt, đứng ở kia tiến thối không được.

Mà khi Trí Nghiên đi vào, có mấy người hầu ngạc nhiên nhìn nàng chằm chằm.

"Thiếu phu nhân, sao ngài tới đây?" Tiểu Huyền dẫn Ân Tĩnh sau lưng cũng đi ra. Nhìn đến Trí Nghiên đứng ở trong viện, vài người trong viện Vương Di Nguyệt xa xa vây quanh nàng, Tiểu Huyền lập tức tiến lên, che ở trước nàng.

"Như thế nào rồi?" Trí Nghiên không có cảnh giác như Tiểu Huyền, đẩy nàng ra một chút, lại quay đầu lại vẫy tay với Ân Tĩnh, "Ân Tĩnh!"

Ân Tĩnh một bước vào sân, liền dừng cước bộ.

"Thiếu phu nhân, ngài như thế nào cũng tới." Văn Nhi Ở trong phòng chiếu cố Vương Di Nguyệt đi ra, kinh ngạc nói. Nàng lại thấy Ân Tĩnh, liền vội đi tới, "Ân Tĩnh cô nương, nhanh xem cho tiểu thư nhà ta đi."

Ân Tĩnh liếc Trí Nghiên một cái, rồi gật đầu với Văn Nhi, chậm rãi thu liễm hơi thở dường như không thích theo Văn Nhi vào phòng.

Trí Nghiên ở phía sau bĩu môi, thấp giọng hỏi Tiểu Huyền: "Nàng làm sao vậy?"

"Là làm sao?" Tiểu Huyền khó hiểu. Thấy thiếu phu nhân chỉ nhìn bóng dáng Ân Tĩnh cô nương, lúc này mới nói, "Lúc em đi đón nàng nàng cũng không nói gì nha."

Khi nói chuyện, mấy người đều vào phòng Vương Di Nguyệt. Tiểu Huyền vừa đến là đảo mắt trắng dã. Thiếu phu nhân là chính thê của đại thiếu gia Khánh gia, nhưng cuộc sống cực kì tiết kiệm. Đương nhiên cái đó và nhà mẹ nàng không quan hệ. Nhưng Vương Di Nguyệt chỉ là tiểu thiếp mà thôi, có cần phải làm như tẩm cung công chúa không vậy?

Hương khí muốn ngạt mũi thế này, chỉ sợ cũng dùng để câu dẫn đại thiếu gia đi. Còn cái nha đầu Văn Nhi kia ăn mặc cũng không tầm thường, như là tùy thời muốn nằm ở trên giường đại thiếu gia vậy. Tiểu Huyền rất khinh thường nhìn Văn Nhi, nàng tuy rằng bán mình ở Khánh gia làm nha hoàn cho thiếu phu nhân, nhưng nàng cũng đã có ý trung nhân. Chờ thời điểm tới, nàng sẽ xin thiếu phu nhân cho nàng làm chủ.

Văn Nhi vốn có tâm sự, trong lòng đang tính toán, thấy Tiểu Huyền nhìn mình như vậy, không khỏi bốc hỏa trong lòng. Một ngày nào đó các người sẽ hầu hạ cho ta, hừ, chờ coi đi.

Lúc này Ân Tĩnh đang bắt mạch cho Vương Di Nguyệt nằm ở trên giường. Trí Nghiên đứng ở bên cạnh nhìn.

"Còn có chỗ nào không thoải mái?" Ân Tĩnh thu tay, hỏi.

Vương Di Nguyệt xoa huyệt thái dương: "Mới vừa rồi lúc ăn cơm có hơi đau đầu, ăn không vô. Hiện tại nằm trong chốc lát giống như lại không có việc gì."

Một bên có cái bà tử mang nước trà tiến vào, mắt sáng rực lên, đột nhiên xen vào nói: "Có phải có thai rồi hay không?"

Lời này kinh ngạc người một phòng.

Vương Di Nguyệt ngây người một chút, lập tức mừng như điên, nhìn Ân Tĩnh. Mà nữ đại phu cũng không có mở miệng phản bác, dường như cũng chứng thực.

"Ây da chúc mừng tiểu thư." Văn Nhi phản ứng nhanh nhất, mừng đến thiếu chút nhảy dựng lên.

Hôm nay vốn chỉ là thiết cái kế, đau đầu gì gì đó đều là ngụy trang, mục đích chính là dẫn Ân Tĩnh đến. Nhưng không ngờ rằng vậy mà gặp được đại hỷ sự.

Trí Nghiên cũng ngẩn người, nhưng nàng không nói gì, có hơi nghi hoặc.

Quả nhiên, Ân Tĩnh chờ mấy người Vương Di Nguyệt cười tươi hoa lúc này mới lắc đầu:

"Không phải hỉ mạch."

Trí Nghiên đã biết tại sao mình nghi hoặc. Lần trước Ân Tĩnh nhìn mình liền biết mình mang thai, nếu Vương Di Nguyệt cũng mang thai, căn bản nàng sẽ không hỏi lại.

Nụ cười Vương Di Nguyệt cương cứng ở trên mặt: "Ân Tĩnh cô nương... ngài cần phải xem chuẩn."

"Không sai được." Ân Tĩnh khẳng định nói.

Văn Nhi lập tức liếc bà tử kia, bà tử kia đành phải lui ra ngoài.

"Đúng là mừng hụt." Vương Di Nguyệt miễn cưỡng cười nói. Nhớ tới kế hoạch hôm nay, nàng từ trên giường ngồi dậy, kêu, "Văn nhi, mau lấy bạc đưa cho Ân Tĩnh cô nương, tối rồi mà còn hại Ân Tĩnh cô nương chạy chuyến này."

Trí Nghiên nhìn Văn Nhi cầm hai vụn bạc nhét vào trong tay Ân Tĩnh, không khỏi kinh ngạc trong lòng. Hai người này sao lại hào phóng như vậy, chẳng lẽ cũng muốn lôi kéo Ân Tĩnh? Nàng nghĩ vậy liền tiến lên kéo tay Ân Tĩnh: "Ta đưa cô ra phủ."

"Làm sao được, " Vương Di Nguyệt vội nói, "tỷ tỷ tới đây đã làm cho muội cảm động lắm rồi, đưa tiễn đại phu vẫn là giao cho Văn Nhi đi."

"Đã trễ thế này, trong nhà chúng ta có đèn, nhưng còn bên ngoài chỉ là một mảnh tối đen thôi. Em thấy Ân Tĩnh cô nương ở trong này nghỉ tạm một đêm đi, sáng mai lại ra phủ cũng không muộn." Văn Nhi nói xong cười cười. "Dù sao Ân Tĩnh cũng là cô nương, tiện mà."

"Như vậy đương nhiên là tốt, nhưng..." Trí Nghiên trước vui mừng xong lại do dự. Thật ra nàng ước gì có thể lưu Ân Tĩnh lại, nhưng nàng biết tính tình Ân Tĩnh. Lúc trước ở nông thôn do ngại tuyết lớn nàng mới ở lại một đêm, sáng sớm hôm sau không phải đi rồi sao. Nàng nhất định không nguyện ý ngủ lại ở nhà người khác.

Chỉ là ngoài dự đoán của Trí Nghiên, Ân Tĩnh vậy mà lại gật đầu: "Được rồi, " nàng nói với Trí Nghiên, "ở bên chỗ của cô đi."

Trí Nghiên mồm chữ O, sau đó quay đầu nói với Tiểu Huyền: "Đốt đèn, chúng ta về." Nói xong nàng kéo tay Ân Tĩnh đi ngay.

Vương Di Nguyệt và Văn Nhi chờ bọn họ đi hết rồi, lúc này mới trao đổi ánh mắt.

Vương Di Nguyệt vẫn không yên lòng hỏi han: "Người của ngươi có đáng tin cậy?"

"Rất đáng tin cậy." Văn Nhi đắc ý. "Hắn có chút bãn lĩnh, đừng nói ở ngoài phòng, cho dù là chui vào phòng bảo đảm hai người kia cũng không phát hiện được."

"Thế hắn ở đâu?"

"Em để hắn ở hậu viện, vừa rồi luôn tại trong viện chúng ta. Lúc này hẳn là đã đuổi kịp bọn họ rồi." Văn Nhi lại thấp giọng nói, "Tiểu thư ngài nhìn đi, Ân Tĩnh đi theo Trí Nghiên, chả trách nàng ta lại có bản lĩnh như thế."

Vương Di Nguyệt gật đầu: "Ta cũng chú ý tới. Hình như nàng đặc biệt coi trọng Trí Nghiên. Hy vọng đêm nay hết thảy thuận lợi. Đúng rồi, nếu người này dùng được, về sau không thể thiếu ưu đãi."

"Tạ tiểu thư." Văn Nhi hành lễ vui vẻ nói. "Vô luận như thế nào, ngài chờ tin tức tốt đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro