chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khánh trạch rất rộng, hành lang gấp khúc trong từng sân đều có đốt đèn, sáng mờ mờ một đường. Ánh đèn chiếu sáng mặt tường, hắt bóng cây cột bắt chéo sau lưng. Gió đêm vừa thổi xuyên qua qua nhánh cây đột nhiên phát ra tiếng xào xạc khe khẽ, làm người nghe thấy sợ hãi. Cách đó không xa, có mấy người quẹo vào hành lang gấp khúc, tiếng bước chân rất nhỏ nhất thời xóa tan sự yên lặng bao phủ trong bóng đêm.

Tiểu Huyền cầm đèn ở phía trước, tai cũng không nhàn rỗi, nghe động tĩnh người phía sau.

Trí Nghiên đi bên cạnh Ân Tĩnh, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn xung quanh vài lần, xác định không ai đi theo lúc này mới nói với người bên cạnh.

"Vương Di Nguyệt thật không có gì chứ?"

Bước chân Ân Tĩnh vẫn nhẹ nhàng, tiết tấu không bị quấy rầy. Tinh thần Ân Tĩnh đang lặng lẽ ngưng tụ, bất động thanh sắc tập trung ở phía sau. Nói ra thì mình giết người không ít, nhưng chỉ là nhiệm vụ trong gia tộc nên hiếm khi có địch nhân tự tìm tới cửa. Huống chi cái khí tức này là ngay sau khi mình vào sân của Vương Di Nguyệt đã tồn tại. Đầy ác ý mà lại tự tin. Ân Tĩnh yên tâm bước đi, khóe miệng nhịn không được mỉm cười.

Trí Nghiên thấy được nụ cười ấy, vậy mà phát lạnh trong lòng. Vì sao Ân Tĩnh cười? Vì sao Ân Tĩnh cười ngay sau khi mình hỏi? Tay Trí Nghiên vốn đã rất lạnh, lại nắm tay Ân Tĩnh, phát hiện tay của đối phương còn lạnh hơn mình.

"Cô không cần phải giấu ta đâu, " Trí Nghiên thấp giọng nói. "Vương Di Nguyệt có gì phải không?"

Ân Tĩnh quét mắt Trí Nghiên một cái, nhàn nhạt mở miệng: "Nàng ta không có chuyện gì, nghỉ ngơi hai ngày là tốt thôi."

"Nhưng. . ." Trí Nghiên khó hiểu. Vừa rồi Ân Tĩnh cười rất cổ quái.

Lúc ở nông thôn, Trí Nghiên cũng từng thấy cảnh đồ tể giết heo. Con heo đang ăn ở trong chuồng, đồ tể và người xem náo nhiệt đứng ở ngoài chuồng chỉ trỏ, thảo luận xem xuống tay chỗ nào. Đồ tể hưng phấn phát biểu khoe khoang thủ pháp kỹ thuật giết heo của mình. Cuối cùng, thấy heo không để ý gì hết, ra tay nhanh lẹ, rồi nâng đầu heo lên cười với khán giả.

Đương nhiên, Trí Nghiên không dám nói Ân Tĩnh cười giống như đồ tể, đành phải nhịn xuống, vội vàng đi tới.

Xuyên qua hành lang gấp khúc, vào cửa viện, Trí Nghiên nghĩ nghĩ liền mang Ân Tĩnh vào phòng mình.

Ân Tĩnh chậm rãi đi tới, cho đến khi cảm giác được khí tức phía sau cũng đi theo vào xong, lúc này mới yên lòng lại.

Có hạ nhân đến đóng cửa, nhưng ban đêm trong viện chỉ có một cây đèn, vài cái cây sừng sửng lẳng lặng vươn cao lên trời, sinh ra và lớn lên tại trong viện, yên lặng không nói gì.

Mọi người vào phòng xong, trong viện nhất thời im ắng. Một bóng người ở cạnh cửa ngoài viện lắc mình đi ra, như con báo lẻn vào đám cây trong viện, sau đó nghiêng người lẩn vào thân cây, xảo diệu giấu mình ở phía sau cây.

Cách đó không xa, trong phòng đốt đèn sáng lên.

Tiểu Huyền vội vàng múc nước chuẩn bị hầu hạ Trí Nghiên rửa mặt, mà Trí Nghiên cực lực mời Ân Tĩnh ngủ chung giường.

"Cô xem, ta và cô cũng giống nhau, giường lại rộng quá dư để chúng ta ngủ, còn có thể tâm sự, không tốt sao?"

Ân Tĩnh đứng ở bên cạnh cửa sổ, vị trí rất khéo, ánh nến sẽ không chiếu bóng của nàng lên cửa sổ giấy, nhưng nàng có thể thấu động tĩnh bên ngoài cách bức tường.

"Ân Tĩnh, cô đang làm gì đó?" Trí Nghiên đi tới, muốn đẩy cửa sổ.

Ân Tĩnh giữ nàng lại, kéo Trí Nghiên tới bên giường.

"Cô phải nghỉ ngơi sớm."

"Vậy còn cô?" Trí Nghiên ngửa đầu hỏi, đôi mắt mở thật lớn.

"Ta ngủ với cô, nếu đụng tới bụng của cô, xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sao?" Ân Tĩnh hỏi.

Lúc này Trí Nghiên ôm bụng của mình nhích người qua một chút: "Thì ra là vậy."

"Em sẽ đốt đèn ở phòng kế bên, Ân Tĩnh cô nương có thể ngủ ở bên kia." Tiểu Huyền đi tới nói.

Ân Tĩnh rất thanh tỉnh. Tuy rằng người ở phía ngoài không phải đối thủ của nàng nhưng tán gẫu vào lúc đang đùa với chuột cũng đỡ phí thời gian.

Mắt thấy Tiểu Huyền đẩy cửa đi ra ngoài, Ân Tĩnh dứt khoát đi theo ở phía sau nói: "Ta chưa buồn ngủ, dạo trong viện này một chút cũng được."

Trí Nghiên vội đứng lên đuổi kịp: "Ta đi với cô."

Tiểu Huyền vô pháp, đành phải đi đốt đèn lên trước, sau đó đi theo hai người ở trong sân.

Vòng vòng trong viện, dọc theo hành lang, ba người chậm rì rì đi dạo.

"Trước kia ta cũng hay đi như vầy, đến bây giờ là có thể đếm được tổng cộng có bao nhiêu bước luôn." Trí Nghiên cười dẫn đường, mang theo Ân Tĩnh tiêu sái lên xuống các bậc thang trước phòng.

"Ờ." Ân Tĩnh gật đầu, mỉm cười.

Thân hình người phía sau cây dường như to hơn, chầm chậm cẩn thận di chuyển quanh thân cây.

"Cái cây kia từ khi ta đến đây đã trụi lủi rồi, cũng không biết lá cây trông ra làm sao." Trí Nghiên đột nhiên đi đến cái cây, ngay chỗ người kia đang rình rập.

 Tĩnh gần như có thể cảm giác người kia ngưng thở, nàng đã mở miệng: "Cẩn thận dưới chân."

Trí Nghiên dừng bước chân, quay đầu lại cười tươi với Ân Tĩnh: "Không sao đâu, cô đừng quên nơi này ta rất là quen thuộc."

Ân Tĩnh gật đầu. Tốc độ người nọ cũng không chậm, thừa dịp Trí Nghiên quay đầu nháy mắt một cái lẩn sang thân cây khác.

"Có lần không có việc gì thiếu phu nhân cứ đi vòng vòng cái cây này, chóng mặt quá chừng." Tiểu Huyền đi tới đỡ Trí Nghiên, đột nhiên không nén được vui sướng nói.

"Em nhiều chuyện quá." Trí Nghiên vỗ nhẹ Tiểu Huyền, thở dài, "Bằng không thì làm sao bây giờ, ngày nào cũng chán."

Ân Tĩnh nhìn chủ tớ các nàng nắm tay nhau, hai dấu chấm trong bóng đêm thật có chút hứng thú. Nhưng rất nhanh, nàng phát hiện người từ đầu đến cuối đều nằm trong phạm vi khống chế của mình có động tác.

Tiểu Huyền đỡ Trí Nghiên đi tới ở trong viện. Trí Nghiên vịn thân cây, đi vòng qua, mắt thấy gần đến chỗ người nọ ẩn thân.

Mà lần này người nọ không có trốn nữa, ngược lại lặng yên vươn một chân ra.

Tại đây, trong viện này chỉ có ánh đèn leo lét, một chân này đen thui không dễ gì thấy, giống như nhánh cây vươn ra, hoặc như một tảng đá nhỏ đã ở đây từ lâu. Nếu Trí Nghiên tiếp tục đi tới, chắc chắn sẽ vấp chân. Rồi hậu quả sau đó ai biết được! Lấy thân thủ người nọ, muốn Trí Nghiên vấp té sau đó đào thoát trong hỗn loạn là chuyện rất nhẹ nhàng. Mà Trí Nghiên lại phải mang trên lưng tội do mình không cẩn thận động thai khí, thậm chí là không bảo đảm được nguy cơ có tổn hại gì đến đứa nhỏ hay không.

Ân Tĩnh chậm rãi bước về phía trước từng bước. Trước đó, Ân Tĩnh có thể nhận thấy lực chú ý của người nọ không chỉ đặt ở trên người Trí Nghiên, mà còn nhìn trộm mình nữa. Ân Tĩnh mơ hồ có thể đoán được người này là do Vương Di Nguyệt phái tới để nghe lén động tĩnh bên này. Nếu nàng ta dẫn mình đến, dĩ nhiên mình không thể để người ta thất vọng. Cho nên Ân Tĩnh mới đồng ý ở đây. Hiện tại, Ân Tĩnh bước đi ở trong sân, muốn đùa giỡn một chút. Trí Nghiên hành xử ngẫu nhiên hoàn toàn dựa theo bản tính vốn có, nhìn hắn trốn đông trốn tây giống như lấy cá chọc mèo. Chỉ là, đột nhiên con mèo nhìn chằm chằm con cá, thậm chí trong đầu còn nổi lên ý niệm tham lam muốn nuốt luôn con cá. Đương nhiên Ân Tĩnh sẽ không chơi theo.

Cá này, là người khác thỉnh nàng nuôi...

Tuy rằng Ân Tĩnh chỉ chậm rãi dời từng bước về phía trước, nhưng toàn bộ không khí trong viện tựa hồ đều lập tức đọng lại. Trước kia, chuyện đầu tiên Ân Tĩnh thường làm là giấu sát khí, nhưng mà hôm nay nàng không tính giết người, cho nên không ngại kiêu ngạo một phen.

Người nấp phía sau cây vốn là đang hết sức chuyên chú chờ con mồi, nhưng đột nhiên lại cảm thấy phía sau mình có một đôi mắt đang lạnh lùng nhìn hắn. Đồng thời trong lúc đó, một luồng sát khí trong nháy mắt lan ra tràn ngập ngay tại trong cái viện nhỏ nhắn này. Cả người của hắn như bị đàn áp tại chỗ.

Thoáng chốc, trán y đổ mồ hôi lạnh. Tại trấn An Chí này, từ trước đến nay hắn tự phụ không có đối thủ cho nên ngược lại giấu tài. Mà hồi xưa hắn cũng từng đấu với người ác, cũng từng vào núi đuổi bắt dã thú, nhưng chưa từng có cảm giác như thế này. Khi hai nữ tử kia vẫn chưa đi đến mủi chân hắn, nhanh như chớp hắn thu chân về, cũng nghiêng người đi một chút. Hắn hiểu được nếu vị thiếu phu nhân kia sẫy chân một cái thì chính hắn cũng đừng muốn muốn sống sót trở về.

Người biết năng lực của mình, mới biết nặng nhẹ, giờ khắc này hắn cực kỳ hối hận. Có thể bị khí tức này áp chế đến tận đây, hắn đã biết mình hoàn toàn không có phần thắng. Dường như trong không khí có tiếng va chạm của kim thiết, mỗi khi ma sát lẫn nhau phát ra tiếng vang khiến người ta khó có thể chịu được, và có cả ánh lửa. Những thứ này, từng cái từng cái xuất hiện và lặp lại ở xung quanh hắn. hắn hoàn toàn tỉnh hồn, không rõ tại sao đột nhiên mình lại bị lọt vào ảo cảnh này. Đây là thứ hắn ghét nhất khi học nghề rèn.

Đúng vậy, hắn chính là Lý Đông.

Hôm nay hắn nhận được thư của Văn Nhi, tìm cơ hội ẩn vào trong viện các nàng, chỉ chờ con cá cắn câu.

Hôm nay vốn là ra một kế này, ngoại trừ Văn Nhi yêu cầu hắn nghe lén hai người kia nói chuyện ra, thì còn phải tìm cơ hội xem coi có thể làm cho thiếu phu nhân sảy thai hay không. Tốt nhất là có thể giá họa cho cái nữ đại phu các nàng xem không vừa mắt kia. Ban đầu hắn cũng thuận lợi, theo lời Văn Nhi nói, nếu nữ đại phu kêu Ân Tĩnh nguyện ý đi theo thiếu phu nhân quay về viện, là nói lên các nàng nhất định có vấn đề. Quay về viện nhất định phải nói chuyện, hắn chỉ cần nghe là được rồi, những thứ khác thì tuỳ thời hành động. Nhưng mà ai biết mấy người đó không ở trong phòng nói chuyện, mà lại chạy ra viện này tản bộ. Hại y phải trốn đông trốn tây, hắn rất căm tức.

Vừa mới nhìn thấy thiếu phu nhân định đi đến, hắn cũng linh cơ vừa động duỗi chân ra cho vị thiếu phu nhân kia vấp té. Ban đêm không ở trong phòng nghỉ ngơi đi, đi ra ngoài vấp chân ráng chịu. Vừa đúng để Văn Nhi đạt được mục đích.

Hắn rất tự tin thực hiện tất cả, chỉ là, hắn không biết Ân Tĩnh.

Hiện tại, hắn vẫn không biết ai đang ở chỗ tối giám thị mình ở đây, hoặc nói là, ngay cả dũng khí hành động trong đầu hắn nhất thời cũng mất hết. Sát khí giống như sư tử, hổ báo rình rập bên cạnh hắn. hắn dựa lưng vào cây đều cảm thấy tính mạng đang bị đe dọa, khiến hắn không dám cử động. Trong lòng hắn vạn vạn kinh hãi, cũng không biết tại sao mình lại lâm vào cái bẫy đầy mùi vị tử vong này.

Tiếng nói hai nữ tử kia còn mang theo ý cười, hồn nhiên không biết đánh giá trong sân này, vừa đi vừa nói ngày càng xa. Tiếng khép mở cánh cửa vang lên, trong chốc lát, hậu viện yên tĩnh chỉ còn sót lại Lý Đông mới vừa ẩn trốn được. Rốt cục, ngay tại lúc này hắn đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, tứ chi sắp tê liệt hết, luồng sát khí kia rốt cục cũng lui bước, dần dần tiêu tan.

Giống như người bị trói lâu được cởi trói, Lý Đông hoảng sợ, thiếu chút nữa ngã luôn ra đất. Cả người đau nhức khó khăn nhắc nhở hắn tất cả đây không phải là ác mộng. và ở cái viện này lại nói cho hắn biết có một cái miệng máu to đang lẳng lặng mở ra, nếu ngươi hành động thiếu suy nghĩ thì ngươi sẽ bị cắn đến xương cốt không còn.

Còn sót lại chút hơi sức, Lý Đông dùng cả tay chân mà nhảy ra thoát khỏi cái viện này, lấy tốc độ có thể làm được nhanh nhất rời xa nó.

Ân Tĩnh nhẹ nhàng mở cửa phòng.

Người đã đi xa, mà hình như còn bỏ lại tam hồn tứ phách ở đây, từ từ rượt đuổi theo chủ thể.

Trí Nghiên đã trở về phòng ngủ. Trí Nghiên rất nghe lời Ân Tĩnh, Ân Tĩnh chỉ nói Trí Nghiên nên nghỉ ngơi sớm một chút, Trí Nghiênsẽ không lôi kéo Ân Tĩnh tán gẫu thêm nữa. Tuy rằng Ân Tĩnh đã nói với Trí Nghiên rằng đã từng giết qua rất nhiều người, nhưng cũng sẽ không tính nói việc này cho Trí Nghiên. Cách giải quyết có rất nhiều, nói cho Trí Nghiên nhất định sẽ đánh rắn động cỏ. Hơn nữa cũng khó thu dọn.

Trong nháy mắt, tắt đèn trong phòng, Ân Tĩnh lẻn ra cửa, đuổi theo dư hồn đầy kinh sợ trong không khí. Như con dã thú đuổi theo con thỏ bị thương, đương nhiên Ân Tĩnh cũng dễ tìm được.

Lý Đông chạy như điên trên đường ở trong bóng đêm, không biết dùng bao nhiêu khí lực, cũng không biết chạy bao lâu mới đến nhà.

Thị lực Ân Tĩnh vô cùng tốt, nhìn bốn phía xung quanh một chút, phát hiện phòng ốc nơi này chằng chịt, tương đối mất trật tự, thậm chí dường như có hơi tận dụng mọi thứ. Một nơi thế này vậy mà cất giấu một người có võ công, Ân Tĩnh cũng hơi bất ngờ.

Thấy hắn vào cửa xong bên trong lập tức có ngọn đèn, Ân Tĩnh ẩn ở bên tường ngưng thần lắng nghe.

Bên trong có nữ nhân nói chuyện, có ý nén giận: "Tối rồi còn đi đâu?"

"Đừng hỏi." Tiếng người nọ tuy không còn lo lắng nữa nhưng cũng khàn khàn nói. "Không muốn bị thủ tiết thì coi như ta chưa từng đi ra ngoài."

Nàng kia không dám nói gì nữa, một lát sau đèn tắt.

Ân Tĩnh đợi trong chốc lát, từng bước chậm rãi chuyển qua trước cửa.

Trong phòng "bộp" một cái, như là có người lăn lộn trên mặt đất, truyền đến một tiếng kêu đau đớn.

Nữ nhân kia lập tức kinh hô: "Gia chủ à, ông làm sao vậy?"

"Hư —" người nọ bối rối đứng lên, cả người ướt đẫm. Trong lòng y cuồng loạn hô lên: làm sao có thể, sát khí kia đã đuổi tới rồi.

Ân Tĩnh nhàn nhạt cười, gõ cửa. "Cốc cốc" hai cái, như là âm thanh tới lấy mạng từ âm ty.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro