chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe xong câu nói của Ân Tĩnh, ngược lại Lý Đông hơi an tâm. Dựa theo lời Ân Tĩnh nói mà làm, có lẽ mình sẽ không có tai họa gì.

Ngày hôm sau, Văn Nhi không nghe được tin tức tốt lành gì từ trong viện Trí Nghiên truyền ra, cũng không thấy Lý Đông đến, cảm thấy nghi hoặc. Vương Di Nguyệt mãi luôn truy vấn nàng, nàng không còn cách nào khác đành phải đi tìm Lý Đông.

Mà lần này Lý Đông chỉ gõ gõ tẩu thuốc nói tối hôm qua không dò xét được gì, hơn nữa cũng không tìm được cơ hội xuống tay, cuối cùng nói cho Văn Nhi không cần đến tìm mình nữa. Xuất phát từ quan hệ thân quyến, Lý Đông vẫn ngầm ám chỉ nói cho Văn Nhi đừng đụng đến thiếu phu nhân.

Đáng tiếc, Văn Nhi sốt ruột lập công, không có đem lời của Lý Đông để ở trong lòng. Nàng thấy Lý Đông không giúp nữa, chỉ biết ngồi ở trên giường nghỉ ngơi, trong lòng thật sự vừa tức vừa giận nhưng cũng không tiện nói cái gì.

Rời đi Lý gia, Văn Nhi đi ở trên đường, trong lòng cũng là một mảnh mờ mịt. Sau khi trở về tiểu thư hỏi đến, mọi thứ dường như không có làm, không có ảnh hưởng gì, không chừng bị mắng tới không biết ra cái gì nữa đây. Mà quan trọng nhất là, nàng rất chán ghét thân phận nha hoàn của mình, dựa vào dung mạo và thông minh này không làm phu nhân thì cũng được làm thiếp.

Nhưng mà nên làm gì bây giờ?

Trên đường người đến người đi, Văn Nhi nhìn một vài nữ tử hoan thanh tiếu ngữ, rêu rao đi qua mà cực kì hâm mộ trong lòng. Nàng đứng ở bên đường nhìn một lát, thấy mình đã đi lâu nên vội vàng đi tiếp. Chỉ là nàng còn chưa đi được hơn mười bước đã bị người ta vỗ vào vai.

Vài ngày nữa là thanh minh, trong suốt khoảng thời gian thanh minh là lúc tốt nhất để đạp thanh. Ở ngoài trấn An Chí có một mảnh rừng nhỏ, ngoài cánh rừng có một bãi cỏ. Bãi cỏ đó là sở hữu của "học viện An Chí ". Tiết thanh minh hàng năm, học viện đều dẫn các đệ tử đang theo học đến du ngoạn.

Hôm nay, phu tử mới lên giảng bài đầu tiên, phu tử viết trên giấy hai chữ "Con diều", kêu các đệ tử dẫn người nhà đến bãi cỏ thả diều.

Đề nghị này được các đệ tử tán thưởng. Và Khánh Đăng Khoa nói với Lưu thị xong, Lưu thị cũng gật đầu: "Phu tử này là một người tinh ranh."

Lúc ấy cả nhà đang chuẩn bị ăn cơm chiều, thấy Lưu thị nói như thế, mọi người đều nghe hết.

"Là những ai đi học trong 'học viện An Chí' các ngươi? Đều là con cháu nhà quý nhân. Cho dù nhà không phải là nhà quan thì cũng là bạc triệu quấn đầy thắt lưng. Ngày đó phu tử tụ họp mọi người lại, về sau nếu có chuyện gì, thiếu lương thiếu muối, đây còn không phải là muốn tạo mối quan hệ đây sao. Hơn nữa, tất nhiên các nhà đó sẽ không để mình thua thiệt với bên ngoài, hay nhất định sẽ có nhờ vả, cho nên việc này không thể khinh thường." Lưu thị suy tư một lát, nói, "Lão gia vội vậy sẽ không đi. Có lẽ lúc đó nữ quyến tương đối nhiều, mà nhà chúng ta cũng sẽ không bại bởi người ta."

Khánh tài chủ gật đầu, vung tay áo lên: "Bà lo việc này đi, tiền hay người gì cũng phải tranh thủ."

Lưu thị nhìn Vương Di Nguyệt liếc mắt một cái: "Y phục mới nhất định phải có, từ đầu đến chân đều phải mua sắm đầy đủ hết. Đám nha hoàn bà tử cũng không được dọa người, đều lĩnh một bộ mới, miễn cho người ta nói Khánh gia chúng ta."

"Xe ngựa, thảm và vân vân đều phải từ nơi tốt nhất; còn có nước trà, điểm tâm, phải thỉnh sư phụ tốt nhất đến chuẩn bị, nếu chậm là tìm không được người. Đúng rồi!" Lưu thị vỗ nhẹ xuống cái bàn, "Con diều, con diều! Nếu phu tử nói thả diều, vậy chúng ta phải làm tốt nhất, vạn nhất không làm được tốt nhất thì cũng phải bay cao nhất xa nhất, tóm lại không thể thua người ta."

Sau khi Lưu thị nói xong liền nhìn một vòng người: "Các ngươi, ai sẽ thả diều?"

Trí Nghiên và Vương Di Nguyệt đều đáp lại, còn có mấy nha hoàn.

Lưu thị nhìn bụng Trí Nghiên: "Ngươi đang mang thai không nên ra ngoài, ngày đó ngươi phải ở nhà."

"Nhưng. . ." Trí Nghiên vội nói.

"Không cần nói gì nữa, " Lưu thị quay đầu nhìn Vương Di Nguyệt, "tới ngày đó ngươi phụ trách sai khiến bọn nha hoàn thả diều."

Vương Di Nguyệt vội gật đầu cười đáp lời. Lần trước Văn Nhi lo liệu chuyện hỏng bét, nàng còn đang ấm ức, lúc này được ra ngoài chỉ có một mình nàng sao nàng có thể không cười cho được. Huống chi còn có thể ở trước mặt Lưu thị và phu quân biểu hiện bản thân, cơ hội khó có được tuyệt đối không thể bỏ qua.

Dùng cơm xong, Trí Nghiên vẫn rầu rĩ không vui, mà ngay cả Tiểu Huyền cũng luôn vì Trí Nghiên bênh vực kẻ yếu, càng làm Trí Nghiên tâm phiền ý loạn thêm.

Tối nay ngoài cửa sổ không trăng, hết thảy như bị bao phủ trong màn đêm, Trí Nghiên ngồi ở bên cửa sổ nhìn cái cây lờ mờ bên ngoài, không biết sao liền nhớ tới tình cảnh đêm đó cùng Ân Tĩnh tản bộ ở đây.

Chỉ là ngày hôm sau khi đi tìm Ân Tĩnh, Ân Tĩnh vẫn đi không từ giã như cũ. Cũng may trước đây đã có kinh nghiệm, Trí Nghiên cũng không có gì khác thường.

"Thiếu phu nhân, đêm đã khuya, cẩn thận cảm lạnh." Tiểu Huyền cầm áo choàng lại đây cho Trí Nghiên phủ thêm.

"Ngày mai ta muốn đi ra ngoài." Đột nhiên Trí Nghiên nói.

"Đi đâu?"

"Đi tìm Ân Tĩnh." Trí Nghiên cả giận. "Không cho ta thả diều, ta sẽ trộm đi thả. Ta ở đây buồn muốn chết, còn đang muốn đi ra ngoài đây."

"Nhưng. . ." Tiểu Huyền do dự. "Lỡ bị phu nhân biết rồi trách tội ngài thì sao?"

"Ta không thả được, đi xem các người thả cũng không được sao?" Trí Nghiên dứt khoát đứng dậy, "Cứ quyết định như vậy."

Tiểu Huyền bị hấp dẫn, có thể đi ra ngoài thả diều, đây là chuyện vui nhất trên đời.

Nói làm là làm, sáng sớm ngày hôm sau khi Trí Nghiên đi thỉnh an Lưu thị liền nói muốn đi ra ngoài.

"Lần trước Ân Tĩnh vội tới xem bệnh cho Di Nguyệt, chuyện trà kia chưa có ổn thỏa. Nên con quyết định tự mình đi tìm nàng một chuyến, nhất định phải lấy tin chính xác trở về."

Lưu thị lại nói chuyện khác: "Ngươi phải biết rằng không phải ta không cho ngươi đi, mà là không thích hợp. Vạn nhất ngươi xảy ra chuyện gì, ta sẽ có lỗi với liệt tổ liệt tông Khánh gia."

"Con biết." Trí Nghiên nói, "Trong lòng con cũng không một câu oán hận, thỉnh mẹ yên tâm."

"Như thế thì tốt, " Lưu thị chậm rãi gật đầu, "nếu cảm thấy mệt thì cứ để Tiểu Huyền đi đi."

"Tiểu Huyền ngốc nghếch, con đi là tốt nhất, huống chi đây là chuyện liên quan đến phu quân, con nguyện ý làm."

"Thôi thôi." Lưu thị thở dài. "Ngươi đi đi. Nếu ở trong sân thật sự buồn, ngươi có thể đến nhà nhị cô cô ở mấy ngày. Nhưng thứ nhất, không được xuất đầu lộ diện ở bên ngoài; thứ hai, nhất định phải trở về trước tiết thanh minh."

Trí Nghiên không ngờ lại được nhận lời như vậy, không khỏi vui vẻ nói: "Trí Nghiên tạ ơn mẹ."

Cho nên, khi Ân Tĩnh thấy chủ tớ Trí Nghiên lại ở cửa nhà, có hơi bất ngờ.

Tiểu Huyền còn đang thưởng cho kiệu phu, Trí Nghiên đã xách hành trang đi đến.

"Các ngươi —" Ân Tĩnh thốt ra, "Rời nhà đi ra ngoài?"

Trí Nghiên "Xì" một tiếng nở nụ cười, vẻ mặt này thật quyến rũ. "Ân Tĩnh vậy mà cũng ngạc nhiên."

Ân Tĩnh sửng sốt, sờ sờ cái mũi. Trí Nghiên không phải mình, làm việc đâu có giống. Ân Tĩnh ho một cái hỏi: "Sao các người tới đây?"

"Chuẩn bị đến nhà cô cô ở vài ngày." Trí Nghiên đứng ở trước Ân Tĩnh, cầu khẩn nói: "Ta ở nhà cô vài ngày được không? Ta sẽ sai Tiểu Huyền đến nhà cô cô nói lại."

"Vì sao muốn ở đây?" Ân Tĩnh xoay người khóa cửa, nàng đang muốn đến hiệu thuốc.

Trí Nghiên vội bắt lấy tay Ân Tĩnh: "Chúng ta cũng đã đến đây rồi, cô còn có thể đuổi ta ra bên ngoài sao?"

Ân Tĩnh chỉ dưới chân Trí Nghiên: "Không phải cô còn đang ở ngoài sao."

"Cô. . ." Trí Nghiên quýnh lên, nhìn vẻ mặt Ân Tĩnh hờ hững mà thấy hơi thương tâm, lời nói nhất thời nghẹn lại, nước mắt không tự chủ được rớt xuống.

"Cô khóc cái gì?" Ân Tĩnh khẽ nhíu mày.

"Ân Tĩnh cô nương, " Tiểu Huyền vội đến đỡ Trí Nghiên nói, "thiếu phu nhân ở nhà bị ủy khuất, cũng không biết nhờ ai, thầm nghĩ đến cô nương. Không ngờ cô nương vậy mà cự tuyệt thiếu phu nhân nhà ta ngoài cửa. " nàng nhỏ giọng bồi thêm một câu, "Thật không có lương tâm chút nào."

Ân Tĩnh nhìn Trí Nghiên, Trí Nghiên lại giống như tức giận quay đầu đi không nhìn nàng. Đáng tiếc vẻ mặt nàng khóc lại cắn chặt môi dưới, thoạt nhìn thật sự không có khí thế gì. Ân Tĩnh chỉ phải thở dài, buông đại môn ra: "Có chuyện gì chờ ta trở lại nói sau."

Nhất thời mắt Trí Nghiên sáng rực, vội không ngừng rảo bước tiến lên cánh cửa, sợ Ân Tĩnh đổi ý.

"Ta biết Ân Tĩnh cô nương là người tốt nhất trên đời này, " Tiểu Huyền khụy gối thi lễ với Ân Tĩnh, vừa đi vào vừa cười nói, " Thiếu phu nhân nhà ta quen biết Ân Tĩnh cô nương thật sự là tam sinh hữu hạnh."

Trí Nghiên đột nhiên vươn cái đầu ra: "Đúng rồi, Ân Tĩnh, có thể tái mang chút 'tỉnh thần hương' cùng cái trà gì gì đó cho ta hay không?"

Ân Tĩnh đáp lại là "rầm" đóng cửa lại.

Trí Nghiên nhanh rụt đầu về, sau đó vuốt ngực nghe tiếng Ân Tĩnh hết sức khóa cửa lại. Nàng le lưỡi, nhỏ giọng nói với Tiểu Huyền: "Nàng ấy không vui có phải không?"

Tiểu Huyền cũng nhỏ giọng trả lời: "Nếu không vui sẽ không để chúng ta vào đâu."

"Ờ ha." Trí Nghiên nở nụ cười, đi hai bước, rồi lại bày ra khuôn mặt đau khổ, "Không đúng, nàng không vui thật đó. Không phải vừa nãy nàng đã khóa cửa lại sao?"

Cửa bị khóa, Trí Nghiên không đi ra được, cũng như từ sân viện này nhảy sang sân viện khác thôi, cũng như không có gì khác biệt. Nhưng đây là lần đầu tiên không có Ân Tĩnh mà Trí Nghiên được đứng ở trong phòng nàng. Phòng này Trí Nghiên không có quen, dĩ nhiên cũng thấy hơi mới lạ. Hơn nữa đã lâu không thấy đôi hoạ mi kia, chơi với chúng cũng mau qua giờ, cho nên cũng không phiền muộn gì nhiều.

Trong thời gian đó, Trí Nghiên tự mình sửa sang lại phòng ngủ và thư phòng của Ân Tĩnh lại một chút, sau đó chỉ huy Tiểu Huyền quét tước sơ lại các phòng trong viện. Nhanh đến giữa trưa, Tiểu Huyền tìm được bọc gạo ở trong bếp liền nấu cơm cho hai người ăn. Đáng tiếc không có đồ ăn, Trí Nghiên liền nhìn trúng cây du trong viện.

Lá du xanh mướt, xanh cả nửa bẩu trời, nhìn nó mà thấy hài lòng.

Hỉ Mi hái một lá đưa lên miệng nhai, Tiểu Huyền gấp đến độ ở một bên suýt rơi nước mắt.

"Thiếu phu nhân, là Tiểu Huyền vô dụng, để ngài đói đến như vậy."

"Nha đầu ngốc, " Trí Nghiên lại nhai, cười bỏ lá du vào trong tay Tiểu Huyền, "cái này thơm lắm, chắc là em chưa ăn qua rồi."

"Thiếu phu nhân, có thể ăn?" Tiểu Huyền thấp thỏm nhìn cái lá màu xanh kia. Nàng vừa nghĩ đến thiếu phu nhân không do dự bỏ vào miệng, liền chỉ có thể bất chấp khó khăn mà ăn theo. Nhưng, ngoài Tiểu Huyền dự kiến, cái này rất ngọt, nhai nhai trong miệng đều là hương thơm ngon.

"Ăn ngon thật." Tiểu Huyền cũng tự động thủ hái theo. Nhìn nhìn chúng, cũng rất thú vị, "Nhìn vừa vui mắt lại vừa ngon."

"Ta gạt em khi nào đâu, đây là cây du, lá cây có thể ăn được. Hồi ở nông thôn, cái này ta ăn không ít." Trí Nghiên xắn tay áo, tiếp tục chọn thêm.

Vì thế, khi Ân Tĩnh cầm theo cặp lồng cơm đẩy cửa ra, liền nhìn thấy hai người chủ tớ Trí Nghiên hoàn toàn không có hình tượng tuốt lá cây. Càng làm Ân Tĩnh mở to hai mắt nhìn chính là toàn bộ lá cây đó đi vào miệng bọn họ. Hai người ăn mà mặt mày hớn hở, một chút cũng không chú ý tới nàng mở cửa.

Nhất thời, Ân Tĩnh áy náy.

Từ khi nhúng tay vào chuyện nhà Trí Nghiên, cho tới bây giờ nàng đều là tùy tâm sở dục mà làm. Dù không bắt được Lý Đông, đột nhiên Ân Tĩnh cảm thấy mình cần phải tìm người để thay thế mình làm việc Hiếu Mẫn nhờ. Dù sao, cuối cùng thì mình cũng phải đi. Cho nên, Lý Đông là nàng tùy tay bắt lại để dùng, cho hắn ăn dược cũng là lấy của Hiếu Mẫn. Nghe nó là một loại cổ, cho nên mới có thể khống chế Lý Đông.

Nhưng hiện tại, bị ủy khuất là nghĩ đến tới nhà mình nương nhờ đầu tiên, bị khóa cửa nhốt lại thì ăn lá cây, hơn nữa, nàng còn là một phụ nữ có thai. . .

Ân Tĩnh đi lên bắt tay Trí Nghiên: "Đừng ăn nữa."

"Ân Tĩnh, cô đã về rồi?" Trí Nghiên cả kinh nói, "Không phải cô ở hiệu thuốc dùng cơm trưa luôn sao?"

"Ăn đến một nửa mới nhớ các người bị nhốt ở trong này." Ân Tĩnh quay đầu quát lên, "Tiểu Huyền, còn không dừng tay!"

Tiểu Huyền rụt tay về, ngậm miệng nhanh nuốt lá du xuống.

Trí Nghiên thấy Ân Tĩnh không hài lòng, trong lòng buồn bã "Nguy rồi". Nàng ngẩng đầu nhìn lên, những cành thấp đã trụi lá hoàn toàn chỉ còn trơ nhánh, thoạt nhìn thật có hơi thê lương. Nàng liếm môi, nhẹ nhàng vuốt mu bàn tay Ân Tĩnh, cẩn thận nói: "Ân Tĩnh, cô đừng giận, không phải ta cố ý ăn vụng du nhà cô, thật sự là. . ."

"Cầm."

Trí Nghiên bị Ân Tĩnh ngắt lời. Ân Tĩnh thô lỗ đưa cặp lồng cơm cho Trí Nghiên: "Vào nhà ăn cơm."

Trí Nghiên mở lồng cơm ra, đầy đồ ăn bên trong, nháy mắt nàng đã bị cảm động: "Ân Tĩnh. . ."

Ân Tĩnh ngẩng đầu nhìn cây du.

Cây này tuy lá hơi kỳ quái, nhưng mà cũng có thấy nó ngon chỗ nào đâu, sao chủ tớ hai người vậy mà bị nó mê hoặc, ăn đến vui vẻ như vậy?

Trí Nghiên thấy Ân Tĩnh còn kiểm tra cái nhánh trụi lủi, cũng không dám nói lời nào, nàng nháy mắt với Tiểu Huyền, chuẩn bị xoay người đi ăn cơm trưa. Nhưng mà, nàng mới vừa đi được hai bước, liền nghe được cây du phía sau "Ào ào" rung động. Nàng nhìn lại, cực kì sợ hãi.

"Ân Tĩnh. . ." Trí Nghiên vứt lồng cơm cho Tiểu Huyền, bước lên phía trước ôm lấy Ân Tĩnh từ phía sau, "Sao cô lại đạp nó?"

Nhất thời Ân Tĩnh không dám lộn xộn, mở tay Trí Nghiên ra khiên nàng đến một bên: "Gì mà ăn lá cây cho được, ta đá nó ngã rồi nói sau."

"Nhưng, nhưng vì sao hả?" Trí Nghiên vội quay lại, "Lá cây này ăn ngon mà."

Ân Tĩnh liếc mắt nàng một cái, tiếp tục nhấc chân muốn đá cái cây.

Chẳng biết tại sao Trí Nghiên đột nhiên cảm thấy một cước này của Ân Tĩnh mà tung ra, là cái cây kia sẽ ngã xuống. Dưới tình thế cấp bách, nàng đành phải ôm bụng lớn tiếng kêu to.

Ân Tĩnh thu chân, quay đầu xem nàng: "Làm sao vậy?"

"Ta đau. . ." Trí Nghiên khổ sở nhìn Ân Tĩnh.

Ân Tĩnh liếc mắt Tiểu Huyền một cái, Tiểu Huyền vội lại đỡ Trí Nghiên, còn nhịn không được nói: "Ân Tĩnh cô nương, lá cây này có thể ăn được mà, " ánh mắt Tiểu Huyền chuyển một vòng, "Không phải bởi vì chúng ta đói mới ăn, mà là nó thật sự ăn ngon."

Trí Nghiên cũng vội nói: "Đúng vậy đúng vậy, ăn rất ngon đó, trước đây ta cũng thường ăn, không có lừa cô đâu."

Lúc này Ân Tĩnh mới hồ nghi nhìn chủ tớ hai người: "Thật sao?"

"Đương nhiên là thật." Trí Nghiên bỏ tay Tiểu Huyền ra, tự mình ngắt lá du đưa tới miệng Ân Tĩnh, "Cô thử đi."

Ân Tĩnh cau mày nhìn đôi mắt tràn đầy chờ mong của Trí Nghiên, cái tay kia cũng chỉ cách môi của mình một chút xíu. Ân Tĩnh chậm rãi cúi đầu, ăn lá du Trí Nghiên đang cầm.

"Vị thế nào?" Trí Nghiên rụt tay về, thấp giọng hỏi. Khi Ân Tĩnh ăn lá du, trong nháy mắt đó, tay của nàng đụng phải môi Ân Tĩnh, ấm áp mà mềm mại, tuyệt không giống nàng có đôi khi lạnh như băng. Tuy rằng đã thành thân mang thai, nhưng tóm lại Trí Nghiên vẫn rất ít gần gũi với người khác như thế. Mỗi lần cùng phu quân hành sự đều có chút giống nhiệm vụ cần phải hoàn thành, tim nàng cũng không từng đập thình thịch. Nhưng vừa mới chạm này, tay nàng như hỏa đốt, cho nên khiến nàng rụt tay nhanh về.

Ân Tĩnh không biết vì sao khi Trí Nghiên hỏi những lời này lại hơi đỏ mặt, còn có chút ý né tránh. Trong nháy mắt đó nàng nghĩ đối phương có phải trả thù mình hay không, chỉ là cái lá này vậy mà có hương vị ngọt ngào, hơi giống lúm đồng tiền trên mặt Trí Nghiên bây giờ.

Tiểu Huyền cũng không dám thở mạnh, đứng ở một bên nhìn thiếu phu nhân và Ân Tĩnh cô nương, thở dài trong lòng. Nàng chưa từng thấy thiếu phu nhân ra dáng con gái như vậy, đáng tiếc đối phương không phải là đại thiếu gia, hắn thật không có phúc khí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro