chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ tay Trí Nghiên, Ân Tĩnh ăn được vài lá du, lúc này mới bỏ qua.

Trí Nghiên thấy thế, vội chủ động nói: "Ân Tĩnh, suýt nữa cô đã bỏ lỡ món ngon rồi. Trước kia nhà ta còn nấu lá du ăn nữa đấy, " đột nhiên nàng cười, "chỉ là nếu không phải hôm nay thật sự không tìm được gì để ăn, chắc ta cũng quên mất." Nàng nhìn cây du, đi vòng quanh nó hai vòng. "Trước kia vừa đến mùa xuân, tỷ tỷ của ta sẽ đi hái lá du cho ta, đáng tiếc. . ."

Ân Tĩnh thấy Trí Nghiên đột nhiên ngơ ngác, liền ý bảo Tiểu Huyền mang Trí Nghiên vào ăn cơm:

"Đi vào ăn cơm trước đi."

Tiểu Huyền đưa tay ra định kéo Trí Nghiên, đáng tiếc Trí Nghiên lại xông tới tự ôm lấy lồng cơm đi theo Ân Tĩnh vào phòng: "Đây là cơm Ân Tĩnh đưa cho, chính là chuyện quan trọng nhất, không thể chậm trễ."

Ân Tĩnh quay đầu lại, lời này như thế nào nghe không được tự nhiên nhỉ? Đáng tiếc vẻ mặt Trí Nghiên là biểu tình đương nhiên, thấy Ân Tĩnh quay đầu lại, còn hỏi: "Đúng không?"

Ân Tĩnh nhún nhún vai, không hề để ý tới Trí Nghiên đi vào hậu viện. Chủ tớ các nàng ngồi ở bên cạnh Ân Tĩnh ăn cơm.

Sau đó rất nhanh, Ân Tĩnh đã biết vì sao Trí Nghiên lại chạy đến đây.

"Diều à, " Ân Tĩnh đột nhiên nhớ tới tiệm bán diều khi đi ngang qua. Mỗi ngày đều có tiểu oa nhi đứng ở bên ngoài thèm thuồng nhìn xem. "Làm diều cũng không dễ, đi mua là được rồi."

"Không không không, " Trí Nghiên vội phất tay. "Mua thì còn ý nghĩa gì nữa chứ. Ta sẽ làm, chúng ta có thể tự mình động thủ."

Ân Tĩnh không khỏi nhìn Trí Nghiên từ trên xuống dưới: "Cô... được không?"

"Coi khinh ta, " Trí Nghiên nhất thời bị ủy khuất. Ở khánh gia cũng bị người ta xem thường rồi, chẳng lẽ mình thật là người không dùng được sao? Nhưng rất nhanh Trí Nghiên hất cằm, "Chỉ cần có đủ nguyên liệu, ta sẽ làm cho cô xem."

"Em nữa em nữa." Tiểu Huyền ở một bên nhảy qua, vẻ mặt hưng phấn.

Ân Tĩnh nghĩ nghĩ, thấy gió nhẹ, có lẽ thời tiết tốt, liền gật đầu: "Được thôi."

"Cô chịu hả?" Trí Nghiên cực kỳ mừng rỡ, thậm chí hoài nghi cây du có phải có năng lực làm cho người ta ôn nhu hay không.

"Nếu vậy, buổi chiều ta sẽ không đến hiệu thuốc, cũng nhàn rỗi, không bằng xem các người làm diều." Ân Tĩnh dứt lời đứng lên. "Nhị cô cô của cô ta đã nói qua rồi, Tiểu Huyền không cần phải đi nữa."

"Tạ ơn Ân Tĩnh cô nương." Tiểu Huyền vội hành lễ, nhìn Ân Tĩnh lại thân thiết thêm vài phần.

Ân Tĩnh hỏi: "Phải chuẩn bị cái gì?"

"Trúc, giấy, và hồ dán, " Trí Nghiên lật ngón tay gật đầu, "còn dây nữa, phải dài thiệt dài."

"Trúc thì dễ tìm, giấy ở trong nhà có rồi, hồ dán và dây thì phải đi mua." Ân Tĩnh nói chỗ giấy để đâu xong rồi rời đi ngay. "Các người ở nhà chờ, ta đi mua mấy thứ còn lại."

Chờ Ân Tĩnh đi rồi, Trí Nghiên mừng đến mức nhảy dựng lên. Vẫn là Tiểu Huyền vội đỡ lấy nàng: "Thiếu phu nhân, cẩn thận cẩn thận."

"Không sao không sao, " Trí Nghiên từ từ vuốt bụng nhô ra. "Đứa nhỏ này rất ngoan, cũng không có quậy ta, tương lai nhất định sẽ rất hiểu chuyện."

Tiểu Huyền liên tục gật đầu, trong lòng hơi cảm khái. Thiếu phu nhân lắm trò giống tiểu hài tử vậy, qua mấy tháng nữa là làm mẹ rồi.

Thừa lúc trước khi Ân Tĩnh trở về, Trí Nghiên tìm giấy trước, nhìn thấy nghiên mực lại bắt đầu mài mực, suy nghĩ xem phải làm diều gì, vẽ cái gì ở trên. Tiểu Huyền thì ở bếp nấu hồ dán, hai người cách cánh cửa nói chuyện, đối phương cũng có thể nghe thấy. Tại hậu viện nhỏ lại thêm ít khói lửa.

Mà trước khi Ân Tĩnh trở về, Trí Nghiên lại có phát hiện mới.

Khi nàng ngồi ở trước bàn thì nhìn đến một con bồ câu màu xám đang nghênh ngang mà đi ở trên cửa sổ.

"Bồ câu?" Trí Nghiên khẽ buông cây mài mực, nhẹ nhàng đứng dậy, sau đó rón ra rón rén đi ra cửa.

Hai con hoạ mi treo dưới tàng cây đang kêu to, Trí Nghiên phất tay với chúng nó, sợ tụi nó quấy nhiễu bồ câu đang lửng thững đi dạo trong sân vắng này.

Đáng tiếc, có lẽ là do có mang, bước chân Trí Nghiên dù nhẹ vẫn kinh động bồ câu. Chỉ là con bồ câu luôn xem nơi này là nhà mình nên cũng không có khiếp ý gì, mà là cất cánh bay đi, lại tiếp tục bước đi thong thả ở trong sân. Trí Nghiên vừa thấy nhịn không được nở nụ cười, con bồ câu này vậy mà lại tựa như Ân Tĩnh tản bộ vào đêm đó. Xem ra đúng là duyên phận. Trí Nghiên càng xem càng thích con bồ câu này. Nàng cúi người xuống, nhưng bây giờ không tiện, đành phải men theo tường, cách vài bước quay đầu lại tìm trợ thủ.

Tiểu Huyền nghe nói trong viện có một con bồ câu bay tới, cũng không nhịn được vui vẻ.

"Con bồ câu này không đi đâu khác, cố tình bay đến nhà Ân Tĩnh; bay lúc nào cũng được, cố tình bay đến khi chúng ta ở đây." Trí Nghiên vừa rình rập vừa nhỏ giọng nói. "Đợi lát nữa em xuống tay nhất định phải chuẩn, ngàn vạn lần phải bắt được nó. Ta thích con bồ câu này, muốn mang về nuôi."

"Yên tâm đi thiếu phu nhân." Tiểu Huyền vỗ ngực nóng lòng muốn thử.

Chờ đến khi hai người trở lại, con bồ câu đã bay lên lồng chim hoạ mi. Trong khoảng thời gian này, tuy rằng hai loại chim hoàn toàn khác loài, nhưng mỗi ngày thấy mặt nhau cũng có sinh ra chút cảm tình.

Tiểu Huyền rình rập kiễng mủi chân tới lồng chim, nào ngờ hoạ mi nhạy cảm hơn bồ câu, vậy mà hót cảnh cáo um sùm.

Trí Nghiên đứng ở một bên không khỏi nhướng mày, không ngờ chim chóc cũng giúp đỡ loài khác. Cũng may con bồ câu kia thoạt nhìn hơi ngu, vẫn đứng im ở trên lồng chim. Chẳng qua nó cũng không hoàn toàn nhàn rỗi, chỉ lấy mắt liếc tiểu cô nương đang dè dặt kia, như hoàn toàn không hiểu vì sao nàng lại muốn bắt mình ở nhà mình.

Tiểu Huyền vô tình tiếp xúc đến ánh mắt của bồ câu vậy mà hoảng sợ. Mắt bồ câu ẩn ẩn có màu xanh biếc, thậm chí có chút quỷ dị. Tiểu Huyền vội lui lại mấy bước, thối lui đến bên người Trí Nghiên.

"Làm sao vậy?" Trí Nghiên nghi vấn.

"Con bồ câu này có hơi cổ quái." Tiểu Huyền hàm hồ nói.

"Một con bồ câu thôi mà, quái cái gì." Trí Nghiên dứt lời liền lặng lẽ tiến lên. Đáng tiếc là còn chưa tới gần, nó liền bay đi.

Cũng may con bồ câu chỉ di chuyển ở trong sân, vì thế Trí Nghiên không cam lòng đành phải sai Tiểu Huyền đuổi theo nó.

Cho nên, khi Ân Tĩnh tiến vào, lại buồn bực.

Vừa rồi là nhìn thấy chủ tớ hai người các nàng ăn lá cây, sao bây giờ lại đuổi theo bồ câu đưa tin của nhà mình?

Con bồ câu thấy Ân Tĩnh liền bay về phía nàng, đậu ở trên vai nàng, còn "Thầm thì" khẽ gọi giống như đang nói chuyện với Ân Tĩnh.

Tiểu Huyền đã mệt đến chết, dứt khoát ngồi luôn trên bậc thang, nói cũng không nói nên lời.

Trí Nghiên thấy thế liền nhỏ giọng nói: "Ân Tĩnh, cô đừng động, ngàn vạn lần đừng nhúc nhích."

Ân Tĩnh thật sự bất động, sau đó trơ mắt nhìn Trí Nghiên như kẻ trộm đi tới.

Bồ câu rất thích Ân Tĩnh, chủ nhân chưa động, nó cũng vẫn không nhúc nhích nhìn nữ tử khó hiểu này rình rập đi tới.

Trí Nghiên rốt cục bắt được bồ câu, lập tức ôm vào trong ngực không chịu buông tay: "Cuối cùng bắt được."

"Bắt nó làm gì?" Ân Tĩnh xoay người đóng cửa, ngạc nhiên nói.

"Không biết sao nó lại bay tới đây, ta càng thấy càng thích cho nên muốn bắt đi nuôi."

Ân Tĩnh ngẩn người, nói thẳng: "Không được."

"Vì sao?" Trí Nghiên trông mong nhìn Ân Tĩnh. "Cô đã có hai hoạ mi rồi."

"Hoạ mi cô có thể mang về, bồ câu thì không." Ân Tĩnh lắc đầu nói.

Trí Nghiên choáng váng: "Hoạ mi là ta tặng cho cô."

"Bồ câu không thể cho cô." Ân Tĩnh lúc này mới nói, "Đây là bồ câu đưa tin ta nuôi."

"Gạt người. . ." Trí Nghiên kinh hô, hơi buông tay, liền nhìn thấy bồ câu lại ngựa quen đường cũ trở về đứng trên vai Ân Tĩnh. Lúc này Trí Nghiên mới có chút tin tưởng. Nàng nghĩ nghĩ, cẩn thận hỏi, "Đây có phải... là loại chim truyền tin gì gì đó không? Nhưng mà có thấy thư để chỗ nào đâu?"

"Đương nhiên là thật." Ân Tĩnh giữ bồ câu ở trong tay, vuốt lông nó. "Chẳng qua lúc bình thường thì ta đã gỡ ống thư xuống."

"Nhưng mà ta thật sự thích nó lắm. . ." Trí Nghiên lưu luyến nhìn bồ câu như đang hưởng thụ ở trước ngực Ân Tĩnh như tổ của nó, lại có chút hâm mộ.

"Vẫn không thể cho cô." Ân Tĩnh nghĩ nghĩ, "Ta sẽ nhờ người làm khóa trường mệnh cho cô đi, xem như ta tặng lễ vật cho đứa nhỏ."

Ân Tĩnh đã nói đến đây, Trí Nghiên biết không nên dây dưa nữa, đành phải nói: "Cho ta ôm một lát đi."

Ân Tĩnh đưa bồ câu cho Trí Nghiên. Bồ câu hiển nhiên không thích ứng, cứ nghiêng đầu nhúc nhích không thôi. Trí Nghiên không khỏi nhìn vào trước ngực Ân Tĩnh nhiều hơn, chẳng lẽ trong lòng Ân Tĩnh thoải mái như vậy thoải?

Tiểu Huyền rốt cục đứng lên, vô lực trừng mắt nhìn con bồ câu trong lòng thiếu phu nhân, sau đó tiếp nhận mấy thứ Ân Tĩnh mang về.

Vì thế toàn bộ buổi chiều, ba người ngồi ở trong phòng làm diều.

Lúc làm, Ân Tĩnh gọt trúc, Trí Nghiên vốn còn đang lo lắng nàng không có kinh nghiệm sẽ gọt không tốt, nào biết Ân Tĩnh chỉ hai ba bận là gọt toàn bộ đống trúc đều nhau để trên bàn, nhìn xem Trí Nghiên và Tiểu Huyền chỉ chậc chậc gật đầu.

Mà khung diều làm lâu là do chủ yếu vì Trí Nghiên và Tiểu Huyền có tranh luận.

Tiểu Huyền tựa hồ cũng đã quên mình là nha hoàn, và líu ríu với Trí Nghiên. Trí Nghiên lại không để ý, cười đến sắc mặt đỏ bừng. Hai người tranh luận là làm chim én, hay là làm con bướm. Mấy miếng trúc đã gọt bị các nàng giày vò nhiều lần, đủ thảm.

Ân Tĩnh chen vào không lọt, cũng không muốn nói gì. Nàng cầm dao nhỏ gọt tiếp mấy cây trúc còn thừa lại, xem thúy thanh diệu ngữ của bọn họ trở thành tiếng nhạc như ngày xưa từng nghe, cảm giác cũng không tồi.

Cuối cùng, Trí Nghiên và Tiểu Huyền thỏa hiệp không xong, đành phải song song nhìn về phía Ân Tĩnh.

Ân Tĩnh đã gọt xong hình cây kiếm, nói: "Làm thành cây kiếm đi, nhắm thẳng vào trời xanh."

Tri' Nghiên nở nụ cười ngay: "Nếu bay cao lên nhìn xa giống chiếc đũa, không nên không nên!"

"Nhưng nhưng, kiếm khí nặng như vậy, sao mà bay nổi." Tiểu Huyền rốt cục cũng đứng ở bên Trí Nghiên chỉ là nàng thấy Ân Tĩnh khẽ liếc mắt nàng một cái, nhất thời mất đi khí thế ngay lập tức. "Thiếu phu nhân, ngài quyết định đi."

"Hay là làm chim ưng đi, muốn bay đi đâu cũng được là ta hâm mộ nhất."

Cuối cùng, mắt trời ngã về tây, một con chim ưng lớn rốt cục cũng hình thành.

Xong phần khung diều, ba người đều không am hiểu hội họa, đành phải vẽ đại chút lông cánh không đồng đều, thêm dấu chấm thành hai con mắt, cầm dây thả xa xa có hơi giống chim ưng. Mà trong đó, cái khung được uốn rất tốt, đôi tay khéo léo của Trí Nghiên rốt cục cũng làm cho Ân Tĩnh nhìn với cặp mắt khác xưa.

Diều đã làm xong, chỉ còn có thể hy vọng ngày mai được như ý.

Cả buổi chiều, Trí Nghiên luôn làm diều, làm đến phân nửa thì kêu đói. Ân Tĩnh tìm một hồi chỉ tìm được cơm Tiểu Huyền đã nấu hồi trưa. Tiểu Huyền thấy thế liền tranh ra cửa đi mua thức ăn về. Trong lúc Trí Nghiên nằm trên giường nghỉ ngơi một lát. Còn lại Ân Tĩnh vẫn gọt kiếm như cũ, mắt thấy sẽ gọt mỏng hơn như thế nữa.

Trí Nghiên đợi trong chốc lát, đột nhiên chỉ vào bột mì còn lại nói: "Buổi tối ta sẽ gói sủi cảo lá du cho cô ăn."

Ân Tĩnh khiêu khiêu mi, liền buông mấy thứ trên ra đứng dậy đi vào viện, rất nhanh liền xách theo rổ lá du tiến vào.

Trí Nghiên đỡ lưng đứng lên đứng ở trong phòng nhìn Ân Tĩnh hái lá du, cả một rổ lá du, nhìn nhìn trên mặt liền tràn đầy ý cười.

Sau khi Tiểu Huyền trở về, dựa theo Trí Nghiên phân phó đi múc nước rửa lá du, chờ đến khi Trí Nghiên buộc dây cho con diều, nàng mới bắt đầu đi nhóm lửa nấu nước.

Trí Nghiên làm diều xong là liền tới làm nhân sủi cảo lá du, hai người làm rất hăng say.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro