chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dư ca đã bổ củi xong, người đổ đầy mồ hôi, hắn chỉ đứng ở cửa, không chịu bước thêm.

Hai người ở đây, một là chủ cũ của Tiểu Huyền, một là người chuộc Tiểu Huyền, đều là ân nhân của Tiểu Huyền. Mà ân nhân của Tiểu Huyền thì chính là ân nhân của mình, hắn có thể ngửi được mùi mồ hôi của mình, sợ mạo phạm hai vị giai nhân.

Trí Nghiên không chú ý điều này, ngoắc Dư ca lại.

Dư ca đành phải từ từ đi qua.

Ân Tĩnh chỉ vào cái ghế kêu Dư ca ngồi xuống, sau đó hỏi: "Trong nhà có mấy người?"

"Cha mẹ đã mất, trên có hai ca ca một tỷ tỷ, dưới có một đệ và một muội."

"Có ruộng hay nhà đất gì không?" Ân Tĩnh lại hỏi.

Dư ca chần chừ một chút. Nhà thật sự rất nghèo, cha mẹ cũng là bị chia nhà ra mà sống, bởi vì hắn quá nhớ Tiểu Huyền bị bán, cho nên đành phải xin chút tiền rồi ra ở riêng. Huống chi, cho dù là ở nhà thì thu hoạch cũng không đủ cho cả nhà ăn vì thuế nặng, gần đây thì có thể đi ra ngoài làm chút việc miễn cưỡng tiếp tế được chút ít.

"Ta không có nhà hay ruộng gì cả." Dư ca cắn chặt răng, "nhưng ta đã mượn một gian phòng của sư phụ rồi. Ông ấy cũng đã đồng ý để cho ta thành thân, cũng có thể ở đó. Chỉ là ít hôm nữa học thành nghề, nhất định ta sẽ tìm chỗ ở khác."

Trí Nghiên kinh ngạc nói: "Khi nãy không phải nói có thể ở đây sao, " nàng quay đầu nhìn lại Ân Tĩnh, "không phải sao?"

Ân Tĩnh gật đầu: "Đúng là ngươi có thể ở đây, nhưng chung quy là của ta chứ không phải của ngươi. Nếu bởi vì có chỗ sống yên ổn mà ngươi không cố gắng nữa, thì đó chính là chúng ta hại ngươi. Nói thật, Tiểu Huyền không tệ, người cũng thông minh. Trong trấn có một lão gia nhìn trúng, muốn đón nàng về làm thiếp. Tuy nói là thiếp, nhưng so với tiểu tử nghèo như ngươi thì mạnh hơn nhiều."

"Tiểu Huyền sẽ không như thế." Dư ca đỏ mặt lên, nắm chặt nắm tay nói. "Tiểu Huyền không phải một cô nương ái mộ hư vinh, bằng không nàng đã biết rõ hoàn cảnh của ta thì sao vẫn còn muốn thành hôn với ta."

"Hiện tại còn tình cảm đương nhiên sẽ không để ý, về sau có lẽ sẽ hối hận." Ân Tĩnh chỉ nhẹ nhàng gảy đống vàng bạc trên bàn, "Ngươi xem xem này."

Dư ca đã sớm thấy đống bạc. Từ khi hắn sống cho đến nay vẫn chưa nhìn thấy nhiều tiền như vậy, nó chỉ lẳng lặng nằm đó tựa như thế sự không quan hệ gì với nó, một mình thanh nhàn. Nhưng ai cũng biết không có nó thì cái gì cũng khó khăn, còn có nó ngay cả quỷ cũng sai được.

"Đây là tiền vị lão gia kia đưa cho, nếu ngươi cần thì cầm." Một tay Ân Tĩnh chống đầu, lành lạnh nói. "Nhưng từ nay về sau sẽ không có liên quan, và không được làm phiền Tiểu Huyền."

Dư ca từ từ đứng lên, đôi mày rậm chau lại: "Ân Tĩnh cô nương, ta và Tiểu Huyền đã sớm tự định chung thân, tâm ý tuyệt đối sẽ không thay đổi. Nếu ngài cảm thấy ngài đã chuộc thân cho nàng là có thể đùa nghịch nàng, vậy thỉnh ngài giơ cao đánh khẽ tha cho nàng. Ngài chuộc nàng bao nhiêu, chúng ta sẽ trả lại."

"Vậy à?" Ân Tĩnh gật đầu, "Hai mươi hai lượng bạc, không tính lời với ngươi luôn, khi nào thì trả xong?"

"Hai mươi hai?" Dư ca sửng sốt. Hắn chỉ biết Tiểu Huyền được chuộc ra, nhưng không biết nhiều tiền đến vậy. Tiểu Huyền cũng không có nói, có lẽ sợ mình bị dọa. Nhưng, hắn vẫn bị dọa. Hai mươi hai lượng bạc, không biết phải làm ra bao nhiêu bàn, ghế, hộp, hòm, rương gì mới đủ? Dư ca thầm nghĩ. Sắc mặt cũng trắng đi.

Trí Nghiên luôn ở bên cạnh lắng nghe, nhưng đến lúc này thì cũng không thể nhịn được nữa. Vừa thấy Dư ca là biết đây là người thành thật, sao lại muốn làm khổ người ta thế này? Trí Nghiên trộm nhìn Ân Tĩnh. Đối phương lại khí định thần nhàn bắt đầu nhìn bạc trong bao.

Rốt cục, Ân Tĩnh đứng lên. Khi Ân Tĩnh ngồi ở trên Dư ca luôn có áp lực khó hiểu, còn khi vừa đứng như lúc này lại làm cho hắn có hơi choáng váng. Chỉ thấy Ân Tĩnh đi đến trước mặt mình, cầm bọc tiền to quơ ở trước mặt mình:

"Cầm nó rời đi, bằng không ngươi phải trả lại hai mươi hai lượng bạc."

Dư ca trừng mắt nhìn bọc tiền tinh xảo, nhìn đến mức không thấy rõ hoa văn trên đó luôn. Nhưng nó ẩn ẩn sáng lên, tựa hồ có thêu kim tuyến ở bên trong. Đây là cái bọc rất có giá trị, nếu cầm ở trong tay, thì đời này hắn sẽ không lo ăn lo mặc nữa.

Nhưng, như vậy thì sao, làm sao hắn có thể bỏ người trong lòng mình.

Dư ca chậm rãi đứng lên, cung kính nói: "Bạc từ từ có thể kiếm, luôn luôn có. Tiểu Huyền chỉ có một, ta sẽ không đổi."

Dứt lời, Dư ca ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi.

Trí Nghiên nhìn Dư ca mở cửa đi ra ngoài, vừa lòng gật đầu: "Duyệt."

Ân Tĩnh cất bọc tiền: "Ánh mắt Tiểu Huyền không tồi."

Trí Nghiên sửng sốt, cười khổ thì thào nói: "Đúng vậy, ta là người mù."

Ân Tĩnh xoay người nhìn Trí Nghiên, đưa tay vuốt lọn tóc.

Sau đó, từ chỗ Tiểu Huyền, Dư ca mới biết Trí Nghiên và Ân Tĩnh chỉ kiểm tra mình mà thôi. Nhưng cho dù là đã biết như thế, hắn chỉ có thể tôn kính thân thiết với Trí Nghiên giống như trước, còn Ân Tĩnh thì không thể thoải mái tự nhiên như thế được. Tiểu Huyền biết được mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra không phải chỉ có một mình mình có loại cảm giác này. Mà thấy tỷ tỷ hình như không có cảm thây Ân Tĩnh cô nương có khí thế khiếp người như thế này. Nghĩ đến đây, Tiểu Huyền không khỏi bội phục Trí Nghiên thêm vài phần.

Nếu Trí Nghiên gật đầu đồng ý rồi, thì hôn sự của Tiểu Huyền và Dư ca đã được thông qua.

Dư ca và Tiểu Huyền không phải là người ở trấn An Chí, Tiểu Huyền bị bán qua đây, Dư ca cũng là đến đây học nghề. Từ khi Dư ca ra riêng vẫn chưa về nhà, điều đó cũng chứng tỏ các ca ca của hắn cũng không thích hắn quay về làm chi cho thêm phiền. Tiểu Huyền hiểu cái khó của Dư ca, cũng không cần sính lễ hay bà mối, chỉ cần vài người quen thuộc vô cùng vui vẻ ngồi ăn mừng với nhau là được.

Vì không để cho Tiểu Huyền có nhiều gánh nặng, lúc này Trí Nghiên cũng đồng ý tùy theo Tiểu Huyền. Huống chi hiện tại Trí Nghiên cũng hiểu, cho dù hôn sự có tổ chức rầm rộ đến cỡ nào, nếu tình cảm hai người bất hòa, thì sẽ có một ngày tan vỡ nhanh thôi. Vậy chẳng thà đơn giản nhưng kiên định sống bên nhau còn hơn.

Nhưng, cái cần chuẩn bị thì phải chuẩn bị.

Ân Tĩnh dọn phòng ở phía tây làm tân phòng, quét tước sạch sẽ, lại thêm Dư ca tự mình làm cho Tiểu Huyền một đài trang điểm. Giường ở trong phòng cũng đổi cái mới, chăn cũng mới. Tất cả các dụng cụ thường ngày đều là Trí Nghiên tự mình chọn lựa. Cuối cùng thì Tiểu Huyền cũng để cho Trí Nghiên vất vả, mà Trí Nghiên cũng chỉ là cười rồi đi mua đồ.

Ngày thành thân là ngày Ân Tĩnh chọn, nghe nói là ngày đại cát. Dường như ngày hôm đó cũng không ít nhà đón dâu hoặc gả con gái đi, vài lần nghe được tiếng khèn thổi, rất là náo nhiệt. Mà ở trong viện nho nhỏ của Ân Tĩnh, một cái bàn ở ngoài sân, trên là một đôi nến đỏ, một vài đĩa điểm tâm nhỏ, tất cả chỉ có vậy.

Tiểu Huyền nói, hết thảy giản lược, phức tạp quá không thoải mái.

Vì thế tân nương đội hỉ khăn và tân lang bái thiên địa xong, cuối cùng mới lật góc áo hết sức trịnh trọng cúi đầu với Trí Nghiên và Ân Tĩnh.

Trí Nghiên và Ân Tĩnh ngồi song song ở trên, nhìn thoáng qua lẫn nhau, rồi cho bọn họ bao lì xì. Trưởng bối hai người đều không ở đây, dĩ nhiên các nàng phải đảm đương trách nhiệm đó.

Ân Tĩnh đưa cây vén khắn voan cho Dư ca, Dư ca hơi sửng sốt. Đây không phải là chuyện làm khi động phòng sao. Nhưng ý của Ân Tĩnh Dư ca không dám vi phạm, đành phải nhận rồi vén khăn voan của Tiểu Huyền lên.

Đột nhiên khăn hỉ bị mở ra, Tiểu Huyền cũng hoảng sợ. Nhìn đến Dư ca bất đắc dĩ và tỷ tỷ buồn cười. Tiểu Huyền ngẩng đầu nhìn, xa xa là trời xanh mây trắng, đỉnh đầu là cây du. Ngoại trừ lang quân như ý đang đứng đối diện ra, còn có hai hoạ mi treo ở một bên. Dường như chúng cũng biết hôm nay là ngày lành, đang rúc vào lẫn nhau.

Ân Tĩnh rót rượu hợp cẩn cho bọn họ: "Giờ lành tới rồi, uống đi."

Tiểu Huyền và Dư ca luống cuống tay chân uống ngay, cũng không biết là do rượu hay do người, mà hai người đều đỏ mặt. Nhưng Ân Tĩnh lúc này lại cuối xuống buộc vạt áo bọn họ lại, khẽ cười nói:

"Có thể vào động phòng. Rồi đi đi, nếu khó thì là ông trời khảo nghiệm."

Trí Nghiên trợn mắt há hốc mồm nhìn Ân Tĩnh làm càn, đột nhiên nở nụ cười. Trí Nghiên cười, mấy người còn lại cũng nở nụ cười. Ai nói thành thân phải theo quy tắc, dù sao bọn họn không phải làm cho người khác xem, cũng không cần phải theo quy tắc đó.

Không khí trong tiểu viện làm người ta cảm thấy ấm áp. Nến đỏ, người mới xiêm y mới, trong không khí còn có mùi rượu và mật hương nhàn nhạt, tất cả ở đây đều là ký ức ngọt ngào của Trí Nghiên. Làm như vậy trí nhớ một chút một chút sấm tiến của nàng sinh mệnh lý khi, chậm rãi đem đem nàng nguyên bản thiếu mồm to đích tâm cấp may vá đứng lên.

Ban ngày, đương nhiên không thể động phòng, Trí Nghiên cướp lấy táo đỏ, hạt sen linh tinh gì đó vào nhà bếp. Còn Ân Tĩnh thì đáng tiếc vì không ai thèm hưởng dụng lạc thú của cuộc đời.

Tiểu Huyền và Dư ca thay xiêm y đi ra, bên Trí Nghiên cũng đã bày đồ ăn ra trên bàn.

Toàn bộ các món ăn hôm nay đều từ tay Trí Nghiên, Ân Tĩnh rảnh rỗi cũng phụ một hồi, bị Trí Nghiên cười nhạo. Nhà có cây du mà không biết dùng, đi ăn đồ ăn còn dư của hiệu thuốc, rồi còn mang đồ ăn dư về từ tửu lâu. Về phương diện bếp núc này ở trước mặt Ân Tĩnh, Trí Nghiên mới có thể tìm được chút tự tin. Nhưng rất nhanh, Trí Nghiên không cười nhạo nổi nữa. Âm Tĩnh nhìn thấy Trí Nghiên đang thái một miếng thịt to thành lát mỏng, liền đi qua đoạt lấy con dao, không ai biết Ân Tĩnh đang nghĩ gì, giơ tay chém xuống trong lúc đó nhanh như sấm chớp không ngừng lặp lại, cuối cùng một miếng thịt to bị thái thành lát mỏng thật mỏng dài ngắn gần như bằng nhau. Trí Nghiên ngây người, ai cũng ngây người.

Ân Tĩnh lấy khăn lau con dao, khi trả dao lại cho Trí Nghiên, thì bị ánh mắt sùng bái của Trí Nghiên làm cho giật mình.

Ngày hôm sau, Tiểu Huyền vấn tóc lên, phong thái cũng không còn trẻ con nữa, liên tục nói làm việc phải ổn trọng.

Hôn sự Tiểu Huyền đã xong, Trí Nghiên thấy đã đến lúc ra đi. Vốn là còn lo lắng Ân Tĩnh đang làm việc ở hiệu thuốc, nhưng sau đó mới biết Ân Tĩnh đã lâu không đến hiệu thuốc, đại khái là bắt đầu từ khi nàng rời đi Khánh gia.

Trí Nghiên vừa nói đi, Ân Tĩnh liền gật đầu, tùy tay thu dọn đồ đạc, như là đã sớm chuẩn bị kỹ. Trí Nghiên vừa thấy thế, ngược lại ngây ngẩn cả người. Nàng biết phải đi, sống đến từng tuổi này mà vẫn chưa bước ra khỏi trấn An Chí lần nào. Thế giới bên ngoài như thế nào, có hạng người gì, nàng hoàn toàn mờ mịt.

Tiểu Huyền biết được các nàng muốn đi, khóc một hồi lâu, thập phần luyến tiếc. Nhưng Tiểu Huyền cũng biết chuyến này là vì Trí Nghiên, và cũng hy vọng Trí Nghiên có thể đi ra ngoài thay đổi tâm tình. Có Ân Tĩnh cô nương ở bên, Tiểu Huyền rất yên tâm. Lúc này Trí Nghiên đã gần khỏe, nhưng xuất môn ra bên ngoài khó tránh khỏi đường xá mệt nhọc, Tiểu Huyền cầm tiền Trí Nghiên lì xì liều mạng đi mua đồ cho các nàng dùng trên đường. Kết quả khi đến ngày đi, phát hiện đống đồ đúng là không ít.

Mặc dù là đi tìm người, nhưng bởi vì Trí Nghiên nghe nói tỷ tỷ ở một nơi có tên là "thành Tố Thanh", Ân Tĩnh vừa mới biết chỗ kia là ở đâu, nên miễn cho mù quáng tìm kiếm. Biết đường đi, cho dù trên đường có ngắm phong cảnh thì cũng sẽ không trì hoãn sự tình. Huống chi Trí Nghiên chưa từng đi xa nhà, không biết cơ thể có chịu nổi hay không, cho nên Ân Tĩnh muốn đi mướn chiếc xe ngựa.

Trí Nghiên vừa nghe Ân Tĩnh muốn đi mướn xe ngựa, vội vàng lắc đầu: "Xe ngựa rất đắt, ta không thích, ta có chân để đi mà."

"Vậy mua con ngựa đi." Ân Tĩnh lại nói. Mà Trí Nghiên sau khi nghe xong cũng phải đi theo Ân Tĩnh đi mua ngựa.

Trấn An Chí không có bán ngựa, nhưng ở ngoài thành có nhà nuôi ngựa, vì thế hai người đi ra đó tìm.

Ngựa ở đây cũng không nhiều, Ân Tĩnh nhìn tới nhìn lui chỉ miễn cưỡng chọn một con khá khỏe. Ân Tĩnh đỡ Trí Nghiên lên ngựa rồi nắm dây cương đi một vòng, khi ngẩng đầu nhìn đến thì thấy mặt Trí Nghiên hơi trắng.

"Sao vậy?" Ân Tĩnh đỡ Trí Nghiên xuống, hỏi.

Trí Nghiên ê a hồi lâu, mới thấp giọng nói: "Ngựa cao quá, hơn nữa... chóng mặt quá. . ."

Ân Tĩnh không nói gì, thấy Trí Nghiên không quen, đành phải từ bỏ ý niệm mua ngựa trong đầu.

Nhưng mà nàng có thể đi được đường xa như vậy? Ân Tĩnh thắc mắc ở trong lòng. Nhưng rất nhanh, Trí Nghiên có phát hiện mới.

"Ân Tĩnh Ân Tĩnh, ta có thể cưỡi được cái kia."

Ân Tĩnh nhìn theo tay Trí Nghiên, nhất thời cũng choáng váng theo.

Đó là một con lừa màu xám, đang ăn cỏ ở ngoài cổng. Không biết có phải là cũng nghe được động tĩnh bên này hay không, mà nó ngừng nhai nuốt ngẩng đầu nhìn lại đây.

Trí Nghiên đã nhấc váy chạy qua, cầm nắm cỏ xanh đưa tới bên miệng con lừa. Con lừa hé mắt nhìn Trí Nghiên, sau đó cũng ăn nắm cỏ đó, đôi mắt nó hưởng thụ híp lại, nhếch môi lên tựa hồ cũng đang cười. Trí Nghiên lúc này vui vẻ, vuốt lưng nó rồi hô với Ân Tĩnh ở sau lưng: "Mua nó đi, hồi ở nông thôn ta cưỡi nó rồi, ngoan lắm."

Ân Tĩnh đến gần thì cau mày nhìn từ trên xuống dưới. Ờ, tứ chi thon dài, thoạt nhìn rắn chắc, nhỏ hơn ngựa, để Trí Nghiên cưỡi cũng dễ chịu hơn.

Đi tìm người bán ngựa, đối phương cũng dở khóc dở cười. Tới mua ngựa, cuối cùng lại nhìn trúng con lừa trong nhà, hơn nữa đều là những nữ tử xinh đẹp, đứng bên cạnh con lừa, nhìn kiểu gì thấy cũng buồn cười. Chỉ là Ân Tĩnh ra tay hào phóng, chủ ngựa không hề do dự bán lại con lừa cho các nàng.

Khi trở về, Trí Nghiên cưỡi trên lưng lừa. Con lừa đi không nhanh, cho nên rất ổn. Trí Nghiên quơ quơ hai chân, thập phần thích ý. Chốc lát sau, Trí Nghiên mới thấy Ân Tĩnh đang ở phía trước nắm dây thừng đi tới, đột nhiên vỗ đầu mình:

"Xem ta chỉ biết có bản thân mình này, con lừa này không chở nổi hai người nha."

"Không sao, " Ân Tĩnh quay đầu lại sờ lưng con lừa, "ta dắt nó cho cô cưỡi là được."

Lúc này Trí Nghiên phản ứng rất nhanh, kinh ngạc reo lên: "Ân Tĩnh, cô rất biết hại người đó..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro