chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Miếu hoang ngoài thành Tố Thanh (thanh thành )

Trên đường đi theo như lời Ân Tĩnh nói, tùy ý có thể thấy được lưu dân nên kiệu của bọn họ ở trong đó quả thật rất chói mắt. Tương Kỳ vốn nghĩ rằng đã đón được người, thì khi quay trở về có thể thoải mái một chút, nhưng bên ngoài khá lộn xộn, hơn nữa còn có thân phận của Ân Tĩnh. Nàng nghĩ phải gia tăng cước trình ngay thôi.

Cũng không lâu lắm, đường lớn chia ra, lưu dân cũng phân tán đi rất nhiều, lúc này mới thấy đỡ hơn. Mà cho dù như thế thì buổi chiều đầu tiên rời khỏi Tú Giang, bọn họ vẫn phải tá túc ở một ngôi miếu hoang một đêm.

Trong ngôi miếu hoang đó đã có không ít người, đoàn người Ân Tĩnh chiếm cứ một góc, ở bên ngoài cắm vài cây đuốc, rồi ngồi ở xung quanh đó.

Đây không phải lần đầu Trí Nghiên qua đêm như thế này, cho nên cũng không có cảm giác gì. Nàng mới vừa run rẩy mở tấm bố trải ra trên mặt đất, thì đã bị Ân Tĩnh đoạt qua cẩn thận trải lại. Đến khi ngồi xuống lại bị Ân Tĩnh kéo tới bên cạnh.

Trí Nghiên chu mỏ, bị kéo mà có hơi chật vật, nàng lo lắng nhìn, hoàn hảo không có ai chú ý, lập tức trừng mắt nói với Ân Tĩnh:

"Sao lại kéo ta?"

Trí Nghiên rất vui vì Ân Tĩnh đồng ý đi đến Tố Thanh, nhưng vì sao đột nhiên Ân Tĩnh lại đặc biệt ân cần thì không biết. Tỷ như ban ngày lúc ở trên đường, muốn ăn cái gì, là Ân Tĩnh đưa vào trong kiệu; muốn uống nước, cũng là Ân Tĩnh múc vào; nàng vừa mới mở miệng nói chuyện thì Ân Tĩnh đã xốc mành kiệu lên, sau đó nàng phải cung cung kính kính ngồi nghe Ân Tĩnh nói. Vài lần như vậy, Trí Nghiên hết dám mở miệng. Vừa mới muốn nói gì đó thì trong lòng run rẩy không thôi, sợ Ân Tĩnh lại xuất hiện.

Ân Tĩnh thay đổi khiến Trí Nghiên có hơi phiền lòng. Trong kiệu chỉ có một mình nàng, im lặng lắng nghe tiếng chuông của Hưởng Linh và tiếng vó ngựa đan vào nhau, ngẫu nhiên còn có thể nghe thấy tiếng Ân Tĩnh điều khiển ngựa. Trí Nghiên khẽ vân vê môi của mình, trong lòng mê hoặc vì hành động tối qua của Ân Tĩnh. Không phải là bôi thuốc thôi sao, như thế nào lại biến thành cái chuyện đó rồi? Trí Nghiên nghĩ mà thấy hoảng, ngồi ngay ngắn ở trong kiệu mà cả người đều thấy kì cục.

Chỉ là Trí Nghiên chỉ nghĩ trong chốc lát, liền chậm rãi chuyển đến mục đích lên đường lần này. Tương Kỳ ở bên kiệu khác cũng có nói với Trí Nghiên về hoa cảnh của tố Thanh khiến Trí Nghiên háo hức, chỉ nguyện nhanh đến Tố Thanh, sớm được nhìn thấy tỷ tỷ.

Trong ngôi miếu hoang, Trí Nghiên bất mãn với hành vi ngang ngược của Ân Tĩnh đang ở đối diện. Mà Ân Tĩnh thì lại có dáng vẻ không sao cả:

"Ở trong đây phức tạp, chú ý an toàn."

"Đều là những người đáng thương, có gì phải chú ý chứ?!" Trí Nghiên nhìn quanh một lát, than thở nói.

"Ban đêm nếu không đề phòng, vì một cái bánh bao có thể đánh nhau, vẫn là cẩn thận chút cho thỏa đáng." Ân Tĩnh lại nói.

Trí Nghiên kinh ngạc, nhìn xem nơi nơi đều là người trầm mặc nghỉ ngơi.

Miếu hoang này chỉ là cái miếu nhỏ, các bức tượng đã không còn thấy rõ mặt mũi, đầy mạng nhện, tường biến thành màu xám đen. Miếu tuy nhỏ, nhưng lại chứa được khoảng năm nhóm người lớn nhỏ. Một mình cũng có, cả nhà lớn nhỏ cũng có. Bên Trí Nghiên xem như là nhiều người, lúc đi vào dọn dẹp mãi một góc mới có chỗ.

"Ân Tĩnh cô nương nói có lý, buổi tối phải thay phiên canh đêm." Tương Kỳ ngồi chồm hỗm lại đây nói. "Kiệu phu là người một nhà, có bọn họ canh chừng, các người vẫn có thể ngủ ngon."

Hai nha hoàn đã mang bánh bao đến, lấy từ tửu lâu ở Tú Giang.

Và cái này khiến không ít ánh mắt trong miếu tập trung lại đây. Lũ vỡ đê càn quét gia viên, còn sống được đã là may mắn, những thứ khác căn bản không thể giữ lại được. Ngay cả một đồng tiền cũng không có. Đói, khát, rét, lạnh. . . bủa vây bọn họ.

Vài kiệu phu cảm giác được bên cạnh có xôn xao, nên vây quanh các cô nương mà ngồi, cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía.

Tương Kỳ chia bánh bao ra. Trí Nghiên cầm mà ăn không trôi.

Người lớn thì không nói, có mấy đứa nhỏ nhìn bánh trên tay nàng mà chảy nước miếng. Nàng cắn chặt răng, vừa muốn đứng dậy, lại bị Ân Tĩnh kéo lại.

"Ân Tĩnh. . ." Trí Nghiên nhỏ giọng nói.

Ân Tĩnh liếc Trí Nghiên, đứng dậy chia bánh bao của mình cho mấy đứa nhỏ. Mấy đứa nhỏ thiên ân vạn tạ. Khi quay lại, Ân Tĩnh đi rất chậm, ánh mắt cũng chậm rãi quét đến những người khác. Có người rục rịch, lại bị người bên cạnh đè lại, nói chưa phải lúc. Ân Tĩnh làm như không thấy, trở lại bên cạnh Trí Nghiên nói:

"Ta đi ra ngoài tìm xem."

Trí Nghiên sửng sốt, gật đầu.

Tương Kỳ thấy Ân Tĩnh đi ra miếu, hỏi Trí Nghiên: "Nàng ấy đi đâu vậy?"

"Tìm đồ ăn." Trí Nghiên trả lời.

"Tìm đồ ăn?" Một nha hoàn ngạc nhiên nói. "Nơi hoang giao dã ngoại này có gì để ăn chứ?" Nha hoàn nhìn sắc trời bên ngoài, không khỏi lo lắng nói, "Tối luôn rồi, Ân Tĩnh cô nương đi ra ngoài làm gì hả."

Trí Nghiên hơi do dự một lát. Đi theo Ân Tĩnh từ An Chí đến đây, ban đêm Ân Tĩnh cũng đi tìm đồ ăn như vậy. Nàng có tò mò hỏi vài lần nhưng Ân Tĩnh lại cho rằng là chuyện bình thường, đơn giản, nên khiến Trí Nghiên cũng không để ý đến nữa. Hoàn toàn yên tâm thoải mái ăn. Hiện tại nghe nha hoàn nói mà có chút không yên lòng, miệng ngậm bánh bao, mà cứ nhìn ra ngoài.

Tương Kỳ cũng là mỉm cười: "Ân Tĩnh cô nương sẽ không lạc đâu."

Tương Kỳ thấy mấy đứa nhỏ kia đã lang thôn hổ yết hết bánh Ân Tĩnh đưa cho, lại còn đang gặm tay trông cậy vào các nàng, rõ ràng là không no. Bởi vì vốn nghĩ rằng đêm nay có thể đến được dịch quán cho nên không có mua nhiều lương thực. Lại thêm vừa ra khỏi thành thì gặp lưu dân hơi lộn xộn, bị trì hoãn. Hơn nữa trên đường cũng không yên ổn, đi đi vậy mà lại trễ giờ.

Ngày mai rất nhanh là có thể đến trạm dịch thôi, Tương Kỳ thấy mấy đứa nhỏ cũng đáng thương, động lòng chia tiếp bánh cho tụi nó. Trí Nghiên thấy vậy cũng làm theo, không ngờ mới vừa chuyển đầu, đột nhiên nghe được một đứa bé khóc lớn. Quay lại nhìn, phát hiện một gã nam tử giựt bánh của đứa nhỏ, hai ba cái cắn hết sạch.

Trí Nghiên nhìn xem sợ ngây người, một hồi lâu chỉ vào gã mà mắng:

"Thật không biết xấu hổ, sao ngươi có thể giành ăn với đứa nhỏ hả?"

Người nọ trợn trắng mắt cố gắng nuốt xuống, lúc này mới chép miệng nói: "Cô nương có ăn sao chỉ chia cho bọn nhỏ, chúng ta cũng là người, nên có phần nữa chứ."

Đứa bé kia chưa ăn được bánh, liền đứng lên đi ôm chân gã đó, bị gã đá một cước văng ra. Cha đứa nhỏ thấy thế đứng lên lý luận, lại bị đồng bọn của gã ném gậy gộc tới dọa lui cước bộ.

Trí Nghiên tức giận, mới vừa muốn nói gì đó, gã kia liền bước tới từng bước về phía nàng. Vài kiệu phu đã đi tới ngăn đón ở phía trước, gã mới phẫn nộ ngồi trở lại góc của mình.

Trí Nghiên thở phì phì trở về, Tương Kỳ an ủi: "Thế gian loại người nào cũng có, chớ để ở trong lòng."

Mà đứa bé kia vẫn còn khóc nỉ non. Trí Nghiên nhìn lại. Mẹ đứa bé kia ôm nó tức giận trừng mắt gã nam tử, lại bị người nọ lấy ánh mắt hung ác trừng lại. Bất đắc dĩ, toàn gia đành phải dời người qua chỗ khác, không dám để ý tới.

Một hồi lâu sau, Ân Tĩnh trở lại. Nàng đã bắt được hai con gà rừng, đưa cho kiệu phu. Đám kiệu phu hoan hô một tiếng, đi ra ngoài làm gà.

Ân Tĩnh ngồi xuống vội vàng thu dọn làm cái xiêng để chuẩn bị lát nữa nướng gà, đảo mắt qua nhìn thấy thần tình Trí Nghiên khó chịu, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Trí Nghiên dịch chuyển đến, cả giận: "Vừa rồi ta cho đứa bé kia ăn, vậy mà có người dám lại giựt đi." Nàng quay đầu lại quét mắt gã nam tử kia, giọng khẽ gắt, "Đã vậy thì thôi đi, còn đá nó nữa, đúng là đồ vô lại!"

Ân Tĩnh dừng tay, quay đầu lại nhìn, là người vừa rồi rục rịch à. Ánh mắt người nọ lóe sáng, đang nhìn chằm chằm kiệu phu làm gà ngoài cửa.

"Đợi lát nữa ta giúp cô trị hắn." Ân Tĩnh thấp giọng nói.

Lúc này Trí Nghiên mới thở phào một cái, Ân Tĩnh đa mưu, nhất định có thể thay đứa bé kia báo thù.

Khi Ân Tĩnh chuẩn bị đầy đủ, đám kiệu phu đã làm gà xong. Sau miếu có một cái giếng, vừa lúc có thể rửa sạch, Ân Tĩnh thừa lúc này đi kiếm củi.

Cả một quá trình không ai để ý đến bên này , đến khi để gà lên nướng, thì có thể nghe được tiếng dạ dày kêu réo rắt. Cuối cùng, khi Ân Tĩnh không biết tìm được ở đâu ra gia vị rắc lên gà nướng, thì ngay cả luôn luôn nhã nhặn thanh tao - Tương Kỳ cũng nhịn không được mười ngón đại động.

Trí Nghiên đối với chuyện Ân Tĩnh không biết nấu ăn, lại có bản lĩnh ở dã ngoại làm được những thứ này đã thán phục rồi. Nàng tự nhận hiểu biết Ân Tĩnh, tuy rằng thức ăn không nhiều nhưng cũng không nên độc hưởng, vì thế nàng vẫy tay gọi mấy đứa nhỏ lại. Tụi nó đều chạy tới bên người Trí Nghiên.

"Nói cho di này nha, con muốn ăn chân gà. . ." Trí Nghiên dắt tay một đứa bé, cười nói.

Đứa bé này học theo như đúc, Ân Tĩnh thoải mái cho nó một cái chân gà.

Có kiệu phu cầm dao nhỏ cắt gà ra, hai nha hoàn đem đi chia cho mọi người trong miếu.

Chỉ có gã nam tử kia, là Ân Tĩnh tự mình lấy qua.

Gã này ngửi được mùi hai mắt đã tỏa sáng, đang cùng đồng lõa nhỏ giọng tính toán lát nữa xuống tay như thế nào. Lúc này cũng không ngờ mình cũng có phần, vội vàng tới đón. Nào biết Ân Tĩnh cầm miếng gà vừa cách ngón tay gã còn có một tấc đột nhiên làm rơi xuống đất. Và miếng gà dính đầy bụi đất.

Gã nam tử ngẩn ngơ, lửa giận trong lòng bốc lên, mãnh liệt ngẩng đầu, lại nhìn đến ánh mắt lạnh như băng của Ân Tĩnh.

"Ngươi!"

"Muốn ăn thì lượm đi." Ân Tĩnh lãnh đạm nói.

Gã ngạnh cổ, thấy mọi người đang ăn gà mà nhìn, mất hết thể diện. Nhìn lại thấy mấy kiệu phu sau lưng Ân Tĩnh đều đứng lên, gã chỉ phải nén giận về chỗ ngồi xuống.

Miếng gà nằm trên mặt đất còn bốc khói câu dẫn người ta, gã chỉ phải bực tức mà dậm chân một cái, thầm nghĩ trong lòng một tiếng chờ xem!

Dĩ nhiên có hai con gà không đủ ai ăn, nhưng ở đây có thể nói đã là ngự yến. Mấy người kia nếm xong đều thay phiên đến nói lời cảm tạ, nhất thời trong miếu rất náo nhiệt.

Đêm đó, không có chuyện gì xảy ra cả. Đám kiệu phu thay phiên canh chừng, còn Trí Nghiên không biết như thế nào lại nằm lên đùi Ân Tĩnh mà ngủ.

Ngày hôm sau tiếp tục lên đường, tuy rằng cũng có người ở trong miếu cùng đi, nhưng sức của đôi chân không địch lại các nàng, từ từ cũng rớt lại phía sau. Đến giữa trưa, bọn họ đã đến dịch quán.

Dịch quán cũng như một khách điếm bình thường, chỉ là có thêm quan binh này nọ. Đến cửa thì có dịch tốt đang dắt ngựa, thấy các nàng đến liền đón lại.

"Ối, cô nương đã trở lại?"

Tương Kỳ gặp đúng là dịch tốt khi đến lần trước đã gặp qua, đem công văn đưa cho hắn mang đi đóng dấu: "Đi làm đi."

Dịch tốt lấy công văn đi vào, trong thời gian chờ đợi Tương Kỳ nói với Ân Tĩnh:

"Phu nhân biết trên đường dịch quán nhiều, để cho tiện nên đã mời người làm một công văn. Bắt đầu từ đây cứ cách ba mươi lý là có một dịch quán, chúng ta có thể đi qua thoải mái."

"Mặt mũi lớn nhỉ." Ân Tĩnh từ từ nói.

Tương Kỳ cười dịu dàng để đáp.

Chỉ chốc lát sau, dịch tốt đi ra gọi các nàng đi vào, rồi dắt ngựa với lừa đi.

Đây là lần đầu tiên Trí Nghiên đến dịch quán, khi đi ngang qua còn hiếu kỳ hỏi Ân Tĩnh, không ngờ tỷ tỷ có bản lĩnh này. Chỉ chốc lát sau nàng còn thấy đích thân dịch quan đi ra nói chuyện với Tương Kỳ.

"Lần trước khi chúng ta đến đây dịch quan còn nói muốn nghe Tương Kỳ cô nương đàn tỳ bà nữa đó." Nha hoàn nói xong, quen thuộc đi ở phía trước dịch tốt, đến hậu viện.

Dịch tốt phân phòng, lần đầu Trí Nghiên sinh ra khiếp ý, vừa định muốn ở một mình một gian, Ân Tĩnh đã ngăn lời của Trí Nghiên lại.

"Ta cùng với Trí Nghiên một gian là đủ rồi."

Hai nha hoàn ở khách điếm cũng biết các nàng ở một gian, không nói thêm gì, cũng muốn cùng một gian theo. Mà Trí Nghiên thì ở một bên ngầm bực mình, sau đó bị Ân Tĩnh lôi kéo vào phòng.

Có khi dịch quán cũng sẽ tiếp đãi một ít quan to, cho nên bố cục trong phòng cũng thập phần tinh xảo. Trí Nghiên đi vào liền chậc chậc thở dài:

"Làm sao có thể nghĩ đến tối hôm qua là đang trong miếu hoang qua đêm chứ."

Hai người ở trong phòng nghỉ ngơi một lát, thì bị kêu ra ăn cơm. Tương Kỳ hạ quyết tâm hôm nay phải ở đây, nên đưa chút bạc vụn cho dịch quan. Dịch quan cũng không phải thanh liêm gì, đương nhiên rất vui vẻ. Huống chi hiện tại quốc thái dân an, không có quân sự kịch liệt gì vừa lúc mắt nhắm mắt mở cũng không sao.

Ban đêm, Trí Nghiên sớm đã lên giường, khi Ân Tĩnh đi vào thì nàng liền nhanh xoay người sang chỗ khác.

Ân Tĩnh đi tới nói: "Cô sợ ta?"

"hả?" Trí Nghiên vặn mình, mơ hồ đáp.

Ân Tĩnh lẳng lặng đứng đó, đột nhiên nói: "Thuốc đâu?"

Trí Nghiên: "Hôm nay ta thấy hơi mệt..." Nàng còn chưa dứt lời, bởi vì nhìn đến Ân Tĩnh dù bận vẫn ung dung tựa vào cửa sổ nhìn nàng thất thố.

"Ngủ đi." Ân Tĩnh đạm thanh nói.

Trí Nghiên đành phải không yên ngã xuống giường, lăn lộn nửa ngày, không thấy Ân Tĩnh lên giường, nên nhìn ra xung quanh:

"Cô. . . Không ngủ hả?"

Ân Tĩnh đang nghe tiếng tỳ bà ngoài cửa sổ, xem ra Tương Kỳ vẫn đàn cho đám dịch quan nghe: "Ta chờ một lát."

Trí Nghiên đành phải cắn răng nằm quay lại.

Lại trong chốc lát, tiếng tỳ bà chấm dứt, Tương Kỳ được người dẫn đèn mang vào hậu viện, nàng vừa nhấc đầu liền thấy Ân Tĩnh đứng đó, có chút kinh ngạc:

"Ân Tĩnh cô nương chưa nghỉ ngơi hả?"

Ân Tĩnh gật đầu, sau đó đóng cửa sổ vòng người đi.

"Thì ra, cô đang đợi Tương Kỳ." Trí Nghiên bắt tay vào làm gối lẩm bẩm nói, thấy Ân Tĩnh đi tới, lại rầu rĩ dời người đi chỗ khác.

Ân Tĩnh nghe được sửng sốt, khẽ cười cười.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro