chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thị trấn An Chí.

Ân Tĩnh mới từ thôn Đê Hạ về tới đây.

Thực ra, ngoài mặt là cô cô của Trí Nghiên nhờ Ân Tĩnh đỡ đẻ cho Lâm thị, người chân chính yêu cầu là một người khác.

Người kia tên là Phác Hiếu Mẫn. Đó là người chế dược cho Ân Tĩnh.

Nói đến Hiếu Mẫn, cũng là người có danh tiếng, được người ta xưng là dược si Hiếu Mẫn. Phần lớn thời gian nàng đều ở cái vườn dược cực kỳ bí ẩn, mỗi ngày lấy nghiên cứu chế tạo các loại thảo dược làm thú vui.

Các nàng quen biết nhau cũng là bởi vì có lần Ân Tĩnh bị thương, được người ta đưa đến cho Hiếu Mẫn. Hai nàng đều là người ít nói, ở chung cũng dĩ nhiên cực kì ít lời. Tin tức về các nàng người ngoài cũng hiếm ai biết.

Trước đó mấy tháng, Hiếu Mẫn rời núi để bổ sung dược liệu, lại đột nhiên nói một câu:

"Qua mấy tháng nữa, ở thôn Đê Hạ có phu nhân của Phác gia lâm bồn."

Ân Tĩnh vừa nghe liền gật đầu: "Đến lúc đó ta đi."

Hiếu Mẫn lắc đầu: "Nhà này tuy rằng cùng ta có chút sâu xa, nhưng ta biết Phác gia không biết ta."

Ân Tĩnh lại gật đầu: "Không nói ngươi thỉnh là được."

"Chỉ là ta lại cực muốn biết tình trạng nhà đó như thế nào." Hiếu Mẫn lại nói.

"Ta sẽ thay ngươi chú ý một chút." Ân Tĩnh tiếp tục trả lời.

Hiếu Mẫn dừng lại một lát lại nói: "cô cô của nhà đó ở trấn An Chí cũng sắp sinh đứa nhỏ."

Ân Tĩnh mỉm cười: "Như thế rất tốt."

Hiếu Mẫn cũng cười: "Trước cảm tạ. Thực ra ta cũng được người ta nhờ cậy, nghĩ đến ngươi mới là người lựa chọn thích hợp."

"Khi đó cho dù ta có bận, cũng sẽ thay ngươi đi chuyến này."

Vì thế, cho nên mới có chuyện Ân Tĩnh vào thôn Đê Hạ đỡ đẻ. Đương nhiên, trước khi đi, ít nhất nàng cũng làm cho mình danh chính ngôn thuận, cho nên mới tới trấn An Chí trước.

Ân Tĩnh ỷ vào một chút y thuật học được ở Hiếu Mẫn, không uổng ít khí lực ở hiệu thuốc chuyên xem chẩn cho nữ tử cạnh nhà cô cô. Rất nhanh láng giềng truyền ra chút thanh danh, trong đó tự nhiên cũng có cô cô của Phác gia. Sau đó vì Ân Tĩnh thành công đỡ đẻ cho một nữ tử khó sinh ở phụ cận, chuyện muốn làm liền thuận lý thành chương.

Cho nên, sau khi Ân Tĩnh đỡ đẻ cho Lâm thị trở về, cô cô Phác gia rất nhanh tìm tới cửa.

Mỗi ngày, Ân Tĩnh ở hiệu thuốc chẩn bệnh từ giờ tỵ đến giờ mùi (9h sáng – 3h chiều), chưởng quầy còn muốn để nàng trông coi hiệu thuốc để dùng cơm trưa, còn thời gian còn lại nàng đều ở trong nhà thuê của mình. Nhà này cũng không sát đường, vừa vào cửa là một tiểu viện, mặt đối diện là phòng lớn, hơn nữa có phòng nhỏ riêng hai bên, vừa xinh vừa đầy đủ. Cho nên, Ân Tĩnh liếc mắt một cái liền muốn ở đây, thanh toán tiền xong cũng ở đây luôn.

Mà trước đó nàng vẫn chưa có chỗ ở cố định, cũng cỡ hơn hai năm rồi. Thừa dịp lần này, Ân Tĩnh vừa lúc muốn nghỉ chân một chút. Nói đến mục đích đến trấn An Chí, là vì đỡ đẻ cho Lâm thị, còn trước đây, trái lại mình vẫn khó có thể yên ổn ở thị trấn nho nhỏ này. cô cô Phác gia – đã thành thân với một nam tử họ Đường tại trấn này, phu thê hai người mở cửa hàng bán tạp hóa, sinh kế coi như không có gì trở ngại. Bởi vì nàng rất khéo miệng, dần dần mọi người đều gọi nàng là Phác Xảo Chủy.

Phác Xảo Chủy vừa thấy Ân Tĩnh, vội vã hỏi han: "Thế nào thế nào? Sao cô trở lại? Tẩu ta đã sinh? Là nam hay nữ? Có thuận lợi? Tẩu ta bây giờ như thế nào..."

"...đã sinh hôm qua, là con trai." Ân Tĩnh lựa chọn câu trả lời.

Phác Xảo Chủy im ngay, thở phào một hơi, nàng chắp tay hướng lên trời lạy nói: "A di đà phật, Bồ Tát phù hộ, Phác gia ta rốt cục có hậu." Lạy một hồi lâu, nàng mới lại nói: "Ta vốn nghĩ sáng mai sẽ đi đến đó, nào biết cô không đợi ta. Ta không nghĩ cô sẽ trở về nhanh như thế, thế mà đã sinh xong..."

Phác Xảo Chủy tuy rằng nhanh mồm nhanh miệng, nhưng đầu óc vẫn có chút không kịp phản ứng. Đại tẩu là do thông qua nàng giới thiệu, sau đó mới biết thân thể tẩu yếu ớt, cũng từng phiền muộn. Cũng may đại tẩu và đại ca có cảm tình tốt, khuyết điểm duy nhất là không sinh được con trai cho Phác gia. Điều này từ từ cũng thành tâm bệnh của nàng, dường như luôn có cảm giác mắc nợ. Nghe được đại tẩu sau nhiều năm như vậy thế nhưng lại mang thai, tự nhiên nàng cảm thấy ông trời thật sự cũng mở mắt. Chỉ là, tuy rằng vui mừng nhưng lại lo lắng thân thể của đại tẩu căn bản không chịu nổi nỗi khổ của sinh đẻ, cho nên nàng đã luôn nghĩ phải thỉnh bà đỡ tốt nhất giúp đại tẩu.

Chọn đi chọn lại gần đến ngày lâm bồn, mới quyết định là Ân Tĩnh.

Nếu trước đây có người nói cho nàng có một nữ tử trẻ tuổi đi đỡ đẻ, chỉ sợ nàng sẽ châm biếm vài câu, căn bản là không tin. Nhưng thứ nhất, y thuật của Ân Tĩnh quả thật không tồi, thứ hai là chứng thực được Ân Tĩnh thuận lợi đỡ đẻ cho một phụ nhân khó sinh, cho nên nàng quyết định chọn Ân Tĩnh.

Phác Xảo Chủy cảm thấy ánh mắt của mình quả nhiên chính xác, ra tiền cũng không sai. Dù gì thì cầm bạc trong tay mới có thể yên tâm giúp ngươi làm việc. Huống chi người ta đi còn đi vào ngày đầy tuyết. Phác Xảo Chủy nghĩ nghĩ, lại lấy ra thêm vài bạc vụn đặt ở trước mặt Ân Tĩnh: "Trên đường khẳng định là ngã không ít đi, tuyết ở Thiên Sơn khó tan hẳn là đường rất khó đi."

Ân Tĩnh không nói gì thêm, cất bạc vụn vào túi của mình.

Trong lòng Phác Xảo Chủy thở dài, cô nương này không thích nói chuyện, cũng không biết đang suy nghĩ gì. Nếu nguyện nói chuyện với nàng, nói không chừng nàng còn có thể làm mối cho, miễn cho một cô nương phiêu bạt ở bên ngoài. Song, nàng cũng không nói gì nữa, mà vội vàng đi chùa tạ ơn thần linh.

Ân Tĩnh nhìn Phác Xảo Chủy rời đi, cũng có chút suy nghĩ. Nàng không biết Hiếu Mẫn chịu ai nhờ cậy, theo nàng thấy Phác gia cũng không có gì hơn người. Nếu nói con gái nhỏ - Trí Nghiên nhà hắn thú vị, lại cũng chỉ là một nữ tử đơn giản. Ở Khánh gia cũng chỉ là miễn cưỡng đấu tranh.

Tối đó cùng ngày, Ân Tĩnh viết một phong thư cho Hiếu Mẫn, cột vào chân một con bồ câu tự nàng nuôi thả đi ra ngoài. Con bồ câu hăng hái đập cánh bay đi. Lấy trạng thái đó, xem ra cần hai ngày mới tới tay Hiếu Mẫn.

Trong khi chờ bồ câu, nàng vẫn như trước tới lui hiệu thuốc.

Trấn An Chí không lớn, lại không biết là ai lót đá ở ngã tư đường, chia thị trấn thành sáu phường. Các phường bởi vì vị trí không giống nhau cho nên người lui tới cũng có chút khác nhau. Tỷ như gần ngoài tường thành, đại đa số là dân chúng bình thường, càng gần trung tâm càng nhìn thấy nhiều xa mã người giàu có.

Ân Tĩnh ở hiệu thuốc nằm giữa hai nơi buôn bán, đến gần chiều cũng khá vắng vẻ. Mỗi ngày Ân Tĩnh đều thức dậy rất sớm, kể cả mùa đông. Mặt trời chưa mọc nàng cũng đã rời giường mặc xong xiêm y, sau đó ở trong sân luyện quyền.

Nàng không tinh thông quyền pháp, đối với nàng mà nói cái này chỉ để giãn gân giản cốt mà thôi. Nàng chỉ giỏi giết người.

Không sai, đêm đó Ân Tĩnh nói với Trí Nghiên là sự thật, chỉ là Trí Nghiên lại không tin.

Khi tuyết tan, hàn khí tựa hồ từ dưới đất toát ra, khiến thị trấn phi thường yên tĩnh lạnh như băng. Tuyết trong viện của Ân Tĩnh dĩ nhiên cũng chưa tan hết, nhưng bây giờ thấy có vẻ sáng sủa hơn so với ngày thường. Chân đạp nước tuyết tan ra như con nít nghịch nước bắn tung tóe, còn chưa rơi xuống đất liền bị nàng đá đi; một chưởng vỗ vào giữa thân cây trong viện, lá cây rung động rơi xuống tuyết còn sót, cũng bị thân hình nàng chợt hiện trong không trung bắt lại.

Nếu bây giờ có người nhìn, chắc sẽ cảm thấy kĩnh hãi và quái dị. nàng ở trong sân giẫm chân tại chỗ mà sinh phong, một làn váy dài tựa hồ hóa thành dòng nước chảy, ở trong viện bồi hồi lên xuống. Thế mà trong đó cử chỉ nàng lại có chút giống hài đồng ba tuổi, tựa hồ đùa giỡn vô cùng vui vẻ.

Tùy tâm sở dục đánh quyền xong, Ân Tĩnh chậm rãi dâng bình khí phục như thường.

Luyện quyền thỏa chí xong, xiêm y trên người nên thay đổi.

Nhà chính và hậu viện thông nhau qua một lối đi nhỏ, có giếng nước bên cạnh. Nước giếng đông ấm hạ lạnh, miệng giếng bốc lên nhè nhẹ nhiệt khí. Ân Tĩnh đổi xiêm y rồi giặt sạch, phơi ở cạnh giếng. Mặt trời đã ló dạng ở phương đông, nhìn khí trời chắc là ngày nắng. Sau đó, Ân Tĩnh nhóm lửa, bắt đầu nấu chút điểm tâm sáng. Tối hôm qua còn thừa cơm, vừa lúc hôm nay thêm nước vào làm cháo. Nàng không phải người giỏi bếp núc, cho nên đối với cái ăn cũng không có yêu cầu gì, chỉ cần lấp đầy bụng là được.

Kết hợp với cháo, còn có bánh bao ngày hôm qua mua ở ngoài đường, dù sao thời tiết cũng lạnh nên cũng sẽ không hư, cho nên lúc ấy nàng đã mua một đống về.

Vừa hấp bánh bao nóng xong, cháo cũng hoàn thành, còn có một bình chao từ phu nhân của chưởng quầy hiệu thuốc. Đó là điểm tâm sáng của Ân Tĩnh.

Lúc này, đại bộ phận người ta cũng đã bắt đầu rời giường. Bên kia, cách bức tường ngăn cách, hai tiểu tử bắt đầu vòng quanh trong sân la hét muốn chọi tuyết, sau đó liền vang lên tiếng nam nhân quát lớn. Tựa hồ hai tiểu tử vẫn còn chọi tuyết, nam nhân khuyên can không có hiệu quả, tức giận đánh hai đứa mấy roi, vì thế hai tiểu tử đồng loạt khóc lớn. Con chó ở giữa cũng rống loạn theo, đại khái là làm phiền đến chủ nhân nên bị đá, và vì thế tiếng kêu của con chó cũng biến đổi. Nam nhân đánh con lại bắt nạt chó, nữ nhân bất mãn bắt đầu nhắc nhở, vì thế các loại thanh âm nổi lên liên tiếp không ngừng, thật là đầy sức sống.

Chút động tĩnh đó giống như đồ ăn để Ân Tĩnh ăn với cơm, nàng vừa nghe vừa ăn, cũng không biết mình là một người không bạn.

Ăn cơm xong rửa chén, Ân Tĩnh trở về phòng đọc sách.

Đọc sách là một loại phương thức tu tâm; sách tạp nham, mới, cũ, nửa này nửa nọ, là nàng cân ký ở tiệm sách trong thị trấn. Lúc ở tiệm sách, Ân Tĩnh không có đọc kiểm tra từng cuốn, sau khi về nhà ở trong phòng mới phát hiện cái gì cũng có, kể cả đông cung đồ cũng có một bản, không kịp thu tay. Mở ra mới thấy hình vẽ diễm lệ, chính giữa phía trên bức vẽ là vẽ cây chuối, kế bên lá chuối là một cái giường, hai người trên giường nằm tựa đầu vào nhau. Phía dưới bức vẽ còn có vẽ một hồ cá rất rõ ràng; hai con cẩm ngư, cắn đuôi lẫn nhau, nổi vài vòng nước ở trên mặt nước, rất sinh động.

Ân Tĩnh không xem nữa, gấp sách lại mới phát hiện quyển này tên là 'nữ giới'. Nghe nói sách này từ trong hoàng cung truyền ra, nội dung chủ yếu viết nữ tử giới quy. Không ngờ sách này là che giấu đông cung đồ ở trong, lại không biết làm sao truyền đến tiệm sách.

Thấy đọc sách đủ, Ân Tĩnh đứng dậy đến hiệu thuốc.

Đến hiệu thuốc phải đi qua khu phố. Tuyết tan trời nắng, vừa mới đông chí, tất cả mọi người đều xuất môn đồ thêm đồ ăn dữ trữ, chuẩn bị trở về nhà ăn bữa cơm đoàn viên. Khi Ân Tĩnh tới hiệu thuốc mới biết hôm nay các cửa hàng điều dừng bán một ngày để về nhà chuẩn bị ăn tết.

Đối vối tết, Ân Tĩnh cũng không có cảm giác gì nhiều, thấy hiệu thuốc không mở nàng xoay người lại bước đi. Dĩ nhiên chưởng quầy biết nàng từ bên ngoài đến, nói là lúc này một mình cũng khó nên muốn giữ nàng lại qua mùa đông tới ba bốn lần. Cuối cùng Ân Tĩnh vẫn cự tuyệt.

Trên đường trở về, Ân Tĩnh cảm thấy phía sau có bóng dáng ai đó đi theo mình, vô tình quay đầu lại, tầm mắt bị gió nhẹ thổi qua. Vừa lúc nàng đi tới con hẻm đông người, nhíu mày, lắc mình ẩn vào trong đám người.

Tuy nhiên, vẫn chưa thấy người nọ.

Ân Tĩnh dựa vào tường đợi trong chốc lát, mãi mới phát hiện ra được. Mà, nàng thích thị trấn nhỏ này, nhất thời không muốn rời đi. Vậy... đơn giản chờ xem.

Mà một ngày, hai ngày, ba ngày bốn ngày qua đi, Ân Tĩnh nghĩ người sẽ đến tìm nàng mà không thấy đâu. Bồ câu đến hai ngày mới trở về, trễ hơn so nàng dự đoán.

Gỡ thư cuộn trên chân chim ra, Ân Tĩnh thở dài.

Nàng nói chuyện đỡ đẻ ở thôn Đê Hạ cho Hiếu Mẫn, rồi đến chuyện đồng ý với Trí Nghiên. Không ngờ chuyện không cần thiết thế nhưng lại thành chuyện thật. Lúc này Hiếu Mẫn trịnh trọng lạ thường, hi vong Ân Tĩnh ở lại trấn An Chí thêm mấy tháng.

Nếu phu gia nhà Trí Nghiên như thế, ngươi hãy giúp nàng, muốn tiền muốn cái gì cũng được, không được để nàng chịu uất ức.

Chỉ một câu như thế, cùng với lời tiên đoán trước kia về Trí Nghiên, Ân Tĩnh thật cũng muốn ở lại một thời gian ngắn.

Hi vọng Phác Trí Nghiên thật sự có thể được đi theo phu quân nàng đến đây, nói cách khác, cho dù giúp được nàng nhất thời há lại có thể giúp được một đời?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro