chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trí Nghiên nghe Ân Tĩnh nói phải rời khỏi Thanh thành, phản ứng đầu tiên đó là: Xong rồi, quả nhiên nàng với tỷ tỷ bế tắc rồi!

Nhưng lúc nãy dùng cơm rõ ràng rất hòa thuận mà?! Ngay cả Tử Thương quỷ quái ở phía sau cũng nhẹ nhàng thở ra. Chẳng lẽ lúc mình ngủ trưa bọn họ lại tranh cãi? Trí Nghiên nghĩ.

Không thể để cho công sức cả buổi sáng của mình uổng phí, Trí Nghiên khẩn trương kéo Ân Tĩnh đứng lên.

"Đi!" Trí Nghiên nói.

Ân Tĩnh nhướng mày, không ngờ Trí Nghiên còn gấp hơn mình.

"Ta sẽ nói với tỷ tỷ, cứ giao cho ta là được." Trí Nghiên vỗ ngực hào khí ngất trời nói.

"Không phải!" Ân Tĩnh thế mới biết Trí Nghiên hiểu sai, kéo Trí Nghiên ngồi trở lại. Ân Tĩnh ngẩng đầu nhìn phương hướng, đánh giá sơ bộ, chỉ về hướng đông,

"Bên đó có một tòa thành gần biển, tên là Ly Thương." Ân Tĩnh nói.

"A?" Trí Nghiên mờ mịt, không hiểu Ân Tĩnh nói gì. Ly Thương? Ở đâu?

"Thành Ly Thương, ban đầu không phải gọi là Ly Thương. Bởi vì nằm ven biển, cho nên ngư dân thường xuyên ra đó đánh cá. Nếu lỡ gặp phải bão coi như không có đường về. Dần dần nó có ác danh này, chứ không phải phong hoa tuyết nguyệt như mọi người thường nghĩ." Ân Tĩnh từ từ nói, nhắm mắt lại, tựa hồ còn có thể nghe được gió biển. Nàng chẳng nghĩ sẽ trở về, nên gần như cũng đã quên. Đồng thời trong đầu nàng cũng xuất hiện những đợt sóng biển dạo dào, nhưng đều là dịu dàng đối với nàng.

"Biển hả?" Trí Nghiên nhìn về hướng đó, "Ta chưa bao giờ thấy biển cả."

"Muốn thấy không?" Ân Tĩnh ngồi xổm trước mặt Trí Nghiên, nhẹ giọng hỏi.

Trí Nghiên nghiêng đầu, không hiểu tại sao đột nhiên Ân Tĩnh muốn dẫn mình đi biển.

"Trong Ly Thương có Hàm trang. Nó không có cảnh sắc gì đặc thù cả. Chỉ là mua bán cá biển thôi." Ân Tĩnh lại nói. Sau đó nhìn Trí Nghiên từ từ mở to mắt ra.

Trí Nghiên thở hổn hển mấy hơi, thần tình không thể tin: "Cô, cô muốn mang ta về nhà cô?"

"Chuyện đương nhiên phải thế mà." Ân Tĩnh mỉm cười, "Cô muốn ta tới gặp tỷ tỷ cô, đương nhiên cô cũng phải theo ta trở về để gặp. . . Gia đình của ta."

"Nhưng, nhưng..." Tin tức này thật sự quá đột ngột, nhất thời làm cho Trí Nghiên hoàn toàn mờ mịt. Thậm chí nàng bắt đầu khẩn trương. "Thật sự phải đi sao? Nhất định phải đi sao? Không đi không thể sao?"

Ân Tĩnh biểu lộ thất vọng: "Sao, cô không muốn xem nơi ta từng sống sao?"

"Không phải, không phải!" Trí Nghiên vội vàng lắc đầu, thấy Ân Tĩnh như bị mình tổn thương, trong lòng buồn vô cùng. "Ta chỉ là rất kinh ngạc thôi."

"Không cần phải sợ, " Ân Tĩnh đưa tay sờ tóc mai của nàng, lại phát hiện chóp mũi của nàng khẩn trương đến chảy mồ hôi lãnh, không khỏi cười khổ. "Chỉ là đi xem nơi ta sống, xem biển. Mặt trời mọc trên biển là đẹp nhất. Không phải ai cũng được xem cảnh tượng đó đâu."

"Đi chứ?" Ân Tĩnh khẽ dỗ dành.

Trí Nghiên cảm thấy như bị mê hoặc, vẻ mặt mê man hoàn toàn vì bị vài câu ít ỏi của Ân Tĩnh dụ dỗ, không tự chủ được mà gật đầu liền.

"Ngày mai chúng ta sẽ lên đường."

Ân Tĩnh bồi thêm một câu làm Trí Nghiên nhảy dựng lên: "Cái gì? Nhanh như vậy?"

"Tỷ tỷ cô đã thay chúng ta chuẩn bị xe ngựa rồi, " Ân Tĩnh cũng đứng lên, "có lẽ nàng cũng hy vọng như cô muốn ta gặp nàng, theo ta về gặp trưởng bối." Nàng tiến lên nhẹ nhàng ôm Trí Nghiên vào lòng, "Yên tâm đi, vô luận người ngoài nói như thế nào, ta chỉ muốn ở cùng với nàng thôi." Nếu trong nhà có ý kiến gì, cùng lắm thì bỏ nhà đi tiếp là được. Lời này Ân Tĩnh nghĩ ở trong lòng, không có nói ra dọa Trí Nghiên.

Trí Nghiên lẳng lặng đứng ở trong lòng Ân Tĩnh. Nếu đây là ý của tỷ tỷ, thì nàng chỉ có thuận theo mà thôi. Nhưng vừa mới được gặp tỷ tỷ mà đã phải rời đi, trong lòng Trí Nghiên thật không muốn. Trong lòng thoáng thấy trống trải, nàng đành phải ôm thật chặt người trước mắt, mới được kiên định thêm một ít.

Chỉ là không lâu sau đó, toàn bộ Tố Nghiên Cung đều biết Trí Nghiên phải rời khỏi Thanh thành.

Phản ứng lớn nhất chính là Tử Thương. Hắn chợt hiểu ra bản thân còn chưa được gặp may, ngược lại trở thành một hoa hòa thượng ngu ngốc. Nhưng mà ngại Ân Tĩnh, hắn không biết kêu oan ở đâu, nên đành phải dùng đôi mắt trông mong nhìn Trí Nghiên, liều mạng nháy.

Trí Nghiên bây giờ đương nhiên không có giận Tử Thương nữa. Ngược lại vừa thấy quả đầu sáng bóng của hắn là áy náy. Thấy Tử Thương ám chỉ, liền trộm đi qua.

Tử Thương thừa dịp Ân Tĩnh kiểm tra xe ngựa lén lút kéo Trí Nghiên đến một góc, mè nheo một hồi mới lấy cái túi từ trong tay áo ra.

"Cái này, có lẽ hai người có thể sử dụng. . ." Tử Thương nháy mắt ra hiệu nói.

"Cái gì vậy?" Trí Nghiên tò mò hỏi. Nàng nhìn thấy bên trong là khúc gỗ. Khúc gỗ đó trơn tru, lại giống như có chỗ kỳ quái. Trí Nghiên mới vừa muốn lôi ra ngoài, Tử Thương sợ tới mức liên tiếp buộc chặt miệng túi. "Nhận là tốt rồi, nhận là tốt rồi."

"Nhận cái gì vậy?" Có người từ phía sau hỏi.

Tử Thương thiếu chút nữa hồn phi phách tán. Hắn quay đầu lại vừa thấy, đó là khuôn mặt ôn nhu đáng giận của Tương Kỳ, không khỏi vỗ ngực vài cái, thấp giọng mắng: "Sao ngươi đi không ra tiếng vậy?"

Tương kỳ trừng mắt nhìn Tử Thương, giựt cái túi lại nhìn, lập tức nhéo lỗ tai Tử Thương: "Ngươi còn dám đưa cái này cho nàng hả? Còn ngại tóc chưa cạo sạch có phải không?"

Tử Thương vội đỡ lỗ tai của mình, cười gian không ngừng: "Chờ nàng ấy biết thì cũng đã đi xa, đến lúc đó tóc ta cũng dài rồi."

"Đúng vậy đấy!" Tương Kỳ lạnh giọng hừ hừ, "Chờ nàng ấy trở lại cũng vừa lúc nó mọc dài, lại có thể cạo tiếp."

Tử Thương vội rụt đầu.

Tương kỳ thu cái túi vào tay áo, nói với Trí Nghiên: "Mặc kệ hắn đi, hắn chẳng có cái gì tốt cả."

Trí Nghiên thè lưỡi. Xem ra Tử Thương chỉ là muốn quấy rối mà thôi. Thứ đó nếu lúc nãy lấy ra hẳn là sẽ có chuyện. Trí Nghiên tương đối tin tưởng Tương Kỳ hơn. Nhưng vừa mới quen biết, hiện tại phải chia tay, cũng không biết khi nào mới có thể tái kiến. Nghĩ đến đây, Trí Nghiên ôn hòa: "Có nhớ ta không, ta đi nhanh như vậy?"

Tương kỳ khẽ giật mình, miễn cưỡng nở nụ cười, đi lại ôm Trí Nghiên một chút: "Về sau luôn có cơ hội gặp mặt." Ôm Trí Nghiên vào vừa nhấc đầu, Ân Tĩnh ngay tại cách đó không xa lạnh lùng nhìn nàng. Tương kỳ cũng không sợ, tiếp tục lôi kéo Trí Nghiên tán gẫu vài câu. Sau đó cùng Tử Thương tiễn Trí Nghiên ra ngoài.

Khi rời đi, Tố Nghiên Cung thập phần náo nhiệt. Ân Tĩnh sáng sớm đã lên xe ngựa chờ. Các cô nương Tố Nghiên Cung cũng là lôi kéo Trí Nghiên không tha. Lại cho nàng rất nhiều tặng vật. Ai cũng vui mừng, không có không khí thương cảm chia xa gì.

Tố Nghiên không ra. Trí Nghiên chờ. Cho đến khi Tương Kỳ nói Tố Nghiên sẽ không ra, Trí Nghiên mới cô đơn rời đi.

"Vì sao tỷ tỷ không đến tiễn ta?" Trí Nghiên ngồi ở trong xe ưu sầu hỏi.

"Chúng ta vẫn chưa rời khỏi Thanh thành không phải sao?" Ân Tĩnh nhàn nhạt nói.

Khi hồi phủ, mọi người đều biết được tin đó, và họ đang làm tiệc tối.

Trí Nghiên thế mới biết Tố Nghiên đã hồi phủ, đang tinh tế an bài tiệc tối.

Trên bàn đã bày sẵn đầy đủ. Đúng là dành cho Trí Nghiên. Nhưng Trí Nghiên không nghĩ tới điều gì khác, mà chỉ là đi theo Tố Nghiên ra ra vào vào; mắt thì hàm chứa hơi nước, giống như tùy thời đều có thể nhỏ xuống. Tố Nghiên cũng không để ý đến Trí Nghiên, mà chỉ là ngẫu nhiên đưa thức ăn đến cho nàng, sau đó cũng không để ý tới nàng tiếp tục dùng đôi mắt trông mong nhìn mình ra sao.

Nhưng dù sao cũng là cái đuôi nhỏ này thích đi theo mình nãy giờ, cuối cùng, Tố Nghiên không mở miệng không được nói: "Nếu muội không muốn đi vậy cứ ở lại đây. Viện này là của muội, muốn ở cả đời cũng được."

Trí Nghiên đang ăn, trong lòng vừa chua xót vừa ngọt ngào.

"Muội biết rồi. . . Chỉ là không nỡ thôi." Trí Nghiên nhỏ giọng nói.

Tố Nghiên sờ đầu Trí Nghiên, khẽ cười nói: "Có nàng ở bên cạnh muội, cũng vậy thôi."

Trí Nghiên quay đầu lại nhìn sang cách đó không xa là Ân Tĩnh, bên môi nở nụ cười, thoáng gật đầu. Như thế là chứng minh tỷ tỷ yên tâm, nàng nghĩ.

Ban đêm, trên bàn rượu cũng không có người ngoài mà chỉ có ba người các nàng. Không giống như đêm đó rượu một chén hết một chén, đại khái là biết rượu này nên uống một hai chén mà thôi. Giống như nhân sinh ngắn ngủi, thời khắc gặp nhau có khi quá ngắn.

Đêm nay trăng sáng treo cao, xa xa có một ngôi sao lóe sáng như cũng không dám đến gần tranh quang huy này.

Tẫn hưởng mỹ thực và rượu ngon xong, cuối cùng cũng tới lúc chia xa. Tử Vũ tới đón Tố Nghiên, khoác cho nàng một sa y mỏng, sau đó nhẹ giọng nói lời từ biệt với hai nàng.

Trí Nghiên trở lại tây viện, trong mắt vẫn trấn tĩnh, vẫn chưa say thật. Nương theo ánh trăng, nàng nhìn chiếc tháp và hồ cá Ân Tĩnh tự tay làm, chợt đứng đó đầy phiền muộn: "Sớm biết như thế, cô cũng không cần vội . . . Chúng ta phải đi rồi."

Ân Tĩnh cho cá ăn: "Cũng không phải không quay lại."

Trí Nghiên nghe vậy chấn động, giống như được ăn một viên thuốc an thần nói:

"Ta sẽ nhờ tỷ tỷ sai người cẩn thận chăm sóc, về sau khi trở lại thì chỗ này nhất định phải mát mẻ."

Nàng nói xong đi đến bên cạnh Ân Tĩnh. Hai con cá cẩm trong hồ, một đầu hồng một đầu đen, đang đoạt thức ăn của Ân Tĩnh thả vào, trông rất thích ý. Trí Nghiên lấy một ít thức ăn, kẹp giữa hai ngón tay đưa vào trong nước. Miếng thức ăn vừa chạm mặt nước, hai con đầu hồng và đầu đen vọt ngay đến. Nàng lại nhẹ nhàng rẽ đi dưới nước, con đầu hồng vì thức ăn mà đuổi theo, cuối cùng nó chạm vào đầu ngón tay của nàng, rõ ràng tinh tế cắn nàng. Trí Nghiên khẽ cười ra tiếng, cười con đầu hồng không quan tâm gì mà xông tới, còn chưa được thức ăn lại rung đùi đắc ý bơi ra. . .

Ân Tĩnh nhìn trong chốc lát. Ánh trăng rọi vào hồ cá, phản xạ ra nhiều ánh sáng chiếu vào mặt Trí Nghiên. Một ngày hè nhàn nhã, thật muốn vĩnh viễn cứ như vậy. Ân Tĩnh đi ra phía trước, kéo Trí Nghiên lại, như là không muốn quấy rầy đêm yên tĩnh này mà nói nhỏ:

"Khuya rồi, sáng mai còn phải lên đường. Ngủ sớm đi."

Trí Nghiên nhu thuận gật đầu, cùng Ân Tĩnh trở về phòng.

Khi trời vừa chớm sáng, trong nhà đã chuẩn bị đầy đủ để lên đường.

Xe ngựa cũng chuẩn bị xong. Bởi vì do trời nóng nên bên trong chỉ cần chuẩn bị một ít bạc là được. Còn nếu là mùa đông thì không thể thiếu lò sưởi hay chăn bông linh tinh.

Đến khi con ngựa và Hưởng Linh được dắt ra, Trí Nghiên nhìn mãi vào Hưởng Linh được nuôi đến béo ú. Nó đứng bên cạnh tuấn mã cao lớn hoàn toàn giống như địa chủ hết ăn lại nằm, trông rất buồn cười. Trong lòng Trí Nghiên thật sự rất phức tạp. Hưởng Linh không hề biết rằng nó sắp bị chủ nhân bỏ rơi, còn đang rung chiếc chuông nhìn Trí Nghiên hết sức lấy lòng kêu nhỏ. Với cái tướng hiện tại của nó dù Trí Nghiên muốn dẫn đi thì cũng sẽ mệt đến ngất ngư. Cho nên đành phải để nó lại Thanh thành.

Con ngựa là của Ân Tĩnh, nên nó cũng có thân cận với nàng. Chỉ là lần này cũng không cần. Ban ngày rất nóng, Ân Tĩnh tính là đi sớm, ban đêm sẽ tìm nơi nghỉ ngơi, cho nên nàng đi xe ngựa là được. Nói cách khác, một đường này vẫn chỉ có hai nàng, cũng không mang theo ai đi cùng. Nha hoàn hầu hạ nàng thường ngày, Trí Nghiên cũng nhất nhất cự tuyệt các nàng muốn đi theo.

Khi xe ngựa đi đến cổng thành, cổng thành đã mở. Nhưng có rất nhiều xe vào thành để buôn bán, họ đã xếp thành một hàng. Ân Tĩnh thấy thế mới ngồi vào trong xe ngựa lại, vén rèm, ngồi chờ.

Trí Nghiên đang ngồi ở bên trong tính toán chi phí tỷ tỷ cho nàng, thấy Ân Tĩnh tiến vào vội vàng bảo Ân Tĩnh buông màn ngay xuống, sau đó há hốc mồm, lại cảm thấy mình không ổn mà khép miệng lại, nhỏ giọng cả kinh nói:

"Ân Tĩnh, kiếp này của chúng ta, kiếp sau, kiếp sau sau nữa cũng có thể không cần phải kiếm tiền . . ."

Ân Tĩnh nhìn Trí Nghiên ôm đống bạc vào lòng như bảo bối, phía dưới còn có ngân phiếu, nén bạc lại còn lấp lóe ánh vàng. Ân Tĩnh mỉm cười, tâm tình chợt tốt hẳn. Chỉ là không phải vì đống vàng bạc này, mà là Trí Nghiên nói muốn cùng nàng qua kiếp này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa. . .

Tâm tình tốt, Ân Tĩnh ôm cả Trí Nghiên, nhàm chán tung hứng nén bạc. Trí Nghiên sợ tới mức tim đập đi theo nhịp tay Ân Tĩnh khi cao khi thấp. Quả thực có chút kích thích .

"Trí Nghiên, nói chuyện..." Ân Tĩnh nghiêng Trí Nghiên, nói, "Không suy nghĩ, phải chịu trừng phạt."

"Cái gì?" Trí Nghiên khó hiểu, tay thì đoạt lại nén bạc bị Ân Tĩnh tung hứng ném đến góc xe ngựa.

Ân Tĩnh nhàn nhạt cười, sau lại nói: "Cô không cần nữa sao?"

Trí Nghiên tiếp tục khó hiểu, quay đầu lại nhìn Ân Tĩnh.

"Cô đã từng nói, đối với nữ nhân mà nói thanh danh là quan trọng nhất, " Ân Tĩnh chỉ vào không gian xe ngựa nho nhỏ này, "cô ngồi cùng ta, bước trên hành trình này có lẽ thanh danh sau này chỉ là mặt chữ, là chuyện quá khứ mà thôi."

Trí Ngiên nhặt bạc trở về, thật cẩn thận chất đống, sau đó đột nhiên ngẩng đầu, có chút chần chờ, lại có chút do dự nói: "Ta nhớ rõ cô đã nói qua. . . cuộc sống còn nhiều điều quan trọng hơn."

Ân Tĩnh vi lăng, không ngờ Trí Nghiên còn nhớ rõ lời của mình đã nói.

Trí Nghiên chỉ vào này đống bạc nói: "Có bạc, cuộc sống có thế nào cũng dễ giải quyết hơn." Dứt lời, nàng cảm thấy mình nói rất có lý, còn nghiêm túc mà gật đầu thêm.

Ân Tĩnh nâng cằm nhìn Trí Nghiên, nhìn thật lâu, sau đó cũng gật đầu.

Lúc này có người gõ xe ngựa thúc giục, Ân Tĩnh cúi đầu khom người đi ra ngoài. Giọng nói sợ hãi của Trí Nghiên ở phía sau truyền đến:

"Ân Tĩnh, nhà cô, không có khó... phải không?"

Nàng mơ hồ có thể đoán nhà Ân Tĩnh không giống nhà bình thường. Nàng hơi sợ những nhà giàu. Điểm ấy, Ân Tĩnh hẳn là biết được.

Ân Tĩnh đứng hình, chậm rãi quay đầu lại, thuận theo nói: "Không cần phải sợ."

Ra khỏi cửa thành, lại gặp Mặc Viễn Lang. Đầu hành lang có một cỗ kiệu. Kiệu phu nhìn thấy các nàng, hắn vội thông báo lại. Trong chốc lát, Tương Kỳ từ bên trong chui ra.

Khi Tương Kỳ đến, không có ôm chiếc tỳ bà, mà là mang theo một lồng chim.

"Đây là phu nhân giao cho hai người." Tương kỳ đưa lồng chim cho Ân Tĩnh, xốc miếng vải che lên.

Ân Tĩnh nhìn con bồ câu màu xám trong lồng, hơi nhíu mi.

Còn Trí Nghiên lại là ngơ ngác nhìn con bồ câu này, thần tình xuống sắc trong nháy mắt.

"Bồ câu được lấy từ Hiếu Mẫn cô nương, có lẽ có chút tác dụng nào đó." Tương kỳ hơi khuynh thân, nhẹ giọng nói. "Mau đi đi, hết buổi sáng hẳn là có thể đến được trấn gần nhất."

Trí Nghiên chậm rãi nhận lồng chim.

Nàng còn nhớ rõ, con bồ câu ngã xuống ở trong viện Khánh gia. Sau đó. . . Đó là một biến cố đáng sợ nhất trong cuộc đời nàng.

Bỗng nhiên nhớ lại, cả người vẫn run rẩy không ngừng. Cái lạnh của buổi sáng giống như được rót thêm một lớp băng, tỏa khói lạnh lẽo ra ngoài. Trí Nghiên run rẩy kéo miếng vải che lồng chim xuống, miễn cưỡng cười với Tương Kỳ, rồi leo lên xe ngựa.

Tương kỳ khẽ thở dài, có chút không đành lòng. Khi đến đón hai người cũng có mang theo bồ câu, nhưng lúc đó không để Trí Nghiên nhìn thấy vì sợ nàng xúc động nhớ đến chuyện thương tâm. Còn hiện tại phải làm bạn cùng đường với con bồ câu này, đây chẳng phải là muốn cho Trí Nghiên không được an bình sao.

Nhưng đây là chuyện phu nhân giao, nàng không thể nói cái gì.

Ân Tĩnh biết ý của Tố Nghiên. Lời Tố Nghiên nói không phải là giả. Chỉ nhìn phản ứng của Trí Nghiên khi thấy con bồ câu là biết chuyện cũ vẫn còn trong lòng nàng. Nỗi đau đó có lẽ đã khắc sâu vào lòng nàng, chỉ là nó chưa được dẫn ra mà thôi.

Con bồ câu chính là một loại nhắc nhở - nhắc nhở Ân Tĩnh chớ quên, vết thương của Trí Nghiên vẫn chưa lành!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro