chương 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc Viễn Lang - ý là chớ đi xa. Nhưng người nên đi vẫn chia xa người đưa tiễn. Dù không có đưa tiễn, Tương Kỳ đứng đó một lúc nhìn xe ngựa chầm chậm rời đi, trong lòng hơi có chút tư vị. Không biết lần gặp hai người họ tiếp theo sẽ là tình cảnh gì, Tương Kỳ nghĩ. Có lẽ do đó là Ân Tĩnh và Trí Nghiên, nàng thật có chút mong đợi nho nhỏ.

Hôm nay mặt trời vẫn chưa mọc, bầu trời lại xám xịt, xem ra là một ngày đầy mây. Và đó cũng là thời tiết tốt để lên đường. Ân Tĩnh vung roi, khiển ngựa bước đi.

Không đến ba canh giờ, đúng như lời Tương Kỳ nói, hai người đã đến trấn lân cận.

Bởi vì trấn này cách Thanh thành không xa cũng không gần, là một nơi dừng chân tốt, cho nên có rất nhiều khách điếm. Đại bộ phận dân cư trong trấn đều coi đây là nghề nghiệp, cho nên hai bên đường trong trấn đều là xe ngựa, phi thường náo nhiệt.

Ân Tĩnh cũng không định vào sâu trong trấn, nhưng chiếc xe này Tố Nghiên chuẩn bị không có lớn, nên dễ dàng chen vào kẽ hở. Xe song mã này do Tố Nghiên tỉ mỉ chọn lựa. Thân xe rất chắc chắn. Đường sá có chật chội cũng sẽ chen vào, đi nhanh được. Hoặc cũng có thể thả chậm mà không tạo cảm giác xóc nảy.

Xe ngựa không có động tĩnh gì, mà người trong xe ngựa cũng không nói tiếng nào cả buổi. Một đường Ân Tĩnh đánh xe thập phần chuyên chú.

Đến trấn, tìm một tiệm ăn gần cổng trấn, dừng xe lại đàng hoàng, Ân Tĩnh mới quay đầu lại xốc mành che lên.

Trí Nghiên gập hai chân, nghiêng người dựa vào tháp ở trong xe, hai mắt nhắm chặt, có vẻ như đang ngủ. Một đầu khác trên tháp là lồng chim của Tương Kỳ mang tới. Mảnh vải che của nó đã bị rớt, bồ câu đang cúi đầu ăn thức ăn, nó thấy có ánh sáng lọt vào, liền ngẩng đầu lên khẽ "thầm thì" vài tiếng.

Trong nháy mắt, Ân Tĩnh cảm thấy con bồ câu này rất giống con bồ câu lúc trước mà nàng nuôi, khá là thông minh.

Hẳn là do tiếng bồ câu làm Trí Nghiên bừng tỉnh. Nàng chậm rãi duỗi thẳng chân, xoa đôi mắt, giọng nói lầu bầu cũng như con bồ câu:

"Sao vậy?"

"Đến trấn rồi, xuống đây nghỉ ngơi một chút." Ân Tĩnh chìa tay ra.

Trí Nghiên lại giống như chưa tỉnh ngủ, ngơ ngác nhìn cánh tay kia trong chốc lát rồi ngủ lại.

Con bồ câu thấy thế phịch phích đôi cánh, lại gọi vài tiếng, Trí Nghiên giật mình, chậm rãi quay đầu nhìn lồng chim.

Ân Tĩnh thu tay về, lẳng lặng nhìn bóng dáng Trí Nghiên cứng ngắc. Đáng tiếc Trí Nghiên đang xoay người sang chỗ khác nên không thấy biểu tình của nàng ra sao. Chỉ là Trí Nghiên đã quay lại, cắn chặt răng hỏi:

"Nhất định phải mang theo nó sao?"

Ân Tĩnh không lên tiếng.

Trí Nghiên phất tay, "Quên đi. Không phải ta không biết ý của tỷ tỷ." Không muốn nhìn thấy bồ câu, Trí Nghiên vén mành xuống xe ngựa.

Thức ăn trong tiểu điếm này cũng không có gì đặc sắc, đa số đều là những món mọi nhà thường dùng. Chỉ là nó khá cay. Không bọn họ bỏ bao nhiêu ớt. Toàn bộ khách nhân trong điếm đều le lưỡi, họ lớn tiếng kêu thêm nước, rồi lại cảm thấy càng cay thêm.

Dĩ nhiên Trí Nghiên sẽ không bất nhã như vậy, mà là lấy tay quạt không ngừng, nước mắt cũng muốn rớt ra.

Còn Ân Tĩnh thì tỉ mỉ trộn thức ăn cay, sau đó cứ từ từ tao nhã mà ăn.

Toàn bộ tiểu điếm chắc cũng chỉ có Ân Tĩnh ăn là tao nhã nhất.

Trí Nghiên nhìn Ân Tĩnh, không khỏi thập phần ưu sầu. Chỉ có ăn một bữa cơm thôi mà hai người đã có khác biệt lớn. Nhà nàng. . . không biết trông như thế nào...

Từ từ Trí Nghiên có chút kinh dị. Bởi vì Ân Tĩnh không có biểu lộ gì nhưng trán đã đầy mồ hôi. Thậm chí còn có thể thấy nó chảy từng giọt ra ngoài.

Trí Nghiên cắn chiếc đũa, một hồi lâu mới nhắc nhở nói: "Có muốn dùng nước hay không?"

"Không cần." Miệng Ân Tĩnh gần như muốn liệt, nhưng nàng lại vẫn lãnh đạm như cũ, "Mau ăn đi, ăn xong chúng ta lại đi một đoạn."

Trí Nghiên lại ăn thêm một chút. Nhưng Ân Tĩnh vẫn còn đổ mồ hôi, ngay cả sắc mặt cũng đã đỏ lên. Và điều này lại làm cho Trí Nghiên không biết làm sao: "Ta no rồi..."

"Uhm." Ân Tĩnh cũng buông đũa, kêu tiểu nhị lại tính tiền. Sau đó hai người ra khỏi tiểu điếm.

"Cô có sao không?" Trí Nghiên lo lắng, trong mắt tất cả đều là Ân Tĩnh cố chấp, không khỏi nén giận nói, "Rõ ràng cay như vậy mà không chịu uống nước, vì sao hả?"

Ân Tĩnh mỉm cười, cũng không nói lời nào, đỡ Trí Nghiên lên xe ngựa.

Quay đầu xe lại, ra khỏi trấn nhỏ, tiếp tục đi về phía trước. Chẳng được bao lâu, Trí Nghiên vén mành hỏi Ân Tĩnh:

"Tỷ tỷ chuẩn bị cho ta một bình dương mai này, cô có muốn ăn không?"

Kết quả là Ân Tĩnh lắc đầu.

Trí Nghiên buông mành, lại lục lọi hành trang, rồi tìm được một bao bánh chưng đường óng ánh, có nhân hạt thông, lại vội hỏi:

"Ân Tĩnh, ở đây có bánh chưng đường này, ăn không?"

Bên ngoài lại không đáp lời.

Cái này làm Trí Nghiên ngồi không yên, bỏ hết đồ xuống vén rèm đi ra ngoài, lại vừa lúc đụng Ân Tĩnh đang khiển xe né cái hố to. Vì thế Trí Nghiên nhào ngay vào lưng Ân Tĩnh.

"Á!" Trí Nghiên ôm cổ Ân Tĩnh, suýt chút nữa cây trâm của nàng cũng rơi xuống, Trí Nghiên nhỏ giọng hét lên.

Ân Tĩnh dừng ngay xe ở bên đường, quay đầu lại nhìn Trí Nghiên.

Trí Nghiên mới vừa thở phì phò ngồi ở sau lưng Ân Tĩnh, thấy nàng quay đầu lại, không khỏi ngẩn ngơ.

Môi Ân Tĩnh rất đỏ, và nàng chưa bao giờ thấy môi Ân Tĩnh đỏ như vậy. Giống như bôi son vậy, mà còn là cái màu của cây son trước đây nàng đưa một nửa. Nhưng Ân Tĩnh cũng chả thèm nhìn chứ đừng nói là sử dụng. Cho nên hiện tại Ân Tĩnh không phải ở phẫn mỹ, mà là. . . Trí Nghiên chép miệng hỏi: "Có phải cô nói không được phải không?"

Ân Tĩnh hơi mở miệng. Miệng nàng giống như muốn phun ra lửa. Ân Tĩnh đẩy Trí Nghiên vào trong xe ngựa, chính mình cũng xoay người đi vào.

"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!" Trí Nghiên gấp đến độ xoay vòng vòng. Vừa rồi sờ lưng Ân Tĩnh tựa hồ thấy cũng toát mồ hôi.

Khi Ân Tĩnh tiến vào, Trí Nghiên vội quỳ gối trước người Ân Tĩnh cầm mặt của nàng nhìn kỹ, không khỏi đau lòng. Môi Ân Tĩnh là môi mỏng, khi cười chỉ mím lại, có chút không có ý tốt. Ân Tĩnh luôn lãnh đạm với người ngoài, nhưng khi hôn nàng, đôi môi mỏng này có khí lực rất lớn. Lúc nào cũng hàm chứa nàng, thường xuyên khiến nàng không thể hô hấp.

Trí Nghiên mặt mỏng, sao lại nhớ đến việc này, nàng nghĩ. Trí Nghiên vội sửa thái độ đoan chính lại, dùng ngón cái tinh tế xoa môi Ân Tĩnh. Đột nhiên nhớ tới đôi môi này từng khi dễ mình ra sao, Trí Nghiên vô tình dùng thêm sức.

Ân Tĩnh hơi nhăn mi. Lưỡi vẫn còn cay, miệng cũng chưa được tốt, đôi môi lại bị Trí Nghiên xoa bóp đến đau. Ân Tĩnh bắt lấy tay Trí Nghiên, sau đó hai mắt nhấp nháy nhìn nàng chằm chằm.

Ánh mắt kiểu này Trí Nghiên đã rất quen thuộc, nàng vội nói: "Không được, đây là đang trên đường. . ."

Quả nhiên nàng hiểu rất rõ Ân Tĩnh. Hiện tại chỉ cần một ánh mắt của đối phương là có thể đoán được tám phần đối phương có ý gì. Nhưng, hiểu thì hiểu, cái tay đang xoa môi Ân Tĩnh vẫn còn dùng thêm lực.

"Ưm. . ." Trí Nghiên ngửa ra sau, cong lưng hoàn toàn. Nàng chỉ phải bắt lấy cánh tay Ân Tĩnh, cố gắng bám vào.

Nụ hôn này không giống như mọi lần, nó không có tính công kích mà chỉ là chậm rãi vuốt ve làn môi, giống như muốn đem lửa nhiệt này lây truyền sang bên kia.

Từ từ, Trí Nghiên ngốc mấy cũng đã nhận ra điều gì đó. Ân Tĩnh đã mở miệng, nhưng chỉ lại vô lực ngậm môi của nàng, chiếc lưỡi ngày xưa vẫn chưa nhô ra, thật khiến nàng cảm thấy thiếu thứ gì đó.

Chẳng lẽ Ân Tĩnh muốn nói cho nàng, lưỡi. . . bị cay đến mất đi tri giác? Trí Nghiên trừng mắt nhìn, quyết định thử một chút. Nàng không dám nhìn Ân Tĩnh, vì ánh mắt đó giống như muốn nuốt trọn nàng vậy. Nên nàng chỉ phải nhìn trần xe. Trần xe có vẽ bích họa, cũng không biết là vẽ cái gì, Trí Nghiên cũng không có tâm tư đi quan sát.

Sợ hãi hé miệng, đưa lưỡi mình vào khoang miệng như lửa của đối phương. Hình như Ân Tĩnh có chấn động, môi đang đóng liền mở ra. Trí Nghiên kinh hãi, khẽ ưm vài tiếng. Mà chỉ đổi được Ân Tĩnh ôm hông mình chặt hơn.

Trí Nghiên bị lỗ nặng. Cùng là nữ nhân như nhau mà tại sao nàng luôn ở phía dướ?! Nàng khẽ đấm Ân Tĩnh vài phát, còn kém tặng cho mấy đá nữa.

Nhưng Ân Tĩnh lại giống như đang nhấm nháp mỹ thực, từng chút từng chút hút cái lưỡi tự động đưa lên cửa kia vào miệng.

Sau đó, Trí Nghiên cũng chứng thực được suy đoán của mình. Ân Tĩnh đúng là bị cay làm hỏng.

Làm sao có kiểu người như vậy ở trên đời, bị cay kinh khủng mà sắc mặt vẫn không thay đổi? Trí Nghiên nghĩ thầm. Nàng nhẹ nhàng liếm đối phương, á... vẫn còn cay!

Ân Tĩnh chậm rãi ngồi thẳng dậy, ôm luôn Trí Nghiên đến, trong mắt nàng mỉm cười, nhìn Trí Nghiên nhắm mắt chuyên tâm giúp nàng trị liệu cái lưỡi mất cảm giác. Một hồi lau lau, một hồi trêu chọc, sau đó không cam lòng vòng vòng xung quanh.

Trong cái lồng chim nhỏ có một con bồ câu, nó đã được cho ăn no, đang oai đầu nhìn hai người đang ôm nhau. Bởi vì không rõ chuyện miệng ngậm miệng, nó chỉ cảm thấy nhìn xem quái dị nên phát ra tiếng kêu "thầm thì" từ nội tâm, như khiến cho bọn họ chú ý. Nhưng lần này quả thực không ai thèm nhìn nó. . .

Cũng không biết trải qua bao lâu, Trí Nghiên mở mắt ra, tiện đà chậm rãi trừng lớn.

Trí Nghiên hối hận. Mặc kệ nàng cắn, hay bất kể nàng làm gì cũng đều làm cái lưỡi kia quấn quít lấy mình không tha. Có lẽ hôn với hủ ớt còn lợi hại hơn. Cuối cùng, Trí Nghiên vuốt môi đã gần như chết lặng của mình, nổi giận không thôi.

Lúc này, môi của cả hai người đều diễm lệ như nhau, tựa như cây son kia đã vẽ loạn lên môi hai người.

Cuối cùng Ân Tĩnh cũng có thể mở miệng nói chuyện : "Ta còn muốn ăn. . ."

Trí Nghiên lập tức ngửa người ra sau, sự đột ngột làm con bồ câu trong lồng bị hoảng sợ, cũng vội đập cánh vài cái.

"Ý ta là bánh chưng đường. . ." Ân Tĩnh bắt lấy Trí Nghiên, mỉm cười.

"Ân Tĩnh. . . Cô! !" Trí Nghiên tức đến nện một đấm trên xe, mặt nóng lợi hại. Mà nàng vẫn xoay người đi lấy bánh đường, mỗi người một viên, sau đó song song ngồi đối diện mà ăn.

Ân Tĩnh ngậm bánh đường một hồi, hơi nhíu mi.

"Làm sao vậy?" Trí Nghiên kinh ngạc hỏi.

"Không ngọt như cô." Ân Tĩnh nghiêm trang nói.

Trí Nghiên sửng sốt, nhất thời chỉ cảm thấy trong xe quá nóng, đến cả người cũng muốn bỏng.

Cuối cùng, nàng chỉ có thể vô lực đẩy Ân Tĩnh ra ngoài, sau đó ôm chặt mặt mình, quả thực xấu hổ đến không thể gặp người.

Con bồ câu ở phía sau Trí Nghiên bị hoảng hồn thỉnh thoảng phát ra một vài tiếng động nhỏ, trong đó có tiếng "Thầm thì" hỗn loạn. Còn Ân Tĩnh tiếp tục ăn bánh đường, nàng khẽ quát một tiếng, quay đầu ngựa đuổi xe đi.

Do cách Thanh thành không xa mà những ngày đầu sau khi xuất phát, dọc đường đều có không ít thôn trấn. Hơn nữa Tố Nghiên cũng đã chuẩn bị bản đồ cho hai người, nên ban đêm đều có thể tìm được chỗ đặt chân nghỉ ngơi.

Dần dần, Trí Nghiên cũng hiểu ra.

Phàm là nàng ở trong xe ngựa không gây ra tiếng động gì thì Ân Tĩnh luôn kiếm chuyện đùa nàng. Cứ vài ngày như vậy; xấu hổ cũng tốt, buồn bực cũng thế, hết thảy đều biến thành dòng nước ấm dần dần tràn vào sâu tâm hồn Trí Nghiên.

Hiện giờ khi nàng nhìn con bồ câu đó đều có thể bình tĩnh.

Thế gian này, ta sẽ không cần ai khác nữa, bởi chỉ có một Ân Tĩnh là đã đủ.

Trí Nghiên gối tay, yên lặng nhìn con bồ câu. Thật lâu sau đó, nàng chậm rãi vươn tay mở lồng chim, lấy con bồ câu ôm trong tay.

Đột nhiên nhớ lại, lúc trước nàng cũng rất thích con bồ câu của Ân Tĩnh. Mà con trước mắt này có chút giống. . .

Lúc này hai người đang ở nhà của một hộ nông dân. Loại sự tình này cũng đã từng có, Trí Nghiên cũng không có gì không thích ứng.

Khi Ân Tĩnh bưng thức ăn vào thì đã thấy Trí Nghiên ôm bồ câu, đang vuốt ve lưng của nó.

Cửa sổ ở nông gia này rất đơn giản, Trí Nghiên tựa ở đó nhìn vầng trăng lưỡi liềm, trên mặt có vẻ bình tĩnh.

"Ăn cơm này." Ân Tĩnh mở miệng nói. Nàng đặt thức ăn ở trên bàn, sau đó huýt sáo, con bồ câu liền bay khỏi Trí Nghiên ôm ấp, đậu trên vai nàng.

Trí Nghiên sững sờ mà nhìn, sau đó đi tới: "Rốt cục là ai dạy nó, sao đều nghe lời cô hết vậy?"

Ân Tĩnh thong thả suy nghĩ một lát, mới chậm rãi nói: "Nàng gọi là Túc Mệnh, có cơ hội có lẽ sẽ gặp được."

"Túc Mệnh?" Trí Nghiên đọc cái tên vừa biết này, lại thấy Ân Tĩnh dường như có chút hoài niệm mà không khỏi cảm thấy hơi chua xót. Cho dù là lúc Ân Tĩnh đề cập đến tòa thành – nơi gia hương của nàng, tựa hồ cũng không có biểu lộ ánh mắt này. Túc Mệnh, không biết là người nào.

"Bồ câu, cô có, Hiếu Mẫn có, tỷ của ta cũng có, xem ra các người đều biết lẫn nhau." Trí Nghiên không chút để ý nói xong, chuẩn bị gắp đĩa rau. Đồ ăn đưa tới miệng rồi, lại không có nghe Ân Tĩnh nói chuyện, nàng ngẩng đầu, chỉ thấy Ân Tĩnh đang yên lặng nhìn mình. Nàng ngẩn ra, hỏi:

"Sao vậy?"

"Túc Mệnh không phải người thường, chúng ta đều có bồ câu của nàng, lại cũng không phải đều có quan hệ." Ân Tĩnh dừng một lát, "Thật ra là bởi vì cô cho nên mới đều nhận được."

Trí Nghiên cười khổ: "Vậy mà cũng có quan hệ với bồ câu, nếu không. . ." Nàng nghẹn ngào một chút, thay đổi khẩu khí mới lên tiếng, "Đến nay ta cũng chẳng hiểu tại sao con bồ câu đó chết trong viện của ta. Bây giờ nghĩ lại, rất kỳ quái."

Ân Tĩnh khẽ cau mày, chậm rãi đặt đũa xuống. Trí Nghiên cũng đã bưng cơm lên ăn. Hẳn là do đói bụng cho nên ăn rất ngon, còn không quên gắp rau cho Ân Tĩnh.

Trong khoảng thời gian ngắn đó; nhà của nông dân, cửa sổ đơn giản; hương thơm của thức ăn; quan trọng nhất là nữ nhân ngồi đối diện, Ân Tĩnh nghĩ, nếu vẫn được như vậy đến cuối đời, coi như cũng không uổng nhân sinh này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro