chương 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ân Tĩnh cô biết bay sao.?

Khi Trí Nghiên hỏi những lời này là lúc bọn họ mới vừa vào một khách điếm trong một tòa thành.

Trước đó đã có rất nhiều ngày hai người không được nghỉ ngơi tốt, cho nên khi vào thành, Ân Tĩnh quyết định đến khách điếm tốt nhất là nơi đây nghỉ ngơi.

Thuê một gian phòng tốt nhất, hai người tắm rửa thay xiêm y. Cơm nước xong xuôi cũng đã đến tối, lại yên tĩnh nghỉ ngơi.

Khi Trí Nghiên hỏi là lúc nàng đang tựa bên cửa sổ. Nơi này là lầu bốn của khách điếm, đẩy cửa sổ ra có thể thấy toàn cảnh của thành này. Chỉ là hiện tại sắc trời đã tối, không có sao. Duy chỉ có ánh đèn của nhà dân chúng hơi giống những ngôi sao trên trời rơi xuống. Mặc dù không thấy rõ nhưng Trí Nghiên vẫn biết không xa có một tháp chuông đang ẩn trong bóng đêm. Lúc vào thành, Trí Nghiên nghe Ân Tĩnh nói, tháp chuông này chính là biểu tượng của thành. Trên đỉnh có một chiếc chuông đồng lớn, đã có hơn một ngàn năm lịch sử.

Nó cao sáu tầng lầu, nhưng trông cũng chỉ cao cỡ tường thành. Lại nghe nói rằng "Chuông ở lầu sáu, như được mây ôm ấp", làm khi đi trên đường Trí Nghiên cứ luôn ngửa đầu nhìn.

Trí Nghiên vừa hỏi xong thì đã truyền đến tiếng chuông rất dài. Đúng rồi, hôm nay là lần đầu.

Ân Tĩnh nghe tiếng chuông, tựa vào người Trí Nghiên. Trí Nghiên tạm thời bị kia tiếng chuông hấp dẫn đi rồi, vẻ mặt ngạc nhiên.

"Sao, muốn đến xem?" Ân Tĩnh hỏi.

Trí Nghiên nghiêng đầu, sau đó nở nụ cười: "Không phải người gác chuông nói không phải ai cũng được lên đó sao?"

Ân Tĩnh suy nghĩ. Trước kia không động võ trước mặt Trí Nghiên là bởi vì không cần thiết; bởi vì nàng không nghĩ Trí Nghiên sẽ có ảnh hưởng đến nàng. Hiện tại đã khác, dĩ nhiên sẽ phá lệ. Hơn nữa cũng sắp đến nhà, quả thật hẳn phải để nàng hiểu một chút về Hàm gia.

"Nếu muốn thì ta mang cô đi." Ân Tĩnh chỉ tay ra ngoài.

"Hả?" Mặt Trí Nghiên sáng ngời, "Sao mà đi được?"

Ân Tĩnh mỉm cười: "Bay đi thôi."

Trí Nghiên hít khí lạnh, tim đập cực nhanh, nàng lắp bắp hỏi: "Thật, thật sẽ bay đi? Nhưng, ta, ta không biết nha!"

"Ta nói có thể là có thể." Ân Tĩnh dứt lời, vuốt tóc sang một bên, nhìn Trí Nghiên bĩu môi, chỉ vào lưng nói, "Leo lên."

Trí Nghiên ngây ngốc. Trí Nghiên hỏi chỉ thuần túy là tò mò, chứ không phải muốn thử nghiệm. Lại bởi vì là lầu bốn, luôn luôn có gió nên tiện miệng hỏi luôn. Nhưng Ân Tĩnh lại tưởng thật, còn muốn cõng nàng đi.

Khinh công gì đó Trí Nghiên đã nghe nói ở trong sách, nàng luôn cảm thấy nó giống như thần tiên. Nhưng nếu thật sự bay cùng nhau, dù trình độ Ân Tĩnh thế nào nhưng mấy chục cân ở đây thì cũng là áp đảo người ta.

Mà Ân Tĩnh chỉ tay ra ngoài cửa: "Chúng ta đi lối này, chỉ qua mấy tòa nhà là tới tháp chuông rồi.."

Trí Nghiên khẽ "A" một tiếng, lúc này cũng không có do dự nữa ghé vào lưng Ân Tĩnh. Nếu Ân Tĩnh nói vậy, đành phải theo nàng thôi. Nếu cả hai lăn từ trên nóc nhà lăn xuống thì cũng là hai người cùng một chỗ! Tuy Trí Nghiên dũng cảm suy nghĩ như vậy, nhưng nàng vẫn nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói bên tai Ân Tĩnh: "Chầm chậm thôi."

Nghe giọng Trí Nghiên ra vẻ trấn định, Ân Tĩnh mỉm cười, một tay đỡ Trí Nghiên, một tay nâng cửa sổ, chân đề khí, như con mèo vút ra cửa sổ.

Khách điếm này có mấy tầng lầu, đứng giữa những căn nhà thấp hơn như gây chú ý, trông có vẻ xa hoa hơn. Nên xem như là hạc trong bầy gà. Đương nhiên, so với tháp chuông còn kém.

Ra ngoài cửa sổ, thân hình Ân Tĩnh phập phồng trên nóc nhà hòa lẫn vào màn đêm. Nhưng chỉ một lát đã tới bên cạnh tháp chuông. Đối với nàng mà nói đây chỉ là chuyện bình thường, ẩn mình trong đêm là chuyện nhỏ. Tay áo nàng bay theo gió, nàng tùy ý nhảy đạp nóc nhà này nhảy qua nóc nhà kia. Mà tiếng gió ở bên tai Trí Nghiên thì lại khác.

Trí Nghiên không dám mở mắt, chỉ cảm thấy trong không trung luôn có gì đó xoẹt qua hai má. Bởi vì không dám cho Ân Tĩnh gánh nặng và áp lực, nên nàng cũng không dám ôm chặt Ân Tĩnh quá; lại càng không dám thét lên. Tuy rằng nàng rất muốn.

Thân mình cũng phập phồng theo Ân Tĩnh, khi thì thấp, khi thì cao cao lạnh lẽo. Con tim cũng theo nhịp lên lên xuống xuống.

Trí Nghiên cắn chặt răng, cảm thấy nếu mãi như thế này chỉ sợ nôn ra mất.

Cũng may, rất nhanh Ân Tĩnh đã dừng lại. Nàng thả Trí Nghiên xuống, sau đó kéo tay Trí Nghiên, mở miệng nói: "Có thể mở mắt ra rồi."

Trí Nghiên run rẩy mở mắt, như bị gió phất vào vậy. Nàng cẩn thận mở mắt ra, sau đó đã bị Ân Tĩnh vuốt môi, còn nhẹ giọng cười trêu nói: "Cắn muốn xuất huyết rồi này."

Đâu chỉ cắn muốn xuất huyết, sắc mặt cũng đã tái nhợt lắm rồi. Trí Nghiên thở phào một hơi, lúc này mới nhìn kỹ lại vị trí. Làm quen với bóng tối xong, nàng không khỏi mở to hai mắt nhìn.

Ân Tĩnh thật sự mang nàng bay đến tháp chuông!

Hiện tại hai người đang đứng ở bệ tháp chuông, ở đây có không ít đèn lồng, bọn họ ẩn trong một góc khuất không ai phát hiện. Tuy không ai phát hiện, nhưng Trí Nghiên mơ hồ nghe bên trong truyền ra tiếng nói chuyện, còn có vẻ buồn rầu. Mặc dù là đến được, nhưng làm sao vào trong được?

Ân Tĩnh hiểu ý Trí Nghiên, mỉm cười, ôm eo Trí Nghiên, thấp giọng ở bên tai nàng nói:

"Ôm chặt ta."

Trí Nghiên ôm lấy Ân Tĩnh ngay lập tức, sau đó mới hậu tri hậu giác khẩn trương nhẹ giọng hỏi: "Còn... bay nữa hả?" Có người ở bên trong thảo luận, còn nàng và Ân Tĩnh lại trốn ở bên ngoài. Tuy rằng không phải là hành vi quang minh nhưng đáy lòng lại âm thầm có kích thích và hưng phấn. Thế cho nên thanh âm Trí Nghiên cũng run rẩy.

Vẻ mặt Ân Tĩnh đương nhiên chỉ phía trên: "Chúng ta đi hóng gió."

Nói đến hóng gió, Trí Nghiên mới giật mình phát giác mình hơi lạnh. Cũng không đợi nàng nói gì, Ân Tĩnh đã đề khí bắt được đấu củng, sau đó tựa như chiếc lá bị gió cuốn lên mái hiên. Góc mái hiên như có lực hỗ trợ, Ân Tĩnh chỉ dẫm một bước mà đã nhẹ nhàng bắn lên lầu trên.

Cứ như vậy liên tiếp sáu lần, Ân Tĩnh mới mang được Trí Nghiên lên lầu cao nhất.

Nếu như nói từ khách điếm đến tháp chuông chính là thể nghiệm như con thuyền tròng trành trên biển, thì không thể nghi ngờ điều này khiến Trí Nghiên hoàn toàn choáng váng. Thế cho nên nàng lại nhắm chặt hai mắt, chỉ có thể ôm chặt Ân Tĩnh mới có thể thấy an toàn.

Chờ Ân Tĩnh dừng lại, trong bụng Trí Nghiên như sông cuộn biển gầm, vừa mở mắt ra thì là thiên toàn địa chuyển.

"Á!" Trí Nghiên nhỏ giọng thét, vừa mới thả lỏng lại ôm sát Ân Tĩnh.

Xung quanh hai người là khoảng không trống rỗng, không có vật gì có thể dựa vào. Mà đứng đây mới biết không phải không có sao, nhưng chúng rất ảm đạm, chỉ chợt lóe ra mà thôi. Xem ra ngày mai có lẽ sẽ mưa.Trí Nghiên lung tung suy nghĩ, lại cảm giác Ân Tĩnh kéo nàng.

Trí Nghiên cúi đầu, suýt hồn phi phách tán. Đây không phải là đứng trên sân thượng, mà là trên nóc ngói lưu ly. Trí Nghiên chỉ vừa động chân, mái ngói phát ra tiếng vang rất nhỏ, hại nàng không dám lộn xộn.

"Ân Tĩnh. . ." Trí Nghiên dùng giọng mũi nhỏ giọng kêu, hai chân cũng dần mềm đi.

"Không có việc gì, đi theo ta." Ân Tĩnh khom lưng, chậm rãi bước đi trên nóc. Trí Nghiên còn lại là cao thấp không được, đành phải mặc cho đang chóng mặt mà thật cẩn thận rảo bước đi theo Ân Tĩnh. Cũng may Ân Tĩnh vẫn nhanh túm tay nàng, nghe nàng không ổn định Ân Tĩnh sẽ quay lại đỡ. Bất quá đi vài bước, Trí Nghiên giống như say - lắc lắc lắc lắc, Ân Tĩnh dứt khoát xoay người cầm hai tay nàng, sau đó chậm rãi đi tiếp.

Trí Nghiên ngơ ngác nhìn Ân Tĩnh tự tại như đi trên đất bình thường, lại bình tĩnh ổn định dẫn nàng đi mà ngay cả mắt cũng dừng ở trên chân nàng, sợ nàng bị hụt chân. Con tim Trí Nghiên chợt nhảy loạn. Ngay cả mặt cũng đỏ lên.

Có lẽ, mối tình đầu của nữ nhân đều là những lúc có những ảo tưởng không thực tế. Trong ảo tưởng đó là tình yêu mờ ảo, lấy tấm lòng mềm yếu cho một tình nhân cường đại hoàn mỹ. Đáng tiếc, dù là trong mộng triền miên, hay khát vọng đều sẽ bị đủ loại sự thật bóp chết. Sau đó còn cách xa vạn dặm so với mong ước.

Trí Nghiên lại một lần nữa cảm thấy mình chính là như vậy. Không biết muốn loại tình nhân gì; cũng không thể tìm được mảy may cảm giác trên người Khánh Đăng Khoa.

Mà hiện giờ. . .

Nàng đột nhiên nhớ lại mình cũng từng có ảo tưởng như thế này: Ước chừng khoảng 13 – 14 tuổi. Khi đó sẽ là một khung cảnh ngọt ngào và tuyệt vời, sau đó sẽ có người âm thầm ngượng ngùng cầm hai má... Mà hiện giờ tiếng tim đập trong lồng ngực nàng tựa như than vãn cùng với nhịp tim đập khi ảo tưởng viễn cảnh đó đột nhiên chúng dồn dập lên nhau.

Mà người làm cho nàng nhớ lại tư vị này đó là người đứng trên nóc nhà trước mắt - tóc dài bay lên, mỹ như thiên tiên hạ phạm – Ân Tĩnh. Đúng vậy, giờ khắc này nhìn Ân Tĩnh cho dù chỉ là một bức họa thì nàng cũng sẽ cảm thấy nó cực kỳ đẹp. Điều này làm tay Trí Nghiên đổ mồ hôi, cả người sợ run không thôi. Sợ run này không phải sợ vì đứng trên nóc nhà, mà là cảm giác hạnh phúc vui sướng từ trong nội tâm bừng lên. Trí Nghiên không thể áp chế, và cũng không muốn áp chế.

Có lẽ  Ân Tĩnh cũng đã lâu không có đứng cao như thế này. Nàng nhìn xuống, kéo Trí Nghiên chậm rãi ngồi xuống. Nàng cũng không chú ý tới tâm tình xúc động của Trí Nghiên, đem tay Trí Nghiên đặt lên mái vòm hình bầu:

"Cầm lấy nó, sẽ không ngã xuống."

Trí Nghiên nắm chặt cái đó, thấy nó lạnh, nàng buông ra, sau đó đi bắt cái tay mới vừa thu hồi.

"Sao vậy?" Ân Tĩnh nhướng mày. Tay Trí Nghiên đã lạnh, Ân Tĩnh nghĩ là Trí Nghiên vẫn còn sợ. Tiếp tục làm cho Trí Nghiên đụng vào thứ gì đó để giảm bớt khiếp ý. Nhưng mà nàng không buông tay Trí Nghiên ra nữa, mà là để sát vào nàng cẩn thận nhìn,

"Còn không thoải mái sao?" Ân Tĩnh hỏi.

Trí Nghiên lắc đầu, nhìn khuôn mặt lẫn vào màn đêm mà nhìn không rõ lắm này, nàng nhích người lại. Vì thế hai người gần nhau hơn. Gần tới mức hơi thở tương giao. Ân Tĩnh thương xót, nghĩ Trí Nghiên vẫn chưa thấy ổn, cho nên nàng hôn Trí Nghiên. Môi Trí Nghiên vốn cũng lạnh, rồi lại nóng dần.

Gió cũng lạnh, đương nhiên. Ban đầu cũng có tiếng gió vi vút, mà bây giờ cũng chậm rãi thổi như nó cũng không rõ ngọc song nhân này vì sao chạy đến nơi nguy hiểm đây để thân mật. Nhưng không khí xung quanh thật sự là quá ngọt mật, cho nên nó cũng chỉ có thể ôn nhu vây quanh hai người.

Không biết bao lâu, hai người mới tách ra. Hơi thở Ân Tĩnh cũng bất định, bởi vì Trí Nghiên quá mềm mại. Vô luận chà đạp môi của nàng như thế nào, nàng đều uyển chuyển đón chào, như là, hoàn hoàn toàn toàn mở rộng nội tâm của mình ra, mặc mình muốn làm gì thì làm.

Ở phương diện này, ngoại trừ lần trước dụ Trí Nghiên say ra, rồi sau đó dùng ớt cay dời đi chú ý của nàng thì nàng mới như vậy... Nói tóm lại, Trí Nghiên vẫn còn là một người thẹn thùng. Tuy hai người đều cùng ở một phòng suốt một đường, đồng miên cộng chẩm, nhưng không hề có nhiều lúc vành tai và tóc mai chạm vào nhau lắm. Ân Tĩnh là một người rất có kiên nhẫn, nàng có thể chậm rãi chờ đợi, hoa phải là hoa đón xuân tự phóng, nếu mà cứ luôn đi ngắt hoa thì thực dễ dàng làm hoa suy tàn.

Ân Tĩnh mơ hồ đoán được sao Trí Nghiên đột nhiên thông suốt. Có lẽ là có quan hệ với "mang nàng bay" này đi. Đây gọi là khinh công. Có khi dùng để truy tung tích, có khi dùng để chạy trối chết, chứ Ân Tĩnh cũng chưa bao giờ nghĩ có thể dùng nó để bắt tâm tù binh. Nên đáy lòng nàng có tiếc nuối nho nhỏ. Nếu Trí Nghiên biết có những chuyện giang hồ vậy, chắc sẽ bắt nàng lướt trên nước bay lên núi quá.

Ân Tĩnh nhẹ nhàng xoa nắn vành tai Trí Nghiên, nàng cảm thấy ngồi ở đây – cách cả trăm thước - trên nóc tháp chuông thì tâm tình cũng thoải mái như tầm nhìn, không chỗ nào chướng ngại, đúng là tuyệt vời chưa bao giờ có.

Trí Nghiên mềm mại nằm trên vai Ân Tĩnh, miệng lưỡi dư vị thượng tồn, bên tai lại ngứa, khiến trong lòng nàng như bông. Yên lặng, hết sức yên lặng. Hết thảy tiếng động như đã cách ly hai người, như chỉ còn duy nhất hai người trên thế gian.

Cũng ngay khoảnh khắc này, Trí Nghiên đã quên mọi cảm giác không khoẻ do khinh công mang lại, mà còn cảm thấy mấy chuyện này về sau có cơ hội phải thường xuyên làm mới tốt. Nghĩ nghĩ, Trí Nghiên tự cười mình. Nàng híp mắt, mặc cho gió lạnh thổi phồng tay áo, miệng nhịn không được khẽ gọi tên người bên cạnh:

"Ân Tĩnh!"

"Hửm?" Ân Tĩnh nhẹ giọng đáp lời, dưới tay hơi dùng sức.

Trí Nghiên nhíu mày, sau lại cong mày: "Hàm Ân Tĩnh!"

Khóe mắt Ân Tĩnh vừa nhìn, tay từ bên tai Trí Nghiên nâng cằm nàng lên, sau đó hơi mãnh liệt vân vê nó, tại đôi môi bướng bỉnh ấn tiếp một nụ hôn.

Trí Nghiên khẽ ưm năn nỉ Ân Tĩnh tha nàng, sau đó lại ghé vào gối Ân Tĩnh, hai mắt tỏa sáng nói: "Vì sao cô bị gọi tên này? Còn nữa, trong nhà cô có những ai?" Nàng vểnh đôi môi hơi bị ướt, bất mãn, "Cũng sắp đến nhà cô rồi, ta lại cái gì cũng không biết. Đến lúc đó nhất định ta sẽ khẩn trương đến chết mất."

Ân Tĩnh nắm cả hông Trí Nghiên, phòng ngừa nàng lăn xuống. Ân Tĩnh híp mắt. Đích xác Ly Thương đã không xa. Như có thể ngửi được mùi hải triều.

"Nhà ta có năm người." Ân Tĩnh chậm rãi nói. Quả thật trước khi vào thành đã muốn nói cho Trí Nghiên rồi, "Ngoại trừ phụ mẫu ra, ta còn có hai tỷ tỷ một đệ đệ."

Trí Nghiên nghe mà nở nụ cười: "Cũng giống nhà ta, nhưng nhiều tỷ tỷ hơn ta thôi."

Ân Tĩnh nhíu mày: "Những người khác thì bình thường, mà hai tỷ tỷ ta là song sinh."

"Song sinh?" Trí Nghiên kinh ngạc, "Trông giống nhau lắm sao?"

"Ừ, " Ân Tĩnh nghiêng đầu, "có chút giống." Ân Tĩnh thấy Trí Nghiên thần tình hồ nghi, giải thích, "Bộ dáng thì giống, nhưng tính tình thì không."

"Thật thú vị." Trí Nghiên cười, nhìn mặt Ân Tĩnh vậy mà tưởng tượng không ra tỷ tỷ của Ân Tĩnh sẽ trông ra sao. Trí Nghiên lại tò mò truy vấn, "Cô gọi là Hàm Ân Tĩnh, vậy hai người họ gọi là gì?"

Dĩ nhiên Ân Tĩnh sẽ không buông tha cho cơ hội, cho nên trước đòi mấy cái hôn, sau đó mới nhu huyệt Thái Dương. Ân Tĩnh thật sự không muốn nói, bởi vì Trí Nghiên về đó sẽ biết ngay. Nhưng để Trí Nghiên đến lúc đó cười đến khống chế không được, chi bằng trước tiên nói trước còn hơn.

"Hai tỷ tỷ sớm chiều ở chung, cho nên một người là Hàm Triều Triều, một người là Hàm Tịch Tịch."

Trí Nghiên đọc theo, gật đầu nói: "Dễ nghe."

Khóe miệng Ân Tĩnh co giật: "Khi mẫu thân mang thai ta thì tưởng rằng là nam nhi, phụ thân ta không biết nghĩ sao lại sớm gọi tên ta là Hàm Anh Hùng. Nào biết rằng lại là nữ nhi, cho nên chỉ tùy tiện giữ lại một chữ trước. Mẫu thân đại khái thấy không ổn, hẳn là sợ ta trưởng thành biết lý do mà oán hận phụ thân, cho nên đã thay đổi thành 'Hàm Ân Tĩnh' hiện tại."

Trí Nghiên cũng không ngờ đặt mỗi cái tên thôi cũng có thể phiền phức như vậy, không khỏi nghi vấn:

"Vậy đệ đệ?"

Ân Tĩnh chọn mi: "Cô đoán đi?"

"Không phải gọi Hàm Anh Hùng chứ?" Trí Nghiên che miệng cười nói. Thấy Ân Tĩnh lắc đầu, lộ ra nhiều thần sắc cổ quái hơn, không khỏi thất thanh kêu lên, "Đừng nói là Hàm Hùng Hùng nha?!!"

Ân Tĩnh thở dài: "Khi cô về đó sẽ biết, nó hơi lộn xộn." Là một sát thủ, tâm tính khó tránh khỏi âm u, dễ dàng tẩu hỏa nhập ma. Nhưng người Hàm gia sẽ không. Nàng cố ý muốn bỏ nhà đi, đương nhiên họ sẽ không cho đi, bởi vì sợ rằng mặc dù nàng là sát thủ nhưng lại ra đời chưa sâu, đó là lo lắng mà thôi. May mà được Túc Mệnh khuyên, họ mới nguyện ý để mình đi. Nói đến ngọn nguồn, cũng do Hàm gia là gia tộc phi thường bao che khuyết điểm. Nghĩ đến đây, Ân Tĩnh cũng hiểu quả thật cần phải trở về.

Mà lúc này Trí Nghiên nghe mà choáng váng. Hiện tại xem ra, có phụ mẫu đặt tên loạn xạ vậy cũng khó trách Ân Tĩnh trưng bộ mặt đó ra khi có người gọi tên nàng.

"Đệ đệ của ta, từ nhỏ cũng biết tên này nghe buồn cười. Nó đứng thứ tư trong nhà, người hầu đều gọi nó là Tứ thiếu gia. Dần dần nó cũng tự xưng là Hàm Tứ." Ân Tĩnh nhắc nhở nói, "Cho nên khi cô gặp nó thì cứ gọi vậy là được."

Nói đến đây, thật ra thì Ân Tĩnh cũng không nói nhiều về nhà mình cho lắm, nhưng Trí Nghiên vẫn nhịn không được mà mong mỏi. Hàm gia ở Ly Thương, quan hệ huyết thống với Ân Tĩnh, đến tột cùng là hạng người gì đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro