chương 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm sau, Hàm trang bày yến hội tẩy trần cho Ân Tĩnh.

Yến hội có sáu bàn, ngoại trừ bàn chủ được bình phong che đi có vẻ hơi có im lặng ra, năm bàn còn lại đều thập phần náo nhiệt. Hàm gia có không ít chi. Ngoại trừ những tiểu bối đều ở lại đây đi theo tộc trưởng Hàm gia – cũng là trang chủ Hàm trang Hàm Thiên Hòa tập võ ra, thì những người lớn đều phân tán ở khắp nơi. Đa số là ngầm xử lý công việc sát thủ của Hàm gia. Cho nên nam bàn đó đều là tiểu hài tử. Hơn nữa còn có một số người hầu cũng được thượng tọa nên rất náo nhiệt

Bên đây, sau bình phong, một bàn mười một người. Trước kia chỉ có mười người thôi, nhưng hôm nay xuất hiện thêm một vị trí. Khi người hầu xếp bàn lo sợ nhét cái cái ghế vào, tâm lý Trí Nghiên rất phức tạp.

Được mời đến dùng yến, vì thế Trí Nghiên mới gặp được người nhà Ân Tĩnh. Ngày hôm qua tại cái phòng khách hẳn là không tính. Nàng không có hảo ý nhìn cặp song sinh tỷ tỷ của Ân Tĩnh.

Hiện tại, là tình huống gì?

Trí Nghiên cẩn thận nhập tòa. Bên cạnh nàng nhiên là Ân Tĩnh. Mà bên cạnh Ân Tĩnh là Hàm Phi.

Người hầu tùy thân cũng có thể nhập tòa? Trí Nghiên hồ nghi. Sau đó nghe Ân Tĩnh giới thiệu cho nàng theo thứ tự.

Vị nam nhân trung niên mày rậm mắt to, thần tình dữ tợn lại cười đến híp mắt chính là phụ thân Ân Tĩnh? Trí Nghiên vội vàng đứng dậy hành lễ, lại chẳng biết tại sao lại ngồi xuống không được. Chỉ thấy nam nhân trung niên đó ra tay miễn lễ cho nàng.

A, phụ nhân nhỏ xinh bên cạnh nam nhân trung niên đó chính là mẫu thân Ân Tĩnh? Trí Nghiên nhìn nhanh nữ nhi Hàm gia. Khó trách đều như hoa như ngọc, hóa ra là giống mẫu thân. Trí Nghiên lại hành lễ. Sau đó nghe được giọng nói mềm mại chủ mẫu Hàm gia như cánh bướm nhỏ nhẹ nói không cần.

Kế tiếp chính là tỷ muội song sinh. Tỷ tỷ Hàm Triều Triều, sự lãnh đạm có thể so với Ân Tĩnh. Người hầu tùy thân của nàng gọi là Hàm Tiều, ngồi bên cạnh Hàm Triều Triều, vẻ mặt đờ đẫn. Tiếp đó là người đả thương Ân Tĩnh hộc máu - muội muội Hàm Tịch Tịch. Hai tỷ muội này có một sự phân biệt, tuy dáng dấp nhất trí giống nhau nhưng tính tình kém khá xa. Hàm Tịch Tịch mỉm cười nhìn chằm chằm Trí Nghiên, khiến Trí Nghiên thấy thế nào cũng không có ý tốt. Bên cạnh Hàm Tịch Tịch cũng là người hầu tùy thân của nàng, gọi là Hàm Lạc, một nam nhân mặt mày thanh.

Cuối cùng, đó là đệ đệ Ân Tĩnh.

Hàm Hùng Hùng? Trí Nghiên cố nén cười. Người này lớn lên giống phụ thân hắn, lưng hùm vai gấu, ngồi đối diện Trí Nghiên. Bên cạnh Hàm Hùng Hùng là một cô nương, dáng vẻ như liễu làn da như ngọc, gọi là Hàm Y.

Xã giao hết một vòng người, Trí Nghiên hơi choáng. Quy củ Hàm gia nàng không hiểu lắm, nhưng thấy bọn họ ngồi như vậy ngược lại giống như người một nhà đoàn viên. Mà người thứ mười một lại có vẻ cô đơn vạn phần.

Ân Tĩnh giới thiệu mọi người xong, lúc này mới nghiêm mặt nói: "Vị này là Phác Trí Nghiên, nàng. . ."

"Nàng là khách nhân!" Hàm trang chủ cắt lời Ân Tĩnh. "Trước đó Tịch Tịch không hiểu chuyện, thất lễ với khách. Nên phạt rượu."

"Phạt rượu?" Hàm Tịch Tịch không nghĩ đến mình chính là người đầu tiên, chu môi đỏ của mình, đưa chén rượu đến bên miệng Hàm Lạc, "Ngươi thay ta uống." Hàm Lạc cười nâng chén, đem rượu uống ngay. Mà Hàm Tịch Tịch một bên đưa rượu, một bên đảo mắt qua Trí Nghiên, "Ta hay hắn uống cũng không có gì khác nhau."

Ngoại trừ Trí Nghiên ra, mọi người còn lại đều thừa nhận. Mà Trí Nghiên không hề dám lên tiếng.

Tiếp đó, Hàm trang chủ đứng dậy nâng chén, lớn tiếng nói: "Hôm nay Tam tiểu thư về nhà, mọi người tận tình ăn uống, ngày mai được miễn luyện tập."

Bên ngoài lập tức vang lên tiếng bọn nhỏ hoan hô. Cũng không biết là chúc mừng Tam tiểu thư về nhà, hay bởi vì ngày mai được miễn luyện tập.

Ân Tĩnh từ từ uống rượu của mình, sau đó lạnh lùng nhìn.

Một bàn rất nhiệt tình. Ngay cả Trí Nghiên cũng cảm giác được. Còn bắt đầu kính rượu, phụ thân nàng còn vỗ ngực nói Tam nhi mang khách nhân tới thì chính là khách nhân Hàm gia linh tinh. Nàng nhìn một đám, ai ai cũng ngôn ngữ thân thiết; biểu tình thành khẩn, cảm động đến Trí Nghiên từng chén đón từng chén. Rất nhanh đã xong một vòng. Ân Tĩnh nhìn đến đệ đệ ngồi đối diện cũng đứng lên, nàng nhìn Hàm Tứ.

Hàm Tứ đứng lên, không chịu được cái nhìn của Tam tỷ không khỏi run rẩy. Hàm gia đa số đều là kẻ điên, hắn không sợ kẻ điên, mà chỉ sợ người bình thườn nhất - Tam tỷ. Rượu ở trong tay không kính không được; phụ thân mẫu thân đại tỷ nhị tỷ đều trông mong nhìn hắn, trong lòng Hàm Tứ lạnh buốt. Người hầu tùy thân Hàm Tứ, Hàm Y đứng lên, cực kỳ tự nhiên tiếp nhận rượu trong tay Hàm Tứ, nâng chén với Trí Nghiên: "Thỉnh."

Hàm Tứ cảm kích nhìn Hàm Y.

Ân Tĩnh khẽ hừ một tiếng, Hàm Tứ cười ngồi xuống, trên mặt lại có vẻ chẳng phải tự tại.

Rượu qua một vòng, sắc mặt Trí Nghiên đã có vẻ say, nhưng thần trí vẫn thanh tỉnh. Rượu Hàm gia không mạnh bằng rượu ở Thanh thành, nàng cảm thấy mình có thể ứng phó được. Hơn nữa lo lắng lúc nãy tựa hồ dư thừa, Hàm gia đối đãi nàng thân thiết, dần dần cũng có chút sáp nhập.

Sau rượu là dùng bữa. Hàm trang ở ven biển, sơn trân không đủ, nhưng hải vị là mười phần. Trên bàn hiện tại cơ hồ Trí Nghiên mới thấy lần đầu. Cái người đả thương Ân Tĩnh hộc máu - Hàm Tịch Tịch chủ động gắp một miếng thịt cua cho nàng, lại giải thích vài câu cua này sống ở đâu, như thế nào lên bờ, vân vân. Trí Nghiên ngồi nghe, nhưng luôn cảnh giác kẻ "đả thương Ân Tĩnh hộc máu - Hàm Tịch Tịch".

Trí Nghiên ăn hầu hết các món hải sản trên bàn, nàng cảm thấy rất ngon, khó có được một bữa như vậy, nàng dừng đũa, cầm khăn người hầu đưa tới lau miệng.

Lúc này, Hàm trang chủ đột nhiên nói chuyện .

"Đúng rồi, Tam nhi, con ra ngoài hơn hai năm, lại chủ động tránh tin tức chúng ta, cho nên có chuyện con không biết."

Ân Tĩnh giương mắt, im lặng chờ đợi, trực giác nói lời phụ thân sắp sửa nói tuyệt đối không phải chuyện tốt. Bởi vì cả bàn đều an tĩnh lại trong nháy mắt.

"Đại tỷ con và Hàm Tiều, đã đính hôn năm ngoái." Hàm trang chủ chỉ đại nữ nhi, tất cả mọi người nhìn qua đi.

Hàm Triều Triều như không nghe đến, đang gắp miếng cá cho Hàm Tiều, nói: "Ăn."

"Ngon." Hàm Tiều đáp. Miếng cá vào miệng.

Hàm Triều Triều nhìn đĩa rong biển xa nhất: "Muốn."

Hàm Tiều đứng dậy gắp rong biển cho Hàm Triều Triều: "Có."

"Rượu." Đây là Hàm Triều Triều bưng chén rượu.

"Cạn." Đây là Hàm Tiều cùng nàng chạm cốc.

..... . .

Cái gì gọi là tích tự như kim? Hàm Triều Triều là người không nói nhiều, cho nên lúc chọn người tùy thân, nàng đã chọn trầm mặc ít lời nhất - Hàm Tiều.

Hai người không thích nói chuyện tương thân tương ái là cái dạng gì? Chỉ cần nhìn cái cảnh trước mắt này đã buồn nôn rồi. Hàm gia đều bắt đầu lạnh run, ngay cả Ân Tĩnh cũng không ngoại lệ.

Duy độc ngoại lệ chính là Trí Nghiên. Nàng không có chú ý hai người này là một chữ đáp một chữ, mà là quan sát hai người ăn ý với nhau. Tỷ như Hàm Triều Triều nhìn đi đâu, nhiều đĩa như vậy mà người tùy thân của nàng cũng sẽ không nhầm lẫn...

Ăn ý như vậy là đã tu luyện bao nhiêu năm? Trí Nghiên có chút hâm mộ. Bởi vì nàng và Ân Tĩnh mới quen biết không đến một năm ngắn ngủn thì làm sao có thể tu được như vậy. Quan sát Hàm đại tỷ và người tùy thân của nàng, Trí Nghiên chú ý luôn những người còn lại. Quả nhiên, Hàm Tịch Tịch và Hàm Lạc cũng vô cùng thân thiết. Hàm Tịch Tịch thoạt nhìn nhỏ hơn so với Hàm Tứ, mà ngay cả Ân Tĩnh cũng thành thục hơn nàng. Cho nên Hàm Tịch Tịch luôn có tính trẻ con. Mà Hàm Lạc cũng là mọi cách che chở nàng, e sợ nàng ăn không ngon. Bên kia Hàm Tứ, bên cạnh hắn là tiểu mỹ nhân tùy thân nhỏ xinh, tự nhiên cũng là thích thú. Mà bên cạnh. . .

Hàm Phi, nhận nhiệm vụ gắp đũa cho Ân Tĩnh, luôn theo ánh mắt Ân Tĩnh gắp thức ăn cho nàng, hơn nữa, cũng không nhiều lời tựa hồ trầm mặc hơn so với Hàm Tiều.

Một bàn cơm, Trí Nghiên không còn cảm thấy vị gì nữa. Dù Ân Tĩnh cũng gắp cho nàng, nhưng có ngon bao nhiêu đi chăng nữa cũng mất hết cảm giác rồi.

Năm trước là Hàm Triều Triều và Hàm Tiều đính hôn, năm nay có phải đến phiên Hàm Tịch Tịch hay không? Còn sang năm thì sao?

Trí Nghiên buông xuống, trong lòng ảm đạm. Không đến không biết, đến đây mới biết, Hàm gia, so với tưởng tượng của nàng còn khó tưởng tượng hơn.

Cơm xong, Trí Nghiên đang lo âu, Ân Tĩnh đưa trà đến, sau đó mang theo Trí Nghiên quay về phòng mình.

Hai người này vừa đi, Hàm trang chủ cười đến đắc ý: "Nhìn đến không? Có hiệu quả đấy."

Hàm Phi vẫn chưa đi, là bị Hàm trang chủ lưu lại. Hắn nghe xong không khỏi sửng sốt, nhìn hai bóng dáng rời đi xa xa.

"Sắm vai ân ái với ngươi, thật sự muốn bức chết ta." Hàm Tịch Tịch xắn áo, đưa đến trước mắt Hàm Lạc, "Nhìn này, da gà vẫn còn này."

Hàm Lạc mỉm cười xoa tay giúp nàng: "Nếu không phải sợ tiểu thư lanh mồm lanh miệng, diễn quá, chúng ta là thích hợp nhất."

"Xứng đáng!" Hàm Triều Triều uống trà lạnh lùng cười. Muốn nhìn của nàng chê cười, cũng phải mặc nhiều áo da đến. Bên cạnh nàng, Hàm Tiều vẫn đờ đẫn.

Trong lòng Hàm Phi cũng có rất nhiều vấn đề. Hàm Tiều và Đại tiểu thư định thân rồi? Đây là chuyện khi nào, hắn tuyệt không biết. Huống chi xem tình huống hiện tại rõ ràng là âm mưu. Nhưng vì sao phải làm như vậy? Có chuyện gì có thể làm toàn gia đồng tâm hiệp lực nổi điên thế này?

Hắn rốt cục nhịn không được muốn hỏi, mà Hàm trang chủ đã gọi tên hắn: "Hàm Phi."

"Vâng." Hàm Phi nuốt xuống lời muốn hỏi, cung kính đáp lại.

"Xem xem gần đây có ngày hoàng đạo nào không, Tam nhi lâu như vậy mới trở về, phải đến từ đường bái một chút."

"Phi nhớ kỹ." Hàm Phi gật đầu.

"Vậy cứ thế, ngươi trở về đi." Hàm trang chủ vung tay lên, thập phần tiêu sái.

Hàm Phi bất đắc dĩ, đành phải lui xuống.

Nhiều ánh mắt nhìn Hàm Phi rời đi, nhưng chỉ có Hàm Y không đành lòng: "Gạt hắn như vậy, chỉ sợ phải khó chịu ."

"Lúc trước là hắn lớn mật khuyên bảo Tam nhi ra ngoài một lần, ta còn nhớ kỹ đấy." Hàm trang chủ hừ lạnh, vẻ mặt mang thù.

Ba vị người tùy thân của Hàm gia lập tức hồi tưởng lại, hy vọng không có làm chuyện gì khiến trang chủ nhớ kỹ.

Trí Nghiên uống nhiều rượu, cả người vô lực, cho nên ăn cơm xong đã về nghỉ ngơi. Đêm nay gió có vẻ mang theo oi bức, Trí Nghiên nới lỏng áo, thở hắt ra.

"Sao vậy?" Ân Tĩnh cầm tay Trí Nghiên, hỏi, "Có phải bị bọn họ dọa hay không?"

Trí Nghiên không quên lời Ân Tĩnh đã nói ở hồ nước, nàng cũng hiểu được mình cần chút trấn an, cho nên ôm cánh tay Ân Tĩnh: "Không sao."

Ân Tĩnh ngẩng đầu. Trời quang nhiều sao, mà đêm ở bờ biển mới là đẹp nhất.

"Ngày mai ta sẽ dẫn nàng ra bờ biển." Ân Tĩnh ở bên tai Trí Nghiên nhỏ giọng nói. Lại nhịn không được mà cọ sát. Sao Ân Tĩnh không biết nhà người mình. Nhưng có một số cảm xúc cần phải được giải tỏa, cứ để bọn họ nháo đi. Đã lâu không về nhà, để bọn họ phát tiết một lát cũng có thể tha thứ được. Huống chi người nhà nàng chính là như thế. Là một mặt chân thật nhất, nên cho Trí Nghiên nhìn đến. Về phần Trí Nghiên có thể nhận đến đâu thì đến đó, không tiếp thụ được cũng không sao. Cho tới bây giờ nàng không có yêu cầu gì nhiều đối với Trí Nghiên.

Dù sao, Trí Nghiên là của nàng, cũng không thuộc về Hàm gia.

Hai người đứng ở đó ôn tồn một lát, lại dắt tay đi tới. Bên cạnh không có Hàm Phi, Trí Nghiên cũng thoải mái một ít. Nàng đi tới đi tới, đột nhiên cảm thấy trước mặt có gió xẹt qua, tựa như bóng đen lướt qua, dường như còn để lại mấy chữ mơ hồ "Tam tiểu thư hảo".

"Ân Tĩnh. . ." Trí Nghiên kinh hãi hỏi, "Cô xem thử coi có ai không?"

Ân Tĩnh quay đầu lại, vỗ tay Trí Nghiên an ủi: "Không có việc gì, một người hầu đi qua thôi."

"A?" Trí Nghiên ngây người, một người hầu? Chạy nhanh như vậy?

"Không phải cô cảm thấy Hàm gia chúng ta lớn sao? Chính là chuyên dùng để luyện công. Nghĩ xem, một ngày dài được bao nhiêu mà từ phòng này đi qua phòng khác đến nửa canh giờ, tự nhiên sẽ nghĩ như thế nào để nhanh hơn." Ân Tĩnh nhàn nhạt nói, "Phòng lớn như vậy cũng là dùng để đánh nhau. Nhỏ đánh không được."

Trí Nghiên lúc này coi như vẫn còn kinh hãi nhưng không thấy quái lạ nữa, tiếp thu được Ân Tĩnh giải thích, sau đó luôn mãi cảm thán.

Nhưng kế hoạch Ân Tĩnh muốn dẫn Trí Nghiên ra bờ biển thất bại .

Trí Nghiên chưa bao giờ dùng quá nhiều hải sản như hôm nay, đêm đó trở về phòng, từ nửa đêm trở đi bắt đầu đau bụng, sau đó ngủ không được.

Và nó kéo dài đến ba ngày, cho dù uống thuốc cũng không hiệu quả được bao nhiêu. Trong vòng vài ngày ngắn ngủn, Trí Nghiên gầy đi một vòng. Ân Tĩnh nắm cằm gầy nhọn cả Trí Nghiên, sắc mặt thập phần không tốt.

Hàm Phi đứng ở một bên nhìn. Nơi Trí Nghiên ngủ chính là giường tiểu thư, chăn cũng của tiểu thư, mà những thứ này đều là do hắn tự mình chọn lựa. Thậm chí đệm trải giường cũng là tự hắn trải. Nhưng tiểu thư lại canh giữ ở bên giường từng đêm nhìn nữ nhân quá mức yếu đuối này.

"Tiểu thư, người qua phòng bên cạnh ngủ một lát đi, tiếp qua vài canh giờ nữa phải đến từ đường, người còn phải thay y phục mới nữa. Tinh thần không tốt là đại bất kính, người nên biết." Hàm Phi nói.

"Đã biết." Ân Tĩnh thản nhiên đáp.

Trí Nghiên mấy ngày nay chỉ toàn nằm ở trên giường, không ra khỏi cửa một bước. Không những tiêu chảy, mà trên người còn nổi ban đỏ. Lúc ấy sợ hãi cực kỳ. Cũng may Ân Tĩnh nói vì người không quen ăn hải sản sẽ như thế, nhưng chẳng biết tại sao khi nàng nói vậy thì sắc mặt rất rất không tốt, phi thường không tốt.

Trí Nghiên tiếp tục ảm đạm. Nàng không quen ăn hải sản, mà ba bữa ở Hàm gia đều có hải sản. Cái này kêu nàng phải làm sao bây giờ đây. Hình như là đang nói cho nàng biết, nàng không thích hợp sinh hoạt tại đây. Trí Nghiên thấy Hàm Phi đã tận tình khuyên bảo Ân Tĩnh đã nửa ngày, cuối cùng mới nhìn mình một cái.

Trong mắt Hàm Phi không có nàng, Trí Nghiên biết, bởi vì nàng cũng mơ hồ kiêng kị Hàm Phi. Mấy ngày nay Ân Tĩnh cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi ở bên cạnh, hắn sớm đã bất mãn, nhưng không có bộc lộ ra. Thậm chí cũng không thèm nhìn nàng. Bây giờ là sợ gặp khuyên nữa bất động, lúc này mới đảo mắt qua đến. Một cái nhìn lạnh lùng, khiến Trí Nghiên khẽ run.

"Ân Tĩnh, đi đi, ta tốt hơn nhiều rồi. Những ban đỏ này sẽ hết thôi." Trí Nghiên cố gắng cười, "Bây giờ ta muốn ngủ một chút, cô cũng đi ngủ đi."

Ân Tĩnh thở dài, đứng dậy: "Vậy nghỉ ngơi cho khỏe, sáng mai ta không thể tới, cần gì cứ gọi người hầu nhé."

Trí Nghiên vội gật đầu.

Ân Tĩnh lại nhìn Trí Nghiên trong chốc lát, mới xoay người xuất môn. Hàm Phi đi cùng ở sau lưng Ân Tĩnh.

Sau khi rời khỏi đó, Ân Tĩnh thấp giọng nói với Hàm Phi: "Đừng để cho ta thấy ngươi coi thường nàng lần nữa."

Hàm Phi chấn động.

"Đến Đảo Tư lĩnh phạt nửa tháng, tạm thời ta không muốn nhìn đến ngươi."

Hàm Phi nhìn Ân Tĩnh đóng cửa phòng, không khỏi cảm thấy chua chát. Từ xưa đến nay, Ân Tĩnh luôn xem hắn như bằng hữu, nàng chưa bao giờ lạnh lùng cứng nhắc với hắn. Hiện tại, lần đầu tiên, hắn hối hận cổ vũ tiểu thư đi ra ngoài lang bạt. Hắn vốn tưởng rằng tiểu thư tâm tính cao ngạo, trên thế gian này sẽ không có ai được vào mắt nàng. Huống chi là hắn làm bạn mấy năm nay. Nàng tất nhiên không thể nào thích ứng bên ngoài, sẽ thỉnh thoảng nhớ tới những ngày có hắn.

Nhưng hắn đã sai. Từ đầu hắn có tư tâm, cuối cùng bị tư tâm làm hại. Một cánh cửa ngăn cách với tiểu thư, chỉ sợ, sẽ không thể cùng nàng thân cận như vậy nữa.

Là bởi vì ngươi xuất hiện sao? Hàm Phi quay đầu nhìn cửa phòng cách vách, con ngươi thu lại, đột nhiên sinh ra hận ý.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro