chương 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm ngày thứ hai, Trí Nghiên đã bị Ân Tĩnh vực dậy từ trên giường.

"Đi làm gì?" Trí Nghiên mơ hồ. Tối qua Ân Tịnh còn dính nàng mà, môi của nàng đến bây giờ vẫn còn sưng đỏ. Dáng vẻ thế này đương nhiên nàng cũng ngượng đi ra ngoài, nhưng mà không chịu nổi Ân Tĩnh ân cần hầu hạ.

"Dạo biển." Ân Tĩnh thay xiêm y cho Trí Nghiên, xoay Trí Nghiên lại vỗ về đôi môi đỏ mọng, "Còn đau à? Bôi tí thuốc nhé?"

Trí Nghiên liếc Ân Tĩnh, một kiểu tức giận đáng yêu. Trí Nghiên ngẩng đầu nhìn một chút, lại không thấy Hàm Phi, thật có chút ngoài ý muốn:

"A, người tùy thân cô đâu?"

"Ở bên ngoài." Ân Tĩnh lại kéo Trí Nghiên đi chải đầu, xong lấy nón ra, "Bờ biển gió lớn, lát nữa sợ lại có nắng, che lại sẽ tốt hơn."

Trí Nghiên cười nói: "Ân Tĩnh, cô giống mẹ luôn rồi."

Ânn Tĩnh có chút bất đắc dĩ, nhìn nhau trong gương đồng cười. Hai người ra cửa.

Hàm Phi ở bên ngoài chờ. Dưới lầu đã có hai mã. Khi còn ở Thanh thành, lúc Ân Tĩnh nhàm chán cũng đã dạy cho Trí Nghiên kỵ mã .

Dùng xong điểm tâm, Ân Tĩnh và Trí Nghiên cùng nhau xuống lầu, Hàm Phi nhắm mắt đi theo. Ân Tĩnh quay đầu lại nhìn hắn:

"Hôm nay ngươi có thể đi làm chút chuyện của mình, không cần ở bên cạnh ta."

Hàm Phi cười thảm trong lòng, chuyện của hắn cho tới nay đều là chuyện của nàng. Đương nhiên Hàm Phi sẽ không biểu lộ ra. Hắn cúi mắt khom người, thối lui qua một bên.

Khi hai người đạp mã rời đi, Hàm Phi nhìn đến. Hai người ôm nay đều mặc bạch y, tóc không buộc, có vẻ phá lệ thoải mai. Phác Trí Nghiên còn đội nón, cả người và mã cùng màu, giống linh vật xuất trần hậu thế, vừa cười vừa nói, làm sao có thể tìm ra được điểm yếu? Nhưng, nàng vẫn có điểm yếu. Hơn nữa còn chạm đến linh hồn, đến lúc đó là tuyệt vọng không ai có hể cứu vãn.

Ngoài thành Ly thương có một quan đạo đang tu sửa, là hướng duy nhất đến bến tàu. Dọc theo đường đi, Trí Nghiên nhìn đến đều là ngư dân mang cá vào thành. Cảnh tượng này nàng đã thấy vào ngày đầu tiên nàng đến đây, nhưng lúc ấy bởi vì căng thẳng cho nên không chú ý. Người sống ở biển có màu da hơi đen và thô ráp, rất dễ phân biệt. Có một ít phụ nhân còn dám xắn quần xắn áo, cái này làm Trí Nghiên chậc lưỡi không thôi.

Dung mạo hai người không kém, lại cưỡi bạch mã anh tuấn, tự nhiên theo đường đi cũng khiến cho chấn động không nhỏ. Có lẽ do ánh mắt Ân Tĩnh lạnh lùng, nên nơi nào hai người đi qua đều được người ta nhường đường.

Khi đến bến tàu, một nơi đầy bận rộn. Có mấy chiếc thuyền hàng đang dỡ hàng, nơi nơi đều là thét to tục tằng liên tiếp, hoặc là người kéo thuyền hoặc là khuân vác. Nơi này mỗi ngày đều có thuyền cập bờ, đến lúc các nàng rời Ly Thương thì cũng sẽ dùng thuyền mà đi.

Đương nhiên đây không phải thứ Ân Tĩnh muốn dẫn Trí Nghiên xem, cho nên đi ngang qua luôn bến tàu, các nàng tiếp tục giục mã chầm chậm dọc theo bờ biển, lại đi ngang qua vài làng chài, nhìn đến thuyền đánh cá chuẩn bị rời bến đánh cá, còn có một số đứa trẻ mông trần chơi đùa trên cát, Trí Nghiên nhìn xem mà cười ha ha.

"Ta biết bờ biển rất thú vị mà." Bờ biển có chút gió, thổi tóc Trí Nghiên bay loạn, bất quá nó lại tôn lên sinh lực cho nàng. Bộ dáng kéo dây cương không giống như thảm trạng khi nàng học kỵ mã. "Biển là của thiên nhiên, ở càng gần con người sẽ trở nên tự nhiên hơn. Tiểu hài tử đã tự do thoải mái như vậy cũng là thiên tính khó sửa đổi. Nhưng so với nơi khác, khoái hoạt hơn rất nhiều."

Ân Tĩnh xoay người xuống ngựa, nhặt một vỏ sò trắng trong cát. Vỏ sò sáng như trân châu, không có dấu vết mài mòn do sỏi cát. Mặt trên còn có vài vết lằn, giống sóng biển đang nhẹ nhàng phập phồng.

"Đây là cái gì? Thật xinh đẹp!" Trí Nghiên ở trên ngựa lấy vỏ sò đi, đưa lên ánh mặt trời, lại cảm thấy dường như đã nếm qua ở trên bàn Hàm gia.

"Ở đây có rất nhiều vỏ sò, nếu nàng thích, trong nhà còn có cái lớn hơn làm đồ chơi cũng không tồi." Ân Tĩnh không cưỡi ngựa nữa, nắm dây cương kéo nó đi trên cát. Đã lâu nàng không đến đây, chợt thấy nó thân thiết, cởi giày để lên lưng ngựa.

Lúc này không còn nắng, hạt cát hơi lạnh, giẫm lên bị lấp, mà vừa nhấc chân, cát sẽ chảy đều xuống.

Trí Nghiên thấy Ân Tĩnh tiêu sái như thế ban đầu cũng hoảng sợ. Nàng nhìn xung quanh, thấy không có chú ý hai nàng, khẽ cắn môi bắt chước Ân Tĩnh đi chân trần trên cát. Nàng chưa bao giờ giẫm lên cát mềm như vậy, ngay từ đầu có chút khó chịu, từ từ mới được thả lỏng.

"Rất thú vị ." Trí Nghiên cố sức dắt ngựa, đi theo Ân Tĩnh, giẫm theo dấu chân của Ân Tĩnh, vui kinh khủng.

Ân Tĩnh chuyển hướng, từng bước đi ra biển.

Cát càng ngày càng ướt, Trí Nghiên nhìn dấu chân lõm sâu phía sau, cảm thấy lành lạnh.

Nước biển nhẹ nhàng vỗ về chân nàng. Cát biển vùi lấp chân nàng. Ngẩng đầu nhìn biển mênh mông vô bờ, Trí Nghiên hoa mắt. Dây cương cũng đã buông ra, nàng khoa tay kích động kêu một tiếng:

"Ân Tĩnh. . ."

Tay Trí Nghiên lập tức được người bắt lấy, Ân Tĩnh đã đứng ở bên cạnh:

"Như thế nào, sợ?"

Trí Nghiên không nói hai lời ôm thắt lưng Ân Tĩnh. Gió biển ẩm ẩm thổi đến, lại có một chút vị mặn. Tiếng sóng nhỏ vụn, xa xa cuộn sóng như sợi dây, từng luồng từng luồng trải đến. Trời nhiều mây, thái dương ở sau đám mây lóe ra vài kim quang. Thiên và thủy đụng vào nhau, tuy rằng nhan sắc bất đồng nhưng đều rộng lớn khôn cùng.

Thật đẹp...

Trí Nghiên kinh ngạc, chưa từng nhìn qua cảnh sắc như vậy. Ngay cả đêm đó ngồi trên gác chuông cùng Ân Tĩnh cũng không rộng lớn bằng nơi này. Bên cạnh truyền đến một vài tiếng hi hi ha ha của hài tử. Có mấy đứa nhỏ nhào vào trong nước, ngụp đầu xuống, rồi lại ngoi lên lau bọt nước trên mặt vui cười.

Hình ảnh này, cũng là cực xinh đẹp.

Có vẻ đẹp của tự nhiên, có vẻ đẹp nhân sinh, quả nhiên, nụ cười hồn nhiên của trẻ nhỏ là thứ tốt đẹp nhất thế gian! Đáng tiếc. . .

Ân Tĩnh cuối mắt nhìn Trí Nghiên biến hóa trên mặt, sao nàng không biết Trí Nghiên suy nghĩ gì. Nhưng, nàng cũng không biết an ủi cái gì. Đứa nhỏ là tử huyệt của Trí Nghiên. Hai người bọn họ cùng một chỗ, đương nhiên sẽ không thể sinh được. Biểu thị nàng cũng ít đề cập đến tử huyệt đó. Mà cũng bởi vì như vậy mà đứa nhỏ kia mới trở thành nỗi đau Trí Nghiên vĩnh viễn không thể bù đắp. Nếu Ân Tĩnh không có thích Trí Nghiên, Ân Tĩnh sẽ thay nàng tìm một phu gia tốt. Sau đó Trí Nghiên có thể sẽ sinh tiếp. Có lẽ còn có thể sinh thêm nữa. Đến lúc đó, nỗi đau kia tất nhiên sẽ được bù đắp, đến một ngày nào đó sẽ hoàn toàn quên đi. Đây là kết cục tốt nhất. Nhưng Ân Tĩnh đã không quyết định như thế. Trí Nghiên là của nàng, cả thể xác lẫn tâm hồn. Trong lòng Ân Tĩnh luôn luôn nhận định như vậy, trở thành chấp nhất của nàng. Nhìn Trí Nghiên nhíu mi lại, dường như nỗi buồn đó không thể tiêu tan, Ân Tĩnh lại chấp nhất.

Ân Tĩnh nhớ rõ khi ở Tú Giang, Trí Nghiên nói nàng biết bơi, nhưng vào thanh trì Hàm trang tắm lại thốt ra sẽ không. Ân Tĩnh không có vạch trần nàng. Thậm chí cũng không muốn hỏi. Bởi vì ngày đó ở Tú Giang, các nàng liên thủ cứu một thai phụ, trợ thai phụ đó sinh ra an toàn. Ngày ấy Trí Nghiên đã khóc như thế nào nàng mãi không quên, sao có thể lại nhắc tới.

Nghĩ đến sau khi khỏi bệnh nặng, Trí Nghiên cũng dần cố quên được chuyện đau thương của mình. Mà bây giờ nhìn nàng hâm mộ nhìn mấy đứa trẻ dưới biển, thế mới biết cả đời này có lẽ sẽ không có khả năng. Không thể nói, cũng không muốn nói. Ân Tĩnh buồn bực, cảm thấy người gầy yếu nhỏ xinh mình yêu thương trong lòng đứng trong biển sẽ biến mất trong biển ngay tức khắc, nàng mạnh mẽ ôm lấy Trí Nghiên. Trong lòng kiên nghị.

"Ta sẽ không để nàng rời khỏi ta!"

Trí Nghiên ngẩng đầu, thấy Ân Tĩnh đang mắt híp lại nhìn biển phương xa, nàng hỏi: "Sao vậy?"

"Không có gì." Ân Tĩnh vỗ vai Trí Nghiên, hai người nắm tay dọc theo bờ biển đi tiếp.

Thanh âm hài đồng ở phía sau càng ngày càng xa, dần dần, nới các nàng đi tới càng thêm im lặng. Trên bãi cát có mấy thuyển bị đắm, cản bớt gió biển. Thái dương trên bàu trời cũng đã thoát khỏi những tầng mây, biển càng chói lóa. Thời khắc này, Trí Nghiên đã quên nàng sẽ đau bụng như thế nào, da sẽ nổi mẩn đỏ như thế nào khi dùng hải sản. Đến Ly Thương, hơn phân nửa thời gian nàng được Ân Tĩnh dưỡng trong tiểu lâu, vốn đã khỏe nay lại ốm một chút. Hết thảy chỉ vì đứng cùng Ân Tĩnh ở biển là đáng giá. Như đi đến nơi tận cùng của thế gian chỉ có hai người nàng. À, phía sau còn có hai con bạch mã ngoan ngoãn theo sát.

Hôm nay biển lặng, không có gió to sóng lớn, cho nên không thể dạy Trí Nghiên thể nghiệm được thêm một phong cảnh khác. Ân Tĩnh có chút tiếc nuối. Nếu có thể nhìn Trí Nghiên kinh hách chui vào lòng nàng, đây là chuyện thập phần thú vị.

Trước trưa, hai người về tới Hàm trang. Lúc đi vào, Ân Tĩnh đã bị giáo đầu chuyên trông nom thao luyện ở trang chặn lại.

"Tam tiểu thư, buổi chiều ngài nhất định phải đến võ trường, Đại tiểu thư nói ngài đã đồng ý rồi."

Ân Tĩnh bất đắc dĩ. Trước kia, tỷ đệ các nàng quả thật phải gánh vác chút trách nhiệm quản giáo. Hơn nữa là vì nguyên tắc không được truyền ra ngoài, là gia tộc truyền thừa. Nhưng vì nếu đi thì phải mất nửa ngày, Trí Nghiên ở đây nàng không muốn để Trí Nghiên lại.

Trí Nghiên thấy giáo đầu đau khổ ở trước mặt Ân Tĩnh, cũng có chút ngượng ngùng, nàng vội nói: "Ân Tĩnh, đi đi. Ta cũng đã quen ở đây, có thể tự tìm đường về."

"Gấp cái gì, dùng cơm trưa xong ta đi cũng không muộn." Ân Tĩnh trả lời, kéo đầu ngựa, tiếp tục đi tới.

Trở lại lâu, Hàm Phi đã bị nước đầy đủ, đi lên cởi giày cho Ân Tĩnh. Trí Nghiên đứng bên cạnh trừng mắt nhìn, ngẫm lại quan hệ của người ta, lại rũ mắt xuống. Ân Tĩnh thấy, tùy tay bỏ tay Hàm Phi ra, tự mình cởi giày. Trí Nghiên thấy, tuy không nói nhưng khóe môi lại hơi hơi nhếch lên.

Hàm Phi bị cự tuyệt, chỉ dừng một lát liền đứng lên, bình tĩnh mở miệng gọi hạ nhân chuẩn bị đồ ăn.

Đang lúc ăn cơm, Ân Tĩnh mới nói chuyện với Hàm Phi: "Buổi chiều ta phải đến võ trường, ngươi ở lại tiểu lâu."

Giáo đầu đến tìm Ân Tĩnh, Hàm Phi đã biết. Hắn gật đầu, tiếp tục dùng rau trong bát. Bởi vì Trí Nghiên không ăn được hải sản, nên trên bàn có nhiều món của đất liền. Ngẫu nhiên có một số món Hàm Phi ăn không quen, nhưng hắn không hề nhíu mày. Chỉ là thấy hắn nuốt thẳng xuống, không nhai, tay cũng không hề run rẩy.

Ăn cơm xong, Ân Tĩnh đi ra ngoài. Trí Nghiên chán chường, về giường nghỉ ngơi. Mà vừa nhắm mắt, cảnh tượng ngoài bãi biển hiện ra trong đầu. Nàng nghĩ, nếu mỗi ngày có thể được như vậy thì trong lòng sẽ cởi mở hơn. Nàng trở mình, mở mắt. Tiếp đó bị dọa đến ngồi phắt dậy.

Không biết khi nào Hàm Phi đã đứng ở bên giường, thẳng tắp, đạm mạc nhìn nàng.

"Ngươi, " Trí Nghiên ôm lấy chăn mỏng, khách khí hỏi, "có việc gì thế?"

Hàm Phi hơi hành lễ, sau đó mới nói: "Thỉnh Phác tiểu thư theo ta đến một nơi."

"Nơi nào?" Trí Nghiên nhướng mày, "Là Ân Tĩnh cho ngươi tới đón ta?"

"Không phải." Hàm Phi nhẹ giọng nói. "Việc này, tiểu thư cũng không biết."

"Cái gì?" Trí Nghiên kinh hô, mơ hồ cảm thấy chút hàn ý. Đây là cận thân của Ân Tĩnh, hắn sẽ không đến mức hại nàng ở trong nhà Ân Tĩnh đi. Chẳng qua ngay từ đầu, nàng đã cảm thấy người này không thích mình cho nên nàng cũng không cho hắn sắc mặt tốt. Có lẽ... là do ghen tị hắn và Ân Tĩnh, bất kể nam nữ mà ở chung mấy năm. Tình cảm dạng này chính nàng không kịp tham dự, tất nhiên cũng không thể so sánh. Trước đó Hàm Phi không có ở đây, Trí Nghiên không hề biết Ân Tĩnh phạt hắn cho nên bây giờ cũng không có sợ hắn nhiều lắm. Chẳng qua người này tản ra hơi thở âm lãnh luôn làm người ta không thoải mái.

Hàm Phi không để ý thanh âm Trí Nghiên, chậm rãi lấy ra thứ gì đó từ trong tay áo, nhẹ nhàng đặt lên mép giường.

Trong phút chốc, tim Trí Nghiên như bị dao nhọn hung hăng đâm vào, trên mặt không còn chút máu, cả người đều tái nhợt.

Đó...đó... Tại...sao...

Trí Nghiên đột nhiên cảm thấy bụng rất đau, chầm chậm co rút. Nơi nào đó như đang mở ra, ở đó có sinh mệnh đang thành hình, đã có thể đá chân, đôi tay nhỏ bé chuyển động. Thậm chí còn non nớt yếu ớt gọi nàng trong giấc mộng "Mẹ" . . . Nhưng hết thảy cũng bởi vì thứ ở trên giường này mà biến mất. Đau đớn, bi thương, tuyệt vọng... nàng đã mất đi rất nhiều thứ.

Ở mép giường chính là chiếc mặt nạ. Không biết làm bằng gì, có răng nanh và lưỡi dài đỏ tươi dữ tợn. Đôi mắt rất lớn, tròng đen chỉ là một chấm nhỏ, còn lại trắng hếu. Trên mặt vẽ loạn tạp khối, sự hỗn loạn giống hình thái của quỷ từ địa ngục.

Trí Nghiên muốn ngất, hoặc nói là đã ngất. Trước mắt nàng lại hiện lên tình cảnh sinh non ngày đó; khe cửa trong viện xuất hiện mặt nạ khủng bố; chân còn bồ câu bị chặt đứt... Còn có, phúc hạ đầy máu tươi!

Hết thảy như đã lãng quên ập tới dồn dập như sóng biển, dù hôm nay đã nhìn thấy sóng biển ôn nhu cỡ nào. Tay Trí Nghiên run rẩy vươn tới mặt nạ, khoảng cách ngắn ngủn mà nàng đã đổ đầy mồ hôi, mà thủ vẫn vô lực không nhấc nổi.

"Nếu ngươi muốn biết ngày đó chuyện gì đã xảy ra thì đi theo ta." Hàm Phi nói chuyện. Rốt cục hắn có chút tin tưởng cái người gọi là La Tú kia. Không ngờ khi nàng ta đưa chiếc mặt nạ này, Phác Trí Nghiên quả nhiên lộ ra bộ dáng sống không bằng chết.

Trí Nghiên thở dồn dập, mắt vô thần, đờ đẫn xuống giường, không quản trên người chỉ có trung y mà đi ra ngoài.

Hàm Phi khẽ nhíu mày, mặt không chút thay đổi đưa xiêm y cho Trí Nghiên, nhẹ giọng nói bên tai nàng:

"Nếu ngươi không bình tĩnh, điều này vĩnh viễn là bí mật."

Trí Nghiên chấn động, trừng mắt nhìn Hàm Phi như muốn lấy máu thịt của hắn.

Chiếc mặt nạ có đến chết nàng sẽ không nhìn lầm vì sao ở trong tay Hàm Phi? Sau thật phía sau chuyện này là gì? Đầu óc Trí Nghiên hoàn toàn trống rỗng. Nhưng trong lòng nàng lại đang gào thét phải đi theo Hàm Phi xem hắn cho nàng đáp án gì, bởi vì, cho tới bây giờ nàng không có hoài nghi ngày sinh non đó là một âm mưu. Dù có là âm mưu, nhưng nàng chỉ nghĩ chủ mưu chính là chủ tớ Vương Di Nguyệt chứ không phải ai khác.

Trí Nghiên hít vào một hơi thật sâu, sắc mặt vẫn tái nhợt, nàng chậm rãi mặc xiêm y, sau đó u thanh nói: "Thỉnh... dẫn đường."

Hàm Phi thu lại mặt nạ, hơi khom người thi lễ như cũ, lúc này mới dẫn đi ra ngoài trước.

Hàm Phi ra ngoài, hộ vệ thủ trang không cần kiểm tra. Mà Trí Nghiên là khách quý Tam tiểu thư mang về dĩ nhiên cũng được cung kính. Hai người muốn ra trang, là chuyện rất dễ dàng. Lấy lý do nhàm chán, muốn đi dạo phố Ly Thương, không ai nghi ngờ cái gì. Và cứ thế, Hàm Phi dẫn dắt Trí Nghiên một đường đi tới. Càng về sau mới vòng vo một hồi, đi vào căn nhà đêm qua hắn đã tới.

Tòa nhà rất nhỏ, cửa đã hỏng, tuyệt không giống cất dấu bí mật gì. Nhưng mặt nạ trong tay Hàm Phi là chân thật. Trí Nghiên cũng chỉ dừng ở cửa một lát, đi vào.

Tòa nhà nhỏ đến mức không có sân. Người nhìn quen Hàm trang như Trí Nghiên, gặp nơi eo hẹp như thế này khiến nàng vô cùng áp lực. Nhưng nàng biết đây không phải là nguyên nhân. Điều thật sự làm cho nàng hô hấp nhanh chậm thất thường là trong phòng này nàng nhìn thấy...

Đến tột cùng là cái gì?

Trí Nghiên tới đây vì chiếc mặt nạ mà đã hoàn toàn quên an toàn của mình, nàng bỏ mặc tất cả cho nên cái gì cũng không sợ. Chẳng qua, nàng không ngờ trước mắt mình sẽ nhìn đến một người, mà còn là một mỹ nhân.

Gia cụ cũ nát, trong không khí còn có thể ngửi thấy bụi bặm, một thân bố y xám trắng, một nữ tử nhỏ nhắn búi tóc đơn giản, ngồi đó. Nàng ta nghe được tiếng mở cửa liền ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy gì đó sắc mặt như tro tàn, như thê thảm chật vật hơn Trí Nghiên.

"Ngươi đã đến rồi?"

La Tú đang cười trong lòng, nhưng trong mắt lại chảy lệ, thanh âm run rẩy. Thật ra chỉ là bởi vì hưng phấn tồn đọng đã lâu, chỉ đợi giờ khắc này mới được xả ra.

Hơn hai năm trước, La Tú từng lấy một màn biểu diễn lừa gạt Hàm Ân Tĩnh đồng tình, mà lần này, lại một màn trình diễn khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro