chương 74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Căn phòng nhỏ, là biệt hiệu gian phòng độc dược của Hàm Tịch Tịch. Dần dần, mọi người đều gọi cái nơi đáng sợ đó là căn phòng nhỏ. Tốt xấu gì cũng có thể hóa giải một ít cảm giác sợ hãi. Nó chiếm diện tích khá lớn trong Hàm trang. Lúc trước, Hàm Tịch Tịch chỉ là tùy ý chọn một nơi để xây căn phòng nhỏ này, mà bởi vì bên trong đáng sợ nên không ai dám xây phòng mình ở bên cạnh. Cho nên, căn phòng nhỏ của Hàm Tịch Tịch ngạo nghễ nằm riêng một mảnh đất trống rộng lớn. So với các phòng to lớn trong Hàm trang, căn phòng nhỏ thoạt nhìn giống tiểu đệ đệ vô tội đáng thương.

Hiện giờ căn phòng nhỏ đã sập xuống, dưới ánh sáng chợt lóe và chấn động nhỏ, nhưng cũng đủ khiến Hàm trang thập phần hoảng sợ. còn tiếng thét thê lương thảm thiết trước đó của Hàm Tứ, thật ra cũng không tính là âm thanh đặc biệt kì lạ gì của Hàm trang.

Hàm Tịch Tịch phi thân tới nơi đã không còn gọi là phòng nữa, mà là một đống hỗn độn, đôi mắt xinh đẹp sắp khóc, suýt chút nũa gục ở trong lòng Hàm Lạc khóc rống lên.

Nàng thấy đau lòng quá!

Tro bụi bay loạn, cách đó không xa – Ân Tĩnh đứng cầm kiếm, mặt không chút thay đổi.

Hàm Tịch Tịch chấn động, chỉ dưới đất thất thanh hỏi: "Tĩnh Tĩnh, muội làm?"

Ân Tĩnh lười nói chuyện, xoay người bước đi. Mới vừa nện bước, Hàm Tịch Tịch khẽ kêu, bước qua đống đổ nát bay tới sau lưng Ân Tĩnh. Ân Tĩnh lấy kiếm gạt ra một chưởng Hàm Tịch Tịch oán giận đánh, nhàn nhạt nói: "Có mùi gì đó đâu đây. . ."

Hàm Tịch Tịch cả kinh, vội vàng rơi xuống đất, phóng mắt nhìn lại, đám người hầu đã vọt tới cũng dùng tốc độ nhanh nhất rời xa chỗ này, chỉ còn lại cận thân Hàm Lạc mỉm cười đứng đó chờ nàng. Khi Hàm Tịch Tịch vừa chuyển đầu, đã không thấy Ân Tĩnh nữa. Hàm Tịch Tịch bực tức dậm chân, chỉ đành rút khăn trong tay áo che mặt, tiến vào đống đổ nát đi tìm căn nguyên gây mùi. Và kể từ đó, Hàm Tịch Tịch không có tinh lực quản chuyện Ân Tĩnh nữa. Mà Hàm Tịch Tịch cũng không có lo lắng nhiều. Hàm gia giỏi về khoản dây dưa, nàng hoàn toàn không phải giỏi nhất.

Một ngày này chính là ngày gà bay chó sủa không yên bình nhất của Hàm trang từ khi được xây dựng cho đến nay.

Ân Tĩnh rời đi khu vực của Hàm Tịch Tịch, đi thẳng đến nơi mẫu thân thân ái của nàng yêu mến nhất - binh khố.

Không ai biết phần lớn binh khí của Hàm gia là do mẫu thân ham thích thiên mã hành không của nàng xuất ra. Chỉ là các ý tưởng của bà luôn thiên kì bách quái, cho nên cũng không phải lúc nào cũng sử dụng được. Đến nỗi tuyệt đại bộ phận binh khố của bà đều là những vũ khí xài không được.

Nhưng xem ra tin tức Ân Tĩnh đã làm hai lần trước đã bị Hàm phu nhân nhìn thấu. khi Ân Tĩnh đến binh khố, nghênh đón nàng là hộ vệ vây quanh ba vòng. Và còn có cận vệ phụ thân nàng tỉ mỉ chọn lựa cho mẫu thân nàng.

Ân Tĩnh bước về phía trước từng bước, đám hộ vệ lui lại từng bước, từ từ thu nhỏ lại, không khí cũng đã ngưng trệ.

Chẳng lẽ Tam tiểu thư định đại nghịch bất đạo? Bọn hộ vệ đều không biết làm sao, mà thấy Tam tiểu thư sát khí bức người nên cũng đành kiên trì đối đầu.

Cũng may, trầm mặc không có lâu, phía sau đám hộ vệ, tức là phía trước binh khố có vài tiếng nức nở truyền ra. Bọn hộ vệ thở phào nhẹ nhõm, trật tự rẽ ra chừa đường đi, chỉ một người có thể đi qua.

Ân Tĩnh xách bội kiếm, chậm rãi nhìn không chớp mắt xuyên qua đám người. Sau đó là thấy mẫu thân nàng chật vật ngồi trên bậc thang trước binh khố, đang lấy tay áo lau lệ, khóc đến thương tâm.

Thái dương Ân Tĩnh co rút đau đớn, ngồi xổm trước mặt mẫu thân.

"Mẹ, nói cho con biết, Trí Nghiên ở đâu?"

"Ngươi. . . đồ vô lương tâm." Hàm phu nhân chỉ vào tam nữ nhi của mình, thần tình phẫn nộ, "Dám dụ ta!"

Ân Tĩnh hơi nhướng mày. Ngày đầu tiên nàng trở về, hai người lấy cớ rời bến đánh cá trốn nàng. Nếu nàng không nặng tay dụ người đi ra, có quỷ mới biết đi đâu mà tìm hai người. Hàm trang lớn như vậy, muốn không thấy một người là chuyện rất dễ dàng. Trong lòng Ân Tĩnh mơ hồ đau đớn. Đã hai ngày không thấy Trí Nghiên. Cảm giác bên cạnh luôn luôn thiếu bóng hình ai đó làm cho nàng thập phần buồn bực. Đương nhiên nàng không phải là bởi vì xuất phát từ thói quen mà không khoẻ, mà còn là nàng thật sự không biết Trí Nghiên hiện tại đã gặp chuyện gì, hay đang chịu đựng điều gì. Nếu nàng biết Trí Nghiên ở đâu, đang làm gì, vậy nàng thật không chắc có lo lắng nhiều hay không. Nhưng hoàn toàn không biết gì hết, mới là đáng sợ.

Ân Tĩnh không dứt, khiến Hàm phu nhân hết sức tức giận. Đương nhiên bà giận mình nhiều hơn, thiếu kiên nhẫn như vậy, chờ ở đây làm chi để nàng vừa vặn bắt được.

"Nói đi, nàng ở đâu?" Ân Tĩnh lại hỏi.

Hàm phu nhân cắn răng, trừng mắt nhìn Ân Tĩnh, hừ nói: "Ta không biết."

"Vì sao?" Ân Tĩnh nhíu mày, "Rõ ràng mọi người đều biết mọi chuyện là do con quyết định, không can hệ gì với nàng, cho dù mọi người mềm hay rắn đối với nàng thì tâm ý của con sẽ không thay đổi."

"Nếu nàng không thích con, con cũng mặt dày mày dạn quấn quít lấy nàng?" Hàm phu nhân nắm ngực hỏi.

Ân Tĩnh thản nhiên nhìn Hàm phu nhân. Mẹ nàng được cha nâng trong lòng bàn tay, che chở mọi nơi, cho tới bây giờ đều không dám quát bà một câu nào. Cái gọi là sống trong hủ mật đại để là như thế. Nhưng cũng không có nghĩa là mẹ nàng chưa từng trải qua mưa gió. Chẳng qua bà giỏi giả trang đáng thương thôi. Đúng, nàng từng lạnh lùng ở một bên nhìn cha mẹ nàng chung sống, chỉ cần mẹ nàng ôm ngực, xa mi nhíu lại, cha nàng sẽ đầu hàng vô điều kiện, đau lòng đến mức còn kém móc tim can giao ra. Cho nên, đối với chiêu ăn vạ khóc lóc này nàng đã rất quen thuộc.

"Mẹ, " Ân Tĩnh nghiêng đầu, nhẹ giọng nói, "lựa chọn của nỗi người không giống nhau, phương thức biểu đạt cũng không giống nhau."

Hàm phu nhân giật mình, cúi đầu, nổi giận nói: "Dù sao ta cũng sẽ không nói!"

Được rồi, ít nhất chứng minh mẹ nàng cũng có tham gia.

Ân Tĩnh chậm rãi đứng dậy, bội kiếm xoẹt qua bậc thang phát ra tiếng bén nhọn chói tai. Nàng thong dong xoay người, xuyên qua bọn hộ vệ.

Hàm phu nhân ôm gối nhìn thân ảnh tam nữ nhi đi xa, thở dài trong lòng.

Chỉ vì nhìn thấy một người lạ mặt sinh con trước mắt mà quyết định bỏ nghề sát thủ bỏ nhà ra đi, rồi còn dùng phương thức làm bà đỡ để hoàn lại tội nghiệt... Khó nói là nó muốn hoàn lại tội nghiệt của chính nó, hay cho Hàm gia... tính tình mềm mỏng giống nàng, mà lại là cốt nhục của cha.

Chỉ sợ nếu người nó thích kia vạn nhất có một chút không khoẻ, chắc nó cũng sẽ đau lòng móc ra tâm can hai tay dâng lên đi!

Không có phá binh khố, không có nghĩa là Ân Tĩnh không có hậu chiêu. Mẹ nàng ngoại trừ thích phái người đi tạo ra mấy cái binh khí quái dị dùng không được không biết chán ra, thì bà gần như bố trí cẩn thận toàn bộ Hàm trang. Như lớp màn màn đống đống ở hậu điện chính là kiệt tác của bà.

Cho nên, nơi nào Ân Tĩnh đi qua đều như ong vàng quá cảnh! HàmTịch Tịch nói.

Đầu tiên là phòng sách bị Ân Tĩnh lấy kiếm phá nát, lúc đó đám người hầu còn có thể kinh hô hỗn loạn. Đến thứ hai thứ ba... đều sụp đổ tan nát, thì toàn là nhìn mà chết lặng.

Dù sao Hàm gia đều có chút điên cuồng, chẳng qua Tam tiểu thư chỉ mới nổi điên mà thôi.

Ân Tĩnh vẫn không đi tìm Hàm trang chủ Hàm Thiên Hòa. Nghe người hầu đi tới đi lui báo cáo tình hình đổ nát bên trong trang, ông thập phần phẫn nộ vỗ án:

"Buồn cười, ta chờ ở đây nửa ngày, sao nó lại càng chạy càng xa!"

Bên cạnh ông – quản gia của trang viên, là người áo xám lau mồ hôi mà ngày Ân Tĩnh quay về vội vã đi chợ mua xích ngư, chạy nhanh lại nói: "Trang chủ, ngài mau gọi Tam tiểu thư dừng tay lại đi! Cứ như vậy mãi, toàn trang đều phải nát!!"

Hàm Thiên Hòa vung tay lên: "Phòng sập thì xây lại, ta không thể nhân nhượng nó!"

Quản gia âm thầm sốt ruột, thầm nghĩ, nào có đạo lý chọc cho con gái mình tức giận chứ! Xem ra hành động bỏ nhà đi của Tam tiểu thư lúc trước đã làm tổn thương trang chủ rồi!

Chỉ là trong chốc lát, Hàm phu nhân hai mắt đỏ bừng đi vào, Hàm Thiên Hòa vừa thấy, mày rậm dựng thẳng: "Sao lại thế này, ai làm gì nàng?"

Hàm phu nhân ngồi bên cạnh Hàm Thiên Hòa, thút thít hai tiếng, hỏi: "Phu quân, thuyền. . . đến đâu rồi?"

Hàm Thiên Hòa cứng lại: "Nàng mềm lòng?"

Hàm phu nhân chỉ mông lung nhìn ông.

"Mới hai ngày thì đi đến đâu, " Hàm Thiên Hòa nâng cằm Hàm phu nhân, "Phu nhân, không phải nàng thích bài trí sao. Tam nhi phá đi hết rồi, nàng có thể cân nhắc vài kiểu nàng thích đi, ngày mai chúng ta mời công tượng đến được không?"

"Bảo thuyền kia đi nhanh một chút, cách bờ càng xa. Tiếp tế nguyên liệu dùng hàng ngày cũng không cho cập bờ, mà phải dùng thuyền nhỏ đi lấy. . ." Hàm phu nhân buồn bã dặn dò.

"Ha ha, " Mắt Hàm Thiên Hòa sáng ngời, "Ta chỉ biết phu nhân hiểu lòng ta nhất."

Hàm phu nhân sâu kín thở dài: "Tam nhi hơn hai năm không ở đây, có thể kéo dài được một ngày hay một ngày. Thiếp sợ nếu để nó đi nữa, chỉ sợ cả đời này cũng sẽ không quay về Ly Thương. . ."

Hàm Thiên Hòa trấn an vỗ lưng Hàm phu nhân, nói với quản gia: "Đi, chiếu theo phu nhân mà lo liệu."

Quản gia tiếp tục lau mồ hôi, khom người lui xuống.

"Không phải còn có Triều nhi Tịch nhi sao, lão Tứ nữa." HàmThiên Hòa ôn nhu nói.

"Uhm, " Hàm phu nhân tao nhã xoa khóe mắt, "Cũng may bọn nó ngoan!" Bà do dự một lát, thì thào hỏi, "Tam nhi, sẽ không hận chúng ta chứ?"

"Sẽ không, " Hàm Thiên Hòa nhanh chóng đáp, "Ngày sau cảm kích còn không kịp đâu."

Hàm phu nhân nghĩ đến phương hướng chiếc thuyền kia, cũng yên lặng thừa nhận lời phu quân nói.

Người xúc động nhất Hàm gia là Hàm Tịch Tịch. Mà người ẩn nhẫn nhất lại chính là tỷ tỷ song sinh của nàng.

Mặc kệ bên ngoài tan nát như thế nào, thịnh nộ ra sao, Hàm Triều Triều cũng chỉ là tĩnh tọa trong thư phòng của nàng, một tay cầm quyển sách, một tay bưng chén trà Hàm Tiều pha cho.

Tà dương đầy một góc trời, ánh sáng vàng vọt chiếu trên sách màu trắng thành ra một màu quỷ dị, vậy mà nàng cũng không có chịu ảnh hưởng gì, vẫn bình thản như thường lật xem.

"Đại tiểu thư." Ngoài cửa có người nhẹ giọng kêu lên.

Hàm Tiều đi qua: "Chuyện gì?"

"Tam tiểu thư đang qua bên này." Trong giọng nói thông báo mơ hồ có sự hưng phấn kỳ dị.

Hàm Tiều không nói gì, chỉ là trở lại đứng phía sau Hàm Triều Triều. Dù gì nàng cũng nghe được rồi, cần gì phải lặp lại nữa.

"Rốt cục tới rồi." Hàm Triều Triều nhẹ nhàng buông sách, thấy nó cong cong vuốt lại cho thẳng, "Tranh chữ của ta đưa đi hết chưa?"

"Dạ rồi." Hàm Tiều gật đầu. Sau khi nghe thấy tiếng Hàm Tứ kêu thảm thiết đến kinh thiên động địa, tiểu thư đã lập tức hạ lệnh sai hắn dời đi phòng tranh chữ của nàng.

Đừng có giỡn! Hoa cỏ chết, có thể trồng lại. Độc dược không còn, có thể làm lại. Phòng sập, có thể xây lại. Nhưng còn những bức tranh chữ của tiền nhân nếu như bị đốt là sạch sẽ không còn gì, nàng có thể đào mộ gọi thi cốt hoàn hồn viết lại cho nàng sao? Có thể sao?! Ở phương diện này, không thể nghi ngờ Hàm Triều Triều cực kỳ hiểu biết Tam muội của mình, cho nên nàng có thể thoải mái nghe động tĩnh bên ngoài mà bất động thanh sắc. Mà thật ra trong lòng nàng cũng phiền muộn, bởi vì nàng nợ Tam muội một nhân tình.

Theo lý mà nói, toàn bộ đều đã đổ nát mà chỉ có một nơi dễ dàng hủy nhất, Tam muội đã vòng qua chỗ của nàng, rõ ràng là có ý muốn nhắn nhủ.

Vừa động núi dọa hổ, vừa rình...

Cho nên, khi Hàm Triều Triều thấy tóc mai chưa loạn, hơi thở vững vàng – Ân Tĩnh rút kiếm bước vào, trong lòng dở khóc dở cười.

"Ngồi đi." Hàm Triều Triều chỉ, Hàm Tiều dâng trà.

"Đại tỷ thật rảnh rỗi." Ân Tĩnh cũng không khách khí, uống trà, khẽ cười nói, "Vừa lúc ta cũng mệt, cho nên ngồi đây nghỉ một lát."

Hàm Triều Triều dựa ghế, đánh giá Ân Tĩnh vài lần. Tuy rằng mặt mày Ân Tĩnh sạch sẽ, nhưng giày trắng đã bẩn, váy cũng có vài nếp nhăn. Hàm Triều Triều chậm rãi nhíu mi: "Ta nghĩ, muội thật ung dung..."

"Tay thì ung dung, " Ân Tĩnh nhàn nhạt nói, "trong lòng thì nôn nóng, " dương môi cười nhạo, "Chẳng lẽ tỷ thật sự nghĩ rằng ta nguyện ý ở đây, không có việc gì làm nên mới đập phá chơi?"

"Bằng không thì sao?" Hàm Triều Triều mở hai tay ra.

"Phải như thế nào mới có thể nói cho ta biết Trí Nghiên ở đâu?" Ân Tĩnh hỏi thẳng. Loại gia sự này hỏi song thân chỉ biết bọn họ vui đùa chơi mà thôi. Còn người có thể lãnh được trách nhiệm chỉ có đại tỷ. Áp lực đã tạo ra, hiện tại chỉ xem đại tỷ nói như thế nào.

"Như thế nào cũng có thể?" Hàm Triều Triều chọn mi.

Mặc dù Ân Tĩnh nghe thấy mùi âm mưu, cũng chỉ có thể nhìn thấy sương mù: "Như thế nào cũng có thể."

Hàm Triều Triều trầm mặc một lát, từ từ nói: "Tự muội đi tìm."

"Có thể sao?" Ân Tĩnh hừ khẽ, "Sợ là hai năm nay ta không liên lạc với các người cho nên ghi hận đi. Các người thiệt tình giấu người, làm sao có thể để ta dễ dàng tìm được." Ân Tĩnh bình tĩnh nói, "Ta biết cả."

"Muội luôn luôn vững vàng, " Hàm Triều Triều tán thưởng nói, "hơn hai năm nay, muội cũng không quên gốc gác."

"Nàng hiện tại có khỏe không?" Đột nhiên Ân Tĩnh hỏi.

"Khỏe." Hàm Triều Triều không chút do dự trả lời, "Điểm này muội không cần lo lắng. Nàng muốn vào Hàm gia, tự nhiên sẽ phải dùng phương thức của chúng ta."

"Ta nói rồi, mọi người làm như vậy, ta không thích." Ân Tĩnh đè kiếm.

"Nhưng muội có từng nghĩ lựa chọn của muội, chúng ta có thích hay không?" Hàm Triều Triều mỉm cười, "Muội đã bị thương ngay ngày đầu tiên trở về, muội thà lựa chọn làm ngươi bị thương, muội nên biết chúng ta không tiếp thụ được điều đó."

Ân Tĩnh không khỏi cười khổ. Vốn để bị thương là nói cho bọn họ biết nàng nguyện ý mất mạng cũng phải bảo vệ được người. Kết quả lại hoàn toàn ngược lại. Xem ra nàng đã đánh giá thấp tầm quan trọng của mình ở trong nhà, chỉ có một chút huyết kia lại làm cho người nhà càng thêm cảnh giác .

"Muội không muốn sống như kia. Nếu như có thể, bọn muội sẽ tìm một sơn thôn sống ở đó cả đời." Đây là lời thật lòng của Ân Tĩnh.

"Nơi nào có người nơi đó đều có tranh đấu, nếu chỉ né tránh sẽ chỉ dẫn thêm tai họa." Hàm Triều Triều nhàn nhạt nói.

Ân Tĩnh yên lặng lắng nghe, đột nhiên thần sắc trở nên lạnh lùng: "Hóa ra, các người tiễn nàng đi."

Hàm Triều Triều sửng sốt: "Không có ai nói nàng ở trong trang."

Ân Tĩnh đứng phắt dậy, không nói nên lời. Nàng đã đoán sai phương hướng ngay từ đầu! Giờ đã hai ngày, hai ngày là đã có thể rời đi Ly Thương đi đến đâu rồi! Thủy, bộ bốn phương thông suốt, sai phương hướng phải trả giá nhiều thời gian! Trong lòng Ân Tĩnh thậm chí hoảng hốt, không biết khi nào mới có thể tìm được Trí Nghiên.

Sự kinh hoảng không hiểu nói cho nàng, trò chơi này đùa quá trớn rồi!

"Đại tỷ, " Ân Tĩnh không khỏi buồn bã, "Muội không biết mọi người dùng phương pháp gì đưa nàng đi, nhưng, nàng thật sự rất trọng yếu với muội!"

Tam nhi... cúi đầu?

Hàm Triều Triều kinh ngạc nhìn Ân Tĩnh, trong lòng phi thường kinh ngạc. Nàng nhớ lại khuôn mặt quỷ trước khi đi của Phác Trí Nghiên, ngay khi đó còn dám thoải mái nhăn mặt với các nàng!

Dường như lúc đó,Phác Trí Nghiên đã biết nàng sẽ thắng; Ân Tĩnh sẽ rời khỏi Hàm trang, sẽ rời khỏi Ly Thương; sẽ đi tìm nàng, vĩnh viễn không trở về.

"Nàng đã biết." Hàm Triều Triều chậm rãi mở miệng.

Ân Tĩnh nhìn Hàm Triều Triều.

"Nàng đã biết hài tử đã mất của nàng có liên quan đến muội." Hàm Triều Triều lạnh lùng nói, "Nàng nói cần thời gian."

Ân Tĩnh rất muốn cười. Trực giác của nàng nói đây chỉ là chiêu số bình thường nhất của đại tỷ. Chiêu chỉ có mục đích, thật giả không quan trọng. Nhưng trong lòng nàng vẫn đau đớn. Nàng cảm thấy được điều mà trên thế gian này nàng không thể cho Trí Nghiên vui vẻ chính là đứa nhỏ. Mà cố tình đây lại là vần đề cắt ngang hai nàng. Nhưng... nếu Trí Nghiên đã biết, lại không hỏi nàng, đêm đó còn vui vẻ nói chúng ta hãy chơi một trò chơi...

Ân Tĩnh đã dao động, nhưng rất nhỏ, ngay sau đó đã trấn định được: "Đo là chuyện của bọn muội, tự bọn muội giải quyết."

"Nếu là chuyện các ngươi, " Hàm Triều Triều gật đầu, "được thôi, muội đi tìm nàng, cái gì ta cũng sẽ không nói."

Ân Tĩnh nắm chặt kiếm, xoay người rời đi.

Ngoài cửa là Hàm Phi khoanh tay đứng.

Ân Tĩnh cũng không thèm nhìn, đi mất.

Hàm Phi thở hổn hển, một lúc sau mới hô hấp như thường lại được. Hắn cúi đầu nhìn dưới đất. Vốn cho rằng mình trốn cũng không thể trốn, tất nhiên sẽ thừa nhận tiểu thư căm giận ngút trời, mà không ngờ rằng làm như không thấy cũng là một cực hình!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro