chương 81

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ly Ly vừa mới tỉnh ngủ không thấy mẫu thân đâu nên xuống giường. Hai tuổi, tuy còn nhỏ nhưng so với trẻ sơ sinh thì lợi hại hơn. Ít nhất từ trên giường đi xuống, bay qua cánh cửa ra phòng ngủ rồi bò ngồi xuống thềm hoàn toàn không làm khó được nó. Vừa lúc nó đến độ tuổi hứng thú với tất cả mọi vật. Trí Nghiên ôm nó, dạy nó phân biệt hết mọi thứ trong nhà; dạy nó nói chuyện, tuy chưa nói được nhưng mỗi ngày đều nhìn thấy nên Ly Ly đều quen thuộc ở đây. Có điều, cái thang này này thì nó chưa biết, bình thường cũng chưa từng xuất hiện, Tiểu Ly Ly xoa mắt nhập nhèm buồn ngủ tràn đầy hoang mang. Đây là cái gì? Trông thật vui! Ly Ly vươn tay đẩy cái thang.

Đại khái là tưởng đồ chơi, biết Tiểu Ly Ly sẽ đẩy cái thang làm cho Trí Nghiên sợ hãi.

"Không được! "

Trí Nghiên còn chưa kịp làm gì, Ân Tĩnh đã vụt đi, xách cổ áo Ly Ly, thả xuống bên cạnh cái thang.

Có lẽ do sức Ly Ly không có bao nhiêu, cái thang không chút sứt mẻ ở đó, trông có vẻ ngạo mạn.

Trí Nghiên vỗ ngực, Ly Ly hiếu kỳ với tất cả mọi thứ, không ít lần nó tò mò dẫn đến té ngã. Cái thang này vạn nhất không giữ vững được thật đúng là đáng sợ. Trí Nghiên nghiêm mặt nhìn Ly Ly, vừa định nghiêm túc cảnh cáo thì đã nghe tiếng Ly Ly "oa oa..." khóc.

Ân Tĩnh thả ra, Ly Ly ngồi dưới đất, hẳn là đã bị dọa, nắm chặt hai tay khóc lớn.

Ly Ly rất ít khóc, ngoại trừ những lúc ăn cơm cơ bản là tiểu hài nhi một mực im lặng. Chỉ là gần đây mới ngẫu nhiên biểu hiện một vài hoạt động. Trí Nghiên đau lòng ngay, đi lên ôm nó, quên luôn nghiêm mặt, vội dỗ nó lại.

"Mẹ..." Ly Ly kêu to, sau đó ôm cổ Trí Nghiên, xoay người sợ hãi nhìn nữ nhân thô lỗ vứt mình đi.

Ân Tĩnh tối tăm, nhíu mày. Đã bao lâu không gặp, Trí Nghiên có đứa nhỏ lớn như thế này khi nào? Ân Tĩnh đưa tay sờ đầu tóc chưa đen của Ly Ly, nhàn nhạt hỏi: "Con nhà ai?"

Trí Nghiên ôm sát Ly Ly, nhìn Ân Tĩnh trả lời: "... Nhà chúng ta."

Ân Tĩnh chớp mắt, lại hỏi: "Nhặt ở đâu?"

Trí Nghiên cũng chớp mắt, đáp: "Ly, Ly Thương..."

"Mẹ, mẹ..." Ly Ly nghĩ là gọi nó, vì thế rất hợp tình hình đáp lại.

Ly Thương?

Ân Tĩnh giật mình, đã thấy Trí Nghiên cúi mắt. Nàng cảm thấy đã hiểu ra được gì đó, bỗng nhiên nàng có hơi hối hận đã không thủ tiêu La Tú. Nàng ta không hề đề cập Trí Nghiên rời đi Ly Thương có mang theo một đứa bé! Đứa bé này xuất hiện dưới tình huống như thế nào mà nàng không biết; Trí Nghiên ứng đối như thế nào cho đến nay? Có một điều không cần phải nói, nếu có thể tìm một đứa nhỏ cho Trí Nghiên, tự nhiên nàng sẽ đối đãi hết lòng mình. Cho nên, lấy sự yêu thích của Trí Nghiên với trẻ nhỏ, không khó nhìn ra La Tú muốn làm gì. Ngay cả lúc rời đi cũng không quên để lại cơ hội châm ngòi ly gián. Chỉ là há có thể để nàng ta như nguyện? Dù sao đã gặp được Trí Nghiên, bất cứ chuyện gì đều có thể bàn lại.

Ân Tĩnh: "Vào nhà đi, ta đi dắt ngựa."

Vốn Trí Nghiên nghĩ Ân Tĩnh sẽ tiếp tục hỏi, mà không ngờ Ân Tĩnh lại bỏ qua như vậy. Trí Nghiên ngơ ngẩn theo sát Ân Tĩnh ra cửa dẫn dắt ngựa, buộc dưới gốc cây du, lại cùng Ân Tĩnh đi đến hậu viện.

Quả nhiên, ngay cả hậu viện bài trí cũng giống tòa nhà ở An Chí, nhưng dường như lớn hơn. Hơn nữa phương hướng phòng ốc cũng tốt hơn.

Hôm nay là một ngày đẹp trời, cây sào ở hậu viện đang phơi các loại xiêm y, nhẹ nhàng lung lay theo làn gió nhẹ,. Ngoại trừ những xiêm y Ân Tĩnh biết là của Trí Nghiên, và những xiêm y của hài tử, thì có hai cái áo rõ ràng không phải của nữ nhân cũng thoải mái treo ở đó.

Trong đầu Ân Tĩnh chợt mơ hồ xuất hiện một cảnh tượng: Một nhà ba người, nữ nhân ở cạnh giếng múc nước giặt xiêm y; nam nhân lấy xiêm y nàng giặt rồi treo lên sào; một đứa bé vây quanh nữ nhân, bị nam nhân nữ nhân cùng nhau quát tránh xa cái giếng ra... Ân Tĩnh nhìn nam y rộng thùng thình treo ở đó mà trong lòng không thoải mái.

Trí Nghiên cũng không biết Ân Tĩnh vừa đến mà đã chú ý tới trong nhà còn một người, bởi vì Ly Ly còn đang sợ, nàng chỉ phải ôm nó, sau đó đi đến nhà bếp, nhìn xem còn gì ăn được. Trí Nghiên giương giọng hỏi:

"Ân Tĩnh, ăn cơm chưa, có đói bụng không?"

Ân Tĩnh thu hồi ánh mắt nhìn xiêm y: "Không đói."

Trí Nghiên ở trong nhà bếp suy nghĩ, Ly Ly nằm trong lòng Trí Nghiên cũng trộm nhìn nàng:

"Đồ ăn trưa vẫn còn. Buổi tối chúng ta có thể ăn cái mới, Ngô Đệ đi ra ngoài mua cá, Ly Ly không có cá sẽ không ăn cơm."

Ngô Đệ? Ân Tĩnh nghe được cái tên quen thuộc. Đúng, người này là người La Tú đề cập.

"A, " Trí Nghiên vỗ đầu, thấy Ân Tĩnh không chút thay đổi nhìn mình, nàng thè lưỡi, ôm chặt Ly Ly, dè dặt nói, "vẫn còn một người ở đây. Nhưng mà hắn nói khi cô đến hắn sẽ đi. Là người Hàm gia..."

Ân Tĩnh nghe vậy, không thoải mái trong lòng biến mất một các khó hiểu. Nàng mới hờn một chút xíu, Trí Nghiên đã nhanh chóng dẹp được nó.

"Lại đây." Ân Tĩnh vẫy tay gọi Trí Nghiên.

Trí Nghiên đi tới.

Ân Tĩnh nhìn Trí Nghiên, rồi lại không thể không thấy Ly Ly trong lòng Trí Nghiên. Ân Tĩnh còn đến gần Trí Nghiên, tốt nhất là ôm được Trí Nghiên, nhưng Tiểu Ly Ly lại trông mong nhìn nàng, tựa hồ còn bĩu môi. Lần đầu tiên, Ân Tĩnh cảm thấy giữa hai người thật sự có khoảng cách, nàng không thích, cho nên muốn ôm Ly Ly ra chỗ khác. Vốn Ly Ly sợ Ân Tĩnh, thấy nàng duỗi tay ra thì ôm chặt cổ Trí Nghiên, nói gì cũng không thả ra. Giãy giụa được vài cái liền đạp lung tung lên.

"Ly Ly ngoan, để dì ôm một chút nào." Trí Nghiên nghĩ Ân Tĩnh muốn ôm Ly Ly, trong lòng còn cười trộm tư thế Ân Tĩnh không đúng, nhưng trên mặt không dám biểu lộ ra mà chịu đựng khuyên nhủ, "Đây là dì, mẹ đã nói cho con nhiều lần rồi, con phải nhớ kỹ."

Khóe mắt Ân Tĩnh co giật, không hề cảm thấy hứng thú với từ xưng "Dì" này, mà chỉ cảm thấy tiểu quỷ này vướng bận. Ít nhất ở trong tưởng tượng của nàng, gặp lại Trí Nghiên không có tiểu quỷ thích khóc ở bên trong.

Ván đầu tiên, Tiểu Ly Ly bại trận Ân Tĩnh, nó bị Ân Tĩnh cưỡng chế lôi ra, dưới con mắt Trí Nghiên kinh ngạc nhẹ nhàng thả xuống đất: "Đi, tự chơi đi."

Hài tử Hàm gia đều bị vứt đi tự chơi đùa, muốn đi đâu thì cứ đi, hiểu rõ mình đang chơi cái gì.

Tiểu Ly Ly mếu máo, thấy mẹ luôn một mực yêu thương lúc này cũng không giúp nó nói chuyện, nó chậm rãi tránh ra, nhặt được nhánh cây ngồi chơi dưới đất.

"Không được chiều chuộng nó quá." Ân Tĩnh nói.

Trí Nghiên bội phục ngay, trong lòng thầm nghĩ vấn đề Ly Ly ăn cơm không biết Ân Tĩnh có thể giải quyết hay không.

Không có người chen ngang, Ân Tĩnh kéo Trí Nghiên lại nhìn kỹ, sau đó mới phát hiện Trí Nghiên búi tóc. Theo ánh mắt Ân Tĩnh, Trí Nghiên vuốt tóc cười nói: "Phương tẩu nói nếu có hài tử thì phải thế này, tránh người ta bàn tán."

Phương tẩu là ai? Ân Tĩnh nghĩ mình đã bỏ lỡ nhiều chuyện.

"Phương tẩu là đại tỷ ở đầu đường, nàng tốt lắm, giúp ta không ít." Trí Nghiên giải thích. "Ngô Đệ... cũng là người tốt. Hắn lo một mình ta mang theo hài tử không an toàn cho nên mới ở lại."

"Có người ức hiếp nàng?" Ân Tĩnh lại nhíu mày.

Trí Nghiên không thích thấy Ân Tĩnh như vậy, vươn tay xoa mi tâm Ân Tĩnh, sau đó cười nói: "Không có, hắn lo lắng thừa thôi, chỉ là để xài sử dụng cũng tiện." Nghĩ đến mấy bảo bối của Ngô Đệ đều bị nàng tặng loạn đi ra ngoài, Trí Nghiên cũng không nỡ nói xấu Ngô Đệ.

Ân Tĩnh gật đầu, nhìn bốn phía: "Nơi này, thích không?"

"Thích." Trí Nghiên vội vàng gật đầu, đong đưa tay Ân Tĩnh, "Chúng ta ở đây luôn được không."

Chỉ vì một câu nhu vậy mà những người trong nhà có tham gia cũng không để ý đến nữa.

"Được." Ân Tĩnh gật đầu, "Nàng ở phòng nào?"

Trí Nghiên mang Ân Tĩnh đến phòng ngủ của mình. Ân Tĩnh đặt hành lý của mình xuống, sau đó leo lên giường: "Lại đây, ngủ cùng ta một lát."

Trí Nghiên cắn răng. Giữa ban ngày ban mặt mà nghe Ân Tĩnh nói những lời này, sao đột nhiên trời có vẻ nóng. Nhưng thấy Ân Tĩnh mệt mỏi, nàng lại thập phần đau lòng. Trí Nghiên bò lên giường, cẩn thận gối đầu lên cánh tay Ân Tĩnh đã duỗi ra.

"Nói chuyện dọc đường đi của nàng đi." Ân Tĩnh thấp giọng nói.

"Không phải nàng muốn ngủ sao?" Trí Nghiên nhỏ giọng hỏi.

Ân Tĩnh nghiêng người đối mặt Trí Nghiên, sờ eo Trí Nghiên: "Hmm, gầy, ăn không ít khổ đi."

Trí Nghiên suýt khóc. Trên đường đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng bởi vì trong lòng có chấp nhất cho nên cũng không cảm thấy khổ. Mà cố tình dưới ánh mắt dịu dàng của Ân Tĩnh, ngược lại như đứa nhỏ nhịn không được ủy khuất. Nhưng nàng cũng không muốn niệm niệm nhớ kỹ tất cả những mưu đồ mà Hàm gia đã làm. Huống chi, Ân Tĩnh đã rất mệt mỏi, có lẽ cũng sẽ không muốn nói.

"Khổ tận cam lai mà." Trí Nghiên nhỏ giọng nói.

Trong lòng Ân Tĩnh xao động, nhẹ nhàng chạm môi Trí Nghiên: "Ừ."

Trí Nghiên nằm với Ân Tĩnh chốc lát, đột nhiên nhìn thấy cái trống của Ly Ly ở đầu giường, bò dậy.

"Sao vậy?" Ân Tĩnh mê man lim dim ngủ, nhưng vẫn cảnh giác, hỏi.

"Ta đi xem Ly Ly, hình như chúng ta chưa đóng đại môn, sợ nó chạy ra ngoài." Trí Nghiên vừa xuống giường vừa nói, rồi lại bị Ân Tĩnh kéo lại.

Ân Tĩnh cầm tay Trí Nghiên một hồi, mới chậm chạp nói: "Về sau chúng ta có thể chơi trốn tìm, nhưng nàng chỉ có thể trốn ở đống củi, gầm bàn, hủ gạo, thậm chí là dưới sàng trong nhà, sau đó chờ ta tìm ra nàng. Chứ không phải cách ta xa như vậy, lâu như vậy..."

Trí Nghiên rung động, cúi đầu đeo hài. Có vài giọt nước mắt rớt xuống trên hài. Nàng đứng dậy ngẩng đầu, sau đó xoay lại cố cười nói: "Uhm, ta nhớ kỹ."

Khi Trí Nghiên đi ra ngoài thì nhìn thấy Ly Ly không có chơi một mình, Ngô Đệ đang ngồi dưới đất chơi bùn cùng nó, vẻ mặt không yên lòng. Thấy nàng đi ra mắt hắn sáng ngời, vội đứng lên.

Trí Nghiên thấy Ân Tĩnh đã nằm xuống, tựa hồ đã ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

"Ngài về lúc nào?"

"Mới được một lát." Vẻ mặt Ngô Đệ đau khổ. Lúc về là vừa lúc thấy bóng dáng hai người đi vào phòng. Không cần xác nhận, Ngô Đệ vừa nhìn đã biết đó là Tam tiểu thư. Huống chi hai người vô cùng thân thiết thật sự đã làm hắn chấn động.

Xem ra thế gian không có gì không tồn tại, mà còn tồn tại rất tự nhiên.

"Như thế nào, " Trí Nghiên thấy Ngô Đệ đờ ra, không chút khách khí cười nhạo, "không dám gặp nàng, cũng không dám đến gần?"

Ngô Đệ nghểnh cổ nhìn xung quanh một vòng, mới cười nói: "Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe."

Hỉ Mi ngẩn ra, sau đó mặt đỏ bừng. Rõ ràng vừa rồi không phát sinh gì cả. Chỉ là vài cái hôn nhẹ nhàng, lại khiến tim nàng vẫn còn đập kịch liệt cho tới giờ khắc này. Trí Nghiên khắc chế cố gắng không xoa môi trước mặt Ngô Đệ, nó gần như muốn cháy rồi.

Quả nhiên, mặc dù là chờ đợi đằng đẵng mà kết quả cũng là ngọt ngào. Mấy tháng không thấy Ân Tĩnh, trong mắt vẫn chỉ có hình ảnh của nàng.

Ngô Đệ ngơ ngác nhìn Trí Nghiên, cơ hồ là lần đầu tiên Trí Nghiên lộ ra loại sắc thái xấu hổ của tiểu nữ nhân. Thật ra, hắn cũng không thể tưởng tượng bên trong vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, bởi vì hết thảy đều im ắng. Tuy hắn chơi cùng Tiểu Ly Ly, kỳ thật vẫn chú ý động tĩnh bên trong. Đáng tiếc, hắn không thể nghe được khắc khẩu về đứa nhỏ đột nhiên xuất hiện, và dường như Tam tiểu thư chưa có phát hiện ra hắn tồn tại, hay ngay cả kích động gặp lại cũng không có.

Mọi thứ đều mờ nhạt, hắn không thể lý giải tình cảm của nữ tử biểu đạt như thế nào, mà cũng không hiểu. Nhưng Trí Nghiên đỏ mặt như vậy, hiển hiện có điều mờ ám không tiện nói ra như vậy cũng khiến tim hắn chợt kích động. Ban đầu ở lại là bởi vì hắn muốn, dù bất cứ giá nào. Chẳng sợ Tam tiểu thư nhìn thấy hắn hận hắn vì đưa Trí Nghiên trốn trên biển nhiều tháng mà đuổi giết hắn, hắn cũng muốn ở lại nhìn xem Trí Nghiên kiên trì ra sao; Tam tiểu thư tìm tới như thế nào; khi hai người gặp được nhau thì lại tình cảnh gì... Mà hiện giờ hắn cũng thấy được, cũng bắt đầu cảm thấy thật sự là đến lúc phải đi.

"Tam tiểu thư ngủ rồi à?" Ngô Đệ sửa sang lại y phục, hỏi.

"Ừ." Trí Nghiên gật đầu. Bỗng, hai người nghe được tiếng của Ân Tĩnh, không hề nghe ra sự buồn ngủ:

"Bảo hắn lăn tới đây."

Trí Nghiên che miệng cười không ngừng, Ngô Đệ vỗ hai má hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào phòng.

"Mẹ!" Ly Ly gần đó đang chơi bùn, nghe được giọng nói đó mà sợ hãi.

"Ly Ly không sợ nha." Trí Nghiên xoay người ôm lấy Ly Ly, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó.

Ngô Đệ đi vào, nhìn thấy Ân Tĩnh ngồi ở đầu giường, mặt không chút thay đổi nhìn hắn.

"Ngô Đệ ra mắt Tam tiểu thư." Ngô Đệ quỳ một gối xuống, chắp tay thi lễ nói.

Ân Tĩnh đánh giá Ngô Đệ một hồi: "Ta chưa từng gặp ngươi."

"Đệ nhiều năm ở trên thuyền, cho dù ở Hàm trang cũng là ở cùng với nhiều người khác, Tam tiểu thư không biết cũng là tự nhiên." Ngô Đệ giải thích.

"Ai cho ngươi con thuyền đó?" Ân Tĩnh thấp mâu hỏi.

"Dạ, là phu nhân." Ngô Đệ mỉm cười.

Ân Tĩnh gật đầu: "Phu nhân có lời gì nói với ngươi?"

"Dạ, phu nhân chỉ bảo Đệ đưa Phác cô nương đến đây."

"Không nói lời gì với ta sao?" Ân Tĩnh nhíu mày.

Ngô Đệ gật đầu: "Dạ, ý của phu nhân có lẽ là chờ Tam tiểu thư ngài trở về tự mình hỏi."

Ân Tĩnh trầm mặc một chút. Không tán thành, cũng không cự tuyệt.

Ngô Đệ cũng không đợi Ân Tĩnh hỏi tiếp, tự chủ nói lại những gì phát sinh ở trên thuyền. Về phần đứa bé kia, hắn cũng theo sự thực nói là do Hàm Phi mang lên.

Nghĩ đến thủ đoạn lợi dụng đứa nhỏ khiến Trí Nghiên rời đi không thể thiếu Hàm Phi. Ân Tĩnh hờ hững gật đầu, nói:

"Hiện tại ta đã đến, khi nào ngươi lên đường?"

Ngô Đệ sửng sốt, dường như Tam tiểu thư không có ý định trách mắng hắn.

"Vì sao ạ?" Ngô Đệ trực tiếp hỏi. Hắn đã quen gió táp bão bùng ở biển, tự nhận là có năng lực chống đỡ hơn người cho nên không sợ mới ở lại. Mà ngay cả phu nhân cũng nói đưa được Phác Trí Nghiên đến thì ngươi phải đi càng nhanh càng tốt, nhưng hắn lại ở lại, không phải là muốn nhìn Tam tiểu thư nổi bão sao.

"Ngươi hỏi cái gì?" Ân Tĩnh vểnh môi, "Hay ngươi muốn nhìn đến cái gì?"

"Chuyện của chúng ta cho các ngươi chờ xem cái muốn xem, chẳng phải khiến các ngươi hăng say hơn sao." Đã phát hỏa ở Hàm gia, Ân Tĩnh đã không tính toán gì với họ nữa, nàng lạnh lùng nói xong phất tay, "Thu dọn đồ đạc, sớm đi mau. Nếu gặp bọn họ thì bảo rằng đừng quấy rầy đến ta."

Ngô Đệ cười khổ. Tam tiểu thư quyết tuyệt rời nhà đi hai năm, hiện giờ lại càng ngoan tuyệt hơn. Có điều, hắn có thể hiểu, dù sao nàng cũng đã chọn cuộc sống không giống với người bình thường.

"Đệ đã biết." Ngô Đệ bình tĩnh đồng ý, sau đó rời khỏi phòng.

Tối hôm đó, Trí Nghiên nấu cá kho rất ngon. Không ngờ trù nghệ đã tiến bộ đến thế, làm cho Ân Tĩnh ăn hết cá; Ly Ly cầm cái chén nhỏ bị Trí Nghiên cướp hết cá ngon đưa cho Ân Tĩnh; Ngô Đệ không dám lên tiếng chỉ có thể nhìn xem Ân Tĩnh ăn cá với cơm mà trợn mắt há hốc mồm.

Khi ăn Ân Tĩnh không bao giờ nói, lại làm cho Trí Nghiên nhớ lúc trước ăn ớt. Đại đa số thời điểm, Ân Tĩnh không có biểu đạt sự vui vẻ của mình bằng lời nói, thay vào đó là những hành động. Cho nên Trí Nghiên có thể hiểu, đã lâu Ân Tĩnh không có ăn đồ ăn của nàng làm, tình huống hiện tại chỉ là bởi vì thập phần tưởng niệm...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro