chương 82

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy rằng Ân Tĩnh lạnh lùng ra lệnh bảo Ngô Đệ cấp tốc rời đi, nhưng sự thật không phải như thế. Ngô Đệ ở lại ba ngày mới rời khỏi thành Phù Dung. Mặc dù hắn luôn cảm thấy sau gáy luôn lạnh lẽo, nhưng hắn vẫn cố áp chế xem như không có việc gì.

Chuyện bắt đầu từ tối nọ.

Một bàn các món cá đều vào bụng Ân Tĩnh, rồi nàng thập phần thỏa mãn đi nghỉ ngơi. Trí Nghiên đối với Ân Tĩnh tìm được nàng vẫn còn có cảm giác như mơ không chân thật, cho nên một tấc cũng không rời Ân Tĩnh. Còn Tiểu Ly Ly, tuy sợ "Dì" này, nhưng cũng hiểu nằm bên cạnh mẹ là an toàn nhất. Cho nên ba người như bị trói vào nhau. Ngô Đệ rất tự giác lĩnh mệnh đi rửa chén. Ngọn đèn lập lòe quỷ dị ở trù phòng, Ngô Đệ rửa chén xong đi uống nước, hắn cũng sầu não lắm, quyết định sáng mai rời đi ngay.

Đêm trăng tháng ba giá lạnh, Ân Tĩnh ngồi trong hậu viện chốc lát đứng dậy trở về phòng nghỉ ngơi. Nàng kéo tay Trí Nghiên, tất cả nhiệt lượng ở đáy lòng đều nằm trong cái nắm tay này. Đã bao lâu nàng không được ôm Trí Nghiên ngủ? Hô hấp hai người vẫn lẫn lộn cho dù không làm gì. Mà đây cũng là thời khắc tốt đẹp nhất. Nàng nhớ thức ăn Trí Nghiên làm; lại càng nhớ sự yên bình khi Trí Nghiên nhu thuận nằm bên cạnh nàng.

Trí Nghiên hiểu, cúi đầu trầm mặc không lên tiếng theo sát Ân Tĩnh vào phòng. Tiểu Ly Ly cũng lắn xắn chạy theo.

"Ta đi múc nước cho nàng rửa mặt." Bỗng Trí Nghiên rút lui, nhẹ giọng nói.

"Đã tắm rồi, nàng đã quên?" Ân Tĩnh chặn Trí Nghiên đang định đi, sau đó kéo Trí Nghiên lại bàn, đốt đèn ở sau lưng lên. "Bây giờ chỗ nào cũng không được đi, chỉ được đứng ở đây thôi."

Trí Nghiên ôm Ân Tĩnh, cúi đầu cười nói: "Ha ha... háo sắc."

"Không bằng vận động luôn đi." Ân Tĩnh đáp, làm Trí Nghiên đỏ mặt không dám ngẩng đầu.

Ân Tĩnh bưng nến kéo Trí Nghiên đến bên giường, xốc màn lên, một đứa bé đang ngồi ở bên trong.

"Mẹ..." Ly Ly gọi Trí Nghiên.

~"~ Âm Cố nheo mắt.

Trí Nghiên nở nụ cười, thả tay Ân Tĩnh ra, ôm Ly Ly lên đùi ngồi ở mép giường: "Làm sao bây giờ, Ly Ly luôn ngủ với ta."

"Không được!" Ân Tĩnh quả quyết bác bỏ.

"Ờ..." Trí Nghiên có chút khó xử, sau đó cẩn thận nói, "Buổi tối nó không quậy đâu. Ngoại trừ những lúc muốn sờ tai ta. Thật sự nó chưa bao giờ khóc đêm cả."

Tiểu hài nhi trời sinh có trực giác không muốn thân cận với những người dữ. Ly Ly ngồi trên đùi Trí Nghiên, nhìn mặt Ân Tĩnh càng ngày càng tối dưới ánh nến thì nó biết đây là cảm giác không được yêu thích. Nó xoay người túm vạt áo Trí Nghiên, dán gần Trí Nghiên hơn.

Ân Tĩnh thấy thế lập tức bế Ly Ly lên, ném lên trên giường: "Nó ngủ chỗ nào?"

Trí Nghiên đứng dậy chỉ vào bên trong: "Bên trong." Thấy Ân Tĩnh không nói gì, vội vàng ôm Ly Ly vào bên trong, sau đó nghiêng người nằm xuống, "Ta dỗ nó ngủ trước, rất nhanh thôi."

Ân Tĩnh xoa trán, thở dài. Nó là lòng dạ của Trí Nghiên, mặc kệ nó từ đâu tới, nếu đã có rồi nàng đành phải thử thích ứng một chút.

Chỉ là trong chốc lát, Ly Ly đã ngủ. Trí Nghiên vẫn dịu dàng ru cho nó, Ân Tĩnhnghe mà mệt. Xác định Ly Ly đã ngủ thật, Trí Nghiên mới xoay người lại dỗ người lớn.

"Được rồi Ân Tĩnh, nó còn nhỏ, không thể ngủ một mình."

Lúc này Ân Tĩnh vẫn chưa cảm thấy đứa nhỏ là một vấn đề, nàng chỉ nghĩ có như vậy mà thôi sao có thể tạo thành uy hiếp gì. Cho nên nàng cũng gật đầu, sau đó ôm Trí Nghiên nhẹ nhàng hôn nàng.

Xa nhau lâu như vậy, nàng cũng sắp quên hương vị của Trí Nghiên. Quả nhiên vẫn là ôm nhuyễn ngọc ôn hương vào trong lòng mới là thiết thực. Ân Tĩnh liên tục tra tấn môi Trí Nghiên, tay cũng đã đưa ra sau lưng Trí Nghiên.

Phút chốc sau đó, Ân Tĩnh mở ra mắt căm tức nhìn Trí Nghiên.

Ân Tĩnh, đụng phải cái tay nhỏ bé túm áo Trí Nghiên.

Thần tình Trí Nghiên ửng hồng, sóng mắt như nước, còn đang trong trạng thái mơ màng. Cho đến khi phía sau vang lên tiếng khóc nàng mới giựt mình.

Có lẽ, dù Ly Ly đang ngủ nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không an toàn cho nên mới muốn nắm lấy áo Trí Nghiên.

Ân Tĩnh cảm thấy tiểu nhân kia ngủ ở tận cùng bên trong thật khiến người khác lo lắng, vì thế rướn người qua ôm lấy nó, đặt ở bên cạnh mình.

"Không được, không được!"

Trí Nghiên kêu gào. Ân Tĩnh đặt Ly Ly gần mép giường, vạn nhất nó trở mình té xuống thì sao. Vì thế Trí Nghiên nhỏ Tiểu Ly Ly lại chính giữa hai người.

Tiểu Ly Ly bị đưa qua đưa lại, không thoải mái khóc lớn. Ân Tĩnh cau mày ngồi dậy. Trí Nghiên đành phải dỗ nó ngủ lại.

"Bảo bối ngoan nha, mau ngủ nha, ngày mai mẹ dẫn con đi xem hoa đăng nha, xem hí khúc nha, không thì... xem cá lớn nhé?"

Ân Tĩnh nín cười, quay đầu lại nhìn Trí Nghiên, không khỏi sửng sốt.

Dưới ánh nến, thần tình Trí Nghiên từ ái, làn da như ngọc được ánh nến vàng bao bọc xung quanh trông yên bình. Trong mắt Trí Nghiên tất cả đều là thỏa mãn, giống như tiểu phụ nhân an nguyện thủ thân bên cạnh người mình yêu nửa đời sau.

Nếu hài tử Trí Nghiên không chết, nói vậy giờ phút này nàng cũng kiên nhẫn dỗ con nàng ngủ như thế này đi. Mà người bên cạnh nàng lại không phải mình.

Ân Tĩnh giờ phút này không hề hối hận vì đã đưa Trí Nghiên ra khỏi Khánh gia, sống những ngày như bây giờ. Đời này hai người nàng đều không có khả năng có con, mà Hàm Phi lại đưa tới một đứa cho Trí Nghiên dường như cũng không tính là chuyện xấu.

Nghĩ đến đây, Ân Tĩnh dịu dàng sờ khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Ly Ly, thấp giọng hỏi:

"Tên đầy đủ là gì?"

Trí Nghiên mừng thầm, Ân Tĩnh đã nhu hòa đi rất nhiều chứ không phải không tức giận.

Trí Nghiên mau đáp: "Gọi là Phác Ly Thương. Lấy theo tên tòa thành đó."

Ân Tĩnh chép miệng: "Đứa nhỏ này là của nàng, cũng là của ta, như thế nào chỉ có họ nàng?"

Trí Nghiên há hốc mồm, Ân Tĩnh vậy mà cũng muốn đoạt quyền làm mẫu thân của nàng ư:

"Không ổn không ổn, tên sao có thể sửa lung tung? Vả lại họ nàng hay họ ta không phải giống nhau sao?!"

Ân Tĩnh trầm ngâm: "Ly Thương, tên này rất xui xẻo. Nàng không mong tương lai nó thi đỗ Trạng Nguyên à?"

Mắt Trí Nghiên phát sáng, mà ngay lập tức tối sầm. Nàng nhớ đến bà bà ở Khánh gia, luôn mong muốn con bà phải thành Trạng nguyên đến mức mê muội:

"Tương lai nó làm gì ta không mong gì nhiều, chỉ mong bình an vui vẻ sống là tốt rồi."

"Vậy thì tên này càng không thích hợp." Ân Tĩnh mỉm cười, "Ly Thương là nhũ danh, cứ gọi hai năm đi, còn đại danh thì ta sẽ thảo luận sau. Tương lai chờ nó lớn rồi xem lại tên, như thế nào?"

Ân Tĩnh nói tốt đẹp như vậy làm cho Trí Nghiên rất kinh hỉ, nàng muốn lại ôm hôn Ân Tĩnh ngay, nhưng mà ở giữa có trẻ em, nhất thời môi hai người chỉ cách nhau có chút xíu.

"Ân Tĩnh!"

Lúc này Ân Tĩnh không nhường Trí Nghiên nữa, ôm Ly Ly xuống giường đi ra ngoài tìm Ngô Đệ đang cho ngựa nàng ăn cỏ.

"Tối nay ngươi dỗ nó ngủ."

Trí Nghiên khoác áo đuổi tới: "Không được, ban đêm nó sẽ khóc mất."

Ân Tĩnh kéo Trí Nghiên trở về phòng: "Nam tử hán phải bồi dưỡng từ nhỏ, chỉ biết đi theo mẹ thì làm sao có thể lớn."

Ngô Đệ há mồm nhìn các nàng khắc khẩu trở về phòng đóng cửa. Sau đó cúi đầu nhìn Ly Ly cau mày, dường như muốn tỉnh. Bỗng hắn nở nụ cười. Cuộc sống chỉ có hai người có lẽ sẽ đơn điệu, nếu có tiểu hài tử kẹp ở giữa thì náo nhiệt hơn.

Đêm nay không có Trí Nghiên dỗ, Ly Ly khóc không ngừng, tiếng khóc đủ xuyên màn đêm. Bị Ân Tĩnh ôm chặt vào lòng, Trí Nghiên cũng khó ngủ. Chỉ là Ân Tĩnh có cách đối phó. Chỉ cần Trí Nghiên muốn mở miệng nói đều bị Ân Tĩnh hôn chặn lại. Dần dần, Trí Nghiên mềm đi, vô lực trông nom tiếng khóc đứt quãng ngoài phòng, chuyên chú chuyện trước mắt.

Ngày hôm sau, Ân Tĩnh bắt Ngô Đệ đi mua một cái bình phong, và một giường nhỏ.

Ngô Đệ đi cả ngày, Ân Tĩnh và Trí Nghiên dọn dẹp phòng bên cạnh làm cho hai cái phòng của các nàng và bên cạnh thông nhau có thể tiện qua lại. Bên cạnh giường hai người là giá treo xiêm y; cách đó ba bước là cái bình phong. Bên ngoài bình phong là cái giường nhỏ. Bốn mép đều có rào chắn, không sợ đứa nhỏ rớt xuống; Tủ dựa tường; đài trang đối diện cạnh cửa sổ; một số dụng cụ rửa mặt đặt tại cạnh đài trang, ở đó có ba cái khăn mặt lớn nhỏ; hai chậu cao thấp; một bàn tròn, trên đó là ấm trà và chung trà.

Phòng Ngô Đệ đổi làm thư phòng. Ân Tĩnh thích sách. Chỉ chờ Ngô Đệ dọn đi là đến thư quán nhìn xem. Nếu không sách hay, nàng sẽ viết ra danh sách rồi gửi bồ câu cho Túc Mệnh đi tìm. Lúc trước gặp Phượng Thành, Phượng Thành đã đồng ý đưa cho nàng mấy con bồ câu. Mà bồ câu này Ân Tĩnh cũng chưa trọng dụng.

Ngô Đệ ở lâu thêm vài ngày nguyên nhân chính là ban đêm phải dỗ Ly Ly ngủ. Điểm này Ân Tĩnh bá đạo, Trí Nghiên và hắn đều không có dũng khí phản bác. Trí Nghiên tự biết hai người xa nhau lâu, tuy Ân Tĩnh không nói nhưng nàng biết Ân Tĩnh hận không thể luôn luôn túc trực bên cạnh nàng. Từ trước đến nay Ân Tĩnh chỉ đối có dục vọng với nàng, thật ra nàng cũng rất vui, nên cũng chỉ nhẫn tâm tạm thời mắt nhắm mắt mở. Cũng may Ly Ly quen Ngô Đệ, đêm thứ hai đã không ầm ĩ nữa; đêm thứ ba cũng không có động tĩnh. Chỉ khổ cho Ngô Đệ, hàng đêm đều liều mạng dỗ em bé. Bởi vì Ân Tĩnh đã cảnh cáo hắn không được để nó ầm ĩ các nàng.

Mà được cái là tuy ban đêm vất vả một chút, nhưng ban ngày có trò hay. Mặc dù Ân Tĩnh chấp nhận đứa nhỏ, nhưng vì có nhiều vấn đề với Trí Nghiên mà mỗi ngày cãi qua cãi lại. Thật là bù đắp mệt nhọc cho hắn.

Ví dụ như Trí Nghiên muốn Ly Ly gọi Ân Tĩnh là "Dì", Ân Tĩnh lại nghĩ hai người đều có thể làm mẫu thân thì vì sao nàng phải làm xa cách như vậy. Ngô Đệ thầm nghĩ: Cũng không xem mặt ngài nhìn Ly Ly như thế nào ư, rồi nó làm sao thân cận được với ngài? Mà Trí Nghiên thật lòng muốn Ân Tĩnh thật tình nhận Ly Ly, cho nên mới đấu tranh quyền lực làm "mẹ". Mà cuối cùng tiểu tử kia kiên quyết không chịu gọi Ân Tĩnh là "mẹ", Ân Tĩnh đành phải buông tha cho. Chỉ là vài năm về sau, Ly Ly giơ mộc kiếm chơi đùa nhìn Ân Tĩnh đánh quyền sinh phong, lại còn có thể thoải mái lưu loát phi lên mái nhà, mà Ân Tĩnh cũng thuận miệng dụ dỗ, Ly Ly lập tức đổi cách gọi rất thân thiết.

Bất quá đấy là sau này hãy nói.

Rốt cục Ngô Đệ phải đi. Hắn mang theo đầy mình thứ tốt trở về Ly Thương. Tới lúc ấy, chỉ sợ Hàm trang chủ bọn họ sẽ đuổi theo hắn hỏi đủ chuyện, đến lúc đó hắn có thể giảng thuật lại kỹ càng.

Ngô Đệ đi, Ân Tĩnh phá lệ tiễn hắn đến đầu phố, đứng ở mộc bài. Ngô Đệ suy nghĩ một hồi, vẫn là đem lời trong lòng nói ra: "Tam tiểu thư, lúc Đệ ở đây, người ngoài vẫn tưởng là toàn gia cho nên không có ý gì. Về sau Đệ đi rồi, trong nhà không có nam nhân... Năng lực của ngài Đệ tin tưởng. Nhưng mà trong mắt người khác, bất luận là ngài hay Trí Nghiên đều dễ dàng làm cho người ta để ý. Không dối gạt ngài, chúng ta vừa tới mấy ngày, có lần Trí Nghiên một mình đi ra cửa đã có nam tử theo đuôi. Dĩ nhiên Đệ đã đuổi đi rồi. Trí Nghiên thiện lương, trong lòng nàng không nghĩ có ác nhân, nhưng thế đạo dù sao cũng không an bình, xin ngài nhất định phải chú ý an toàn."

"Ừ, " Ân Tĩnh đạm thanh đáp, "trước kia Trí Nghiên do ngươi chiếu cố, đa tạ."

Ngô Đệ thụ sủng nhược kinh, cũng không ngờ Ân Tĩnh muốn tiễn hắn là vì câu này. Hắn cười cười, vừa muốn nói gì thì nhìn đến đầu phố Phương tẩu đang ở cạnh cửa lén lút nhìn. Vừa gặp bà ta thì nhớ ngay bảo bối của mình, con tim Ngô Đệ co rút. Hắn xoay người leo lên con ngựa khi Ân Tĩnh cưỡi đến đây:

"Tam tiểu thư, Ngô Đệ cáo từ."

Ân Tĩnh phất tay, chờ Ngô Đệ đi xa, xoay người định về nhà thì nhìn thấy một phụ nhân cười hì hì đến:

"Ôi, huynh đệ đấy là muốn đi đâu thế?"

Ân Tĩnh nhìn Phương tẩu, nhận ra đó là người ngày đó nàng hỏi đường. Nàng nghĩ nghĩ, hỏi:

"Bà là Phương tẩu?"

Phương tẩu vội gật đầu, xoa tay vào tạp dề, tự dưng có chút khẩn trương:

"Chính là ta," Phương tẩu thân thiết hỏi han, "Không biết cô nương có quan hệ gì với Trí Nghiên hả?"

"Người nhà."

Ân Tĩnh nhẹ nhàng ném lại hai chữ, khẽ mỉm cười trở về tiền viện có cây du mọc ở đó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro