chương 92

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay nhóm Tiểu Huyền ở khách điếm nghỉ ngơi, đến ngày thứ hai mới tụ lại ở "Du phủ". Khi các nàng đến, Tương Kỳ ngẩng đầu nhìn hai chữ, chỉ vào cười nói: "Đúng là Ân Tĩnh. Du phủ, cổ hủ, chính là đang cười nhạo ai đó."

Tất nhiên hôm nay Ân Tĩnh không đến hiệu thuốc, nàng đang giúp Trí Nghiên chuẩn bị cơm trưa.

Đêm qua Trí Nghiên quấn quít nàng hỏi rất nhiều vấn đề, hoặc phiền muộn hoặc cảm thán, lại vừa vui sướng. Đến mức Trí Nghiên cầm mặt Ân Tĩnh, càng nhìn càng không dứt. Cố tình Ân Tĩnh không biết thẹn thùng, mừng rỡ đuổi theo ánh mắt Trí Nghiên. Hai người nhìn nhìn một hồi không khí từ từ ám muội. Chăn bị đá đi, xiêm y cũng tụt ra, con người hòa làm một. Mà Trí Nghiên lại không hợp thời nhớ ra một chuyện.

"Đúng rồi, ở Thanh thành, nàng có thấy Hưởng Linh không?"

Lúc đó Trí Nghiên đang nghiêng người ghé vào Ân Tĩnh, vừa hỏi vừa chống đỡ. Ân Tĩnh cúi đầu rên rỉ một tiếng, nâng người lên hôn nàng, sau đó lật nàng xuống.

"Không có..." Ân Tĩnh gỡ tóc Trí Nghiên tinh tế quấn với tóc nàng, "Sẽ không để nó phải chở hàng nặng nhọc đâu, yên tâm đi."

Trí Nghiên kéo chăn đắp cho hai người, lại nhìn Ân Tĩnh nắm cả đầu nàng, đang đem tóc hai người tết lại. Ngón tay Ân Tĩnh thon dài, lần này lại có vẻ cực kỳ linh hoạt. Trí Nghiên vừa hứng thú dạt dào nhìn, vừa nói chuyện với nàng.

Cuối cùng hai người cứ vậy mà ngủ. Sáng sớm hôm sau, Ân Tĩnh mới vừa ngồi dậy, Trí Nghiên đau nhức kêu lên "Ôi". Một đêm kết tóc thật sự khó phân thắng bại.

Nếu theo ý Ân Tĩnh thì đông người như vậy phải ra tửu lâu ăn cơm, nhưng Trí Nghiên muốn tự tiếp đãi. Ân Tĩnh thấy nàng vui vẻ cũng theo ý nàng.

Tiểu Huyền bế con đi vào, nàng ra hiệu bằng mắt cho Dư Ca phía sau, Dư Ca vội dâng một bọc hành trang nhỏ đưa tới trước mặt Ân Tĩnh.

"Bây giờ ta vẫn như chạm được tử đàn, nhưng vẫn làm cho ngài một tráp son phấn, xin ngài nhất định phải nhận."

Ân Tĩnh nhận lấy hành trang mở ra. Là một cái tráp màu đỏ bốn tầng. Tráp bằng gỗ, làm khó hắn điêu khắc chút tạo hình tranh hoa điểu thú trông mất rất nhiều công sức. Ân Tĩnh biết hắn nhớ chuyện lúc trước, mỉm cười, nhận tráp:

"Ngươi có tay nghề, ở đây cũng không lo cơm ăn."

Lời này là chấp nhận bọn họ ở lại, Tiểu Huyền kinh hỉ vạn phần, vội vàng tạ ơn.

Trí Nghiên thấy cũng âm thầm kỳ quái. Tinh tế nghĩ lại, Tiểu Huyền luôn luôn sợ Ân Tĩnh, rõ ràng hai người quen biết Ân Tĩnh cùng lúc, tại sao lại khác nhau nhiều như thế?

Tương Kỳ thấy Dư Ca dâng đồ, nàng cũng cười xuất ra một hòm nhung: "Lúc ta đi đón Tiểu Huyền ở Tú Giang, có bái phỏng Tiền gia một lát, mọi người còn nhớ chứ?"

"Tiền Hữu?" Trí Nghiên lập tức thốt ra hai chữ, làm Ân Tĩnh nhìn nàng.

"Đúng, Tiền Hữu đã thành thân với Lương Chi rồi, ta đến bọn họ cũng không kinh ngạc lắm, có lẽ do trước đó Ân Tĩnh đã đến tìm."

Trí Nghiên quay đầu lại nhìn Ân Tĩnh, thấy nàng khẽ gật đầu, liền cắn răng thở dài trong lòng. Nói đến lần đó là lần nàng cùng Ân Tĩnh cãi nhau, nàng có ấn tượng ở Tú Giang là bởi vì Tiền Hữu.

"Bọn họ đưa ta thứ này tặng cô, nói có quen biết cũng là duyên phận, hi vọng về sau có thể bình an như ý."

Trong chiếc hộp nhung màu xanh là một thanh ngọc như ý, ngọc vân như mây, óng ánh ẩn ẩn có linh khí.

"Như vậy sao được, " Trí Nghiên cẩn thận cầm, "Ta cùng bọn họ cũng không có quan hệ gì, không tốt để nhận cho lắm."

Ân Tĩnh ở sau lưng Trí Nghiên nhàn nhạt nói: "Nhận đi."

Lúc trước, nàng đi theo đường cũ, đi ngang Tú Giang liền đi tìm Tiền Hữu. Nàng nhớ rõ lúc trước Trí Nghiên có nói thích Tú Giang. Nhưng Trí Nghiên không có ở đó. Mà Tiền Hữu cũng đã thành thân với Lương Chi, không cần phải mặc nữ trang nữa.

Không biết nếu Thất vương gia Ngạn quốc biết có một vị mỹ nhân như vậy thì có hứng chí đi xem thử hay không.

Tương Kỳ thay người tặng lễ xong, trừng mắt nhìn Tử Thương duỗi tay ra.

Tử Thương vuốt đầu, vẻ mặt mờ mịt hỏi: "Ngươi muốn cái gì?"

"Muốn chết sao?" Tương Kỳ ôn nhu cười mắng, "Ngươi lấy cái gì ở đó hả?"

Tử Thương vỗ trán, rồi mới tìm thứ gì đó từ trên người: "Tặng lễ gì đó ta không có chuẩn bị. Nhưng mượn hoa hiến phật, thả châu về hợp phố."

Trí Nghiên vừa thấy Tử Thương vừa mang ra thì kinh hô. Ân Tĩnh cũng chỉ liếc mắt đã biết. Đó là cuốn sách có cây chuối nàng mua lúc trước. Cũng có thể gọi là xuân cung đồ.

Cái này không biết rơi khi nào, các nàng có nghĩ tới, nhưng không nhớ rõ. Hiện tại Trí Nghiên sẽ không nói bức tranh trong đó là hai tỷ muội đang tán gẫu nữa bởi vì nàng đã hiểu được vài chuyện. Và, nàng biết nội dung tranh trong đây thập phần ám muội, nhất thời cũng ngượng ngùng, nàng đoạt nó trong tay Tử Thương, thần tình ửng hồng phóng về phòng ngủ.

Tương Kỳ cùng Tử Thương hiểu được, âm thầm cười nàng. Nhóm Tiểu Huyền tuy không hiểu, nhưng cảm thấy không khí tốt như vậy, cũng cười theo. Ngay cả tiểu nữ anh trong lòng Tiểu Huyền cũng 'khanh khách' cười.

Cười xong, lực chú ý của mọi người chuyển sang Ly Ly đang trong tay Ân Tĩnh. Ly Ly ở trên thuyền từng thường xuyên bị vây xem, nên luyện ra chút can đảm. Chỉ thấy nó rất bình tĩnh đứng đó, bị Ân Tĩnh chỉ huy không một tia hỗn loạn. Tiểu Huyền nhìn xem mà chậc chậc ra tiếng, thầm nghĩ tỷ tỷ thật can đảm, nhất định là Ân Tĩnh cô nương nuôi lớn Ly Nhi, tính tình giống nàng y đúc.

Bữa cơm rất náo nhiệt. Một bàn đồ ăn không chỉ có kết tinh của Trí Nghiên, mà còn có của Tiểu Huyền, ngay cả Tương Kỳ cũng xắn áo lên nấu. Còn Ân Tĩnh thì thi triển tài nghệ nhóm lửa. Tử Thương không biết làm gì, đành phải cùng với Dư Ca trông trẻ. Mà hắn chính là người náo nhiệt, ở tại trù phòng chọc mọi người, trong ngoài phòng bếp đều thật tận hứng.

Trí Nghiên nhìn mọi người ngồi quanh bàn cơm mà cảm thấy ngày đoàn viên đang tới gần. Đáng tiếc tỷ tỷ không thể tới, cha mẹ lại xa xôi, viên mãn thì viên mãn thật nhưng không tránh khỏi chút tiếc nuối. Ân Tĩnh cũng giống nàng, cũng là cách nhà ngàn dặm, hơn nữa tất cả mọi người ở đều là những người thân cận mình, nghĩ đến, Ân Tĩnh thật dụng tâm lương khổ. Trí Nghiên nghĩ vậy, rót hai chén rượu:

"Ân Tĩnh, chúng ta uống một chén."

Lời này vừa ra tất cả mọi người im lặng, nhìn hai nàng uống rượu. Tử Thương cười tủm tỉm nói:

"Ta chợt nhớ Tố Nghiên tỷ sai ta mang đến bí phương ủ rượu, chính là cách ủ rượu nhà Trí Nghiên ấy. Về sau hai người ủ rượu rồi giấu mười năm hai mươi năm gì đó, khi đó chẳng phải thú vị?"

"Còn không mau giao ra?" Ân Tĩnh duỗi tay, trừng Tử Thương nói.

Khó được Ân Tĩnh tích cực như vậy, cũng không biết là do rượu hay suy nghĩ cái gì mà sắc mặt Trí Nghiên dần đỏ, không dám uống rượu nữa, ngoan ngoãn ăn cơm.

Những ngày náo nhiệt này không phải náo nhiệt nhất. Ba ngày sau, một nữ tử liễu yếu đào tơ nhẹ nhàng gõ đại môn "Du phủ". Mở cửa là Tiểu Huyền, vừa thấy cũng là kinh hô.

"Tiểu nha đầu, còn nhớ ta không?"

"Hiếu Mẫn cô nương..." Hai mắt Tiểu Huyền rưng rưng, vội đỡ Hiếu Mẫn vào.

"Cố gia đều là yêu tinh hại người!" Hiếu Mẫn dựa hẳn vào Tiểu Huyền, "Làm gì đưa hai người đi xa như vậy. Mỗi lần gặp mặt là phải chịu hồi hộp thiệt lâu."

Tiểu Huyền nghe vậy cảm động hết sức. Lúc trước nàng đã cảm thấy Hiếu Mẫn cô nương tuy biết y đạo, nhưng chính nàng có vẻ như không khỏe lắm, luôn có cảm giác gió thổi là bay. Hiện tại thấy nàng phong trần mệt mỏi đến, ngay cả lời oán giận như vậy cũng đủ làm người ta đau lòng.

Lúc này tất cả mọi người đi ra, ai cũng biết Hiếu Mẫn, đều vui cả.

Hiếu Mẫn vừa nói chuyện với mọi người, vừa nhờ Tử Thương đem đồ trên xe ngựa nàng xuống. Đa số là chai lọ gì đó, còn là chỉ rõ cho Ân Tĩnh loại nào loại nào.

Ân Tĩnh hơi nhíu mi nói: "Bảo ngươi để cho Túc Mệnh sai người mang đến, ngươi tới làm cái gì?"

Tang Tử kéo Trí Nghiên nhìn sắc mặt Trí Nghiên, sau khi nghe xong liền nói: "Cô thấy chưa, trên đời này chỉ có cô nàng ấy mới không nỡ nặng lời nửa câu, ta vất vả như vậy là vì cái gì."

Làm sao Trí Nghiên không biết Hiếu Mẫn trêu ghẹo. Nàng cùng Ân Tĩnh có ngày hôm nay, khó nói không có hai bình thuốc Hiếu Mẫn trợ giúp. Huống chi ban đầu nàng cùng Ân Tĩnh quen biết cũng có liên quan đến Hiếu Mẫn. Hiện giờ nhìn lại mới thấy giống bà mối:

"Nàng đau lòng cô đi xa thôi, sắc mặt cô không tốt chút nào."

Tương Kỳ: "Ta đến khách điếm thuê thêm phòng, " nàng cười hỏi Ân Tĩnh, "không biết còn có... ai đến nữa hay không?"

Ân Tĩnh nghĩ một lát: "Chắc là có, ngươi để chưởng quầy lưu mấy gian trước, chi thêm bạc là được."

Trí Nghiên lắp bắp kinh hãi, vội hỏi: "Còn ai nữa hả?" Tất cả mọi người đến thăm các nàng là tốt, nhưng nhìn có vẻ không giống đơn giản như vậy. Tiểu Huyền cũng chờ mong. Trừ bỏ Hiếu Mẫn cô nương, có lẽ người đến cũng là người nàng không biết. Nếu Ân Tĩnh cô nương mời đến, tất nhiên không giống nhau. Nhưng không biết sẽ là ai.

Mà vấn đề này Trí Nghiên cũng không có chờ bao lâu, ngày hôm sau một chiếc xe ngựa tới nữa, đánh xe là nữ tử tóc đỏ, nàng nhẹ nhàng nhảy xuống xe, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, liền quay đầu lại reo lên: "Phượng Thành, có thể đi nhầm hay không, đây rõ ràng là 'Du phủ' mà."

Màn xe vén lên, một nữ tử dung nhan tuyệt lệ nhô đầu ra nói: "Ngươi nhận tin giả ư, nàng chửi cổ hủ ngươi cũng nhận?"

Tóc đỏ là Diễm Trì, nàng phụng mệnh Túc Mệnh nhận lời mời đến, nửa đường cùng Phượng Thành tới đây.

Phượng Thành xuống xe, cùng Diễm Trì tới trước cửa. Cánh cửa lại tự mở ra, một phụ nhân trung niên đang đi ra.

Phụ nhân đó là Phương tẩu. Gần đây bà không có đến, mà vì thấy đột nhiên có nhiều xe ngựa ra vào, người đến người đi, đủ người. Phụ nhân trẻ ôm con; hán tử trung hậu thành thật, còn có nữ tỳ bà diện mạo ôn nhu. Cổ quái nhất chính là đại hòa thượng tuấn tú – đây mới oanh tạc thành Phù Dung. Mà ngày hôm qua lại tới hai cô nương, thoạt nhìn là quen biết Ân Tĩnh.

Phương tẩu thông minh, biết mình không thể hỏi thẳng, nhưng bà vẫn ngứa ngáy muốn biết rõ sự tình. Bà luôn cảm thấy chuyện Ân Tĩnh giao cho chưa có xong, bởi vì bà được rất nhiều lợi ích, mà bà thấy chính bà cũng không tốn nhiều công sức lắm. Cho nên bà mới đánh bạo tìm cái cớ tới cửa. Nhưng thật không ngờ Ân Tĩnh vừa lúc muốn tìm bà. Lần này vẫn giống ngày ấy mời mọi người đến, vào đêm 15 Trung thu, nàng khai yến, mời mọi người đến ăn Trung thu.

Nhắc tới việc này Phương tẩu cũng có chút mê hoặc, nhưng cũng vui vẻ cầm bạc đi ra ngoài làm việc. Còn chưa ra cửa thì đã nghênh diện gặp phải Phượng Thành. Phượng Thành khuynh thành, bà chưa từng thấy người đẹp đến mức như vậy không khỏi ngẩn ngơ, nhìn đến quên bước chân đi.

Diễm Trì cười trộm, thầm nghĩ mỹ mạo Phượng Thành thật sự làm nam nữ già trẻ sững sờ.

Dĩ nhiên Phượng Thành gặp không ít kiểu nhìn này, nàng cũng không thèm xê dịch ánh mắt, đi thẳng vào trong viện.

Đợi nàng cực đẹp đi rồi, Phương tẩu mới tỉnh hồn lại, liên tục vuốt ngực thở. Trời ạ, Ân Tĩnh cùng Trí Nghiên quen biết những ai, tại sao đều giống tiên tử giáng trần thế này. Khi bà quay đầu lại, Ân Tĩnh đã đi ra đón hai người kia vào phòng.

Ngày hôm đó trong nhà chỉ có Ân Tĩnh, mọi người còn lại bị Trí Nghiên kéo đi dạo phố hết rồi. Vì gần đến Trung thu, nên có rất nhiều nơi để đi, hơn nữa không thể quên mua pháo.

Ân Tĩnh thấy các nàng đến cũng kỳ quái: "Túc Mệnh đâu, tính tình nàng như vậy sao không tới?"

Phượng Thành ngồi vào chỗ của mình mới nói: "Nàng bị mời vào Ngạn Đô rồi. Trung thu thì trung thu hoàng đế cũng không tha nàng. Huống chi hoàng đế phản cảm các người như vậy, nếu để ông biết các người ở đây, không chừng coi như làm đối tượng phát tiết."

Ân Tĩnh khẽ nhíu mày. Lần trước nàng đụng Phượng Thành mới biết Túc Mệnh dám đưa Thái tử phi Hoành quốc Lưu Quang mà mọi người ái mộ về Ngạn quốc. Mà Thất vương gia Ngạn quốc chuyện lấy nam phi cũng có Túc Mệnh thúc đẩy ở phía sau. Có điều, đối với Ân Tĩnh mà nói, tuy nàng cùng Trí Nghiên bị người nhà an bài ở nơi này, nhưng có thể trong tương lai sẽ đến nơi khác. Chuyện tương lai ai có thể nói trước?

"Ngươi tới Ngạn quốc, tiểu thư rất vui." Diễm Trì nói, "Nếu như cần gì thì chỉ cần dùng bồ câu đưa tin cho chúng ta." Nàng dừng một chút, đột nhiên hỏi, "Nếu có nhiệm vụ, ngươi nhận không?"

Ân Tĩnh trầm mặc một lúc lâu, lắc đầu nói: "Sát thủ luôn sống trước mũi dao, hiện tại ta không sống độc thân. Trừ điều này ra nếu có gì cần ta giúp, ta có thể làm được."

Diễm Trì như có điều suy nghĩ gật đầu, trước khi xuống núi Diễm Trì có hỏi Túc Mệnh có muốn hỏi những điều này hay không, tựa hồ Túc Mệnh đã đoán được đáp án. Diễm Trì lại nói:

"Tiểu thư không tiện tiến, nhất định ngươi phải tìm cơ hội mang nàng đến Trúc Sắt sơn, cho tiểu thư nhìn một cái."

"Ta nhớ kỹ." Ân Tĩnh nói.

"Đây là tiểu thư dặn đưa đến." Diễm Trì mở cái hộp dài ra, trong đó là một đoạn thủy tinh cực kỳ tinh xảo, bên trong là đoạn chỉ đỏ.

Ân Tĩnh nhận lấy, xếp cùng một chỗ với đám lễ vật của Dư Ca, Tiền Hữu.

Diễm Trì, Phượng Thành không thể ở lại, mà là lập tức lên đường chạy tới Ngạn Đô hội hợp với Túc Mệnh. Cho nên sau khi Trí Nghiên trở về, chỉ nhìn đến trong phòng có thêm một cái hộp dài mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro