chương 95

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trung thu là ngày đoàn viên, mà trăng tròn trăng khuyết cũng ứng với người tụ tan ly hợp.

Khách nhân phương xa đến cuối cùng phải rời khỏi, không chừa một ai.

Đầu tháng chín, chuyện Ân Tĩnh nhờ Phương tẩu có tin tức, quy cách cũng không khác Du phủ là mấy, toàn gia Tiểu Huyền có thể dọn vào. Về phần Hàm Phi, Ân Tĩnh cũng không quản. Mỗi ngày hắn đều chủ động đến Du phủ, mặc cho Ân Tĩnh đi đến hiệu thuốc mà không cho hắn đi theo. Hắn đành phải ở nhà mắt to trừng mắt nhỏ cùng đám người Trí Nghiên.

Khác với Tiểu Huyền, nhóm Hiếu Mẫn có biết Hàm Phi một ít, hết sức kinh ngạc đối với sự xuất hiện của hắn. Hơn nữa thái độ Trí Nghiên đối hắn còn đỡ hơn Ân Tĩnh. Duyên phận mỗi người mỗi khác, bọn họ nhìn ra Hàm Phi quyết tâm phải ở lại chỗ này bảo hộ tiểu thư của hắn.

Chờ tân gia nhà Tiểu Huyền xong, nhóm Tương Kỳ cũng khởi hành về nhà.

Thất nguyệt lưu hỏa, cửu nguyệt thụ y, hàn ý đã hiện. Bọn họ mua y phục mùa đông ở thành Phù Dung, trang bị lại cho xe ngựa, chuẩn bị thỏa đáng xong mới bịn rịn chia tay.

Hôm chia tay là một hôm cuối thu khí sảng. Ân Tĩnh ôm Ly Ly, toàn gia Tiểu Huyền, còn có Trí Nghiên đỏ mắt muốn tiễn mọi người một đoạn đường rồi lại đoạn đường. Lúc này Trí Nghiên nhớ tới Mặc Viễn Lang ở Thanh thành.

Mạc viễn, mạc viễn, lần đi từ biệt đến khi nào tái kiến?

Thảm cỏ khô héo ngoại thành, xe ngựa đi trên đường vài bước dừng lại, cuối cùng càng ngày càng cách xa. Ngay cả đầu láng bóng của Tử Thương cũng không thấy được nữa. Để lại người tiễn đưa thập phần phiền muộn.

"Chúng ta còn có thể trở về." Trí Nghiên nắm tay thề. Lần này mọi người đến thăm nàng, lần tới tất nhiên là nàng về thăm mọi người.

Khi Trí Nghiên không lưu ý, Hàm Phi đã mua một tòa nhà trong thành, ba tầng, hai tầng trên là chỗ ở, tầng dưới là cửa hàng. Khi Trí Nghiên thấy Hàm Phi tự nhiên làm chưởng quầy thì không khỏi cảm thán Hàm gia quả lợi hại. Cửa hàng này bán đặc sản phương xa, mà lại hiếm có. Lại bởi vì đi bằng đường biển nên cũng không đắt, buôn bán không tệ. Nhưng mà Trí Nghiên cho rằng Hàm Phi buôn bán là giả, coi chừng Ân Tĩnh mới là thật. Nàng biết ba tầng đó sẽ có một chỗ dành cho Hàm gia.

Mỗi ngày Ân Tĩnh đến hiệu thuốc đều đi qua tòa nhà đó, cho nên mỗi ngày đều nhìn thấy Hàm Phi chờ ở cửa hành lễ với nàng. Tiểu nhị là thuộc hạ hắn mang theo đương nhiên cũng làm y vậy. Cho nên cả khu phố mộc bài đều hứng thú bàn luận. Không biết rốt cuộc thân phận Ân Tĩnh là gì, mà làm công tử anh tuấn lĩnh một đám tiểu tử tuổi trẻ tất cung tất kính xếp thành một đội chờ Ân Tĩnh đi qua mỗi ngày, kỳ lạ là Ân Tĩnh chưa bao giờ dừng chân, nàng chỉ đi qua đó trông như nó không có quan hệ gì với nàng. Còn Trí Nghiên thì thỉnh thoảng sẽ đến ngồi một chút. Ai kêu nơi đó có một vài món đồ chơi trẻ con ưa thích, phỏng chừng hắn cố ý để đó hấp dẫn Ly Ly.

Trung thu qua, cái tin phố mộc bài thịnh yến lan truyền nhanh chóng. Có vài tiểu tặc muốn đến thử vận may, nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị những người lão luyện hơn xách bọn họ đi.

"Con phố đó có nhân vật lợi hại, vì sao gia gia ta đây phải tự mình bước vào đại lao còn không phải vì đụng bọn họ hay sao. Ta cho các ngươi biết, con phố này ta bảo kê, sau này các ngươi phải cách xa con phố này cho ta!"

Kẻ trộm lão luyện vừa dứt lời thì đã nghe được âm thanh trường kiếm tra vào vỏ bên tai, vài hắc y che mặt không biết khi nào vây quanh bọn họ. Một hắc y trong đó giơ kiếm chém xuống, vỏ kiếm chém một tiểu tặc gần nhất té xuống đất, tốc độ chỉ trong nháy mắt. Chúng tiểu tặc kinh hồn. Kẻ từng bị Ân Tĩnh bắt được - lão Tam vội phất tay bảo mọi người tốc tán, cũng đem đứa nằm dưới đất không biết sống chết tha đi.

Đám hắc y nhân cũng không động, chỉ lạnh lùng đứng đó. Đầu lĩnh đi ra chậm rãi mở miệng, nói với lão Tam:

"Nếu ngươi còn xuất hiện ở đây, đại lao sẽ không phải là chỗ ngươi ngồi!"

Lão Tam vội cười chắp tay. Hắn ngồi trong đại lao một thời gian, khi đi ra thì để tâm đến khu phố này. Gần đây hắn phát hiện có người cố ý vô tình âm thầm che chở, số lần tuần tra còn chăm chỉ hơn quan phủ cho nên hắn càng để tâm. Hôm nay hắn thấy thời cơ thích hợp nên chủ động hiện thân, chỉ là hiếu kỳ mà thôi. Hiện tại đã đạt múc đích hắn cũng thỏa mãn, vừa định lôi kéo làm quen thì nghe đầu lĩnh nhẹ nhàng tặng cho một chữ 'cút', hắn cũng cũng đành lui nhanh ra.

Có lẽ phố mộc bài sẽ trở thành nơi an toàn nhất thành Phù Dung...

Ngày hôm sau, Ân Tĩnh đi qua tiểu lâu của Hàm Phi, nàng đánh vỡ đóng băng trường kỳ, lần đầu tiên dừng chân lại, cũng đi vào cửa hàng của hắn.

Bọn tiểu nhị nhanh chóng dọn dẹp, mời Ân Tĩnh vào. Hàm Phi rốt cục nhẹ nhàng thở ra, đứng trước mặt nàng.

Ân Tĩnh ngồi, khẽ gõ mặt bàn một lúc lâu, mới lên tiếng: "Ban đêm ít chút động tĩnh, đừng làm rộn để người ta bất an."

"Cảnh cáo khi cần thiết không thiếu." Hàm Phi gật đầu.

Ân Tĩnh khẽ nhíu mày: "Chúng ta là ở lại, không phải phát triển tổ chức!"

Hàm Phi trầm mặc một chút mới nói: "Về sau sẽ cẩn thận, người yên tâm, tuyệt đối sẽ không khiến cho quan phủ chú ý."

"Vậy đi." Ân Tĩnh đứng dậy.

Hàm Phi suy nghĩ một lát, khom người đưa nàng ra tiểu lâu.

Kỳ thật hắn còn có chuyện không nói cho Ân Tĩnh. Tuy rằng hắn không có lòng từ bi, nhưng hắn cũng không phải ý chí sắt đá. Hắn không có giết cả nhà Ly Ly, bởi vì Ly Ly vốn là người Hàm gia. Hắn chỉ việc giữ đứa bé, vì phu nhân cần kế sách dùng cho Ân Tĩnh. Chuyện này hiện tại hắn sẽ không nói, tương lai có lẽ sẽ nói, có lẽ vĩnh viễn là bí mật.

Nhìn thân ảnh Ân Tĩnh rời đi, Hàm Phi đứng ở cửa, khẽ cười.

Thu đi đông về, xuân đến hoa nở, một năm tuần hoàn.

Trung thu trăng sáng năm sau.

Ly Ly đã hơn 3 tuổi, biết chơi đùa với cô bé nhà Tiểu Huyền, rất có dáng vẻ ca ca. Có điều, bắt đầu bước vào tuổi thứ 3, Ân Tĩnh đã tìm khắp toàn thành một thầy đồ tốt nhất dạy vỡ lòng cho nó. Trí Nghiên thương Ly Ly còn nhỏ, nhưng khi thấy cái mặt nhỏ nhỏ của nó đọc thơ đọc chữ thì lại có cảm giác kiêu ngạo của người mẹ. Vì thế sau một hồi đấu tranh, nàng cắn răng hai ngày một lần đưa nó đến phu tử.

Tiểu Huyền lúc này lại mang thai. Tiểu Huyền còn nhớ chuyện Trí Nghiên, cũng từng nghĩ sẽ không sinh nên đã tìm người tìm phương thuốc cổ truyền. Việc này đã làm Dư ca nóng ruột, lại không lay chuyển được Tiểu Huyền, chỉ đánh ấp a ấp úng nói Trí Nghiên. Trí Nghiên biết mà tức giận vội đến ngăn nàng lại, hai người thẳng thắn thân thiết trò chuyện với nhau, vừa khóc vừa cười xong, Tiểu Huyền cũng bỏ đi ý niệm đó. Lần này mang thai hoàn toàn tương phản với lần đó, đến phiên Trí Nghiên chiếu cố nàng. Dư ca lại vạn phần cảm kích Trí Nghiên, cũng dần quen quan hệ của nàng và Ân Tĩnh, đã không còn xấu hổ hay khó xử nữa.

Về phần Hàm Phi, cũng không rời đi thành Phù Dung. Tướng mạo hắn không tồi, tính tình lại nội liễm trầm ổn, còn có một tòa nhà đàng hoàng nên rước rất nhiều bà mối chú ý, khiến cho hắn không chịu nổi. Mà cố tình Ân Tĩnh nghe được thì mở miệng, nói là hắn có thể ở lại, nhưng thành gia lập thất là được... Cho nên gần đây Hàm Phi rất rối rắm!

Đêm Trung thu vẫn náo nhiệt như ngày nào, mặc dù không thịnh yến như năm ngoái. Nhà Tiểu Huyền, còn có Hàm Phi đều ở Du phủ. Vì Tiểu Huyền có thai, Trí Nghiên không nỡ để nàng vất vả tất nhiên vất vả hơn một chút, nhưng nàng rất hưởng thụ việc này.

Sau khi ăn cơm xong, Ly Ly cầm đèn lồng nhỏ xin Hàm Phi dẫn ra phố chơi, Tiểu Huyền cũng cười mãi muốn về nhà, Hàm Phi vốn muốn chờ Ân Tĩnh các nàng cùng đi ra, mà không lường được Tiểu Huyền cuồng loạn nháy mắt với mắt rồi mạnh bạo kéo hắn đi.

"Sao đi gấp như vậy?" Hàm Phi chỉ quay đầu lại nhìn.

Tiểu Huyền nhịn không được mà cười: "Ngươi đã quên năm ngoái hôm nay là ngày mấy?"

Hàm Phi im lặng.

"Các nàng nhất định muốn ở một mình." Tiểu Huyền đỡ lưng liếc Hàm Phi, "Chẳng lẽ ngươi muốn quấy rầy các nàng?" Tiểu Huyền có nghe Trí Nghiên nói qua chuyện của hắn, cũng muốn xem thử thái độ của hắn.

Hàm Phi nhíu mày, sau một lát không địch lại Ly Ly lôi kéo, vẫn là rời đi. Trước khi đi hắn vẫn quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện du phủ đã tắt đèn, hai người kia vừa rồi cũng không thấy có trao đổi gì, hóa ra là đã sớm ước định. Cuối cùng Hàm Phi thở dài, xoay người ôm lấy Ly Ly:

"Đi, ngắm đèn thôi."

Thật ra, lần này Hàm Phi nghĩ sai rồi.

Trí Nghiên đang ở phòng bếp, trở về trên đường thì phát hiện tiền viện im ắng, sau đó chỉ nhìn thấy Ân Tĩnh đang thổi tắt từng cái nến, mà toàn bộ người ta mới vừa rồi còn vô cùng náo nhiệt lại không thấy.

"Bọn họ đâu?"

"Ngắm đèn rồi." Ân Tĩnh trả lời.

Trí Nghiên ngẩn người, buồn bực nói: "Sao không đợi chúng ta!"

"Ừ, chúng ta tự đi." Ân Tĩnh thổi tắt cái đèn cuối cùng, trong bóng đêm bắt được tay Trí Nghiên.

Hiếm khi hai người lặng yên đứng trong bóng đêm nói chuyện, Trí Nghiên cảm thấy thú vị, cố gắng nháy ánh mắt nhìn được mặt Ân Tĩnh.

"Đèn lồng của chúng ta đâu?"

Trí Nghiên mới vừa hỏi xong, chợt thấy trên vai hơi nặng.Một kiện áo choàng đã hạ xuống. Nàng cầm cái tay đang giúp nàng buộc dây lưng, cười nói: "Bên ngoài cũng không lạnh, huống chi nhiều người cần gì phải dùng cái này."

"Chúng ta đến nơi lạnh." Ân Tĩnh thấp giọng nói, xong xuôi nắm tay Trí Nghiên đi ra ngoài.

Lúc này Trí Nghiên mới cảm thấy không đúng, nghĩ là Tiểu Huyền các nàng cố ý tránh đi. Nàng thè lưỡi, ngoan ngoãn theo sát Ân Tĩnh xuất môn. Mặc dù không biết Ân Tĩnh muốn dẫn đến nơi nào, nhưng trong lòng nàng cũng thập phần chờ mong. Ân Tĩnh trên ở đâu, nàng tự nhiên phải ở đó!

Ân Tĩnh nghịch theo dòng người mang Trí Nghiên một đường đi ra ngoài thành. Hai người vẫn ngắm đèn lồng trên đường, nhưng bước chân không hề dừng lại. Trí Nghiên càng hiếu kỳ hơn. Mãi cho đến khi đi đến tường thành, nàng vẫn là mơ hồ.

Mặc dù là Trung thu nhưng quan binh thủ thành không thấy thiếu cảnh giác. Trên thành lâu đèn đuốc sáng trưng, cách vài bước là một tốp thủ vệ, thỉnh thoảng sẽ có một đội tuần tra, để bảo đảm đêm Trung thu an toàn.

Trí Nghiên mơ hồ nghe tiếng thủ vệ thành lâu nói chuyện, da đầu không khỏi run lên. Nàng túm Ân Tĩnh ngồi dưới đất, nhỏ giọng hỏi:

"Nàng muốn dẫn ta ra khỏi thành?"

Ân Tĩnh ngửa đầu nhìn nhìn, cười nói: "Ta đã tìm cả thành rồi, phát hiện chỉ có nơi này là cao nhất. Ta mang nàng lên xem lễ đèn lồng lớn nhất trên đời..."

"Cái gì?" Trí Nghiên thiếu chút nữa kinh hô, may mắn Ân Tĩnh nhanh tay che miệng nàng. Trí Nghiên gỡ tay Ân Tĩnh, vẻ mặt tung tăng vui mừng, "Thật sự?" rồi lại lo lắng, "Chính là nhiều người như vậy, sao đi lên được?"

"Chờ xem." Ân Tĩnh kéo Trí Nghiên đứng lên, dán vách tường chậm rãi di động.

Ngay tại Trí Nghiên thập phần không yên, nội thành xa xôi đã muốn bắt đầu đốt pháo hoa. Pháo hoa rực rỡ, chiếu sáng bầu trời đêm trong nháy mắt, hơn nữa vang tiếng vang thật lớn, hấp dẫn sự chú ý của toàn thành. Quan binh trên tường thành cũng không ngoại lệ. Trí Nghiên chỉ mới kịp liếc mắt, đã bị Ân Tĩnh ôm lại, bay lên.

Đúng rồi, giống như lần đó bay lên nóc nhà trong màn đêm, lần này Ân Tĩnh lại mang nàng bay lên.

Ân Tĩnh đạp tường mà lên, thừa dịp nhóm thủ vệ đang thưởng thức tán thưởng pháo hoa, nàng mang theo Trí Nghiên nhảy lên tường thành.

Trí Nghiên có khẩn trương, nhưng bởi vì hoàn toàn tín nhiệm Ân Tĩnh cho nên nàng cũng không lo. Nàng chỉ biết sóng vai đứng cùng Ân Tĩnh trên nóc nhà, nhìn pháo hoa rực rỡ xa xa mà thôi. Về phần Ân Tĩnh nói lễ đèn lồng lớn nhất trên đời, Trí Nghiên chỉ vừa nhấc đầu lại cười. Chính là vầng trăng sáng rực đó, hào phóng chiếu khắp thế gian.

Tiếng pháo hoa dần nhỏ lại, dưới bầu trời đêm thành Phù Dung như một biển sao, đó đều là đèn lồng. Ân Tĩnh Trí Nghiên đã tìm được một nơi tốt nhất toàn thành, ngẩng đầu có thể ôm được mặt trăng, khom lưng có thể nhặt được sao...

Ân Tĩnh khoác chặt áo khoác cho Trí Nghiên, Trí Nghiên cũng cầm tay áo Ân Tĩnh bị gió thổi bay lồng lộng. Hai người ngồi trên nóc nhà mà như ngồi trên thảm cỏ ngày xuân, tự tại cực kỳ. Chỉ là Trí Nghiên biết có người nên không dám lớn tiếng nói chuyện, mà nàng biết giờ phút này lời nói gì cũng dư thừa. Hai người tựa vào nhau, cứ như vậy nhìn trăng, lẳng lặng hưởng thụ hô hấp lẫn nhau. Dần dần càng yên ắng. Yên ắng giữa nội thành náo nhiệt xa xôi, với tiếng gió ù ù giữa không trung, và với nhóm thủ vệ ở tường thàn, hai người như vậy lại trông có vẻ tốt đẹp.

Trí Nghiên cảm nhận được điểm này, trong lòng chợt lóe sáng. Nàng nói nhỏ vào tai Ân Tĩnh, nói:

"Chúng ta chuồn đi chơi vài ngày đi, đi đâu cũng được."

Ân Tĩnh chọn mi nhìn Trí Nghiên, trầm ngâm hỏi: "Ly Nhi cũng không mang?"

"Không có Hàm Phi!" Trí Nghiên không chút do dự trả lời.

Ân Tĩnh cả cười, thập phần ôn nhu: "Tốt, chúng ta quay về thu dọn."

Lặng yên không một tiếng động, hai người kín đáo leo xuống trở lại Du phủ, tùy ý lấy vài bộ xiêm y, cầm vài tấm chục ngân phiếu, sau đó lại đi trên phố.

Các nàng chen chúc trong đám đông, vất vả tìm được Hàm Phi, Ân Tĩnh nói đại vài cái. Mà ngoài dự đoàn của nàng, Hàm Phi vậy mà không hề nhíu mày cũng không chần chừ, chỉ thản nhiên nói một chữ "được". Trí Nghiên nhìn đến cách đó không xa Dư ca ôm con lại che chở Tiểu Huyền đang chơi đèn với nhà khác. Ly Ly cũng đứng ở trong đó. Nghĩ lúc muốn lên nói, nhưng không bằng không nói còn hơn nên từ bỏ. Vì thế, chỉ có Hàm Phi trơ mắt nhìn tiểu thư hắn cùng nàng kia biến mất trong biển đèn.

Ly Ly vừa mới đổi được một chiếc đèn hoa sen cực đẹp, mà nó cũng không nhìn cái đèn này, mà là chỉ vào một phương hướng đột nhiên gọi "Mẹ, Dì".

Tiểu Huyền kinh ngạc, nhìn lại, chỉ có Hàm Phi đứng phía sau, đâu có bóng dáng Trí Nghiên và Ân Tĩnh...

Lễ hội đèn lồng thành Phù Dung kéo dài đến nửa đêm, ánh trăng vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng, mà mọi người vẫn còn cuồng nhiệt, duy nguyện về sau sẽ mãi như vậy.

Xa xa, một đôi thân ảnh nhàn nhã hiện ra trên đường ngoại thành, tình tứ dạt dào dưới ánh trăng soi đường, dắt tay sóng vai nhau, mặc cho thiên hạ làm gì cũng không ảnh hưởng đến bọn họ.

Cầu được một người, đến già không phân ly.

AND

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro