chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyeon càng ngày càng đoán không ra cái con người họ Ham này rốt cuộc suy nghĩ cái gì, não của Ham Eunjung kết cấu có giống người bình thường không.

Biểu hiện của Eunjung cho đến nay như nói cho Jiyeon biết: Chuyện đêm hôm đó căn bản tôi không muốn thừa nhận, vậy nên cũng đừng mong chúng ta có quan hệ gì, nhanh đi xa nhau một chút.

Cho nên đưa thuốc thì Eunjung lạnh lùng cự tuyệt, hiện tại lại chủ động mời ăn cơm, não lại có vấn đề hay sao?

Đáng tiếc Jiyeon thiếu một phần cốt khí, hình tượng trinh liệt trong tưởng tượng của cô so với thực tế rất khác xa nhau. Jiyeon tưởng tượng ra cô lạnh lùng hơn Eunjung rất nhiều, từ chối nói: "Tôi không nghĩ cùng ăn cơm với cô, thật có lỗi." Đáng tiếc ảo tưởng chỉ là ảo tưởng, sự thật Jiyeon giống như trong mộng là tiểu nô tài: "Được."

Eunjung mang Jiyeon đến nhà hàng Hàn Quốc ở hẻm nhỏ đối diện công ty. Ban đêm hẻm nhỏ này có rất nhiều quán bar hoạt động, trang trí rất thời thượng, mô phỏng theo phong cách phương tây. Nhà hàng giống như sơn động, đi vào té ra thật sự là sơn động âm u, đường đi gập ghềnh, hơn nữa dây leo đầy tường cùng với ánh sáng mờ ám đến nỗi không thấy được chữ trên thực đơn, Jiyeon vô cùng hoài nghi Eunjung đơn giản là đem cô tới đây để giết người diệt khẩu, nhân tiện phi tang thi thể tại nơi này.

Eunjung giống như rất quen thuộc nhà hàng này, không chớp mắt trực tiếp đi đến dựa vào cửa sổ, ngồi xuống đối diện với Jiyeon. Nhân viên nhiệt tình đi tới mỉm cười: " vẫn món cũ sao?"

"Hai phần cơm trộn hải sản là được rồi." Eunjung nói.

"Vâng." Nhân viên lễ phép nhìn thoáng qua Jiyeon đang cầm thực đơn rồi trừng hai mắt liền rời đi.

Chờ đã. Jiyeon đè xuống rất nhiều hắc tuyến xuất hiện trên trán, thầm nghĩ: Cô ta căn bản cũng không hỏi mình muốn ăn cái món cơm trộn kia không, liền chọn cho mình? Đây là suy luận cường đạo gì vậy?

Jiyeon yên lặng nặng nề đem thực đơn đóng lại, đặt vào trong ngăn kéo bàn khóa lại, không nói từ tồi tệ nào, nghiêm mặt nhìn cửa sổ, trong lòng không ngừng phun ra: Được rồi mình có thể hiểu được, dù sao cô ta đã cho mình được mở mang kiến thức hiểu biết về đệ nhất danh "Không đáng yêu", hành vi này cũng dễ dàng lý giải, cũng giúp cô ta có thể ngồi vững trên ngai vàng "Không đáng yêu". Hơn nữa..... Đây là nhà hàng quái quỷ gì a, sàn tại sao lại thấp như vậy, cửa sổ và mặt đất như song song nhau, nhìn tới nhìn lui chỉ thấy chân người đi qua đi lại! Cửa sổ ngươi có giá trị gì? Ngươi nói đi!

Cửa sổ vô tội bị Jiyeon trút giận trong tưởng tượng, mà đầu sỏ gây nên oán giận rõ ràng là đối tượng không nói lời nào Eunjung.

"Jiyeon." Cuối cùng Phật cũng mở miệng!

"....." Tại sao phải trầm mặc? Vẫn còn hớp một ngụm nước? Đây là ý gì? Chẳng lẽ có gì đặc biệt không tiện mở miệng nói sao?

"Ừ, bệnh bao tử của tôi đã có từ lâu, đại khái đi làm nên ăn vội vàng...." Tại sao phải nghe cô nói lịch sử a! Đến giờ làm buổi chiều rồi, trễ thời gian thế này nếu bị ông chủ phát hiện cô có bồi thường tiền lương cho tôi không a! Hơn nữa, cô hai mươi chín tuổi cũng không chiếu cố tốt bản thân lại đi nói với tôi.... Này! Lại đến giờ này mới ăn, đau chết cô đi!

"Cho nên....." Cô có thể nói nhanh một chút không, cô rốt cuộc muốn nói gì, trong lòng tôi khinh bỉ cô gấp bốn lần nha.

"Ngày hôm qua...." Gì, cô còn có mặt mũi nói ngày hôm qua! Cô rốt cuộc muốn nói ngày hôm qua tôi có lòng tốt bị cô cắn sao?

"Xin lỗi."

"Xin lỗi?" Jiyeon thật sự bị sặc, Eunjung hoàn toàn không ngừng nói.

Eunjung nhìn Jiyeon nói: "Ngày hôm qua công việc có chút rắc rối, cô đem thuốc dạ dày tới lúc tôi tâm tình không tốt, cho nên đối với cô thất lễ. Xin lỗi."

Jiyeon thờ ơ nói: "Chuyện này à, không có gì đâu. Tôi vừa vặn trở lại lấy đồ để quên mà thôi. Thuốc dạ dày cũng là của tổ trưởng kêu tôi đem cho cô."

"Phải không." Eunjung không vạch trần Jiyeon đang nói dối, nhất thời hai người lâm vào trầm mặc. Lúc này hai phần cơm trộn từ trên trời giáng xuống đánh vỡ không khí xấu hổ, Jiyeon thấy cơm trộn cao hứng bắt đầu ăn.

"Chờ một chút." Eunjung lại gọi Jiyeon.

"Sao?" Jiyeon khó hiểu ngẩng đầu.

Tay Eunjung tiến lại gần, Jiyeon theo bản năng lùi lại. Cánh tay Eunjung dài, chạm đến tóc nơi lỗ tai Jiyeon.

"Chỗ này dính cơm." Eunjung giải thích hành vi của mình.

"Cảm, cảm ơn." Lần này Jiyeon thật sự không được tự nhiên, mặt nóng lên cảm giác vô cùng mất mặt, lỗ tai Jiyeon hình như còn giữ hơi ấm đầu ngón tay của Eunjung không cẩn thận chạm vào.

Không thể, không thể bị cô ta áp đảo như vậy. Jiyeon lấy hết dũng khí ngẩng đầu, lo lắng mười phần nói: "Ham Eunjung."

"Ừ?" Eunjung dường như hơi hoảng, Jiyeon lúc đó đã định thần.

Jiyeon tiến người về phía trước, đưa tay hướng đến mặt Eunjung xoa nhẹ, ánh mắt Eunjung nhìn khuôn mặt Jiyeon một hồi, không biết Jiyeon muốn làm gì nhưng cũng không tránh né.

"Lông mi này." Jiyeon sáng sớm đã nhìn thấy lông mi dính trên mặt Eunjung, giờ mới lấy đi, lại ngồi trở xuống.

"Như vậy..." Eunjung không nói gì nữa, cúi đầu ăn.

Lòng Jiyeon vô cùng đắc ý: Đỏ mặt đỏ mặt đúng không! Cho cô dám trêu tôi!

Chuyên tâm cùng Eunjung ăn cơm chiếm hết tâm tư Jiyeon, Jiyeon có phải sai không khi sáng sớm tâm tâm niệm niệm "phân rõ giới hạn" đây?

Lần này Eunjung xin lỗi làm quan hệ của hai người chuyển hướng kì diệu.

Mặc dù Eunjung như trước trong công việc nghiêm khắc, đối với Jiyeon cũng là vẻ mặt căng thẳng, thế nhưng,..... Tác dụng tâm lý thật đáng sợ, nàng nghĩ Eunjung đối với cô có chút không giống. Nếu hỏi có gì không giống Eunjung thì Jiyeon không trả lời được.

Cuộc sống này trôi nhanh quá, tiền lương vừa phát, nháy mắt đã tới giáng sinh.

Giáng sinh nên làm gì đây? Ở nhà thật sự mà nói có chút hiu quạnh. Hyomin bị chồng mang đi dự tiệc gì đó, Hyomin gửi ảnh khua tay múa chân đưa ngón giữa lên cho Jiyeon xem để Jiyeon thấy được biểu hiện bất mãn của bạn thân. Jiyeon cười ha ha xong lúc sau lại thấy cô đơn.

Không biết giáng sinh Eunjung có sắp xếp gì chưa.

Jiyeon dự định nghỉ trưa sẽ đi tìm Eunjung một chút. Nếu hẹn người ta xem phim, không biết người ta có thể đồng ý hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro