chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"tổng giám đốc." Gõ hai lần vẫn không có phản ứng, Jiyeon thật lễ phép gọi xưng hô này.

Vẫn không có phản ứng.

"tổng giám đốc?" Lại gõ, vẫn không có trả lời.

Nghĩ mấy ngày nay Eunjung đơn giản là không muốn sống, cứ như vậy mà tăng ca, vùi vào kế hoạch cho sản phẩm mới Jiyeon lo lắng: Ngu ngốc kia, không phải là bệnh bao tử tái phát lại không chịu uống thuốc, chết ở trong đi?

Cái loại thích tự ngược vô cùng ngu ngốc mới có thể làm chuyện kinh hãi này, Jiyeon bị ý nghĩ của chính nàng dọa đến sợ hãi, mở cửa tự tiến vào.

Cửa mở ra thật làm cho Jiyeon hối hận.

Eunjung ngồi trên ghế, trước mặt còn một đống văn kiện, cầm điện thoại đặt trên tai, viền mắt đỏ. Nước mắt cuồn cuộn không ngừng rơi xuống, thác nước mini có lực sát thương rất lớn, văn kiện ướt nhẹp, mặt mày nhăn nhó rất khó coi.

Eunjung vốn đang nói chuyện điện thoại, nghe tiếng động ngẩng đầu nhìn Jiyeon, trong ánh mắt tràn ngập phẫn nộ và ghét bỏ.

Giống như mở cửa phòng vệ sinh mà thấy có người bên trong thì sẽ vô cùng xấu hổ.

Lúc này Jiyeon hẳn nên ưu nhã thờ ơ nói một câu "Xin lỗi, tôi đi ra ngoài trước" thì tương đối có khả năng cứu vãn tình hình. Đáng tiếc hết lần này tới lần khác suy nghĩ trong đầu Jiyeon hoàn toàn bị loạn, nước mắt Eunjung làm cô đứng tại chỗ duy trì tư thế mở cửa. Hay bởi vì thấy nước mắt rơi đầy trên khuôn mặt Eunjung mà trong lồng ngực sinh ra cảm giác chua xót. Chua xót kia giống như thuốc tê, làm đình chỉ động tác của cô, giọng nói trở nên chậm chạp trầm thấp, nghe vào cỡ nào ôn nhu:

"Cô làm sao vậy?"

Eunjung hít sâu một hơi tay để qua một bên, cúi đầu che đi khuôn mặt, giọng khàn khàn, còn chưa kịp điều chỉnh tốt thanh âm nức nở, ra lệnh: "Đi ra ngoài."

Lúc này vẫn có thể đi, nhưng Jiyeon vẫn bất động.

Nghĩ đến Eunjung khi cam chịu điều gì một lòng tự hủy hoại bản thân, sợ hãi luẩn quẩn trong lòng Jiyeon, sợ Eunjung lại tự tổn thương bản thân.

"Cô không sao chứ?"

Lại một câu vô nghĩa, lúc sau rốt cuộc Eunjung trả lại một câu giận dữ: "Tôi kêu cô đi ra ngoài, không nghe thấy sao? Chuyện của tôi không cần cô quan tâm."

Lời nói lạnh như băng, vô lễ đáp lại, đây mới thật sự phân rõ giới hạn.

"Không cần tôi quan tâm." Jiyeon như ở trong mơ mới tỉnh lại, lập lại lời Eunjung một lần, tự giễu nói, "Xin lỗi, tôi đã nhiều chuyện."

Cũng không quay đầu lại lao ra khỏi văn phòng Eunjung, bước nhanh đến chỗ ngồi của mình, lấy vé xem phim từ trong túi xé nát. Sợ còn chưa đủ Jiyeon đem đống giấy vụn vò lại ném vào thùng rác. Bật máy tính, mở game, đổi chuột máy tính thành cái búa, hung hăng đem hết chuyện trước đây mà đập nát. Con chuột trong tay Jiyeon sắp bị click đến hư, tất cả đồng nghiệp xung quanh yên lặng liếc Jiyeon một cái, thấy vẻ mặt Jiyeon không chút thay đổi lại tản ra sát khí, trong lòng phát lạnh, giả vờ đứng lên đi lấy nước, chạy nhanh đến văn phòng cách vách tị nạn.

Giáng sinh trở về nhà một mình đón "Giáng sinh cô đơn" thì tốt rồi, còn muốn hẹn hò đi xem cái gì phim? Đi hẹn cái người không đáng yêu kia? Jiyeon đột nhiên muốn nhảy lên bàn làm việc, ngửa mặt lên trời cười một phen: Tôi chính là kẻ ngu si nhất thế giới!

Nếu cô ta muốn đau khổ thì để cô ta như vậy, ta đây không quan tâm nữa!

Tan việc Jiyeon đi nhanh xuống lầu, không chớp mắt chui vào tàu điện ngầm, hừ hừ về nhà, ăn bỏng ngô xem TV.

Trên TV cảnh tượng náo nhiệt, Jiyeon cũng không để ý cái gì liên tục bỏ bỏng ngô vào miệng, chỉ có lòng không ngừng nổ súng với Eunjung:

Ham Eunjung ngu ngốc lại bị vứt bỏ sao! khóc đến lê hoa đái vũ sao? Ai muốn quản cô? Tôi chính là ngu dại mới đi lo lắng cho cô! Đúng, ngu ngốc! Biết cô mới làm tôi ngu ngốc như vậy! Trả thông minh lại cho tôi! Trước còn cùng nhau ăn cơm chuộc tội! Trở mặt thật nhanh cũng thật bản lĩnh. Lúc nóng lúc lạnh băng hỏa thất thường! Ai muốn có hứng thú với người như vậy chứ! Chờ một chút! Loại lơ lửng bất định này, chợt xa chợt gần là cảm giác gì? Tại sao tôi phải tức giận, khốn kiếp, có khi nào là lạt mềm buộc chặt trong truyền thuyết không? Cô ta đảo ngược làm thế với mình sao!

Nghĩ tới đây Jiyeon mạnh tay ném túi bỏng ngô lên mặt đất, bỏng rơi đầy ra Jiyeon mới cảm thấy đau răng, vừa rồi tức giận nhai ngấu nghiến thật có hại.

Jiyeon một bên thở dốc một bên bụm mặt xoa răng, mắt đều hiện ra tơ máu. cô trầm mặc một hồi mới phát hiện ra mình rất không thục nữ đứng trên sô pha, yên lặng ngồi xuống.

Bình tĩnh bình tĩnh bình tĩnh, Jiyeon trấn an mình không nên tức giận. Hyomin nói đúng, nếu tâm tình lên xuống thất thường thì làm mọi chuyện hỏng bét. Chẳng lẽ thật sự thích cô ta? Thích? Ham Eunjung? Tự ngược có thể lây sao?

Jiyeon cảm thán một chút, thề đời này cũng không thích cái người không đáng yêu kia.

Xem hài kịch một chút, Jiyeon nghĩ tâm tình có chút vui hơn, nhưng khi thấy dưới đất bỏng ngô đầy ra thì tâm tình lại bị phá hư.

"Ghét nhất thu dọn phòng!"

Giáng sinh đến rất nhanh. Cho dù người Hàn Quốc bây giờ rất thích giáng sinh, nhưng ngày này vẫn là ngày lễ của người ngoại quốc nên hôm nay không có lý do gì cho mọi người nghỉ. Cho nên đừng mong chờ tan tầm cùng tình nhân đi ra ngoài hẹn hò, giờ phút này một đám đều bị giam cầm ở cao ốc, nhưng tâm trí thì đã muốn bay ra ngoài.

Jiyeon đi ngang cũng không liếc Eunjung một cái, lại phát hiện Eunjung cũng không nhìn cô, cảm thấy tức giận phát tán, lại phát hiện mình đi lén nhìn Eunjung, bằng không sẽ không biết cô ta không nhìn mình?

Bị chính suy nghĩ của mình nhiễu loạn, Jiyeon cảm thấy đầu choáng váng, tính toán không suy nghĩ thêm việc này.

Tan việc Jiyeon là người thứ nhất lao ra văn phòng, nhanh chóng chui vào tàu điện ngầm, đang muốn trực tiếp về nhà, di dộng không biết điều lại vang lên.

"Có việc gì?" Không cần nhìn cũng biết, tìm nàng bây giờ cũng chỉ có Hyomin.

"Cậu đang ở đâu? Trên tàu điện? Cô đơn một người sao?"

"Mình cúp."

"Chờ một chút. Đêm nay chồng mình bị chộp đi làm, dự định giáng sinh cũng hủy bỏ, hai chúng ta có nên nương tựa lẫn nhau không?"

Mặc dù là một đề nghị dở tệ, thế nhưng nghĩ đến trên thế giới này còn có một người có thể cùng cô "Sống nương tựa lẫn nhau" Jiyeon thật sự cảm động đến muốn khóc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro