chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyeon có cảm giác bị sét đánh, mắt cũng không chớp, mà Hyomin ở một bên hận không thể ôm bỏng ngô ngồi xuống xem chuyện vui.

"Tốt, Ham Eunjung, cô điên rồi, vì diễn trò mà ngay trước mặt người qua đường cũng không ngại." Cô gái tóc ngắn giận dữ, không kìm được lấy ngón tay chỉ vào vẻ mặt khinh thường của Eunjung. Eunjung đỡ đầu Jiyeon, khóe mắt nhìn lại:

"Xem hiểu rồi, đi nhanh đi."

"Tôi tự nhiên sẽ đi!" Cô gái tóc ngắn rời đi, xem bộ dạng rõ ràng bị Eunjung chọc giận.

Bị Eunjung chọc giận không chỉ là một người, người trực tiếp bị hại là Jiyeon vung đầu chạy về bên người Hyomin, thậm chí không tự giác trốn sau lưng Hyomin. Hyomin ha ha cười nói:

"Jiyeon cậu không cần thẹn thùng. Xem, chồng của cậu tới đón cậu, cậu mau cùng cô ấy về nhà đi."

"Park Hyomin cậu nói hưu nói vượn cái gì! Không thấy mình bị người ta đùa giỡn sao!" Jiyeon hạ giọng phản bác.

Hyomin lên giọng "Ồ" một tiếng, nhìn bốn phía nói: "Không chỉ mình, tất cả mọi người đều thấy."

Jiyeon lúc này mới kịp phản ứng. Đồ vô lại Ham Eunjung, đang trên đường lớn a! Cho dù ở phía sau hẻm ít người, cô rõ ràng là con gái lại bên đường hôn tôi, khó trách bị mọi người chú ý! Gọi cô ngu ngốc cô liền đùa giỡn ngu ngốc cho tôi nhìn sao!

Trái ngược với Jiyeon đang xấu hổ, Eunjung trước sau như một không chú ý mọi người đang bàn tán, ở giữa đám đông ồn ào bước nhanh tới đem Jiyeon cùng Hyomin theo phía sau lôi kéo đi, thấp giọng nói: "Đi theo tôi."

"Đi em gái cô!" Jiyeon mặc kệ.

"Cô vợ nhỏ đừng giận dỗi." Hyomin ở phía sau dỗ.

Jiyeon tức giận đến nỗi nước mắt cũng xuất hiện: "Cậu, cậu không phải là bạn của tôi..... Ham Eunjung cô buông tay! Buông tay! Nếu không....Nếu không..."

Jiyeon một lúc lâu cũng không nghĩ ra "Nếu không" như thế nào, có trách thì trách Jiyeon đầu óc xoay chuyển không đủ nhanh, mà Eunjung nói một không hai căn bản không để ý Jiyeon đang phản bác cái gì, năm ngón tay chụp lấy khủy tay Jiyeon không buông ra, kiên định lôi Jiyeon đi.

"Ố ồ, thật sự là nữ trung hào kiệt." Hyomin không chỉ thất bại trong việc giải cứu, còn nhìn bạn thân bị bắt cóc lại từ đáy lòng tán thưởng kẻ bắt cóc.

"Niên ngu ngốc! Cô buông ra cho tôi!" Ồn ào đến trăm lần như vậy rốt cuộc Eunjung cũng buông tay như Jiyeon muốn. Jiyeon đang giãy giụa không nghĩ đến đối phương thật sự buông tay, cứ như vậy buông ra làm Jiyeon mất đi trọng lực, sợ hãi kêu lên một tiếng thì ngã xuống tuyết.

Eunjung khó có thể tin, nhìn người ngốc đến bất trị này, khóe miệng nhếch ra một chút tiến tới kéo Jiyeon đứng lên. Jiyeon lại nắm lấy một nắm tuyết hướng đến mặt Eunjung mà ném. Eunjung nhẹ nhàng tránh được, Jiyeon thấy Eunjung dám trốn, gió lại thổi đến làm cả người run rẩy.

"Cô tức cái gì, bất quá chỉ là hôn cô một chút mà thôi." Eunjung một chút cũng không để ý, "Còn hơn cô đối với tôi làm gì, xem như lấy ơn báo oán."

"Lấy ơn báo oán? Ơn cái gì? Oán cái gì? Cô không xem tôi có đồng ý hay không, liền hôn tôi cái này gọi là ơn?"

"Cô diện mạo vô lại, trừ bỏ tôi ra còn có người nguyện ý hôn cô sao?"

"Cô nói ai vô lại! Cô nói ai.... vô lại!" Vốn câu sau Jiyeon muốn nói "Cô mới diện mạo này", nhưng so sánh về khuôn mặt của cô và Eunjung, quả thật không chính xác lắm, không tốt, không thể làm gì khác hơn là đem "Vô lại" hai chữ lập lại một lần.

"Không phải cô." Eunjung cắn môi, dùng ánh mắt oán hận nhìn Jiyeon nói: "Cô không phải làm cho tôi một tháng cũng không có biện pháp quên cô sao? Nhờ phúc của cô, tôi qua một tháng.... thân thể cũng không tốt được."

"Cái gì một tháng...." Mới đầu không biết Eunjung có ý tứ gì, nhưng bỗng nhiên thấy được lời này rất quen tai, nhớ lại đúng là ở đêm đó nàng nói với Eunjung những lời lỗ mãng, nhất thời mặt tự động đỏ lên.

"Chuyện này không đề cập tới. Dù sao cũng đã qua, tôi không hy vọng cô lại nhắc đến." Trong lòng Jiyeon mắng: Cô mới vô sỉ, rõ ràng là do cô nói!

"Chuyện vừa rồi, xem như cùng lần trước cô vô lễ xông vào phòng làm việc của tôi hòa nhau." Ai vô lễ xông vào văn phòng cô! Tôi rõ ràng gõ cửa rất lâu, cô ở đâu mà đòi oán! Mỗi lần làm người tốt đều bị cô xem như làm việc ác, cô cho là ai cũng là nô lệ của cô sao!

"Cho nên chúng ta ..........." Ai với cô là "Chúng ta"!

"Coi như bạn bè bình thường là tốt rồi." Bạn bè bình thường? Bạn bè? Cám ơn cô cảm tạ cô vì ban ân huệ cho tôi được làm bạn của cô!

Jiyeon ném ra một câu: "Cám ơn, tôi cảm thấy không nên làm bạn. Cô với tôi chỉ là quan hệ tổng giám đốc và nhân viên, tôi không đủ khả năng trèo cao, bạn bè!"

Eunjung kinh ngạc nhìn chăm chú Jiyeon đi nhanh trở về tìm bạn thân phản bội.

"Jiyeon." Eunjung gọi xưng hô này làm Jiyeon nhớ cô thật lâu cũng không nhớ tới "Eunjung."

Không hiểu vì sao ở sâu trong lòng nổi lên chua xót làm Jiyeon dừng bước, xoay người không cảm tình thăm hỏi: "Còn có việc sao, tổng giám đốc Ham."

"Hôm đó cô đến phòng làm việc của tôi, muốn nói với tôi cái gì?"

Jiyeon trầm mặc một lát, hiện lên ý cười thoải mái: "Tôi muốn hẹn cô xem phim mà thôi, khi đó tôi thật khờ dại cho rằng đã là bạn, nhưng kết quả chỉ là suy nghĩ của tôi. Cô đã nói chuyện của cô không cần tôi quan tâm, lúc sau tôi nghĩ lại, đúng vậy, tôi quan tâm cô làm cái gì? Tôi quan tâm cô vì sao khóc cười? Chúng ta không phải quan hệ tình một đêm sao? Dù sao sẽ không như vậy nữa, cho nên tổng giám đốc, tôi tự mình đa tình một lần, nên tuyệt đối không có lần sau. Giáng sinh vui vẻ, gặp sau."

Nghe được ba chữ "Tình một đêm" biểu tình Eunjung thật sự có biến hóa, nhưng Jiyeon cũng lười, bất kể cô ta nghĩ gì, dù sao cô cũng không muốn hiểu.

Lần lượt bị trêu đùa rồi đến lợi dụng, Jiyeon nghĩ dù sao hôm đó là cô làm Eunjung nhục nhã, hiện tại bị trả thù cũng là đương nhiên, lỗi của cô.

Vậy coi như trả lại cho Eunjung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro