chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

sau đêm giáng sinh Jiyeon không biết tại sao bắt đầu ho khan, đau họng, hắt hơi không ngừng, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng. Trong phòng làm việc tràn ngập tiếng ho khan, có đôi khi ho đến chảy nước mắt, thật sự làm cho người ta lo lắng.

Ho khan sau đó có tình trạng sốt nhẹ xuất hiện, Jiyeon cảm thấy khuôn mặt phát nhiệt, cổ họng khô nóng, đầu óc hỗn loạn, nhất định là bị bệnh.

"Đều do tên ngu ngốc kia, hại mình sinh bệnh... Khụ khụ khụ.... Khụ khụ!!" Jiyeon không chỉ ho khan mà còn tiêu chảy, ngồi xổm trong WC vịn tường, dùng sức ho một phen, trọng tâm không có thiếu chút nữa trực tiếp ngồi vào bồn.

Eunjung đi rửa tay, tiếng ho của Jiyeon vang lên trong không gian, liên miên không ngừng. Eunjung đứng bao lâu Jiyeon ho bấy lâu. Eunjung trầm tư một chút, dùng khăn mang theo người lau khô tay, hỏi: "Cô không sao chứ."

Ngồi chồm hổm trầm mặc một hồi, mới có một âm thanh yếu ớt lạnh như băng đáp lại: "Không có gì."

Jiyeon thật hận bản thân, hẳn phải đáp lại "Chuyện của tôi không cần cô quan tâm", đây mới gọi là ăn miếng trả miếng. Nhưng cô chỉ là Park Jiyeon, không phải là Ham Eunjung học cả đời cũng không biết hai chữ "Đáng yêu" viết thế nào.

"Ừ." Nghe được tiếng Jiyeon đáp lại Eunjung cũng không nói nhiều, chỉ là nhẹ nhàng một tiếng liền đi ra WC.

Nghe được Eunjung đi xa Jiyeon mới mở cửa ra đi rửa tay. Một bên rửa một bên ho khan, cổ họng như bị kim loại cắt vào, thật khó chịu.

Đến buổi trưa tất cả mọi người đi ăn cơm, vốn cùng đồng nghiệp ăn trưa, nhưng hôm nay Jiyeon không muốn ăn chút nào, chuẩn bị ghé vào bàn làm việc ngủ một chút. Đồng nghiệp hỏi Jiyeon muốn đem về chút gì không, Jiyeon cảm ơn nói không cần, chỉ sợ một ít cũng ăn không vô.

Phòng làm việc trống rỗng chỉ có một mình Jiyeon, đem mặt chôn vào đôi tay muốn ngủ một lúc, nhưng hô hấp không thoải mái hại Jiyeon không ngủ được. Cũng được, cứ như vậy nằm nghỉ ngơi một chút thì được rồi. Kế hoạch của phòng thiết kế vẫn còn chưa thông qua, buổi chiều còn một lần khổ chiến nữa, coi như bây giờ nạp năng lượng đi.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, Jiyeon nghe thấy tiếng giày cao gót dồn dập rõ ràng vang lên truyền đến từ văn phòng bên trong, lúc sau tiếng bước chân mang theo do dự cùng thận trọng. Tiếng giày cao gót đi về phía Jiyeon, một hộp giấy cứng được đặt trên bàn mang theo nhiệt lượng còn chưa biến mất, người nọ đứng bên người Jiyeon trầm mặc, không hề cử động, không biết muốn làm gì.

Nếu lúc này trợn mắt đứng dậy nhất định vô cùng lúng túng, vì thế Jiyeon lựa chọn tiếp tục giả ngủ.

Ngón tay lạnh như băng kéo tóc Jiyeon sang một bên không cẩn thận chạm vào tai cô, Jiyeon cảm giác như dòng điện truyền đến tim, tê dại. Hơi thở nóng bỏng lướt qua gò má Jiyeon, tóc được vén đến tai, đôi môi mềm mại ấm áp rơi xuống má cô.

Nụ hôn kia gần như chỉ là nhẹ nhàng đụng chạm vào má Jiyeon liền ly khai, người hôn trộm nhanh chóng lui lại, bước chân có chút hỗn độn như đang chạy trối chết hướng về phía cửa lớn.

Ngay lúc bóng dáng Eunjung biến mất ở cuối văn phòng, Jiyeon mở mắt nhìn thấy.

Nơi bị hôn liên tục nóng lên, làm toàn bộ khuôn mặt trở nên phiếm hồng. Jiyeon đứng dậy vuốt mặt, hai mắt đăm đăm nhìn thuốc đặt trên bàn.

Hôn trộm? Quả thật không thể tin được, Eunjung ngu ngốc làm ra chuyện này.

Cô ta rốt cuộc có ý gì? Không phải nói không liên quan nhau sao? Rõ ràng thừa dịp người ta ngủ đến khinh bạc?

Như vậy thì trong lòng Eunjung là thích cô? Nếu là thích, vì sao lạnh nhạt cô lập quan hệ của hai người? Nếu Eunjung không lạnh lùng tại sao thuốc dạ dày Jiyeon đưa đến cũng bỏ đi, vé xem phim cũng sẽ không bị xé vụn, lại nói lời châm chọc khiêu khích tuyệt tình.

Trên thế giới này giống như thật sự có hai Eunjung, một lạnh lùng cao ngạo, tâm như bức tường cao không ai có thể bước qua, nếu muốn vượt tường thì sẽ bị lời nói bén nhọn làm tổn thương; một nhạy cảm bướng bỉnh, nội tâm tổn thương tuyệt vọng tự hủy hoại mình, rồi lại vô tình ôn nhu làm cảm động người khác.

Điều quan trọng là,Jiyeon thấy nghi hoặc, nghi hoặc đến nửa ngày cũng không ho khan.

Loại chuyện tình yêu này người bình thường như Jiyeon không thể giải đáp được, Jiyeon tin người tự xưng quái kiệt tình trường Hyomin nhất định có thể cho cô đáp án.

"Cô em mới quái kiệt a." Đối với xưng hộ này Hyomin có ý bất mãn.

"Chị à, em đây cũng là con gái nhà lành được không? Vì sao họ Ham này lại có ý tưởng khác thường như vậy?"

Tối nay chồng Hyomin quay về nhà cha mẹ, Hyomin không muốn đi theo nên một mình ở nhà, vốn nghĩ lâu rồi chưa gặp tiểu H, kết quả Jiyeon tan tầm trực tiếp đến đây, làm Hyomin phải cùng tình yêu của mình tiếp tục tách ra dài hạn.

"Thuốc cô ấy đưa cậu uống rồi?" Hyomin hỏi.

Jiyeon lắc đầu.

"Tại sao không uống."

"Bởi vì mình không xác định được thuốc này chứa hàm ý gì. Nếu uống rồi thì coi như nhận ân huệ của Eunjung, lần sau cô ta gây sự với mình, kêu mình phun thuốc ra mình cũng phun không ra."

"Đúng!" Hyomin dựng thẳng ngón trỏ, Jiyeon bị ngón tay tinh xảo cùng màu sắc rặc rỡ làm rối mắt, "Chính là ý này, cho nên lần cậu đưa thuốc cho người ta, người ta cũng nghĩ như thế."

"........." Bị Hyomin nói Jieon cảm thấy thật sự có chuyện như vậy. cô và Eunjung cũng không hiểu được suy nghĩ của đối phương, Eunjung chẳng lẽ sợ hai người tiếp tục dây dưa không rõ cho nên mới cự tuyệt lòng tốt đưa thuốc đến của nàng? Dù sao gặp lại đối tượng tình một đêm giữa thanh thiên bạch nhật, bản thân cô cũng xấu hổ chết được.

"Nhưng tại sao cô ta lại mời mình ăn cơm để giải thích." Jiyeon nhắc nhở, kì vọng Hyomin có thể tiếp tục giúp cô phân tích.

Hyomin hắng giọng một cái, Jiyeon liền nhanh chạy đi lấy nước đưa đến tay Hyomin, Hyomin tiếp tục nói: "Trọng điểm ngay sau lần giải thích đó. Lần đầu tiên giải thích, lần thứ hai mượn cậu làm đệm lưng đuổi người theo đuổi, lần thứ ba ân cần hỏi thăm đưa thuốc thậm chí hôn trộm, cậu đem việc này xâu chuỗi lại, còn chưa giác ngộ sao?"

"Chẳng lẽ?" Jiyeon quả thật vừa nghe vừa liên hệ mọi chuyện lại với nhau, tinh thần tập trung đến ho khan cũng biến mất.

"Khẳng định cô ấy đối với cậu có ý tứ! Không phải kiêu ngạo trong kiêu ngạo sao."

"Không thể nào...."

"Còn không phải. Chuyện này quá tốt, cậu tự đem mình đổi ngược, suy nghĩ trên lập trường của cô ấy toàn bộ chuyện này sẽ hiểu. Nếu không phải để ý cô ấy, cậu cần phải giải thích rồi xin lỗi cô ấy sao? Cậu sẽ vì diễn trò mà hôn cô ấy sao? Cậu sẽ quản Eunjung có bệnh hay không sau đó đến đưa thuốc, lại làm ra chuyện ngu ngốc hôn trộm sao?"

"Đúng là.... Sẽ không." Jiyeon được Hyomin giải thích như vậy, trong lòng nai con chạy loạn.

"Mình có dự cảm, hai người rất nhanh sẽ có lần thứ hai chung giường."

"Khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ!" Jiyeon điên cuồng ho khan, mặt đều đỏ lên, cả người nằm trên sô pha cuộn thành con tôm.

Hyomin vội vàng: "Đừng kích động như vậy."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro