chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Eunjung sống trong thế giới của chính mình, hơn nữa sống rất phóng khoáng tự do.

Nếu có khả năng, Jiyeon rất muốn mở đại não Eunjung ra, nhìn thử Eunjung dùng phương thức gì để suy nghĩ.

Tất nhiên Jiyeon hận một người chính là Eunjung. Nếu như Eunjung suy xét kĩ sẽ không phóng túng bản thân, sẽ không đi tìm đối tượng tình một đêm để gặp phải Eunjung, cho nên Eunjung nói chuyện không đâu cũng do dấu vết lịch sử kia để lại. Jiyeon nếu có điểm quyết đoán sẽ không làm bạn gái cô bỏ chạy, bạn gái cũng không dám hé răng nhiều lời, Jiyeon ít nhất sẽ có một chút uy phong, không phải sao? Eunjung là người không nói đạo lí, không để cho người khác con đường sống, còn Jiyeon vẫn như cũ lựa chọn phục tùng.

Cho nên đây là tính cách quyết định vận mệnh.

Tính cách Eunjung quyết định cô ưu tú, ưu tú làm tới tổng giám, là tổng giám luôn la hét sai khiến tiểu nô tài Jiyeon, ngoài công việc bắt ép Jiyeon đi xem phim, Jiyeon liền đi xem phim. Tính cách quyết định Jiyeon không phấn đấu lui trong góc làm phế vật, đối với Eunjung chỉ có gật đầu tán thưởng.

Jiyeon cầm vé xem phim, thuận tiện giữ vé cho Eunjung, trong lòng nhịn không được phỉ báng: Xem cái gì hoạt hình, gấu mèo đạp xe(KungFu Panda)! Rốt cuộc Eunjung ngu ngốc nghĩ cô ta thích xem thì mình sẽ thích xem? Nếu cứ như vậy cuộc sống sau này thật khủng khiếp a.....

"Mình biết mà, các cậu rất nhanh sẽ lăn lộn trên giường. Xem phim xong sẽ đi ăn, vừa ăn khuya vừa uống rượu, uống uống sẽ thấy muốn "ăn" họ Ham kia thay cơm." Trong khung chat hiện lên một loạt biểu cảm hả hê, Hyomin vui sướng khi người gặp họa, thật hạ lưu. Jiyeon muốn lật bàn, tức giận mắng bạn thân không biết xấu hổ, đáng lẽ không nên trông cậy vào người này. Đáng tiếc Hyomin đang online tại nơi khác, lửa giận phát tán nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng.

Jiyeon đang suy tư làm sao đáp lại Hyomin, căn bản không chú ý đến Eunjung hôm nay tâm tình tốt đang bước tới phía sau lưng cô.

Hyomin gửi tin nhắn hiện ra trước khung chat, Eunjung nhìn thấy không sót một chữ.

Nếu lúc này Jiyeon quay đầu lại, sẽ nhìn thấy Eunjung tức giận đến mức mặt trắng bệch rất khó coi, đáng tiếc Jiyeon không có phúc khí này, không thể chứng kiến tổng giám đốc Ham đè nén phẫn nộ trở về bộ dáng thường ngày.

"Park Jiyeon."

Nghe thấy giọng Eunjung, Jiyeon hoảng sợ thiếu chút nữa nhảy dựng, muốn nhanh tắt khung chat, máy tính lại cố tình đối nghịch với Jiyeon, kẹt lại trên màn hình là dòng chữ "Họ Ham kia thay cơm", lúc sau kẻ tội đồ chỉ biết bất lực co rúm thân mình.

"Ham, Ham, tổng giám đốc..." Jiyeon ở trong lòng đã bị đao đâm chết vô số lần, căn bản không phải "Muốn chết thì được" câu này có thể hình dung cảm giác lúc này của Jiyeon. Cửa sổ chat đóng không xong, Jiyeon đành phải dùng may mắn cuối cùng, sử dụng đầu để che máy tính. Đáng tiếc thấy được vẻ mặt khắc chế che giấu sát khí của Eunjung, liền hiểu được nhất định người kia đã thấy hết rồi.

"Park Jiyeon, giờ làm việc ít nói chuyện phiếm thì tốt hơn." Eunjung cố ý cất cao giọng cho mọi người nghe thấy, các đồng nghiệp đều quay đầu lại lấy ánh mắt đồng tình nhìn hai người.

"Xin lỗi..." Jiyeon yên lặng cuối đầu, Jiyeon biết được lần này mình sai rồi, dũng cảm thừa nhận sai lầm mới là đồng chí tốt.

"Mọi việc đều làm xong sao? Nếu cô rảnh rỗi thì tôi có nhiều việc khác cần cô hỗ trợ."

"..... tổng giám đốc phân phó là tốt rồi." Còn có thể nói gì khác? Tâm thẹn nên chỉ có thể khúm núm.

Jiyeon tuyệt đối muốn đem bút ném đến đầu Hyomin, cái người đã kết hôn còn không biết liêm sỉ. Hơn nữa Eunjung ngu ngốc loại này có thù tất báo, ba đời ba kiếp cũng không thể có quan hệ với nữ nhân "Đáng yêu", Jiyeon lại tiếp tục đứng đầu trong danh sách "Kẻ thù" của Eunjung.

Nhưng lại nói tiếp, con người lúc nào cũng có mâu thuẫn, trong lòng Jiyeon một bên không ngừng quở trách Eunjung, một bên lại mong chờ xem phim cùng Eunjung. Đương nhiên Jiyeon không phải mong chờ xem con gấu mèo béo ú kia.

"Đêm mai" kì thật chính là tối thứ bảy. Thứ bảy này nghiêm túc mà nói Jiyeon cả ngày đứng ngồi không yên, ngồi trước máy tính đập gõ bàn phím, hành hạ con chuột, cuối cùng vẫn không biết mình đang xem gì. Mở tủ quần áo cố gắng phối hợp vài bộ, nhưng thế nào cũng không phối ra bộ nào xem được, thậm chí váy màu xanh mà cô thích nhất giờ phút này cũng bị ghét bỏ vì "quá cố ý, quá giả tạo".

"Quên đi! Lười gây áp lực, hơn nữa tại sao tôi phải ăn diện vì Eunjung ngu ngốc a!" Rõ ràng là tự gây sức ép cho bản thân, Jiyeon bất lực liều mạng tìm cớ. Đứng ở trước gương nhìn tỉ mỉ bản thân, cảm thấy bộ dạng của mình thật dễ bị quên lãng.

Vì sao Eunjung có thể xinh đẹp như vậy, tùy tiện mặc quần áo gì cũng xinh? Jiyeon có chút nhụt chí, đồng thời tự nói với mình không nên nghĩ nhiều nữa: Eunjung ngu ngốc là người như vậy, dù trong lòng có tổn thương gì, cũng sẽ không ảnh hưởng đến sự nghiệp của cô ta. Tuổi trẻ, thu nhập lại cao chót vót, ông trời thật sự đặc biệt không công bằng với cô ta. Hơn nữa.... Dáng người cũng tốt, trừ bỏ có chút hung dữ.

Nghĩ đến đây Jiyeon thiếu chút nữa nhớ về chuyện kia, mau mau ngừng lại, vì sao mỗi lúc nghĩ đến chuyện này thì nàng lại bắt đầu kiếm cớ: Cho nên nhất định cô ta đối với mình không có ý tứ kia, chỉ là muốn vượt qua thời gian cô đơn mà thôi. Mời ăn cơm, mời xem phim cũng chỉ xuất phát từ lễ phép mà thôi.

Không có chuyện gì đặc biệt, cho nên không cần quá ăn diện. Tốn thời gian, nói không chừng sẽ bị chê cười.

Nghĩ như vậy Jiyeon liền kiên định hơn rất nhiều, mở TV xem chương trình hài kịch. Jiyeon muốn ôm bụng cười to, nhưng vì cái gì xem tới xem lui một chút buồn cười cũng không có.

Tất cả đều không buồn cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro