chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bảy giờ bốn mươi, không biết có nên ăn cơm tối trước hay không.

Nhà Jiyeon có thói quen bảy giờ ba mươi bắt đầu ăn tối, trước đó Jiyeon phải ra ngoài. Nghĩ trước khi đi muốn lấy quả táo lấp bụng, nghĩ nghĩ, cầm hai quả.

Địa điểm gặp mặt là cửa rạp chiếu phim Vanda, cái này thật sự không thể trách Jiyeon lại gọi địa điểm này thành "Ngu ngốc". Nhiều người như vậy, rộn ràng nhốn nháo làm sao tìm được Eunjung?

Jiyeon mặc áo sơ mi phối hợp váy ngắn cùng giày, mang thêm áo khoác ngoài. Trang phục cộng với chiều cao trung bình này trộn giữa đám đông thật sự rất khó tìm thấy Jiyeon. Nhưng Jiyeon nghĩ hẳn là may mắn, Eunjung hơi cao, khí chất cùng khuôn mặt coi như xuất sắc, có thể tìm thấy cô ấy thì tốt rồi.

Jiyeon chuyên tâm tìm kiếm Eunjung, đèn chiếu sáng đám đông, nhìn đâu đâu cũng không thấy thân ảnh tương tự. Thấy thời gian hẹn cũng qua năm phút, Jiyeon dự định gọi điện thoại.

"Park Jiyeon." Thế mà Eunjung lại xuất hiện sau lưng, Eunjung tìm được cô trước rồi. Động tác lấy di động dừng lại, cảm giác vận mệnh giao nhau kì dị vừa có chút thiếu chân thật.

Nghĩ hẳn là cô đi tìm, tìm tới tìm lui không thấy, kết quả đối phương lại tìm ra cô.

"A, này...." Jiyeon trở nên mất tự nhiên.

Jiyeon mất tự nhiên còn có một lý do, Eunjung đêm nay nhìn qua, rất giống "Ham tiểu thư".

Áo sơ mi trắng được cài đến khuy cao nhất, cổ áo chỉnh tề tinh tế. Ngay cả áo cardigan đen khoác ngoài cũng được cài khuy cẩn thận, váy ngắn màu xanh ngọc năng động làm giảm đi vẻ nghiêm túc không còn giống vội vã về nhà chịu tang. Màu đen là màu thời trang nhất, cũng là màu bảo thủ nhất, bất đồng ở chỗ người nào mặc. Thế nhưng Eunjung mặc màu đen trông rất thời thượng, Jiyeon nghĩ bản thân Eunjung ngu ngốc tràn đầy mâu thuẫn cá nhân, nên có thể đem hai loại khí cực đoan trung hòa cũng không phải chuyện kì quái gì. Giày cao gót màu đen, gót giày rất nhỏ cao khoảng chừng 8cm, tuy rằng không tính là cao Jiyeon cũng không ghét bỏ chuyện này, nhưng vốn dĩ Eunjung cao hơn nửa đầu bây giờ lại chiếm hết ưu thế. Nói đến đây Jiyeon liền hiểu được cái gì gọi là "Trên cao nhìn xuống", cho nên Eunjung mới thuận lợi tìm được nàng trong biển người.

Điều làm Jiyeon cảm thấy đây là Ham tiểu thư mà không phải tổng giám đốc Ham có thể là do ảo giác ban đêm.

Nhìn sơ qua, kiểu tóc Eunjung tao nhã thanh tú giống như một Hoàng tử, biểu tình vạn năm không cười thêm một loại khí chất quật cường. Không khí ban đêm lặng lẽ lan tỏa, trở về thời gian buổi tối vài tháng trước đây, lần đầu tiên gặp mặt, nữ nhân này cũng khoan thai chầm chậm như vậy gọi tên cô.

"Jiyeon, xin lỗi, đợi lâu." Eunjung liên tiếp thở dốc, hình như là chạy tới, khói trắng từ miệng làm mờ đi khuôn mặt Eunjung.

Nói đến đây Jiyeon mới phát hiện, nữ nhân ngốc này lại có thể mặc hai cái áo giữa đêm tối mùa đông lạnh lẽo! Tuy rằng hai người đều không muốn sống lựa chọn váy ngắn phong tao, thế nhưng quan trọng là nửa thân trên phải được giữ ấm. Chân giò hun khói mới cần giữ tươi, Eunjung nghĩ đây đang là mùa hè à.

"Cô không muốn sống sao? Mặc ít như vậy!" Jiyeon bất chấp Eunjung ôn hòa chào hỏi, đáp lại Eunjung ân cần lễ phép bằng giọng điệu răn dạy gây sự.

Eunjung thoáng sửng sốt, trên mặt có chút tình cảm ấm áp tan ra, giống như muốn cười rồi lại nhịn xuống, cuối đầu trả lời: "Không quan hệ, tôi không sợ lạnh lắm."

"Vậy cũng không được! Cô đây là tự ngược! Mặc chút quần áo vào nhanh lên! Cô không mang thêm quần áo sao?" Jiyeon lại một lần nữa cảm thấy Eunjung lạ lùng.

"Không quan hệ, đi vào rạp sẽ ấm." Eunjung ôn hòa vỗ vỗ thắt lưng Jiyeon, đi đến rạp chiếu phim, mu bàn tay lướt qua Jiyeon, trong nháy mắt Jiyeon có ảo giác cho rằng Eunjung sẽ kéo tay cô, kết quả hiện thực chỉ nhìn thấy bóng lưng Eunjung.

Thân ảnh Eunjung thật yếu ớt, giữa đêm đông chỉ mặc áo đơn mỏng manh càng giống như cần được người che chở.

"Không quan hệ cái gì." Jiyeon trong lòng không đồng tình với Eunjung, thì thào tự nói: "Ngàn vạn lần đừng quan tâm cô ta! Cô ta là điển hình cuồng tự ngược! Quên đi, từng quan tâm cô ta sau đó nhận được kết quả gì? Jiyeon đã thề không thể giẫm lên vết xe đổ, nhớ không!"

Ở cùng Eunjung thật sự mệt chết được, nếu không cứng rắn nhắc nhở bản thân không được ôn nhu với cô ta, thì sẽ bị Eunjung dùng mũi nhọn sắc bén gây thương tích. Cho dù như thế Jiyeon vẫn cẩm thấy được Eunjung rất cô độc lạnh lẽo, cảm xúc tự ngược từ đâu mà có, vì ai mà ra?

Tên ngu ngốc này, rõ ràng cùng nhau xem phim, nếu không phải hẹn hò, cũng phải có chút vui vẻ chứ. Vội vội vàng vàng, biểu tình lạnh như băng, có phải phô trương thân thế cấp trên hay không.

Đại khái khí trời quá lạnh làm đầu Jiyeon cũng bị đóng băng. Cởi áo khoác ngoài trực tiếp ném đến người Eunjung. Eunjung kinh ngạc xoay người nhìn Jiyeon bĩu môi, ở trong gió rét ngẩng đầu, vẻ mặt khinh bỉ: "Ngu ngốc! Cô mặc nhanh lên! Nếu không sinh bệnh lại trút lên đầu của tôi! Tôi mới là người cần gỡ bỏ quan hệ kì quái với cô! Mau mặc mau mặc!"

Không đợi Eunjung đáp lại, Jiyeon đi nhanh về phía rạp, mặt đường đóng băng trơn trợt làm Jiyeon trượt chân, ngã xuống đường. Mọi người xung quanh thét lên kinh hãi, Eunjung khép cằm bước nhanh tới đỡ Jiyeon dậy. Jiyeon hung hăng quở trách người của rạp chiếu phim không tới quét tuyết sạch một chút, trên mặt còn dính một chút tuyết. Một giây hai giây ba giây, Eunjung rốt cuộc không nhịn được cũng bật cười.

"Hỗn, hỗn đản! Cô đang cười cái gì!" Jiyeon hoàn toàn đỏ mặt, căm tức Eunjung.

"Không có việc gì, cô té có bị thương không?" Eunjung ôn nhu lấy tay giúp Jiyeon lau mặt sạch sẽ, thuận tiện đem tóc hỗn loạn vén đến sau tai. Động tác lưu loát trôi chảy, phối hợp dáng vẻ ấm áp xinh đẹp tươi cười, phẫn nộ và xấu hổ trong lòng Jiyeon đều bị quét sạch.

Gần gũi, Eunjung thật sự... Rất đáng yêu....

Jiyeon một lần nữa rơi vào bẫy "Đáng yêu", nhiệt độ trên mặt cũng không thể giảm xuống, rất bẽ mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro