chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không thể phủ nhận bầu không khí hôm nay vô cùng tốt, tốt đến nỗi Jiyeon có loại ảo giác "Đây là hẹn hò".

Rạp chiếu phim không có bãi đậu xe ngầm, xe Eunjung đậu ở đối diện. Ra khỏi rạp chiếu phim, tuyết rơi không ngừng, trên mặt đất tuyết thật dày, gió lạnh thổi qua làm tóc trên trán Jiyeon tán loạn. Jiyeon theo bản năng lui từng bước lùi về phía sau, Jiyeon không nói gì đem áo khoác mặc lên người Jiyeon lôi kéo Jiyeon chạy, không quên nhắc nhở: "Cẩn thận kẻo trượt."

"Hỗn đản! Tôi sẽ không... Tôi khinh!" Lời còn chưa nói hết thiếu chút nữa lại ngã nhào một cái, Jiyeon buồn bực, vì sao mỗi lần cùng một chỗ với Eunjung tiểu não của nàng sẽ không hoạt động.

Cửa xe vừa đóng, vô số tuyết đều bị che ở ngoài xe, Jiyeon chà xát hay tay sưởi ấm, Eunjung khởi động xe, cười: "Sợ lạnh như vậy?"

Jiyeon thấy tuyết đang tan còn dính vào tóc Eunjung, thần sắc căn bản không bị khí lạnh ảnh hưởng, trước sau như một không thay đổi. Vì cái gì cô ta kháng lạnh? Rõ ràng thân thể yếu ớt, nhìn thế nào cũng không giống có cái gì mỡ chống rét?

"Muốn ăn chút gì không?" Eunjung hỏi, "Cô còn chưa ăn cơm chiều, phải không?"

Nói đến đây Jiyeon nhớ nàng có mang táo, vội vàng lấy táo từ trong túi ra: "Này, cho cô lót dạ trước!"

Eunjung thấy quả táo có chút kinh ngạc: "Vậy còn cô?"

Jiyeon không mặt mũi nói nàng đã ăn trước, làm người tốt là được: "Tôi không sao, tôi không đói bụng, cô dạ dày yếu phải ăn nhanh đi, bằng không dạ dày thủng gì gì đó thì tương lai cô chỉ còn là tấm ảnh!"

Eunjung cầm quả táo trong tay, cắn một cái, cẩn thận nhai kỹ, nuốt xuống hỏi: "Jiyeon, vì sao mỗi lần cô nói chuyện với tôi đều hùng hổ? Tôi đặc biệt đắc tội chuyện gì với cô sao?"

Jiyeon không nghĩ tới Eunjung hỏi như vậy. Nhưng nếu hỏi cũng không có gì che giấu, Jiyeon đáp lại:" Bởi vì cô có khả năng tuyệt vời là làm người khác phải giận dữ."

"A? Tôi làm cho người khác giận dữ? Cô mới là nhân tài kiệt xuất làm người khác tức giận biết không?"

"Tôi thế nào làm người khác tức giận?"

"Cô, thái độ lúc nóng lúc lạnh là có ý gì?"

"Tôi.... Tôi lúc nóng lúc lạnh? Cô....." Jiyeon quả thật bị Eunjung già mồm át lẽ phải, đến nửa câu cũng nói không hoàn chỉnh: Lúc lạnh lúc nóng, cái sở trưởng này không phải là đòn sát thủ hành tẩu giang hồ của cô sao? Không biết xấu hổ còn đổ cho tôi? Trả táo lại cho tôi!

Jiyeon đang muốn phát cáu, Eunjung lại rũ đôi mắt xuống, mang theo biểu cảm đáng thương nói: "Tôi vẫn cho rằng chúng ta có thể làm bạn, nhưng cô hình như một chút cũng không có ý này."

"Không, không phải đâu." Jiyeon thề từ nhỏ đến lớn không có tật xấu nói lắp này, "Ngay từ đầu không phải cô cự tuyệt tôi sao?"

"Ừ, bởi vì có chút xấu hổ."

"A, xấu hổ...." Đúng thật là có, Jiyeon cũng có huống chi là Eunjung, nhưng lúc này hẳn nên hỏi là, "Vậy bây giờ không xấu hổ sao?"

Đây là một câu hỏi ngu xuẩn, nhưng Jiyeon tin rằng đây là vấn đề phải hỏi để mang đến bước ngoặt.

Eunjung chăm chú nhìn Jiyeon, một lát sau nhỏ giọng đáp: "Cũng rất xấu hổ."

Jiyeon đơn giản mất hết can đảm: "Nếu xấu hổ, còn muốn... Cùng nhau xem phim gì gì đó." Nghe như cô vợ nhỏ đang oán trách, thế nhưng thật sự không nhịn được.

"Tuy rằng cùng với cô tôi không được tự nhiên, sẽ nghĩ tới một chút.... Chuyện không tốt lắm, thế nhưng cơ bản lễ nghi phải có. Cô tốt với tôi, tôi lại tùy hứng phụ lòng cô, nên biểu đạt một chút áy náy."

Thì ra hẹn với Jiyeon là một phương thức biểu đạt áy náy của Eunjung. Jiyeon cười nhạt, rồi vô lực cười lạnh. Muốn tìm nơi khinh bỉ bản thân cũng không có, chán nản nói: "Cảm ơn, tôi nhận lời giải thích của cô. Đi thôi."

"Cô lại khó chịu cái gì?"

"Tôi không có khó chịu."

"Vậy tại sao có biểu hiện này."

"Tôi biểu hiện gì! Cô! Ngừng xe! Ngừng xe, nếu không tôi nhảy xuống!"

Xem như Jiyeon hoàn toàn bị Eunjung đả bại, cho dù cả người vô lực cũng bị Eunjung kích thích đến kích động. Jiyeon căn bản không hy vọng đêm nay có thể thay đổi chuyện gì, thậm chí bị biểu hiện ôn nhu khả ái của Eunjung làm rung động. Cho dù ngoài miệng không thể biểu đạt tình cảm vui sướng khi được Eunjung hô to gọi nhỏ, không thể không phủ ảo giác được yêu thương khi cả hai ôn nhu chăm sóc lẫn nhau, làm Jiyeon rơi thật sâu vào trong đó, sắp không thể tự kiềm chế.

Nhưng hiện thực là hiện thực, hiện thực là người không đáng yêu như Eunjung trừ bỏ việc làm người khác tức giận còn có thể đem chuyện tốt đẹp đập vỡ.

Trong lòng Jiyeon tự nói với mình: Đừng si tâm vọng tưởng, vì suy nghĩ của cô ta khác với những người bình thường, làm thế nào loài người có thể suy nghĩ như cô ta đây?

Cần phải cảm ơn Eunjung, nếu Eunjung không thẳng thắn, nói không chừng Jiyeon cảm thấy Eunjung đang bày tỏ, nghĩ đến cả hai thật sự "Lưỡng tình tương duyệt."

Hẹn hò cái gì a!

Dọc theo đường đi Jiyeon cũng không nói nữa, Eunjung hình như rất thích đắm mình trong ngượng ngùng nên không đánh vỡ không khí đáng xấu hổ này.

Đúng vậy, có gì mà nàng không thể thừa nhận! Jiyeon trong lòng thì thầm: Dù dạ dày đau cũng có thể kiên trì công tác thì đúng là chiến sĩ sắt thép, lì lợm chọc người chỉ sợ chọc trúng cấp trên thôi. Nói cùng một chỗ sẽ xấu hổ còn muốn cùng một chỗ cả đêm, nếu nói Eunjung không tự ngược ai tin? Giả đứng đắn! Áo khoác không nên cho cô ta mặc! Hừ!

"Đến nhà cô rồi." Eunjung mỉm cười tạm biệt: "Thứ hai gặp."

Jiyeon rất muốn nói một câu thật tự nhiên: "Tôi không muốn gặp lại cô." Chỉ là cái câu hay ho này không thể từ miệng Jiyeon phun ra được. Cũng khó trách, giống như miệng chó thì không thể phun ra ngà voi, chưa kể nói ra không chừng con chó nghe được cũng bị hù chết, con voi cũng đành phải nuốt giận mà chết.

"hẹn gặp lại." Jiyeon chỉ nói như thế.

Hung hăng đóng cửa xe, Jiyeon chạy nhanh hướng không có Eunjung mà trốn.

Chỉ là không có cách nào có thể tránh được Eunjung, dù sao muốn chạy trốn công khai thì trên đường cũng tràn ngập vô số chướng ngại vật. Mọi người xem, lần này không ngã xuống nữa sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro