chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyeon quyết định đem đôi giày làm cho cô té ngã vô số lần vứt bỏ, cũng vứt bỏ cảm tình đối với Eunjung.

Vốn quyết định không bao giờ tùy tiện đem tình cảm giao cho người khác, xem ra quyết định này vô cùng chính xác. Một khi thật sự yêu thương ai, sẽ dễ dàng bị tổn thương, khó trách Hyomin yêu đương nhiều như vậy, cuối cùng chọn người mà mình không yêu kết hôn, đó là quyết định khôn ngoan.

Nếu người mình yêu cũng yêu mình thì còn có thể tìm được hạnh phúc và thỏa mãn, đáng sợ nhất là nguyện ý yêu thương người ta, cuối cùng đối phương lại cho rằng quan hệ của hai bên chỉ là "Bạn bè". Tới địa ngục đi "Bạn"! Không muốn bị người ngu ngốc đùa giỡn nữa! Còn muốn cảm tạ thái độ nho nhã lịch sự của tôi, cám ơn giải thưởng to lớn của cô dành cho tôi! Jiyeon tự nói với mình, không nên cảm thấy Eunjung có một mặt đáng yêu mà lưu luyến, chẳng lẽ bản thân không phát hiện Eunjung có rất nhiều mặt đáng ghét sao?

Chuyện phân rõ giới hạn này chắc chắn là việc tốt! Phân rõ phân rõ!

Eunjung tiến vào cuộc sống của Jiyeon, luôn luôn lởn vởn xung quanh, vòng vo một vòng tròn cuối cùng trở lại tâm tình và tình cảnh lúc trước, Jiyeon hoài nghi bản thân nàng không biết đã trải qua thời gian hoang phí trước kia như thế nào.

Lại là một thứ hai khác, Jiyeon ho khan tiến vào phòng làm việc.

Eunjung đến trễ hơn, đi vào phòng làm việc đúng lúc Jiyeon đang ho. Ánh mắt dừng trên người Jiyeon, lập tức Jiyeon nhịn ho im thin thít. Eunjung không nói gì đi vào phòng riêng.

Jiyeon máy móc làm việc, đến buổi trưa đang muốn cùng đồng nghiệp đi ăn lại bị Eunjung gọi lại.

"Đến phòng làm việc của tôi một chút." Eunjung giở trò cũ.

Jiyeon không kiên nhẫn đi vào, giọng điệu cũng không tốt: "Lại có việc gì sao tổng giám đốc."

Eunjung thấy thái độ bất hòa của Jiyeon có chút ngỡ ngàng, nhưng không thể hiện ra biểu tình gì, nói: "Cô thu dọn một số thứ, đi gặp đối tác một chuyến."

Jiyeon không có lí do để từ chối công việc, chỉ là không muốn có nhiều tiếp xúc với Eunjung: "Tôi chưa ăn cơm."

"Chúng ta trên đường ăn, tôi mời." Đây không phải vấn đề cô có mời hay không, vấn đề là tôi không muốn thấy mặt cô!

"Đúng rồi, đem laptop giúp tôi." Cô không có tay sao? Loại việc này cũng muốn tôi làm? Tôi là nô tài bí mật của cô sao? Sẽ tăng lương gấp đôi sao?

"Công ty họ hơi xa, đoạn đường này dường như kẹt xe rất lâu, chúng ta đi tàu điện đi. Cô có thể đi tàu điện không?" Cô nói cái gì! Tôi từ nhỏ đến lớn đều đi tàu điện! Nếu ai cũng tốt số như cô cả ngày lái xe, khẳng định xăng dầu tăng giá.

"Thu dọn xong chúng ta đi ngay." Chờ một chút! Tôi còn chưa đồng ý nha! Hừ, vì sao tôi đã giúp cô thu dọn xong!

Eunjung vẫn mang khăn choàng cổ dài đi ra ngoài, khoác thêm lên người một cái áo len. Jiyeon ho khan đem văn kiện theo, còn khoa trương mặc một cái áo len lớn hơn đi phía sau.

Vừa mới tiến vào thang máy Eunjung liền thay đổi chủ ý: "Vẫn nên lái xe đi."

"Vì sao?"

Eunjung quét mắt liếc Jiyeon: "Đến tàu điện cần đi một đoạn đường, cô ho như vậy cũng không uống thuốc, lỡ như bệnh nặng nhờ cậy tôi, tôi cũng không có thời gian chiếu cố cô."

Jiyeon thấy những lời khi cãi nhau của cô cùng Eunjung rất giống nhau. Rất không dễ nghe, nhưng tỉ mỉ cân nhắc rõ ràng có thể cảm nhận được đó là một loại quan tâm.

Trong lòng Jiyeon khổ sở vạn phần, đến bây giờ cũng chưa từng chua xót như vậy.

Tại sao hết lần này đến lần khác làm như vậy? Nếu cô thật sự coi tôi là bạn thì đừng làm tôi ảo tưởng. Cho tôi hi vọng sau đó sẽ đem tôi đẩy ra, nhiều lần như vậy ai có thể chịu được.

Dọc đường đi Jiyeon không nói thêm gì, Eunjung dường như có nghi vấn, nhưng thủy chung không hỏi ra. Đến công ty đối tác, Jiyeon chỉ yên lặng mỉm cười nhìn Eunjung bên cạnh khéo léo nói chuyện, kiểm soát toàn bộ quá trình đàm phán, rất nhiều vấn đề Eunjung nói Jiyeon căn bản nghe cũng chưa nghe qua......

Cho dù có một đêm giao nhau, cho dù có giữ trong tay một đêm, cũng có ý nghĩ gì đâu?

Eunjung luôn luôn ở phía trước, chênh lệch giữa hai người không thể một sớm một chiều có thể vượt qua. Quần áo, trang sức, đẳng cấp, đến suy nghĩ thông minh nhạy bén, thật ra hơn Jiyeon nhiều lắm.

Luyến tiếc buông tay, không đành lòng mất đi, Jiyeon cảm thấy có lẽ cả đời cũng chỉ có thể theo sau Eunjung, chỉ lặng lẽ nhìn chăm chú vào Eunjung, trong lòng Jiyeon cũng không biết mình đang rối rắm diễn một vở kịch ngu ngốc.

Thời gian luôn làm cho người ta chán ghét, nếu chú ý thời gian, nó sẽ làm bản thân sống một ngày bằng một năm, nếu xem nhẹ nó, nó lại giống đứa nhỏ bướng bỉnh chạy trốn thật nhanh.

Cảm giác hôm qua vẫn là giáng sinh, hôm nay đã sắp qua tết âm lịch.

Nghỉ xuân có lẽ là vừa buồn vừa vui. Lễ mừng năm mới so với chiến tranh còn mệt mỏi hơn, khó được ngày nghỉ đi gặp người thân, như vai vế nếu Jiyeon không phải cho ai tiền mừng tuổi thì phải trộm mừng lau nước mắt, kết quả anh họ chị họ đã sinh đứa nhỏ, thấy cháu họ cũng phải biểu hiện một chút tâm ý, đưa ra tiền mừng tuổi. Đây cũng còn xem như tiền hối lộ đi, so với tiền mừng cho ba mẹ đúng là tổn thương nguyên khí. Một hồi pháo hoa tết âm lịch nghe thật vui tai, kết quả toàn bộ tiền gửi ngân hàng đều phân tán hết.

"Chết nghèo!" Jiyeon rít gào điện thoại với Hyomin, "Trong một năm mình ghét nhất là mùa xuân! Đến tết âm lịch mới biết được mình kiếm được bao nhiêu!"

Dường như Hyomin bị chồng áp giải đi thăm cha mẹ chồng, cũng mệt đến phiền toái: "Chết tiệt, thật sự đến tết âm lịch mới biết được nguyên lai bản thân là con gái tử tế, xem mình bị bắt mặc cái gì a! Quần jean còn chưa nói, không ngờ còn có áo bông! Đây là bà ngoại nhà nào a!"

Hai người thỏa mãn phát tiết trong điện thoại một hồi, đến cuối Hyomin bát quái hỏi: "Này, cậu và thủ trưởng thanh cao của cậu ra sao?"

Đột nhiên nhắc tới Eunjung, Jiyeon có chút sững sờ.

Trong thời gian này Jiyeon và Eunjung đúng là quan hệ không xấu, vẫn duy trì khoảng cách bạn và đồng nghiệp, ít nhiều tiếp xúc.Thỉnh thoảng cùng nhau ăn cơm, nhưng nội dung nói chuyện cũng không quan trọng. Jiyeon tự nói với bản thân không cần mất tự nhiên ngạo kiều trước mặt Eunjung, tận lực đối đãi ôn hòa, tự đem tâm tư của mình thu hồi về.

Sự thật chứng minh phương pháp này rất tốt, hai bên đều biết rõ tình huống, không khí ám muội giảm đi rất nhiều, nhưng trong lòng Jiyeon lại bi thương không muốn người biết.

Eunjung à? Cho dù chỉ một lần, có cảm thấy khổ sở vì Jiyeon tôi không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro