chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành phố này có bao nhiêu nhân khẩu? Có bao nhiêu con phố? Một ngày một đêm có bao nhiêu phút? Ánh mắt một người có bao nhiêu lựa chọn? Đem mấy thứ này tập hợp với nhau, tính toán xác suất thấp như vậy lại cố tình làm cho hai người trong khoảnh khắc gặp nhau.

Eunjung nói hôm nay vốn muốn đi thăm một giáo sư thời đại học, vì không nhớ rõ địa chỉ nên lái xe vòng vo ở phụ cận nhiều lần, đem những mảnh nhỏ trí nhớ mơ hồ khâu lại. Khâu đến khâu lui, không cẩn thận khâu ra Jiyeon đứng ở bên đường, mặt không biểu tình khóc thút thít, hai tay đút trong túi, đúng là đang khóc.

"Ai khi dễ cô sao?" Eunjung phủi tuyết còn chưa tan trên khăn choàng cổ Jiyeon xuống, thân thể dựa sát vào nhau, nhiệt độ cơ thể từng đợt lướt qua xúc giác, Jiyeon không tự chủ lui về phía sau.

"Không có, chình là tôi.... Nghĩ đến một số chuyện không vui." Jiyeon nói, gần như thu liễm tính tình, ở trước mặt Eunjung không còn biểu hiện tính tình phấn khởi kích động không được tự nhiên, chuyển thành bình tĩnh đối mặt. Dễ dàng để đối phương tác động tâm tình là chuyện không tốt. Eunjung tính tình rất khó nắm bắt, Jiyeon càng thích cùng Eunjung phân cao thấp, nếu tiếp tục nữa Jiyeon chỉ sợ tự dồn ép chính mình.

Có lẽ bình tĩnh một chút, bình tâm một chút, có thể sẽ có cuộc sống khỏe mạnh.

"Cô hình như có chút kì quái." Eunjung hỏi.

"Phải không? Tôi đại khái vẫn rất kì quái."

Eunjung làm sao mà không kì quái? Nếu luận "Kì quái" sợ không có ai có trình độ theo kịp lối suy nghĩ thay đổi đủ kiểu của Eunjung.

"...." Eunjung nghe được lời này trở nên trầm mặc, vùng xung quanh lông mày hơi co lại, đôi môi mím chặt nhìn về nơi khác, như đang suy tư hoặc đang khổ sở. Ý thức Jiyeon có khả năng khổ sở, trong lòng Jiyeon càng không thể tiếp thu, gần trong gang tấc như vậy cũng nhìn không thấu, không nắm được tâm tư thật sự rất khó chịu. Bây giờ là lúc rời đi.

"tổng giám đốc Ham tôi đi, tiếp tục làm việc của tổng giám đi. Cảm ơn." Nói cảm ơn làm Eunjung lộ ra vẻ mặt khó tin, dùng ánh mắt gắt gao nhìn Jiyeon, ý đồ muốn tìm trên mặt Jiyeon một chút biểu tình làm bộ làm tịch, đáng tiếc chỉ thu được ánh mắt trấn định cùng tồn tại với nước mắt và nụ cười.

Eunjung biểu tình căng thẳng u ám, đáng sợ, đồng thời cảm xúc đang đè nén trong mắt trong thời gian rất ngắn nhanh chóng tụ tập, giống như giây tiếp theo Eunjung sẽ như núi lửa bùng nổ.

Nhưng Eunjung vẫn như trước là cao thủ nhẫn nại. Cảm giác đè nén nhanh chóng rút lui, Eunjung liền thay đổi thành bộ dáng không sao cả, âm thanh nói chuyện bằng phẳng vô tình: "Ừ, gặp lại sau."

Jiyeon nhanh chóng mở cửa xe, nhảy ra ôm ấp gió tuyết, gió lạnh theo khe áo thổi vào làm Jiyeon điên cuồng run rẩy.

Năm mới qua rồi, những người trẻ tuổi mang theo tinh thần và thể xác uể oải bắt đầu công việc.

Jiyeon thấy trên TV có người cùng độ tuổi của cô, dùng số tiền ít ỏi đi du lịch thế giới, tuy rằng quần áo không chỉnh tề còn có chút bẩn, nhưng trên mặt của anh ta lại lộ vẻ thỏa mãn kiêu ngạo cười tươi.

"A a a a a...." Jiyeon ghé vào bàn làm việc, một tí tinh thần cũng không có. "Tôi cũng muốn đi lang thang, tôi cũng muốn du lịch thế giới......" Lời như thế trong phòng làm việc bị nghe thấy thì tuyệt đối là thói quen không ốm mà rên.

Nữ đồng nghiệp vuốt đầu Jiyeon nói: "Được được, ngoan ngoãn, vòng quanh thế giới, vòng quanh thế giới..."

Jiyeon bỉu môi "Hừ" một tiếng, nữ đồng nghiệp dường như phát hiện chuyện gì mới, dùng ánh mắt tiểu cẩu mới sinh nhìn Jiyeon, miệng còn phát ra từng ngạc nhiên nói: "Thật là đáng yêu nha thật là đáng yêu." Jiyeon không hiểu gì cả:" Cái gì đáng yêu hả...."

"Đến đến đến." Nữ đồng nghiệp đem Jiyeon kéo đến bàn làm việc của mình, từ ngăn kéo lấy ra một cái mũ nhung gấu trúc kiên quyết cho Jiyeon mang vào.

Jiyeon giãy giụa: "Không cần.... Chuyện ngu ngốc như vậy...."

"Không đâu! Xem này, có đáng yêu lắm không!"

Nữ đồng nghiệp như yêu tinh đói khát quá độ, Jiyeon một lần nữa bị áp đảo trên bàn mang thêm cái mũ: "Trời ạ, Jiyeon! Tôi ngày hôm nay mới phát hiện cậu lớn lên đáng yêu như vậy! Cùng gấu trúc giống hệt nha!"

Jiyeon đơn giản tức giận thổ huyết. Cô mới giống! Cả nhà cô đều giống gấu!

Những người trong phòng đều dùng ánh mắt mờ ám nhìn hai nữ đồng nghiệp dây dưa một chỗ. Jiyeon đối với ánh mắt này vô cùng mẫn cảm, bị người khác nhìn rất ngượng ngùng, một lòng muốn đem nữ đồng nghiệp đẩy ra, đồng thời đem cái nón ném ra ngoài cửa sổ. Đáng tiếc nữ đồng nghiệp hôm nay giống như ma, nói Jiyeon mặt tròn thật sự quá giống gấu mèo, cái mũ này giống như mầm họa gây hại cho Jiyeon. Jiyeon hận nhất người khác nói mình là mặt tròn, đâm vào chỗ đau của Jiyeon.

"Cậu, cậu, cậu nói ai mặt tròn! Tôi không phải!" Jiyeon muốn chạy trốn, nữ đồng nghiệp ôm eo Jiyeon, vừa muốn nói gì chợt nghe một trận âm thanh từ giày cao gót từ xa xa đến gần ở tại cửa phòng làm việc.

Đắm chìm trong bầu không khí sung sướng, các đồng nghiệp cực kì nhạy cảm hướng về tiếng bước chân, ngoại trừ tổng giám đốc thần kinh mặt than thì còn ai có thể đem mặt đất gõ thành tiết tấu có cảm xúc như thế?

Trong nháy mắt mọi người liền im lặng đến đáng sợ. Ánh mắt mọi người nhanh chóng tụ lại trên người Eunjung.

Eunjung đứng ở cạnh cửa, tằm mắt chặt chẽ nhìn thẳng người đang nằm trong lòng người khác- Jiyeon.

"Sớm, tổng giám đốc...." Thanh âm vấn an của mọi người yếu ớt, tuy rằng bọn họ cũng không biết vì sao tổng giám đốc sáng sớm lại có vẻ mặt muốn ăn thịt người, trực giác cảm thấy không nên rước họa vào người mới tốt.

Jiyeon xấu hổ nghĩ đến muốn đâm đầu chết cho rồi, nhân cơ hội đồng nghiệp thân mình cứng nhắc, liền trong lòng giãy ra, đem mũ gấu mèo hãm hại mình ném đi, cúi đầu trở lại chỗ ngồi của mình.

Eunjung "Ừ" một tiếng, ánh mắt vẫn còn nhìn Jiyeon, đi vào phòng làm việc của mình.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên cửa phòng tổng giám đốc mở ra, mọi người đồng loạt nhìn sang.

Eunjung lộ ra nửa bên mặt, như trước âm trầm: "Park Jiyeon, đến phòng làm việc của tôi một chuyến."

"Vâng...." Jiyeon đứng dậy, mọi người đều dùng ánh mắt đồng tình, ngưỡng mộ đứa trẻ đáng thương vì nghĩa hy sinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro