chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói xong câu đùa giỡn xuất sắc kia, hình tượng Kim Jun Hye trong lòng Jiyeon đã biến hóa đủ các kiểu. 

"Cô có tư cách gì để nói lời này với tôi." Kim Jun Hye từng bước từng bước đi về phía hai người, hốc mắt rõ ràng chậm rãi biến thành màu đỏ như máu, Jiyeon lui dần, phát hiện phía sau là Eunjung, ý thức được mình không thể lui được nữa. Cho dù cổ họng khô khốc, tim đập mãnh liệt, Jiyeon cũng đứng vững vàng.

"Theo lý mà nói, tôi không có tư cách." Từ nhỏ bé ngoan Jiyeon sẽ không cùng người khác tranh cãi, cũng đừng nói như hiện tại cùng người khác đối chọi gay gắt, không chừng có thể dẫn tới tình huống đánh nhau. Tình huống hiện tại của Jiyeon là răng cùng răng đánh nhau, lòng bàn tay xuất mồ hôi, đối mặt cùng loại kẻ thù cực hung ác này Jiyeon rất sợ hãi, nhưng Jiyeon không thể sợ hãi. Nếu Jiyeon sợ, ai sẽ bảo vệ Eunjung? Nếu lui về phía sau, Jiyeon vĩnh viễn cũng chỉ là một người bị vứt bỏ, chỉ biết trốn trong góc phòng khóc lóc hèn nhát.

Jiyeon biết, cô nên thay đổi chính mình.

"Thế nhưng, như lời  Eunjung nói, tôi và cô ấy là bạn. Nếu cô ấy bị một mối quan hệ làm tổn thương, là một người bạn, chẳng lẽ tôi có thể khoanh tay đứng nhìn sao?"

Kim Jun Hye còn chưa phục hồi, không nghĩ tới Eunjung mở miệng trước: "Cô ấy tại sao là người phản bội, Jiyeon?"

Cái gì?

Jiyeon cho là mình nghe lầm, quay đầu lại liếc Eunjung.

Bông tuyết dính vào tóc đen của Eunjung, tóc bị gió thổi loạn bao phủ lấy đôi mắt cực kì trấn định. Eunjung không giống như đang nói một câu nghi vấn, Eunjung là đang chờ một cái đáp án mà trong lòng đã biết rõ.

Jiyeon sửng sốt một chút, hóa ra, Eunjung muốn mình cùng diễn trò?

Suy nghĩ vừa xuất hiện thì đã không cách nào thay đổi, Jiyeon theo câu nói của Eunjung, thật sự nói: "Kim Jun Hye của cô, sau lưng cô cùng đối tượng khác phát sinh quan hệ, cô lại chẳng hay biết gì, đã lâu rồi."

Eunjung cả giận nói: "Cô nói bậy!"

"Tôi không có nói bậy, là tôi tận mắt thấy! Đối tượng của cô ấy tôi cũng quen biết." Cảm xúc của Jiyeon cũng bị cuốn theo.

"Cô quen?"

"Là bạn của tôi....."

"Cô nói gặp cô ấy, đến cuối cùng là cô ấy làm chuyện gì mà cô nói cô ấy như vậy?"

"Là, tình một đêm...."

Hai người cô một lời tôi một lời tốc độ rất nhanh, mà thái độ của Eunjung càng ngày càng là người gây sự, Jiyeon càng nói càng không lo lắng, thật sự hiểu không rõ rốt cuộc Eunjung có ý tứ gì, phán đoán của Jiyeon có chính xác hay không.

"Tình một đêm." Sau khi lặp lại ba chữ kia, Eunjung gắt gao nhắm mắt lại, như là đem tất cả đau khổ nuốt vào trong bụng.

Jiyeon còn nghĩ Eunjung có phải đang diễn trò hay không, nhưng thời điểm Eunjung mở mắt thì đôi mắt cũng đỏ, lông mi cũng ướt.

Eunjung thật sự khó chịu.

Jiyeon nhìn ngây người.

"Jun Hye." Eunjung chậm rãi đi về phía người đứng dưới tuyết đã lâu vẫn chưa nói lời nào, "Tôi không tin lời người khác nói, tôi muốn chính miệng cậu nói cho tôi biết sự thật. Cậu thật sự sau lưng tôi làm chuyện như vậy sao?"

Khóe miệng Kim Jun Hye run rẩy một chút, biểu tình sụp đổ rất nhanh: "Đúng! Cô ấy nói rất đúng! Là tình một đêm, đáp án như vậy cậu vừa lòng không? Cậu tìm người này đến phối hợp cùng cậu diễn trò không phải muốn chính miệng tôi nhận sai sao, cũng may mẹ tôi can thiệp vào một chút, nếu không cậu đã hoàn toàn chia tay với tôi, không phải sao? Tôi có sai, nhưng tôi không biết cậu thật sự rời khỏi tôi. Chúng ta nhiều năm như vậy, không phải sao..... Cậu một mặt kiên trì chia tay, rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Cậu thật sự có thể rời bỏ tôi? Muốn đánh cược hay không? Được, tôi bây giờ như cậu mong muốn, lập tức, thả cậu đi!"

Tuyết càng rơi càng nhiều làm mờ kính của Jiyeon, nhưng lỗ tai vẫn bình thường a. Jiyeon có thể nghe hiểu từng câu từng chữ của Kim Jun Hye, nhưng lại không thấy có chút logic nào vậy? Jiyeon nghĩ Kim Jun Hye đi tìm tình một đêm là vì trả thù Eunjung trước đây bên ngoài...., như vậy Eunjung tìm tình một đêm bởi vì cái gì? Chẳng lẽ không phải bởi vì trước đó bị Kim Jun Hye làm tổn thương? Kết quả nói chia tay cũng là Eunjung? Thái độ của Eunjung là như thế nào vậy?

Loại vấn đề trứng gà có trước hay gà con có trước không phải là chuyện có thể đùa được nha!

Tuy nhiên thái độ của Kim Jun Hye thật sự làm người ta mười phần chán ghét, Jiyeon thật muốn cuộn một nắm tuyết hung hăng ném về mặt họ Kim kia.

Eunjung thở phào một hơi, sương khói màu trắng dày đặc rất nhanh bị gió thổi tan.

"Không cần tới tìm tôi nữa." Đây là những lời cuối cùng Eunjung để lại cho Kim Jun Hye, không lãng phí một giây nào, đưa lưng về phía Kim Jun Hye, đi về phía Jiyeon, kéo tay Jiyeon đưa tới một chiếc xe, gần như đem Jiyeon nhét vào trong xe, bản thân cũng tự ngồi vào. Xe càng chạy càng xa, cuối cùng biến mất trong đêm tối.

Ngồi trong xe kín mít Jiyeon mới ngửi được mùi rượu trên người Eunjung, nương theo ngọn đèn phát hiện mặt Eunjung hoàn toàn đỏ hồng.

"Cô uống rượu?" Jiyeon thật cẩn thận hỏi han.

Eunjung vô lực tựa vào cửa sổ: "Kim Jun Hye rót cho tôi."

"Có khó chịu hay không?"

"Có chút."

"Ừ...." Jiyeon hỏi lại hỏi, chính là Jiyeon cũng không biết mình có thể làm những gì, hoặc là phạm vi năng lực của mình ở nơi nào.

May mắn Eunjung không làm cho Jiyeon khó xử quá lâu.

"Jiyeon tiểu thư, có thể phiền cô đưa tôi về nhà không? Tôi có lẽ, có chút đi không nổi."

Cảm xúc Jiyeon có bao nhiêu biến đổi, vui buồn nửa nọ nửa kia. Vui chính là Eunjung cho phép Jiyeon đưa về "Nhà", buồn chính là "Jiyeon" trở về "Jiyeon tiểu thư".

Lái xe đến nhà Eunjung, Jiyeon lấy lá gan can đảm ôm bả vai Eunjung dìu vào thang máy.

Bước đi của Eunjung đúng là rất nhẹ nhàng, nếu không phải mùi rượu nồng nặc, đôi mày cau lại, theo biểu tình bình thản này thật sự không nhìn ra Eunjung uống không ít.

Eunjung ở khu nhà này tương đối cao cấp, cũng chỉ có một phòng, thật rõ ràng Eunjung không ở cùng cha mẹ, cho nên lúc Jiyeon đi vào cũng không cần nói "Quấy rầy".

Phòng nhỏ được trang trí khá đơn giản. Cửa vừa mở Jiyeon đã cảm thấy nơi này tản ra hơi thở giống chủ nhân của nó.

Jiyeon đem Eunjung đặt vào sô pha mềm mại rộng lớn, Eunjung nghiêng thân mình, giống như cực lực khống chế thăng bằng, ngây người một lát mới nói: "Cám ơn cô."

"Không có gì....." Jiyeon rót ly nước cho Eunjung, thấy Eunjung không có ý định muốn nhúc nhích liền ngồi vào bên cạnh, có chút mất bình tĩnh đỡ nước cho Eunjung uống. Vừa uống xong nước, Eunjung đã vô lực ngã vào lòng Jiyeon. Jiyeon trong lòng nhảy dựng, một tay cầm ly nước, một tay chống vào sô pha, thân mình cứng đờ tại chỗ.

"Ham...Ham tiểu thư? Cô có sao không?"

"Xin lỗi." Eunjung cố hết sức giữ thăng bằng, "Tôi có chút chóng mặt."

Jiyeon nghĩ thầm: Đã nhìn ra, công phu chịu đựng của cô quả là hạng nhất.

"Cám ơn cô đưa tôi về." Không khách khí, ai kêu tôi được giáo dục tốt trở thành con người quá tốt bụng làm chi.

"Tuy rằng cô chán ghét tôi, còn giúp tôi... Ngày khác, tôi sẽ đền đáp thật tốt." Thật sự không khách khí, ai kêu tôi tốt..... A? Cái gì!

Jiyeon buồn bực: "Chán ghét cô?"

Thân mình Eunjung nghiêng ngả, cực lực chống đỡ không hề ngã vào người Jiyeon, đôi mắt có chút mệt mỏi, hơi thở mang theo mùi rượu: "Cô không phải, rất chán ghét tôi sao? Cho đến bây giờ cũng không có kiên nhẫn cùng tôi nói chuyện. Dường như chỉ cần tôi xuất hiện trước mặt, cô sẽ tức giận...."

Mặt Jiyeon nóng lên, trong lòng vừa ngọt ngào vừa chua xót, cúi đầu xuống không dám nhìn Eunjung: "Không phải. Tôi.... Không có chán ghét cô. Một chút cũng không có."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro