chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hẹn người ta ăn cơm còn muốn người ta chờ nửa ngày nha."

Đồng nghiệp trong phòng đã về gần hết, Jiyeon bĩu môi nằm trên bàn, hai tay rũ xuống, miệng lẩm bẩm.

Nữa rồi, Eunjung ngu ngốc kia, nói người ta chờ hai mươi phút, thời gian trôi qua gấp đôi cô ta còn chưa xong. Đây là thái độ mời khách sao? Jiyeon rất muốn bỏ đi!

Loáng thoáng nghe được âm thanh trầm thấp của Eunjung từ phòng bên cạnh, Jiyeon lại bị giọng nói kia hấp dẫn.

Mang theo tri thức cùng giỏi giang, kì thật nội tâm Eunjung không kiên cường cũng đặc biệt hấp dẫn Jiyeon. Jiyeon thậm chí nhắm mắt lại là có thể tưởng tượng, Eunjung mặc quần áo mang theo khí chất làm người khác kiêng nể, cảm giác trong hội nghị Eunjung giống như một quan chức lớn đứng lên phát biểu. Khuôn mặt vô biểu tình, đôi mắt sáng ngời, đôi môi đỏ hồng.... Hình ảnh kia thật sự không thể nghĩ nhiều, suy nghĩ nhiều Jiyeon đều cảm thấy được mình có chút tà ý.

Thu hồi tâm tình, tiếp tục chờ tiếp mười lăm phút, hội nghị vẫn như trước chưa xong.

Jiyeon quệt miệng nghĩ thầm: Một hồi phải chọn nhà hàng sang trọng, hung hăng ăn nhiều một chút mới hết giận.

"Thật xin lỗi, chờ đã lâu rồi sao?" Sau một giờ Eunjung mới vội vàng gấp gáp trở về, gặp Jiyeon sắc mặt không tốt thật biết điều nói lời mềm mại cùng áy náy.

"Không lâu đâu, chỉ một giờ mà thôi." Jiyeon mí mắt cũng không nhìn tới Eunjung. Còn "Chờ đã lâu rồi sao" đây không phải vô nghĩa sao! Chẳng lẽ đồng hồ trên tường là vô hình sao? Cô ta không tự nhìn sao?

"Thật sự xin lỗi." Eunjung tính tình tốt lại một lần nữa biểu đạt xin lỗi, "Bởi vì cần phải giải quyết một số vấn đề phát sinh với khách hàng, một bên phải cùng bộ phận thiết kế thảo luận một số việc, thứ hai phải làm tốt bản vẽ, nói cách khác trong một tuần bộ phận thiết kế phải làm việc suốt đêm..."

"Được rồi." Jiyeon mang theo túi xách đứng lên, mắt liếc Eunjung, "Giải thích nhiều như vậy làm gì, tôi lại không nói gì, không phải sao."

Eunjung thoải mái ừ một tiếng hỏi: " muốn ăn gì?"

"cô quyết định thì tốt rồi."

Eunjung gật đầu: "Vậy đi ăn thịt nướng."

"Sao?"

Kết quả hai người thật sự đi ăn thịt nướng.

"A! Thật sự ngon quá!" Thời tiết lạnh lẽo, Jiyeon ăn xong một phần thịt nướng cũng đổ mồ hôi, đáy lòng tự cảm thán. Jiyeon sờ sờ cái bụng tròn trịa, bữa tối hôm nay đặc biệt vừa lòng.

"Ừ, cô ăn no sao?"

"Đương nhiên ăn no. Nhiều như vậy.... Tôi cũng không phải heo!" Jiyeon tức giận đáp lại.

"Không phải sao? Ăn thịt nướng đến 300 won, bình thường tôi ít thấy người như vậy."

"Cái gì.... Kia, đó là do cô ít thấy! Cái này coi là nhiều? Tôi, tự trả tiền!"

Eunjung thấy Jiyeon kích động đứng lên, lộ ra tươi cười: "Làm sao lại không biết xấu hổ để cô trả tiền? Tôi đi lâu như vậy, để tôi biểu đạt một chút ý xin lỗi đi."

Jiyeon nói: "Cô nếu thật sự muốn biểu đạt xin lỗi hẳn phải mời tôi đi ăn món pháp!"

"Ừ? Cô muốn đi? Chúng ta hiện tại có thể xuất phát." Eunjung lấy túi, thật sự kéo tay Jiyeon, vô cùng chân thành kéo Jiyeon đi.

Jiyeon thấy bộ dáng Eunjung có chút sợ, Eunjung thật sự muốn dẫn mình đi ăn món Pháp, rút nhanh tay trở về: "Cô có bệnh, tôi tùy tiện nói mà thôi, cô là người giàu có, tôi đây không dám trèo cao! Tiết kiệm một chút, đem tiền cung cấp đồ ăn ngon cho dạ dày của cô đi."

Eunjung nói: "Tôi biết."

"Cái gì? Cô biết cái gì?"

"Biết cô chỉ là tùy tiện nói mà thôi." Eunjung một lần nữa ngồi xuống, không nhanh không chậm tiếp tục ăn mì.

"A? Cô đùa giỡn tôi sao!" Jiyeon rất kinh ngạc, mình là một người ngu ngốc sao?

"Không có đùa giỡn cô, tôi chỉ cảm thấy cô như vậy rất thú vị."

Eunjung đem đũa nắm trong tay, một tay chống cằm, nghiêng đầu, rất có hứng thú nhìn Jiyeon. Đối lập với Jiyeon cáu kỉnh, Eunjung ngồi đâu vào đấy thái độ xem náo nhiệt thật sự làm Jiyeon phát hỏa.

"Xem tôi nổi giận rất thú vị sao! Hỗn đản Ham Eunjung !"

"A a, cô đừng tức giận."

"Cô không phải cảm thấy tôi tức giận thì đặc biệt thích thú sao? Cô rất thích xem sao!"

"Cho nên cô liền nổi giận cho tôi xem?"

"Đúng rồi đúng rồi! Có vui không! Có kích động không! Có thích hay không! Ngu ngốc!"

Eunjung rốt cuộc nhịn không được cười ra tiếng: "Cô sao lại thú vị đến như vậy a, Jiyeon?"

Jiyeon hít sâu một hơi: Bình tĩnh, bình tĩnh, không thể như cô ta nói. Phải giống như trước, thật thong dong thật lạnh nhạt, không nên vì cô ta mà ảnh hưởng tâm tình.

"Tốt lắm, hiện tại ăn xong có thể về nhà." Jiyeon thật tâm phải đi. Bằng không như thế nào! Mặc cho cô ta tiếp tục ở đây đùa giỡn sao?

Gặp Jiyeon đổi đề tài nhanh như vậy, Eunjung suy nghĩ chậm một chút, có chút sững sờ hỏi: "Quay về nhà ai?"

"Cô về nhà cô, tôi về nhà tôi."

Ai muốn bị loại ngu ngốc nghiêm trang này đùa giỡn a! Cũng không phải động vật trong vườn thú! Ai cũng có thể cho ăn!

"Như vậy? Được rồi, vậy trở về." Eunjung cũng không ngăn cản.

Jiyeon trong lòng buồn phiền chen chúc, rầu rĩ thành đau lòng.

Tên hỗn đản này.... Vĩnh viễn cũng không có thể đáng yêu hết một ngày! Vĩnh viễn! Để lão nương chờ hết một giờ!

Hai người chân trước chân sau đi trên đường. Jiyeon biết Eunjung đi lấy xe, lại đi vài bước đến nơi Eunjung đỗ xe.

Thật sự, đêm nay như vậy đã xong.....

Vốn lòng tràn đầy vui mừng, Eunjung có thể chủ động đề nghị cùng nhau ăn cơm.

Kết quả liền ăn cái quỷ thịt nướng kia! Tuy rằng cũng không tệ lắm, chính là không khí lúc ăn một chút cũng không tốt! Mùi vị ngon cũng bị lãng phí hết! Lần sau nếu còn cùng đi ăn cơm với Eunjung nữa thì chỉ số thông minh chính là giá trị âm!

Jiyeon đi nhanh hơn, muốn thoát khỏi cảm xúc không thể khống chế. Chỉ cần nghĩ đến Eunjung một chút cũng không có ý giữ cô lại, Jiyeon liền thấy thương cảm.

"Này." Eunjung đột nhiên lên tiếng, "Thật sự phải trở về như vậy sao?"

Jiyeon đột nhiên dừng bước.

"Khó có lúc ở cùng nhau nhiều như vậy."

Thanh âm Eunjung lại trở nên ôn hòa, ôn hòa kèm một chút khổ sở.

Jiyeon quay đầu lại, Eunjung nói: "Nếu cô muốn về nhà, tôi đưa cô về. Lần trước, ở ngoài trúng gió liên tục ho khan."

Liên tục ho khan? Jiyeon một hồi mới nhớ tới giáng sinh năm trước, sau lần đó nàng cảm nặng. cô cũng không nhớ rõ, Eunjung còn để trong lòng......

Trong lòng vừa ấm vừa chua xót, có chút tức giận với bản thân, vì sao luôn muốn ồn ào, làm cả hai ngột ngạt không được tự nhiên. Kì thật có thể hòa bình ở chung, không phải sao?

Nhiều lần không rõ ràng làm Jiyeon thiếu cảm giác an toàn.

Jiyeon lên xe Eunjung, đến dưới lầu nhà Jiyeon, Eunjung nói: "Ngày mai gặp, Park Jiyeon."

Jiyeon nhìn ánh mắt tỏa sáng cùng thành khẩn của Eunjung, rất muốn kêu tên, nhưng lại lo sợ.

"Ngày mai gặp, tổng giám đốc..."

Biểu tình Eunjung có một chút cô đơn, cũng rất nhanh phục hồi tinh thần, mỉm cười với Jiyeon, lái xe rời đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro