chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước đây, Jiyeon rất ghét đi làm.

Mỗi ngày đối mặt công việc nhàm chán, tán gẫu với đồng nghiệp, Jiyeon cảm thấy đại não đang chậm rãi thoái hóa trở về trạng thái nguyên thủy, hành vi máy móc không cần phải suy nghĩ. Chờ uống xong ba ly cà phê thì sẽ đến thời điểm tan tầm. Jiyeon có nghĩ sẽ đổi công ty, nghĩ cố gắng phấn đấu, thi đỗ nhiều giấy chứng nhận tốt, một bước lên mây đến công ty lớn, lĩnh tiền lương kếch xù để ba mẹ cùng bạn bè không thể mắng Jiyeon là phế vật. Nhưng khoảng cách xa xôi giữa ước mơ và hiện thực là "Ba phút nhiệt huyết". Jiyeon làm điều gì cũng chỉ có ba phút nhiệt huyết, thời gian còn lại Jiyeon bắt đầu không có chí tiến thủ, vì tiền lương ba triệu năm trăm won mỗi tháng mà lưu luyến.

Sau khi bị bạn gái vứt bỏ Eunjung có nghĩ tới sau này có lẽ cả đời sẽ như vậy chết già, kết quả ông trời hết lần này đến lần khác cố ý không đồng tình với Jiyeon, đem Eunjung xen vào cuộc sống của cô.

" Jiyeon, lấy phần văn kiện này xem một chút, chỉnh sửa xong giao cho tôi."

"Jiyeon, buổi chiều tôi muốn đi gặp đối tác, cô thu thập đồ đạc đi cùng tôi."

"Jiyeon, cô rửa ly cà phê à? Nếu như thuận tiện thì đem ly của tôi rửa sạch luôn đi."

Jiyeon rất muốn nói với ông chủ lớn: Vị tổng giám đốc Ham này không chỉ làm cho công việc của tôi được "Mở rộng", còn coi tôi như trợ lí sai vặt, ông có nên cho tôi thêm một phần tiền lương không?

"Sao không tự mình rửa ly? Cô không có tay sao?" Jiyeon một bên oán giận, một bên đem ly cà phê được rửa sạch sẽ, nói năng có khí phách ném lên bàn Eunjung.

Eunjung gõ máy tính ánh mắt không nâng "Ừ" một tiếng, lúc sau lại trầm mặc thật lâu. Rõ ràng đang chú ý công việc còn "Ừ" cái quỷ à!

Jiyeon mặc kệ, xoay người muốn đi ra văn phòng, vừa mới chuyển người Eunjung đã kêu Jiyeon một tiếng.

"Lại có chuyện gì tổng giám đốc."

Lúc này Eunjung mới giải phóng hai tay, hai mắt nhìn Jiyeon, thấy trên mặt Jiyeon mây đen dày đặc, Eunjung còn không biết liêm sỉ cười đến mỹ lệ: "Cám ơn, giữa trưa tôi mời cô ăn cơm đáp tạ, thế nào?"

"Tôi có tiền, không cần cô mời."

"Như vậy, vậy xem như tôi chưa nói. Lần sau vẫn phải làm phiền cô."

"..... Vậy cô nhanh mời tôi ăn một bữa tiệc lớn!"

"Bây giờ lại đồng ý rồi?"

Jiyeon như trước không để Eunjung hòa nhã vui vẻ: "Cũng là rửa cái ly, so với lao động miễn phí còn không bằng thu một ít thù lao! Dù sao ông chủ cũng không cho tôi thêm tiền lương trợ lí!"

Tuy rằng Jiyeon ngoài miệng nói vậy, nhưng giữa trưa Jiyeon cùng Eunjung ăn cơm cũng không để Eunjung mời mình.

"Cô khó chịu cái gì? Tôi mời cô, không phải sao?"

Jiyeon nói: "Tuy rằng tôi kiếm không được nhiều, nhưng đủ khả năng để ăn một bữa. Tiền của cô dự trữ để mua đồ ăn cho dạ dày đi! Cô xem mặt cô, một chút thịt cũng không có, còn tái nhợt thành cái dạng này, cô buổi tối nên ít ra ngoài đi, nếu không người ta nghĩ cô là cương thi!"

Eunjung nghe Jiyeon nói cũng không phản bác, ngược lại nhìn Jiyeon mỉm cười.

Jiyeon bị bộ dạng quỷ dị của Eunjung dọa sợ rồi: "Cô đang bị cái gì? Trúng tà sao?"

"Không, tôi nghĩ cô tại sao lại khó chịu như vậy?"

"Tôi khó chịu? Cô mới là như vậy! Cả ngày ở đâu cũng giả dạng cương thi, ngay cả tươi cười cũng không có!"

"Ừ, đúng đúng, tôi khó chịu tôi khó chịu."

"....... Ngữ khí đáng ghét!"

Thời gian dùng cơm trưa, miệng của hai người cũng không có biện pháp rảnh rỗi, một câu nhường nhịn xen kẽ một câu xem thường, kết quả Jiyeon phải đem món xúp yêu thích đun nóng hai lần.

Ở mặt ngoài cãi nhau vô nghĩa, thế nhưng cãi nhau làm Jiyeon thấy thỏa mãn trong lòng, thậm chí cảm thấy vui vẻ.

Như vậy rất không tốt, là gặp chuyện xui xẻo! Vì sao mỗi ngày chỉ cần nhìn thấy Eunjung xấu xa sẽ cảm thấy thật thoải mái, thậm chí công việc cũng trở nên thú vị? Thời gian trôi qua không hề gian nan, cuộc sống đen trắng hiện ra đủ loại màu sắc. Mỗi buổi sáng Eunjung đến văn phòng cũng sẽ nhanh chóng bắt đầu tìm tòi bóng dáng Jiyeon, đến khi ánh mắt hai người ăn ý chạm vào nhau, Jiyeon lại không tự chủ được cảm thấy đặc biệt vui vẻ. Jiyeon không biết Eunjung có suy nghĩ như thế nào, nhưng mà gần đây cương thi tươi cười rất nhiều, cũng có thích thú, có phải Eunjung cũng có tâm tình giống nàng?

Jiyeon cùng Eunjung bình thường đều ăn cơm rất lâu, phần lớn thời gian hai người thường nói chuyện phiếm, chẳng qua hơn phân nửa nội dung trò chuyện cũng là châm chọc lẫn nhau. Mặc dù rất nhàm chán, nhưng sẽ có nhiều nhân tố vui vẻ phát sinh.

"A, tổng giám đốc! Đây không phải là Jiyeon sao?"

Hai người đang mắng "Ngu ngốc" lẫn nhau, đột nhiên nghe thấy giọng nói rất quen thuộc, Jiyeon quay đầu nhìn thấy đồng nghiệp bộ phận marketing. Hai đồng nghiệp nữ kia vẫn liên tục nhìn Eunjung và Jiyeon, nghe ngữ điệu hoài nghi trong lòng Jiyeon đột nhiên lo âu.

"Ừ, ăn trưa xong rồi sao?" Eunjung lễ phép đáp lại.

"Mới vừa ăn một chút còn chưa có ăn no!" Hai người họ rất ăn ý, chia ra ngồi bên cạnh Eunjung và Jiyeon, "tổng giám đốc không ngại chúng tôi cùng hai người ăn chứ?"

Jiyeon trầm mặt không nói, còn hy vọng Eunjung mau chóng xuất ra khí phách đem hai cái người đáng ghét này đuổi đi, kết quả Eunjung lại như trước nho nhã lễ độ: "Không ngại." Hơn nữa còn đem thực đơn đưa cho hai người bọn họ.

Đồng nghiệp cầm lấy thực đơn vui vẻ cười nói: "Khó có lúc gặp được tổng giám đốc a, trước kia đều không thấy cô ăn cơm. Cho nên tổng giám mời cơm đi!"

Jiyeon trừng chết Eunjung, không nghĩ tới Eunjung như trước đáp ứng.

Thật sự là Jiyeon thấy quỷ! Dựa vào cái gì cô phải thỉnh hai cái người đáng ghét này ăn cơm! Cô là mẹ của hai người này phải không?

Jiyeon đương nhiên hiểu được, làm tổng giám đốc Eunjung dĩ nhiên phải chăm sóc cấp dưới, dù sao trong công việc biểu hiện nghiêm khắc cũng làm danh tiếng Eunjung hạ nghiêm trọng, nếu ngoài thời gian làm việc làm chuyện hợp tình hợp lí, cũng dễ để người khác nhìn với ánh mắt khác.

Nhưng mà trong lòng Jiyeon mâu thuẫn, không muốn không gian riêng của hai người bị phá vỡ, rõ ràng đây là thời gian đấu võ mồm ấm áp, lại phải giả vờ đứng đắn ngồi ở đây nói chút chuyện râu ria, đề tài không thú vị....

Jiyeon rất muốn không để ý hình tượng hất bàn chạy lấy người!

Mở màn cơm trưa ấm ấp, kết cục lại trở thành màn kịch bất đắc dĩ, Jiyeon dạ dày không khỏe không chừng tiêu hóa sẽ khó khăn.

Công việc buổi chiều làm qua loa cũng xong, đến thời gian tan tầm đột nhiên Min Soo chạy đến bên người Jiyeon thần bí hỏi: "Cậu cùng Eunjung quan hệ tốt lắm phải không, gấu mèo muội muội?"

Vốn không thích xưng hô này, Jiyeon tự nhiên học theo bộ dáng xấu xa của Eunjung: "Thế nào?"

"Thấy hai người thường xuyên cùng một chỗ, cũng chỉ có cậu dám gọi hô to gọi nhỏ với cô ấy."

Cảm giác được ý đồ của đối phương nồng nặc mùi nhiều chuyện làm Jiyeon có chút không thoải mái và lo lắng, lời nói ra cũng là nghĩ một đằng nói một nẻo: "Không có, tôi cùng cô ấy quan hệ không tốt lắm, quan hệ bình thường cấp trên cấp dưới thôi."

"Không phải cô ấy thường xuyên tìm cậu cùng ăn cơm?"

"Đó là cô ấy nguyện ý......" Jiyeon thật muốn tự tát mình hai cái.

"Thật không? Tôi còn tưởng rằng cô ấy rất thích cậu?"

"Không có, cô ấy cùng tôi nói chuyện công việc mà thôi."

"Như vậy à..... Vậy thật tốt quá."

"Thật tốt quá?" Jiyeon nghi hoặc.

"Đúng vậy a." Nữ đồng nghiệp nhỏ giọng nói. "Lão Chun ngồi bên cạnh tôi vẫn đều nhớ thương tổng giám đốc, xem cô ấy đối với cậu cực kì thân thiết còn tưởng rằng cô ấy có sở thích quái dị gì đó, còn bắt tôi đi tìm hiểu cậu. Cậu cùng cô ấy không có chuyện gì, một lát tôi có thể trở về báo cáo lão Chun, để lão ta yên tâm theo đuổi tổng giám đốc. Nói về khẩu vị của lão Chun đó a, loại cọp mẹ này cũng thích, tôi thấy lão ta có khuynh hướng chịu ngược."

Thấy có đồng nghiệp khác ghé mắt, Jiyeon cười gượng hai tiếng nói: "Tôi làm sao có quan hệ gì với Eunjung, có phải không vậy, cho dù cô ấy có muốn tôi cũng không có hứng thú với cô ấy a...."

Nữ đồng nghiệp vỗ vỗ vai Jiyeon đi mất, Jiyeon có chút hoảng hốt, căn bản cũng không biết mình vì sao muốn hạ thấp Eunjung. Giống như hạ thấp Eunjung thì Jiyeon mới có thể giả vờ không có liên quan gì.

Nhớ tới Eunjung đối với mình ôn nhu, ngày đó tự làm bữa sáng, Jiyeon trong lòng hối hận không thôi, quyết tâm nếu lại có câu hỏi như vậy, Jiyeon nhất định phải biểu đạt bản thân thật sự có hảo cảm với Eunjung.... Ừ, cho dù không nhắc tới hảo cảm, cũng phải nói tốt cho cô ta!

Công ty hình như sắp có sản phẩm mới được tung ra thị trường, loại cảnh tượng bận rộn này là được Eunjung đem đến từ sau khi nhận chức.

Ông chủ lớn vô cùng thích trợ thủ giống như Eunjung, cho thật nhiều đặc quyền giúp Eunjung không cần phải lo sẽ có người cản trở công việc. Eunjung cũng lập tức đưa ra yêu cầu khắc khe. Cấp dưới than thở ỉ ôi, Eunjung cũng họp an ủi dân tình, nói năm mới cần phải có không khí mới, chờ công ty có sản phầm mới đưa ra thị trường thì đối với mọi người là một chuyện tốt.

Nếu từ miệng lãnh đạo nói ra thì dù đó có là thoái thác hay chân thành, cấp dưới cũng không coi ra gì, chỉ cảm thấy mình chỉ là công cụ để lãnh đạo thăng chức tăng lương mà thôi.

Có lẽ cả công ty, thật sự cố gắng làm việc cũng chỉ có một người là Eunjung.

Nhìn xem, hôm nay cô ta lại quên ăn cơm trưa.

Jiyeon bị đồng nghiệp kêu cùng đi mua cơm, vốn định đem cơm trở về cho Eunjung, đồng nghiệp nhiều chuyện lần trước lại đi chung. Jiyeon sợ nếu mua thêm một phần, khẳng định đồng nghiệp lắm miệng sẽ hỏi nguyên nhân. Cho nên sau khi mua cơm Jiyeon lại mua thêm một phần bánh mì, quả nhiên có người hỏi Jiyeon vì sao hôm nay lại ăn nhiều như vậy, Jiyeon giải thích: Mùa đông ăn uống nhiều chút để có thể dự trữ nhiều năng lượng chống đỡ rét lạnh.

Jiyeon đem phần cơm thuộc về mình trộm đưa cho Eunjung ở trong văn phòng, Eunjung đang gọi điện thoại cho khách hàng, thấy Jiyeon đưa cơm đi vào tươi cười rạng rỡ chỉ chỉ bàn làm việc của mình. Jiyeon đem cơm bỏ xuống, đi ra ngoài gặm bánh mì, Eunjung nói chuyện điện thoại xong đi ra gặp Jiyeon ăn bánh mì hỏi: "Cô chưa ăn cơm sao?"

Jiyeon còn gặm một mẩu bánh mì tại miệng, dùng ánh mắt quét nhìn chung quanh sau mới ấp a ấp úng nói: "Tôi không đói bụng."

Eunjung xoay người trở lại văn phòng, đem cơm Jiyeon vừa đưa tới đặt lại trên bàn Jiyeon, không nói chuyện bước đi. Jiyeon trong lòng mắng một câu, càng phải đem cơm trở vào văn phòng, đến khi Eunjung trở về văn phòng thấy phần cơm lại xuất hiện ở trên bàn, không tiếp tục đùa giỡn đánh trận giằng co, trực tiếp đi ra nói với Jiyeon: "Tôi không biết cô đang nghĩ gì, nhưng tôi không muốn cô vì tôi mà đói bụng. Tôi đã ăn ở nơi khác, cho nên..... Cô đi vào phòng làm việc của tôi ăn cơm đi."

Thông minh như Eunjung, mặc dù Eunjung không biết nguyên nhân, nhưng cũng hiểu được Jiyeon làm như vậy khẳng định có lí do.

Được Eunjung săn sóc như vậy, Jiyeon cảm thấy áy náy sâu sắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro