chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù đối với chuyện của tổng giám đốc, nhóm công nhân viên vẫn tuân theo nguyên tắc không hỏi thì tốt hơn, scandal lộn xộn của tổng giám đốc  với đối tượng scandal là nữ nhân hoa hồng xinh đẹp không tránh bị thổi phòng, ba nữ nhân trình diễn một màn đùa giỡn thập phần đặc sắc, đến cuối cùng dù không muốn nhưng nữ nhân hoa hồng cũng phải nổi giận đùng đùng phá cửa bỏ đi. Cửa phòng tổng giám đốc bị mở ra, chưa đợi mọi người dò xét đến tột cùng là chuyện gì thì đã nhanh chóng đóng lại, làm nhóm quần chúng thập phần oán niệm, ngay cả vây xem cũng không kịp.

"Tại sao trong phòng làm việc của cô lại có hộp thuốc?"

Có thể trầm mặc đã lâu, Jiyeon thấy nếu không nói gì thì không khí rất xấu hổ kì cục, vì thế liền tìm trong đám đề tài không thực tế ra một chủ đề giá trị nhất để tán gẫu.

Chuyên chú bôi thuốc trên mu bàn tay Jiyeon, Eunjung cúi đầu làm tóc đen đều rũ xuống che đi ánh mắt. Chỉ thấy Eunjung cầm miếng gạc, tuy rằng bàn tay bị một loạt hành động xô xát trước đó làm mất sức run rẩy, nhưng hành động bôi thuốc cho Jiyeon vẫn đặc biệt cẩn thận, sợ làm nàng đau.

"Bởi vì tôi di chuyển khá nhanh, chẳng hạn bước đi sẽ va chạm, cũng dễ dàng bị trang giấy cắt ngón tay, cho nên chuẩn bị chút thuốc."

"Ừ." Jiyeon nói "Ừ" xong thật muốn vả miệng của mình. Đều do học thói xấu từ Eunjung, không có chuyện gì cũng "Ừ" một cái, ừ cái mông ừ cái quỷ!

Nước thuốc dính vào miệng vết thương, Jiyeon nhịn không được "A" một tiếng.

"Đau không?" Eunjung nhanh chóng ngẩng đầu.

"Không có việc gì a." Vừa nhìn cũng biết chỉ là cậy mạnh, ánh mắt Eunjung tràn đầy ôn nhu, làm lòng Jiyeon như nhũn ra.

"Cám ơn cô, chuyện hôm nay." Eunjung không phải người thích nói cảm ơn, nhưng một khi Eunjung khách khí lại làm cho người khác cảm thấy rất có khoảng cách. Jiyeon tình nguyện cùng Eunjung dùng võ mồm cãi nhau ầm ĩ.

"Không có gì phải cảm ơn, gặp chuyện như vậy ai cũng hi vọng được giúp đỡ. Cô gọi tên tôi, tôi sẽ tới."

"Tôi không gọi cô, cô sẽ không tới sao?"

"Nếu cô không gọi tôi, tôi làm sao biết cô muốn tôi đến?"

"Tất cả mọi chuyện đều cần nói ra?"

"Không nói ra thì ai biết đối phương có nghĩ như vậy hay không?"

Eunjung tích khí trong lòng không biết phát tán như thế nào, tay hơi dùng chút lực, Jiyeon liền la lên.

"Cô là quan báo tư thù!" Jiyeon rưng rưng lên án.

Eunjung hờ hững nói: "Không dùng chút lực miệng vết thương nhiễm trùng thì làm sao bây giờ?" Thuận tiện còn trừng mắt liếc Jiyeon một cái. Jiyeon quyết định tạm thời không nói chuyện, một câu không thuận ý Eunjung liền bị đối xử bạo lực, hiện tại Jiyeon là thịt trên thớt gỗ chỉ có thể để Eunjung tùy ý cắt xẻ. Eunjung khi thì nhu nhược cần được che chở như công chúa đại nhân, khi thì là người đứng đầu băng đảng xã hội đen y như nữ ác ma. Muốn nắm giữ suy nghĩ trong lòng của Eunjung không phải chuyện dễ dàng, chẳng hạn như hiện tại, Jiyeon sẽ không biết Eunjung rốt cuộc đang nghĩ gì.

Có lẽ Eunjung còn đang nghĩ đến Kim Jun Hye. Jiyeon vừa tiến vào liền cùng Kim Jun Hye lôi kéo, đương nhiên cái hình ảnh đánh nhau kia cũng không tính là thô bạo, dù sao bạo lực giữa hai nữ nhân chưa từng học qua taekwondo hay nhu đạo, cũng chỉ có kĩ năng như nữ nhân vật chính trên TV, cho nên hai người dây dưa bất quá cũng là kéo quần áo nhau, hơn nữa miệng kêu gào cô buông tay, không tôi không buông, cô buông tay trước bằng không tôi không buông tay, linh tinh..... Cuối cùng Eunjung tìm được cơ hội can thiệp, hơn nữa vì Kim Jun Hye làm bị thương bàn tay Jiyeon mà giận tím mặt. Kim Jun Hye chưa từng thấy qua Eunjung tức giận như vậy, vẫn là vì che chở nữ nhân khác mà la mắng mình, trong một lúc lòng đã hoàn toàn nguội lạnh, thương cảm nói:

" Ham Eunjung từng nguyện ý cùng tôi chết đi không bao giờ... Tồn tại nữa." Nói xong giận dữ bỏ đi. Eunjung bôi thuốc cho Jiyeon là lúc thích hợp để che giấu tâm tình, Jiyeon cũng biết câu nói kia của Kim Jun Hye có lực sát thương rất nhiều, ngay cả Jiyeon là "Người ngoài cuộc" nghe xong cũng thấy lòng chua xót, huống chi lúc ấy sắc mặt Eunjung liền thay đổi.

Nhưng Eunjung chỉ biểu hiện ra thương cảm không đến hai phút, sau đó lại đem cảm xúc chôn ở vết thương của người bên cạnh.

Có lẽ, không chủ động hỏi Eunjung, Eunjung cái gì cũng không chủ động nói.

Jiyeon cảm thấy đây là thời điểm rèn luyện da mặt.

"Cô ấy làm như vậy với cô chưa?" Jiyeon thật cẩn thận hỏi.

Eunjung ngồi xỏm có chút mệt mỏi, ngồi lại trên ghế nói: "Không có việc gì."

"Này, về sau cô ấy có thể thường xuyên tới làm phiền cô không. Như vậy tôi rất không yên tâm."

Eunjung hiện ra mệt mỏi, nhưng đối với những lời này của Jiyeon cảm thấy hứng thú: "Cô đang lo lắng cho tôi sao?"

"Vô nghĩa...." Jiyeon tạm dừng một chút, Eunjung đang muốn nói cái gì, ma xui quỷ khiến Jiyeon lại cướp lời nói, "Tôi thích cô thôi."

Lời vừa nói ra, ánh mắt mệt mỏi của Eunjung trong nháy mắt đã bị cuốn đi đổi thành kinh ngạc, nhưng không có vui sướng. Biểu tình kinh ngạc nhanh chóng tiêu tan, trên mặt mây đen che kín.

Jiyeon thật không ngờ, đáp án của Eunjung là: "Jiyeon, thật có lỗi, ngày đó chuyện dưới lầu, là do tôi kìm lòng không được. Tôi hiện tại.... Đối với chuyện này có điểm sợ."

"Sợ? Sợ cái gì?" Jiyeon có dự cảm không hề tốt.

"Rất nhiều." Eunjung vốn muốn dùng hai chữ này để tránh đi câu hỏi, nhưng thấy Jiyeon biểu tình đau thương, lại nhịn không được nói tiếp, "Hiện tại, đối với tôi chuyện "thích" là một chuyện không thể tin tưởng. Tôi thích Kim Jun Hye nhiều năm như vậy, trả giá nhiều như vậy, kết quả đổi lại cái gì? Jiyeon, tôi không muốn lừa gạt cô."

"A, là như thế." Kim Jun Hye cũng không biết dây thần kinh tự tác động làm khuôn mặt mình bật cười, "Cho nên cô kết luận...."

Eunjung nói: "Cô là một người bạn rất tốt."

Bạn tốt em gái cô! Ai muốn làm người tốt a!

Jiyeon cảm giác cả người đều mất sức, bắt đầu đau. Vừa rồi cùng Kim Jun Hye "Chiến đấu" bây giờ đau đớn mới bùng nổ toàn diện.

"Tôi đi ra ngoài a." Jiyeon nghĩ muốn giả vờ thoải mái, không nghĩ bị Eunjung nhìn bằng ánh mắt đồng tình, làm Jiyeon cảm thấy bản thân một mình tình nguyện đáng thương cỡ nào.

"Jiyeon." Eunjung lại có thể đứng dậy giữ chặt tay Jiyeon, ngữ khí càng thêm ôn nhu, "Cũng không phải.... Hoàn toàn không phải không có khả năng, có thể cho chúng ta thêm một thời gian không?"

"Ừ, được." Jiyeon không phải không hiểu, chỉ là muốn tìm một cái động, nhanh chóng ôm lấy khuôn mặt chạy đi đào tẩu? Eunjung đã dùng thái độ nhu hòa nhất để diễn đạt, Jiyeon biết Eunjung lo lắng hoang mang, cũng hiểu nhất thời kìm lòng không được là việc ai cũng có thể làm. Eunjung cũng không nói, cần nhiều thời gian một chút sao? Vẫn có khả năng sao?

Chỉ là Jiyeon cảm thấy, bản thân rất giống đứa ngốc.

Lảo đảo đi ra khỏi phòng tổng giám đốc, nghênh đón là ánh mắt soi mói nhiều chuyện của đồng nghiệp.

Jiyeon rất muốn cầm cái loa hô to, không nên hỏi tôi, tôi cái gì cũng không biết, mọi người thấy đấy, tôi chỉ là một người bạn tốt mà thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro