chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyeon cảm thấy nên hỏi Eunjung chân tướng sự việc.

Chỉ còn cách công ty năm phút chạy xe, nếu hiện tại không hỏi, đến lúc đến công ty thì công việc bận rộn ngập đầu, căn bản không có thời gian nói việc tư. Sự thật này kéo dài đến khi nào mới có thể công bố. Cho nên trong năm phút đồng hồ này nhanh chóng quyết định thắng bại đi.

Ai ngờ mọi chuyện lại trùng hợp như vậy, đang lúc Jiyeon có dũng khí muốn hỏi thì Eunjung đột nhiên nhận điện thoại, nói lệch sang chuyện công việc, nói một hồi thì xe đến công ty. Vào công ty Eunjung vẫn còn nói chuyện điện thoại, Jiyeon muốn đợi làm việc xong, chờ Eunjung rảnh nói sau. Kết quả ông trời đối nghịch, Jiyeon bận rộn đến lúc tan tầm mới được nghỉ.

Tan tầm muốn chờ Eunjung cùng đi, Eunjung lại cùng ông chủ đi ra cửa.

Thể xác và tinh thần mệt mỏi Jiyeon đi tàu điện về nhà, lúc này đau nhức thi nhau ùa đến cái đầu và các đốt ngón tay. Tàu điện luôn luôn rất chật chội, Jiyeon tìm một chỗ khuất dựa vào một chút.

Chỉ mới một ngày không nhìn thấy Eunjung, lại rất nhớ.

Loại tình cảm này không thể nói thẳng, nói ra cũng không biết có bị cười nhạo không. Nhưng cũng không thể xem như không có chuyện gì xảy ra, gửi tin nhắn tìm tòi hư thật.

Vì thế Jiyeon liền vội vàng nhắn tin cho Eunjung: "Công việc vội như vậy, có ngoan ngoãn ăn cơm không?"

Nhìn! Tin nhắn hoàn mỹ đến cỡ nào! Trong tin nhắn có truy tìm hành tung nhưng đã nói tránh sẽ không bị xấu hổ, còn nhân tiện biểu đạt quan tâm, giấu giấu giếm giếm so với trước kia càng thêm mờ ám, tình cảm hơn. Jiyeon rất kiêu ngạo với thông minh tài trí của mình. Giao tiếp thật sự là một môn học rất thâm thúy.

Đợi cả buổi đến khi Jiyeon xuống tàu điện mới nhận được tin nhắn của Eunjung. Trước sau như một, tin nhắn ngắn gọn, thậm chí không trả lời vấn đề của Jiyeon: "Ngày mai đi Cheongju công tác, thứ ba quay về."

Jiyeon mở điện thoại ra xem, muốn cho đại não tính toán từ hôm nay đến thứ ba có bao nhiêu ngày, Jiyeon còn muốn tính sẽ chia lìa với Eunjung bao nhiêu ngày bao nhiêu đêm. Còn chưa tính xong, Jiyeon lại phát hiện một chuyện bất ngờ khác — Thứ hai đúng là sinh nhật mình.

Ừ, tốt lắm, nói cách khác, sinh nhật của mình và Eunjung vô duyên đúng không.

Jiyeon đột nhiên cảm thấy bản thân và đồng chí Oh Hong Jang có chòm sao rất gần nhau. Cả hai nên hợp thành một đi.

Về đến nhà Jiyeon chầm chậm ăn cơm, chầm chậm tắm rửa, cảm giác mất mát rõ ràng, mẹ kêu một tiếng phải đến ba giây sau Jiyeon mới mất hồn mất vía trả lời: "Có— chuyện— gì —a?"

Dang hai tay nằm thành hình chữ đại trên giường, Jiyeon thấy vẫn nên gọi điện thoại thăm hỏi Eunjung một chút mới tốt, mặc kệ cả hai hôm qua đã làm gì, cho dù lấy thân phân bạn bè hay thậm chí là đồng nghiệp quan tâm một chút cũng không có gì đáng trách đi.

Đáng tiếc Eunjung không cho Jiyeon cơ hội, bởi vì căn bản Eunjung không có nghe máy.

"Hỗn đản kia đã chết....." Jiyeon tính toán đi tắm rồi lên mạng chơi game để phân tán lực chú ý. Chơi game đến mười một giờ vẫn không thấy Eunjung gọi lại, càng giết càng hung bạo, nhưng Jiyeon cũng ý thức được căn bản trò chơi không thể tách mình ra khỏi nhung nhớ về Eunjung, chỉ cần nghĩ đến Eunjung tâm tình lại trở nên cáu gắt hơn, giết càng bạo hơn. Anh dũng một mình xông lên đánh Boss, kết quả bị Boss đánh chết ngay tại chỗ.

Hyomin online, nữ nhân này cả đời chỉ chọn chơi nhân vật pháp sư. Hyomin dùng chiêu đặc thù làm Jiyeon sống lại, quơ quơ cây gậy nói: "Cậu vào game cũng không nói mình một tiếng."

"Mình đã lâu không vào game chém giết rồi." Jiyeon còn nằm bất động, Hyomin dùng bùa làm cả hai nhân vật trở lại thành trì, hỏi:

"Vừa thấy cậu đã thấy một đám mây đen bao phủ lên đầu, đại nhân, vì sao ấn đường của cậu biến thành màu đen?"

Jiyeon trực tiếp gọi cho Hyomin, Hyomin vừa nghe máy Jiyeon đã rít gào: "Rốt cuộc là gạo nấu thành cơm hay là không thành a! Vô lại!"

Hyomin trầm mặc một hồi nói: "Quả nhiên hai cậu đã "chào đón" lần thứ hai."

"Em gái cậu a! Nếu như thật sự lần thứ hai thì hoàn hảo! Chủ yếu là không rõ ràng nên không biết có phải là thật hay không a! Không thành cơm thì tại sao phải chiên trứng? Có xì dầu hay không cũng không biết a!"

"Uống rượu?"

".......... Cậu quá hiểu rồi."

"Mình van cậu, ban ngày ban mặt cậu còn có thể không biết cậu đã làm chuyện thiếu đạo đức gì sao? Uống rượu mất lí trí là chuyện bình thường."

"Cậu vô lại, cậu là bạn thân của tôi sao? Cậu không thể định nghĩa tôi như vậy! Bởi vì tôi cũng không biết có hay không có."

"Không có làm thì cậu là đồ ngốc, mượn rượu giả điên sao?"

"Mình thật sự là say chứ không phải muốn giả điên. Huống chi nếu giả điên thì cô ấy sẽ không đập chết mình sao."

"Sau đó cô ấy có đánh cậu sao?"

"Đúng là..... Không có đánh, sau đó giúp mình mát xa, còn pha cho mình mật ong giải rượu."

Hyomin cảm thán: "Vậy cậu còn ở đây rối rắm cái gì, đáp án đã quá rõ ràng. Cậu không cần nghĩ về nó, tuy rằng cậu không biết cơm đã nấu hay chưa, nhưng xem thái độ của cô ấy không phải là bộ dạng "Cái gì tôi cũng chấp nhận" sao? Không phải tốt sao? Nói lên rằng cô ấy đã cam chịu, chờ cậu mở ra hai tay cô ấy sẽ một mạch lao tới. Nếu như không có nấu nướng gì, vậy cậu có cái gì phải sợ? Người yêu, cậu rốt cuộc sợ cái gì? Cả ngày ngạo kiều tới ngạo kiều lui hai người có mệt không? Hai cậu không phiền nhưng mình xem cũng mệt rồi. Hiểu được rồi thì đi nói cùng một chỗ với đối phương đi, cậu cho là thế giới này sẽ chờ cậu sao? Người như Eunjung làm biết bao nam nhân nữ nhân đều nhớ thương, hiện tại có cơ hội thì nhanh chóng đem cô ấy giam lại, cậu cho là ai cũng như cậu say đắm hoàn toàn sao?"

Hyomin nói đạo lí Jiyeon đều hiểu, thậm chí biết đạo lí này là từ đâu mà có. Đại khái Hyomin đã thật sự từ bỏ việc chờ đợi Lee Na Eun. Bởi vì tổn thương so với tình yêu phát triển còn nhanh hơn,Hyomin từng hoang đường xúc động cỡ nào, không có khả năng yên ổn yêu một người, Lee Na Eun đi Hyomin phải kết hôn, ngay cả cho thời gian Jiyeon phản ứng cũng không có. Hyomin ngây thơ trẻ con bởi vì gặp chuyện tổn thương nên nhìn thấu được mọi thứ, có thể chỉ ra cho Jiyeon thấy con đường sai lầm. Nếu như không có Hyomin, Jiyeon hẳn là đã sớm lún sâu vào vũng bùn, thậm chí không thể thoát khỏi bóng ma chia tay với người cũ.

Nhưng Jiyeon biết, trong lòng Hyomin cũng có bóng ma, hơn nữa luôn ở trong đó lưỡng lự quanh co, như thế nào cũng không nguyện đi tìm ánh mặt trời.

Suy nghĩ rất nhiều, Jiyeon không khỏi thương cảm hơn.

Cùng Hyomin nấu cháo điện thoại đến khuya, hậu quả chính là Eunjung không gọi đến được.

"Hỗn đản này." Eunjung mệt mỏi trở lại khách sạn, nghĩ cuối cùng cũng có thời gian nói chuyện với Jiyeon một chút, kết quả một giờ liên tục gọi đi cũng không được, vẫn là "Người dùng bận".

Eunjung không thể tiếp tục chờ, mệt mỏi đã sớm kéo căng dây thần kinh yếu ớt, đành phải mơ màng đi ngủ.

Nửa đêm hơn ba giờ Eunjung khó chịu tỉnh lại, nhớ tới vẫn chưa tắm rửa mới hiểu được tại sao mình đột nhiên tỉnh dậy. Kéo thân thể mệt mỏi đến bồn tắm, ùm một cái tiếng di động rớt vào nước. Eunjung ngẩn ngơ, chậm rãi vớt di động lên, dùng khăn mặt lau lau, khởi động máy, không thấy gì.

"Ài, thật sự là sản phẩm hiện đại quá yếu ớt." Eunjung đành phải ném điện thoại qua một bên để nó tự sinh tự diệt.

Lần tiếp theo tỉnh lại là do tiếng điện thoại ông chủ gọi đến phòng đánh thức, lại một ngày làm việc căng thẳng. Cùng đối tác thảo luận hợp đồng, hội nghị lớn nhỏ liên quan tới việc khảo sát, vài ngày công tác làm Eunjung vốn đã gầy nay còn gầy hơn rất nhiều.

Tuy nhiên cũng do bọn họ tăng ca thêm giờ mà thời gian công tác rút ngắn một ngày.

Ngày thứ hai lên máy bay trở về nhà, ông chủ luôn luôn thấy Eunjung cố gắng khởi động điện thoại nhưng thế nào cũng mở không lên, vì thế tò mò hỏi: "Điện thoại bị hỏng sao?"

"Ừ." Dùng thương hiệu riêng trả lời.

"Có việc gì gấp sao? Có thể dùng điện thoại của tôi." Ông chủ hào phóng lấy ra điện thoại.

"Ừ, cũng không có việc gì, chỉ là ở trong nhà có nuôi con mèo dữ, vài ngày không liên lạc tôi sợ nó lại kiêu ngạo." Nói xong lời này Eunjung cũng nở nụ cười.

"Cái gì? Còn có thể gọi điện thoại với mèo?" Ông chủ kinh ngạc, "Eunjung, cô đúng là một người thần bí."

Thời gian máy bay hạ cánh đã là năm giờ rưỡi, Eunjung ngủ hơn phân nửa thời gian bay, đột nhiên trong mơ xuất hiện âm thanh hò hét khí thế, ồn ào nói cô biến mất nhiều ngày như vậy cũng không biết gọi điện thoại cho tôi, muốn chết sao? Lúc sau không hiểu vì sao giọng nói mềm nhũn nói cô không biết tôi đang lo lắng cho cô sao? Đêm đó tôi rất lo lắng cô không để ý tới tôi, thật ra tôi chỉ uống rượu sau đó có chút kích động, không nghĩ xúc phạm cô. Cô ngàn vạn lần cũng đừng phớt lờ tôi....

Đang mơ tới đoạn này, một cái lắc lư làm Eunjung tỉnh lại.

Khí chất này không quá giống với Jiyeon, nhưng biểu tình ôn nhu mềm mại dường như vẫn còn quanh quẩn bên tai, thanh âm tiểu nữ sinh thẹn thùng này làm cho Eunjung thấp giọng cười không ngừng.

Ông chủ yên lặng nhìn Eunjung một cái, lại yên lặng dời tầm mắt.

Ừ, người tài giỏi đều có chút kì quái, không cần phải ngạc nhiên.

Eunjung quyết định trước tiên nên đi tìm Jiyeon, tuy rằng lớn tuổi nên thắt lưng dễ đau, nhưng cách xa nhiều ngày như vậy, mèo con kiêu ngạo không biết có ở nhà cào cắn lung tung không? Nếu thật sự cãi vả vô ích, đem cánh tay cho mèo con cắn một cái là được rồi.

Eunjung vừa xuống xe liền thấy Jiyeon cùng Oh Hong Jang từ đằng xa đi tới, Oh Hong Jang vui vẻ đang nói gì đó, trong tay còn cầm một cái bánh kem thật lớn, Jiyeon cũng rất nhịp nhàng gật đầu, mặt không chút biểu tình nhìn về phía trước không nói gì.

"Đứa ngốc này, bộ dáng thiếu lễ độ này là muốn làm gì?" Eunjung đứng ở góc đường, bởi vì trời đã tối mà Jiyeon vẫn đang thả hồn nên căn bản không phát hiện người làm cho mình tiều tụy vài ngày đã xuất hiện.

Eunjung nhìn hai người đi lên lầu, phân tích một chút tình hình hiện tại.

Sinh nhật Oh Hong Jang đã qua rồi, cho nên bánh kem kia là của Jiyeon, khả năng hôm nay là sinh nhật Jiyeon.

Oh Hong Jang vui vẻ như vậy, Jiyeon lại bày ra khuôn mặt u ám như thế kia, đại khái là Oh Hong Jang một mình tình nguyện nên Jiyeon không tiện từ chối.

Nghĩ vậy Eunjung đã biết mình nên làm thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro