chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Park ba Park vì con gái ưu sầu bạc tóc. Đây không phải nói bậy, đều có vết tích để lại.

Lúc Jiyeon đến trường một lòng chuyên tâm học tập, học đến mức mất ăn mất ngủ. Đáng tiếc, chuyện học hành không giống như chuyện tình yêu, muốn hai bên tình nguyện thật sự là rất khó. Tuy rằng Jiyeon toàn tâm toàn ý học tập nhưng thành tích vẫn rất thấp. Hyomin hoài nghi chỉ số thông minh của Jiyeon, mà Park ba Park mẹ hiền lành chỉ cảm thấy con gái thông minh nhưng do phương pháp dạy không đúng thôi. Ba mẹ Park luôn luôn cổ vũ, Jiyeon đã muốn vạch trần quỷ kế của ba mẹ, hiểu được bạn thân nhà mình nói đúng, cho nên bình bể không cần gìn giữ, hơn nữa kéo dài đến lúc đi làm cũng không có ý tiến thủ, biến thành dấu vết không thể xóa nhòa của Jiyeon.

Hai mươi tuổi cùng người cũ bắt đầu kết giao, mãi đến hai mươi lăm tuổi, con gái tuổi xuân tuy rằng nói đang yêu, nhưng đối tượng là cùng giới, cho dù yêu đến chết đi sống lại cũng không mặt mũi nào đem về cho ba mẹ xem, cho nên trong lòng ba mẹ Park cho rằng con gái chính là một đứa nhỏ đáng thương không ai chịu làm bạn. ba mẹ Park khuyến khích Jiyeon giao tiếp với bạn bè nhiều hơn một chút, nếu thích liền đem về nhà ra mắt. Jiyeon rất muốn nói con gái hai người tệ đến mức đó sao, cũng có người thích không phải sao? Nếu ba mẹ có thể chấp nhận con dâu thì không phải là con đã cấp tốc mang vợ về nhà sao? Đáng tiếc lời này vẫn còn cất giấu không dám nói, cho nên Jiyeon giả độc thân sống rất vất vả.

Một chuyện nghề, một chuyện yêu, làm cho hai người già tiều tụy.

Nhưng hôm nay họ chào đón một chuyện đặc biệt ngạc nhiên.

"Ba mẹ." Jiyeon ỉu xìu giới thiệu người cao to đồ sộ bên cạnh nói, "Đồng nghiệp của con, Oh Hong Jang."

"Chú dì khỏe, làm phiền! Sinh nhật Jiyeon, con đến thăm hỏi một chút." Oh Hong Jang biểu tình hoa xuân xán lạn khắp nơi, còn học nói giỡn, giơ lên bánh kem trong tay nói: "Con không phải là người giao bánh nha!"

Jiyeon ảm đạm thê lương: Oh Hong Jang, trò đùa của anh thật khó cười.

Tuy rằng không thể cười, nhưng không hề gây trở ngại ba mẹ Park tươi cười rạng rỡ, khách khí giống như chiêu đãi con dâu, đưa một đôi dép lê mời vào cửa.

Đáng lẽ Jiyeon phải đem dép cho Oh Hong Jang, nhưng lại lạch bạch đi đến phòng khách, ngồi lên sô pha không rên một tiếng. mẹ Park nhẹ giọng trách một chút :"Đứa nhỏ này...."

"Không sao không sao, Jiyeon có chút mệt mỏi." Oh Hong Jang còn giảng hòa, Jiyeon rất muốn phun trào: Ai là Jiyeon a! Chỉ do anh chặn trước cửa mà thôi, cứng rắn đòi theo tôi đi về nhà ăn sinh nhật cái quái gì..... Ai muốn cùng ăn sinh nhật với anh! Cố tình cái tên ngu ngốc chết tiệt kia ngay cả bóng dáng cũng không có, hẳn phải là ngu ngốc đó mang theo bánh ôn tồn xuất hiện mới đúng! Sinh nhật cái gì một chút cũng không vui! Cầu nguyện gì đó cũng không linh nghiệm! Nguyện vọng nho nhỏ như vậy ông trời cũng không thỏa mãn cho tôi, khó trách lúc nhỏ cầu cao lên một mét bảy cũng không thực hiện! Tất cả đều là kẻ lừa đảo lừa đảo!

Jiyeon càng nghĩ càng khổ sở, Eunjung mấy ngày nay dường như biến mất, điện thoại vẫn trong trạng thái tắt máy, lúc nào cũng không gọi được. Một hai lần còn cảm thấy không tiện bắt máy, nhiều lần như vậy là do nguyên nhân gì?

Jiyeon cũng không biết xấu hổ nói, mấy ngày nay đều ngủ không được, nghĩ đến Eunjung có lẽ sẽ biến mất không bao giờ..... Xuất hiện trước mặt nữa, cả người cảm thấy rét run, cảnh tượng lúc trước khắc khẩu qua lại hoặc từng chi tiết ngọt ngào đều sụp đổ, Eunjung cười hay nhăn mày đều giống axit sunphuric ăn mòn tâm can Jiyeon, làm tâm vỡ nát, đau đến rơi lệ. Chuyện khóc lóc này tuyệt đối không thừa nhận, không để cho người khác biết, tất cả chuyện này vì mặt mũi mà không muốn bày tỏ với ai. Không thừa nhận sẽ không tồn tại sao? Tự lừa gạt bản thân là chuyện khó khăn nhất trên đời.

Không thể phủ nhận, Jiyeon đã quen có Eunjung bên cạnh, cùng cãi nhau để Jiyeon được náo loạn cả ngày, loại thói quen đáng sợ này khi đối phương mất tích sẽ phóng đại cùng cực. Chỉ cần đầu óc rảnh rỗi sẽ nghĩ đến người kia, không thể quên, thử hỏi Jiyeon làm sao có khả năng cợt nhã với người khác trong lúc tâm tình tồi tệ như thế này? Jiyeon thật sự không làm được.

Mặc kệ Oh Hong Jang với ba mẹ nói gì, Jiyeon nhất quyết không đem đầu trong đất rút ra, đà điểu thì đà điểu, hiện tại Jiyeon vô tâm đi ứng phó với bất cứ chuyện gì, bất cứ kẻ nào.

Nhưng ba mẹ Park cũng không buông tha Jiyeon, nhìn qua như là không biết ai đã dạy con gái tiếp đãi khách như vậy, đi tới thật ôn hòa nói: "Jiyeon con mệt sao? Không tinh thần như vậy à? Nhưng bạn đến nhà con phải đến đây tiếp đón một chút."

"Là tự anh ta đến không phải con ép anh ta đến." Jiyeon cũng không nhìn mẹ mình một cái.

mẹ Park hạ giọng uy hiếp nói: "Con tại sao không hiểu chuyện như vậy? Có người nào lại làm như vậy? Nhanh đứng lên!"

"Già rồi này không dậy nổi!" Jiyeon phản kháng.

"Già? Ai già? Ta mới già! Người ta có gì không tốt mà con ghét bỏ nó? Mẹ thấy chàng trai đó rất lanh lợi a."

"Mẹ thích anh ta như vậy thì mẹ nói chuyện với anh ta là tốt rồi a!"

"Nói cái gì! Con là nữ nhân hồ đồ...." mẹ Park đang ngạo kiều, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa.

"Đến đây. Xin hỏi là ai vậy?" ba Park nói qua microphone, "...... À? Chúc mừng sinh nhật Jiyeon? À à, họ Ham a...."

Họ Ham? Jiyeon trong lòng hô to một tiếng, lập tức nhảy dựng trên sô pha, đột nhiên phấn khích đến trình độ này làm mẹ Park phản ứng không kịp, thiếu chút nữa đầu cả hai đụng vào nhau.

Eunjung đến đây? Tên ngu ngốc kia làm sao lại đột nhiên xuất hiện? Eunjung không phải chơi trò biến mất luôn sao? Hồi dương ngay ngày sinh nhật? Ai nói với Eunjung hôm nay là sinh nhật mình?

Đứng trên sô pha đầu tóc còn lộn xộn kết hợp với biểu tình kinh ngạc, càng kéo chỉ số thông minh của Jiyeon xuống. Ba mẹ Park và Oh Hong Jang đều kinh ngạc nhìn Jiyeon, mà Jiyeon lại nhìn cánh cửa.

Cửa mở, bước vào thật sự là Eunjung. Eunjung mặc đồ công sở, váy ngắn bó sát người kết hợp với tất đen cùng giày cao gót, như mới trở về từ hội nghị, tương đối phong trần mệt mỏi. Tay trái cầm một cái hộp lớn, với không khí này thì cái hộp đó chỉ có thể là bánh kem; tay phải là một túi trái cây nặng, quai túi siết lấy làm ngón tay trắng cũng đỏ lên. Jiyeon còn đang ngẩn người nhìn Eunjung, Eunjung đứng tại chỗ mở miệng, cười so với trước kia còn xán lạn hơn rất nhiều nói: " Jiyeon, mau tới giúp tôi, thật là nặng."

"A! Ừ!" Jiyeon dép cũng không mang, hai ba bước đã phóng tới trước mặt Eunjung.

"Cám ơn." Jiyeon nhận lấy đồ từ hai tay Eunjung, tổng giám đốc ít nhất mang giày cao tám phân, tao nhã nói với Jiyeon lời cảm ơn, tóc vốn ở phía sau tai mềm mại rũ xuống, cái tai xinh xắn bị che khuất, nhưng đôi mắt đen kia càng thêm sáng ngời, làm cả khuôn mặt trở nên diễm lệ hơn.

Eunjung khi cười lực sát thương quả nhiên rất lớn, cười tươi một cái, Jiyeon cảm thấy cả người run lên.

Không biết có phải do nhiều gặp không gặp cộng thêm nhung nhớ hay không, lúc này Jiyeon nhìn thế nào cũng thấy Eunjung thuận mắt, mang theo một chút hơi thở xa lạ cũng đặc biệt kích thích, so với trước kia Eunjung nói chuyện ngữ khí càng thêm ôn nhu, Jiyeon càng thêm hưởng thụ.

" tổng giám đốc...." Oh Hong Jang quả thật phải nôn ra hai lít máu tươi, nữ ma đầu này tại sao lại đến đây đánh trận? Tại sao mỗi lần chuyện tốt sắp hoàn thành cô ấy đều từ trời giáng xuống?

Oh Hong Jang có dự cảm, lần này lại thất bại!

"Tổng giám đốc sao?" ba mẹ Park nghe thấy danh hiệu này chạy nhanh đến, sẵn sàng đón quân địch, "Tổng giám đốc mau tới ngồi!"

Eunjung cầm tay mẹ Park nói: "Dì không cần khách khí như vậy, gọi con Eunjung được rồi."

"Eunjung!" Hiển nhiên là mẹ của Jiyeon, thoáng cái đã bị bộ dạng ngoan ngoãn của Eunjung mua chuộc, lôi kéo Eunjung, hai người tay trong tay không tách rời, quả thật rất giống như là lôi kéo con gái ruột của mình. Jiyeon thật sự muốn đem Hyomin đến nhìn cái gì gọi là con gái nhà lành.

Hai người thân thiết ngồi vào bàn, Jiyeon đem bánh kem vào. Bánh kem của Eunjung đặt cạnh bánh kem của Oh Hong Jang rõ ràng lớn hơn một vòng, tay Eunjung với mẹ Park gắn bó còn chưa rút ra, hơn nữa cùng ba người nhà họ Park nói chuyện thật vui, ngay cả Jiyeon vừa rồi vẫn uể oải không phấn chấn cũng đột ngột hưng phấn ngồi cạnh Eunjung, giống như con thỏ nhỏ ngoan ngoãn ngồi nhìn Eunjung nói chuyện.

Cho nên, Oh Hong Jang đã hoàn toàn bại trận sao?

Oh Hong Jang nản lòng thoái chí cáo từ, Eunjung đứng lên, giống như chủ nhà, đặc biệt "Chân thành" hỏi han: "Muốn đi sao? Không ăn bánh kem?"

Jiyeon hôm nay mới phát hiện Eunjung có bản lĩnh khẩu phật tâm xà, nếu không biết rõ thì Jiyeon cả đời cũng không phát hiện Eunjung có vẻ mặt chính trực ngay thẳng hóa ra là đang diễn trò, hơn nữa biểu diễn cũng không để lại một chút dấu vết giả vờ!

"Không được không được, tôi còn có chút việc." Oh Hong Jang đem xấu hổ bi thương chôn xuống, tươi cười nói.

Jiyeon trong lúc nhất thời không biết làm sao, Eunjung "Ừ" một tiếng nói: "Vậy hẹn gặp lại."

ba Park từ phòng bếp đi ra mới phát hiện Oh Hong Jang về rồi, cầm trong tay chai rượu, tiếc hận: "Vốn định cho tên tiểu tử kia uống rượu với ta."

"Không sao đâu chú, con cũng có thể uống cùng chú." Eunjung rất nhanh nói tiếp.

"Thật sao? Eunjung cũng uống được rượu?" Tốt thôi, lại thêm một người gọi Eunjung như đã thân thiết từ lâu.

"Là do ba con cũng thích uống rượu, trong nhà chỉ có một đứa con gái, nên ba cảm thấy cô đơn khi thường xuyên uống rượu một mình, cho nên con thử uống cùng ba con." Hôm nay Eunjung đặc biệt ngoan ngoãn làm cho người ta khó có thể tưởng tượng, đây là sinh vật kì quái gì? Thật sự là Eunjung sao? Người bình thường hay nói lời lạnh nhạt hoặc trêu chọc đi nơi nào rồi? Tình huống gì mà người lớn trong nhà đều hướng hết tâm trí vào người này vậy.

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, đến đây cùng nhau uống một chút." Vợ với con gái trước giờ vẫn chưa uống rượu cùng, ba Park tâm tình rất tốt, cùng Eunjung một bên uống rượu một bên nói chuyện phiếm. Jiyeon ngồi cạnh Eunjung, nhìn Eunjung lễ phép có thừa chậm rãi nói chuyện, buồn chán nhìn ba mình nói chuyện nhàm chán, hai người đặc biệt tập trung trò chuyện, so với con gái chính quy còn giống hơn.

Trong phòng khách tràn đầy không khí ấm áp dễ chịu của gia đình hạnh phúc, Jiyeon cũng uống vài hớp rượu, không dám uống nhiều, tim đập dần dần nhanh hơn. Jiyeon làm sao cũng cảm thấy mình giống như cô vợ nhỏ dẫn chồng tương lai đến gặp nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân?

Loại cảm giác này thật sự là tốt đến mức hỏng bét nha.

Đến mười giờ đêm ba Park cũng không muốn thả người, Jiyeon thấy Eunjung dần dần lộ vẻ mệt mỏi, xem cách ăn mặc cũng biết Eunjung đi công tác gấp gáp trở về, vì thế cánh tay hướng ra bên ngoài bắt đầu kháng nghị: "Ba, ba cũng nói lâu lắm rồi, Eunjung cũng mệt, người ta vừa đi công tác về." Hừ, mấy người gọi thân thiết như vậy tôi cũng không thể gọi tên khác a.

Ba Park nhìn đồng hồ treo tường nói: "A, trễ rồi sao, con xem, nói chuyện phiếm thời gian cũng quên mất."

mẹ Park hiền lành cười, Eunjung hòa giải: "Không sao a, nói chuyện với chú và dì rất vui vẻ. Nhưng mà con cũng nên về, không làm phiền chú với dì nghỉ ngơi." Tiện đà quay đầu hỏi Eunjung, "Jiyeon có bằng lái không?"

Jiyeon: "Làm sao vậy?"

"Tôi uống một chút rượu, không thể lái xe trở về."

"Cái gì, cô lái xe tới tại sao còn uống rượu a...."

Ba Park Mẹ Park nói thẳng: "Vậy đêm nay ngủ lại đây đi. Phòng Jiyeon là giường đôi, có chỗ ngủ."

Jiyeon "Này" một tiếng: "Không, không tiện đâu?"

"Như thế nào không tiện? Đứa nhỏ này, đừng không hiểu chuyện như vậy."

"Đây không liên quan đến chuyện hiểu hay không hiểu a...." Jiyeon nhanh nhìn Eunjung, muốn tìm biểu tình tương tự ngượng ngùng, nhưng ngoài dự kiến, Eunjung giống như pho tượng thánh mẫu mỉm cười với Jiyeon, nụ cười kia giống như được dồn hết tâm sức điêu khắc ra, mỹ lệ khoan thai đoan trang rất..... Chỉ là Jiyeon cảm thấy, giờ khắc này, nụ cười kia bao hàm rất nhiều âm hiểm!

Cuối cùng Eunjung thật "Khách khí" "Uyển chuyển" thêm "Ngượng ngùng" ở lại, đi vào phòng Jiyeon.

"Phòng cô thật sự có rất nhiều thú bông. Đây là cái gì, gối ôm chim cánh cụt?" Đóng cửa phòng Eunjung liền khôi phục thái độ bình thường, bước thong thả đi đến giường, kéo "Bạn ngủ" chim cánh cụt trung thành của Jiyeon, nhìn Jiyeon trẻ con lắc đầu cảm thấy tiếc hận.

"Như thế nào! Cô đang chê nhà của tôi sao?" Jiyeon đoạt lại bạn ngủ chim cánh cụt âu yếm vô số ngày đêm, gắt gao ôm vào lòng, căm tức Eunjung.

Eunjung chậm rãi đi tới, mang theo nụ cười thật quỷ dị.

Da đầu Jiyeon run lên, lui về phía sau, lui lui đến lúc không còn chỗ lui, phía sau là tường chặn đường của Jiyeon.

Eunjung càng lúc càng gần, Jiyeon sắp siết chết chim cánh cụt trong lòng.

Cơ thể Eunjung nghiêng về phía trước, dùng giọng điệu trầm thấp, mang theo nụ cười hỏi: "Có nhớ tôi hay không?"

"Cái quỷ gì, tại sao tôi phải nhớ cô!"

"Nhiều ngày không gặp như vậy, không nhớ tôi?"

Này! Đây sẽ không phải là Ham Eunjung của mình đâu? Bị cái gì rồi?

Jiyeon muốn đẩy Eunjung ra: "Cô uống nhiều quá, mùi rượu nồng nặc! Đi xa tôi một chút đi."

Ánh mắt Eunjung lóe lên một chút, bị đẩy một cái nhưng chỉ bả vai lùi về sau mà thôi, đứng vô cùng vững vàng.

Eunjung tươi cười bất diệt, dùng những lời này đáp lại lý luận "Uống nhiều quá" của Jiyeon.

"Thật ra tôi không có lái xe đến."

Jiyeon mở to mắt, đang muốn nói không biết xấu hổ, nhưng khuôn mặt đã bị giữ lại, bây giờ là lúc thể hiện lợi ích của chiều cao, từ phía trên hạ xuống đặc biệt thuận tiện cho việc hôn môi.

Như lần hôn trong tuyết đó, Eunjung hôn một cái, hai cái, ba cái..... Sau đó nhìn Jiyeon.

Trong mắt Jiyeon sương mù mênh mông, không dám đối diện với Eunjung.

Hôn nồng nhiệt cuộn trào mãnh liệt, Jiyeon thật sự không biết Eunjung là say hay không say.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro