chương 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chờ một chút, Hyomin." Lee Na Eun gọi.

Bên ngoài bệnh viện gió đã nổi lên, Hyomin cũng không vì Lee Na Eun gọi mà dừng lại. Lee Na Eun bước nhanh tới giữ lấy tay Hyomin, trên cổ tay có vết thương, tuy rằng Qri đã xử lí qua, nhưng vẫn còn đau khi bị lôi kéo.

"Buông tay." Hyomin cũng không muốn nói, chỉ là dùng sức vùng vẫy cánh tay.

"Cậu vì sao không chịu nói chuyện với tôi?"

"Cô muốn nghe tôi nói cái gì? Những năm qua tôi bi thảm thế nào sao?" Hyomin dùng ngữ khí trêu chọc nói, "Thật đáng tiếc, không có như vậy. Tôi mấy năm nay phong lưu vui vẻ đã thoát khỏi bóng ma cô gây cho tôi. Cô thất vọng sao? Hơn nữa hắn đánh tôi, ly hôn là chuyện rất đơn giản. Tôi cũng sẽ không dính dáng đến bất luận kẻ nào, rất nhanh tôi sẽ phục hồi tình trạng độc thân! Đến lúc đó mới là vui sướng nhất."

"Vậy tại sao lúc đó cậu lại kết hôn? Cậu như vậy là không có trách nhiệm với bản thân."

"Ha! Tại sao tôi kết hôn? Tôi có thể không kết hôn được không? Mẹ cầm tấm vải trắng đến trước mặt tôi, nói tôi không kết hôn sẽ chết cho tôi xem. Cô nói tôi phải làm gì bây giờ? Dù sao tôi cũng không vướng bận gì, vì sao không kết hôn? Lee Na Eun mạng cô thật tốt, muốn đi thì ba mẹ cô cũng không dám nói một chữ không..... Cô hiện tại lấy thân phận gì đến nói với tôi tôi không có trách nhiệm?"

"Hyomin, mỗi người đều theo đuổi một lý tưởng riêng. Năm đó tôi theo đuổi lý tưởng, cho nên chọn rời đi."

"Tôi biết a, tôi biết cô theo đuổi lý tưởng, biết đối với cô tình cảm xếp vị trí thứ mấy? Tiền đồ mới là điều quan trọng nhất đối với cô, tôi không nên ngạc nhiên. Hơn nữa, tôi xem cô là gì? Tôi đến bây giờ cũng không xem cô là gì cả! Cho nên hiện tại cô cũng không là gì của tôi."

Lee Na Eun nói lời thấm thía: "Nếu tôi không cố gắng thì làm sao có tương lai? Tôi không có tương lai, làm sao chúng ta có thể cùng một chỗ?"

"Cô hiện tại nói lời này vô dụng. Tôi đi."

"Cậu muốn đi đâu?"

"Cô không cần biết."

Hyomin về nhà. Sự tình ầm ĩ đến mức này cũng đành không biết xấu hổ. Hyomin kêu ba và anh họ qua nhà chồng lấy hành lý. Ở trong nhà luôn là con gái bảo bối, từ nhỏ đến giờ mọi người đều nâng trên lòng bàn tay, một chút khổ cũng không cho Hyomin nếm thử. ba Park thấy con gái bị đánh như vậy thiếu chút nữa phải tụ tập bạn tốt đi chém người. Hyomin nói đừng cho con thêm phiền phức nữa được không, trực tiếp ly hôn là được rồi. mẹ Park nói có chuyện gì bất hòa ngồi xuống từ từ nói chuyện, đàn ông ly hôn là vật báu phụ nữ ly hôn là cỏ dại, về sau làm sao có thể kết hôn. Ba Park quát đã động thủ đánh người còn gì nữa đâu, nếu tôi đánh bà bà còn muốn đi theo tôi sao? mẹ Park nói ông quát cái gì, tôi không phải suy nghĩ chu toàn sao? Bà trở lại nhìn chu toàn của bà đi, con gái chẳng lẽ không ai thèm cưới sao?

Hyomin quả thật phải nổi điên, bỏ lại ba cùng đi với anh họ. Anh họ tìm ba người bạn nam đi cùng để lấy thêm can đảm.

Bởi vì Eunjung cũng không kiện chồng Hyomin, cho nên lúc Hyomin lấy hành lý hắn đang ở nhà. Hắn bình tĩnh hơn nhiều, còn giúp thu dọn đồ đạc. Hyomin phát hiện rất nhiều món đồ mình không biết để ở đâu, ngược lại hắn rõ như lòng bàn tay.


Chồng Hyomin một chút cũng không giữ lại, chỉ yên lặng thu dọn.

Trước khi đi chồng Hyomin thở dài nói: "Tôi động thủ với em, là tôi không đúng. Tôi vẫn rất yêu em, sau này.... Vẫn hi vọng em hạnh phúc. Đơn ly hôn tôi sẽ gửi cho em."

Hyomin thấy hốc mắt hắn đỏ lên, cũng muốn khóc. Gật gật đầu, nhanh bước đi, cũng không dám quay đầu lại.

Hyomin đem hành lý để ở nhà ba mẹ, nói sẽ nhanh chóng đi tìm chỗ ở, không muốn ở cùng gia đình.

Buổi tối Hyomin đến nhà Jiyeon uống thật say, vừa uống vừa khóc, dọa ba mẹ Park phải rời giường. Jiyeon nói với ba mẹ quan hệ của Hyomin và chồng, tự mình khuyên Hyomin là tốt rồi. mẹ Jiyeon lặng lẽ nói, con an ủi tốt Hyomin, khóc cứ khóc, đừng tiếc đồ tồi.

Jiyeon học theo thói quen Eunjung trợn trắng mắt nói: "Mẹ quá hẹp hòi!"


"Đừng trợn mắt, khó coi chết được." mẹ Park trước khi đi còn nói, "Còn nói mẹ hẹp hòi, trước kia con nói chuyện như vậy sao?"

Jiyeon nhớ lại một chút, kì thật trước kia Jiyeon không thích giận dỗi như vậy.

Khẳng định đều do hỗn đản Eunjung, đem mình dưỡng thành tính tình khó chịu như vậy, trước kia mình cỡ nào ôn nhu với nhu thuận a.

Rót ly nước muốn dỗ Hyomin đi ngủ, đáng tiếc dỗ dành nửa ngày Hyomin đại tiểu thư còn nhắc tới chuyện của chồng, nam nhân tốt như vậy bị mình chọc tức đến mức đánh người. Hỗn đản Lee Na Eun biến mất lâu như vậy trở lại còn khua tay múa chân? Ai muốn cô ta chỉ vẽ? Mình không có khúc mắc gì với cô ta? Tên khốn Lee Qri dựa vào cái gì trông nom mình? Dựa vào cái gì dựa vào cái gì?

Jiyeon nghe Hyomin nói một chuỗi dài, vỗ vỗ lưng để Hyomin thuận khí, phụ họa nói: "Đúng, đúng, Lee Na Eun là hỗn đản, Qri cũng là hỗn đản."

Ánh mắt Hyomin mơ hồ, suy tư một chút phản bác lời Jiyeon: "Không đúng, Lee Na Eun là hỗn đản, Qri không phải."

"Vậy cô ấy là gì?"

"Cô ta là..... Đồ ngốc."

Jiyeon bỗng nhiên hiểu được Hyomin đang nghĩ gì. Muốn nhanh gọi điện thoại chúc mừng Qri. Tuy nhiên Qri khẳng định đang ở nhà Eunjung, nghĩ đến Eunjung Jiyeon có chút phát lạnh. Lúc ở bệnh viện Eunjung nói tại sao em lại có người bạn không tin cậy như vậy? Em trước kia cũng như vậy sao? Jiyeon kiên quyết phủ nhận nói không phải, hơn nữa còn bảo vệ hình tượng của Hyomin, giải thích bạn thân nhà mình tốt lắm, thường xuyên vì bạn bè không tiếc mạng sống. Eunjung cười nhạt nói tôi rất muốn cho bạn của em hai đao.

Eunjung cứ như vậy hốc hác đi làm, rất nhiều đồng nghiệp không thích Eunjung rất vui sướng khi người gặp họa, nói tổng giám đốc có phải ban ngày đi làm buổi tối liều mạng giải nhiệt, ám chỉ Eunjung bối cảnh không trong sạch. Lúc đi ngang đó Jiyeon bị trượt chân làm cà phê đổ lên người đồng nghiệp, đồng nghiệp bị nóng ê a kêu loạn. Jiyeon một mực xin lỗi, thuận tai đem giấy màu trên bàn giúp đồng nghiệp lau khô, kết quả giấy phai màu, cả người đồng nghiệp được nhuộm màu rực rỡ.

Bởi vì bị thương, đầu thường xuyên đau, cuối năm lại bận rộn nhiều việc, mỗi lần bực bội Eunjung sẽ cố ý đi ngang chỗ Jiyeon, ngồi nhéo mặt Jiyeon một chút để xả mối hận trong lòng. Một hai lần còn chưa nói, nhiều lần mặt cũng không chịu nổi a, hơn nữa Eunjung ra tay hết sức chuẩn xác, chỉ dốc sức nhéo một chỗ, khó lòng phòng bị. Jiyeon không vui, ở khung chat hét lớn: "Mặt đều bóp nát a! Trả tiền!"

"Đầu tôi bị vỡ, em trả tiền tôi sao?" Eunjung trả lời.

Sau đó Jiyeon rời mạng.

Cho nên gần đây không dám chọc Eunjung, trước chờ Eunjung bớt giận rồi nói sau.

Bộ dáng của Hyomin lúc này, tạm thời cũng phải cho làm Phật tổ.

Ngày tồi tệ quá a...... Jiyeon phát hiện bên cạnh đều là những tên đặc biệt khó hầu hạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro