chương 72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Còn có loại đảo du lịch nhỏ này, quả thật nghỉ phép không uổng phí."

"Này, Jiyeon, cậu đặt phòng khách sạn trên đảo sao? Bao nhiêu tiền một đêm?"

Jiyeon vô lực nói: " sáu trăm năm mươi won."

Hyomin gật đầu, đứng trên boong tàu cho tóc tung bay theo gió, hai tay chấp sau lưng bộ dáng tự tại: "Qri, tôi thấy về sau nên thường xuyên tới chỗ này chơi, cũng không tồi."

Qri nhanh chóng gật đầu.

Nhìn thấy đảo nhỏ ngày càng gần, nhưng tâm tình Jiyeon vẫn không có chút chuyển biến tốt đẹp nào. Quay đầu nhìn Eunjung không biểu tình mang miếng che mắt, Jiyeon còn chưa biết làm thế nào để an ủi Ham đại nhân đang bị tổn thương kia.

Vừa rồi ở bến tàu nhìn thấy Hyomin xinh đẹp lộng lẫy và Qri quyến rũ, tim Jiyeon đập đến độ muốn nhảy ra ngoài. Không dám nhìn Eunjung bên cạnh là biểu tình gì, nhưng càng nhìn không thấy lại càng làm cho người ta lo lắng sợ hãi.

"Tôi chưa bao giờ biết hai người họ cũng tới." Eunjung rốt cuộc chịu mở miệng, vẫn mang theo ý cười, làm hai người đối diện nhìn qua một chút cũng không cảm thấy không khí kì quái.

Tuy rằng Eunjung vẫn cho Jiyeon mặt mũi, nhưng rất rõ ràng đang tức giận. Tâm tình vui mừng vừa rồi ở trên đường cũng không thấy bóng dáng, lúc sau lên thuyền vẫn là bộ dạng này.

"A......." Jiyeon thở dài đón gió biển, tóc bị thổi bay, lộ ra cái trán trụi lủi.

Hyomin thật sự không nhìn nổi cái bộ dáng mất mặt này, lấy tay kéo tóc Jiyeon lại: "Mình nói, Ham đại nhân nhà cậu có phải có tâm sự không?"

"Tâm tình tương đối tệ......"

"Cậu là đồ ngốc vô dụng, thật sự là chị em của mình sao?" Hyomin liếc mắt thấy Eunjung đứng dậy, liền kéo Jiyeon vào lòng.

"Này cậu làm gì vậy." Jiyeon giãy giụa.

"Ngoan ngoãn nghe lời mình đi ngu ngốc. Cậu có biết du lịch tốt đẹp nhất là gì không? Đối mặt trời cao biển rộng chẳng lẽ sẽ không có cảm giác đặc biệt nào sao? Cảm giác nhân sinh kéo dài chẳng lẽ không lấp đầy con tim của cậu sao?"

"Sinh mệnh kéo dài....... Nghe cậu nói quỷ, tốt nhất là Eunjung có năng lực này."

Hyomin chụp đầu Jiyeon, thiếu chút nữa làm Jiyeon rơi xuống nước.

"Làm gì vậy!" Jiyeon ôm đầu, "Đau!"

Hyomin liếc: "Đánh cái đứa không tiền đồ như cậu. Gì mà tốt nhất Eunjung có năng lực này? Vì sao cậu không nghĩ người có năng lực này là cậu? Cậu vẫn luôn đặt mình ở vị trí bị chèn ép nên vẫn không có cơ hội xoay người. Cậu muốn như vậy sao cậu muốn sao?"

Jiyeon nuốt nước miếng, tưởng tượng ra bộ dáng Eunjung ôn nhu, thiếu chút nữa Jiyeon phun ra hai chữ "Rất muốn", nhưng nếu nói ra đoán chừng thật sự bị đá xuống nước.

"Dĩ nhiên không, phải làm sao bây giờ?" Jiyeon hỏi câu vô nghĩa.

"Là nên bạo."

Trong lòng Jiyeon sét đánh trời mưa đồi núi chất đầy thi thể, đầu óc nổ ầm ầm, cậy mạnh cười nói: "Cậu, cậu làm sao biết mình không bạo........"

Hyomin phóng mắt tới đại dương mênh mông, vỗ vỗ bả vai Jiyeon bước đi,Jiyeon trong lòng mắng một tiếng: Dù như thế nào tôi cũng đã từng trải qua huy hoàng biết không! Làm gì phải dùng bộ dáng thương cảm bất đắc dĩ nhìn tôi như vậy?

Jiyeon xoay người thấy Eunjung nhìn mình, ánh nắng mặt trời phủ lên người Eunjung, quần áo màu trắng tỏa sáng, tóc dài màu đen được gió biển thổi phất phơ, che đi nửa khuôn mặt, nhưng đôi môi đỏ mọng được ánh sánh phụ trợ càng thêm động lòng người. Eunjung im lặng nhìn Jiyeon một hồi, sau đó rời đi.

Nhìn bóng dáng kia, đã lâu chưa động tâm như vậy, cả người Jiyeon run lên.

Đây là cảm giác lúc trước với tình đầu đó đồ hỗn đản!

Đảo nhỏ này mấy năm trước vẫn là hoang đảo vắng vẻ, bỗng nhiên một thương nhân đến đây, chọn nơi này xây biệt thự nghỉ mát. Phải nói là thương nhân đi đến đâu cũng nghĩ ra cách kiếm tiền sao? Thương nhân xây trên đảo một cái biệt thự nguy nga, lúc sau cảm thấy phong cảnh thơ mộng như vậy chỉ là vườn hoa nhà mình thật đáng tiếc, vì thế "Đi cửa sau" đầu tư phát triển du lịch ở đây.

Nhóm nam nữ thanh niên thành phố mệt mỏi tràn vào đảo, ngồi trong biệt thự mini xa hoa, vừa uống rượu vừa ngắm phong cảnh, bên cạnh là củi lửa vẫn còn cháy, đây là một chuyện thích thú cỡ nào.

Mỗi phòng hơn sáu trăm won, trong phòng còn có bể tắm nước nóng nhỏ, may mắn có thể đặt được phòng tắm có hướng nhìn ra biển. Cái gì gọi là phòng tắm nhìn ra biển? Chính là trước bồn tắm có cửa thủy tinh lớn, nằm ở bồn tắm có thể nhìn thấy nguồn gốc của mọi sự sống —— biển! Nằm ở bể nước nóng có thể nhìn thấy mặt trời lặn quả thật lãng mạn có thể viết thành tiểu thuyết. Nếu khách không sợ lạnh có thể mở cửa ra, để gió biển thổi từ từ vào phòng tắm, cùng biển rộng ôn nhu trải qua đêm tối mơ màng triền miên.

Hướng dẫn viên nho nhã giới thiệu rành mạch về khách sạn.

Eunjung đã sớm vào phòng, Qri đại khái biết Eunjung có chút ưu tư, cho nên cợt nhả đến gõ cửa phòng, hói muốn đi ra bờ biển đốt nướng không, có cho thuê dụng cụ nướng.

Jiyeon mở cửa để Qri tự nói với Eunjung, dù sao ngu ngốc kia vẫn không nói chuyện, cũng không biết hẹp hòi đến trình độ nào rồi.

"Đốt nướng? Được, mình đi." Kết quả Eunjung đồng ý.

"Hỗn đản này." Jiyeon nghe thấy Eunjung cười nói với Qri, hận không thể một cái cắn đứt cổ Eunjung.

Quả thật là cố ý chọc người phát hỏa!

Bốn phía đảo là biển, buổi tối có chút lạnh, Jiyeon lại mặc váy ngắn áo thun cổ rộng khoác thêm cái áo mỏng, bị thổi lạnh có chút muốn khóc, nhưng nhìn bóng dáng Eunjung cùng Qri đi phía trước, Jiyeon bỗng có cảm giác quật cường đến mức muốn tự ngược.

"Này, hai người đi trước chọn chỗ tốt đi." Kéo cánh tay Jiyeon Hyomin nói to.

"Vậy nhóm em đi đâu?" Qri mặc áo POLO xanh giản dị, mặt trời đã sớm tàn còn mang kính râm.

"Chúng tôi chậm rãi theo, cần chị để ý?" Ngoài miệng nói như thế, nhưng ngữ khí cũng là mang theo ý cười.

Jiyeon liếc bạn thân một cái: Đáng ghét, ở đây còn liếc mắt đưa tình đáng ghét chết.

Qri nhìn trời đêm thở dài, nắm bả vai Eunjung, Eunjung nghiêng mặt nhìn Qri một cái, thuận thế quay đầu trở lại.

Sắc trời đã tối, Jiyeon cũng không thấy rõ ánh mắt của Eunjung, nhưng cảm giác Eunjung đã mềm dịu trở lại. Thật sự là một chuyện vô cùng bé nhỏ không đáng nói, vì sao phải không vui? Jiyeon hiểu rõ lòng tự trọng của Eunjung rất cao, cố tình Jiyeon cũng như vậy thì làm sao xoay chuyển.

Thật sự phiền chết.....

Ông trời dường như cùng Jiyeon đối nghịch, đã rất phiền toái còn tặng thêm cho Jiyeon phiền toái khác.

Bốn người mới dọn dụng cụ nướng xong, còn chưa kịp phết gia vị, Hyun Soo không biết từ nơi nào chui ra.

"Ham Eunjung! Tôi đã nói chúng ta có duyên!" Hyun Soo so với Jiyeon còn không biết lạnh mặc quần đùi ha ha cười đi tới, Hyomin biểu tình nhìn thấy quỷ hỏi Qri: "Này ai?"

Qri trước kia gặp qua Hyun Soo, nhưng hoàn toàn không đem nam nhân này cùng với người trước kia là một cho nên cũng lắc đầu, dùng khủy tay huých tay Eunjung: "Cậu vừa tạo thêm tai họa à."

Eunjung không nói chuyện, ai cũng không nhìn, chuyên tâm phết gia vị lên chân gà của mình.

"Ham Eunjung, cô muốn tới đây một chút không, mẹ của tôi có việc muốn tôi nhắn cho cô." Thái độ của Hyun Soo ngạo mạn không ai thích, Jiyeon cười nhạo trong lòng nói anh tự đến đây tìm mất mặt, Eunjung làm sao có thể để ý đến hắn, kết quả thấy Eunjung rất để tâm hỏi han: "Mẹ anh nói gì?"

"Cô đến đây tôi mới nói cho cô biết!" Hyun Soo có lẽ sẽ không đùa giỡn ngu ngốc để tự rước họa.

Jiyeon trơ mắt nhìn Eunjung đem chân gà giao cho Qri, thật sự đi theo Hyun Soo. Hyun Soo tự mở du thuyền —— tuy rằng không biết có phải của hắn hay không, nhưng Eunjung theo hắn lên du thuyền là thật.

"Đây là diễn trò gì vậy!" Hyomin cũng không vui.

Qri suy tư một lúc, cuối cùng nhớ ra nam nhân quen thuộc này là ai.

"Phiền phức lớn!" Qri tổng kết ba chữ làm mặt mũi Jiyeon trắng bệch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro