chương 78

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chớp mắt một cái đã tới thâm xuân.

Thật ra không có từ "Thâm xuân", nhưng Jiyeon cảm thấy mùa xuân này, đang dẫn mọi người đi tới một cái vực sâu thẳm, nơi đó cất giấu các loại khó chịu của người độc thân. Tiếng kêu mèo sắp chết ở sân sau, trên tàu điện ngầm tình nhân rúc vào nhau, các đài truyền hình tùy tiện phát sóng cảnh nóng.....

Này! Các người bị sao vậy? Vì sao phải tập trung hỏa lực công kích, muốn người độc thân nhiễm siêu vikhuẩn sao?

Eunjung thật sự đã biến mất gần hai tháng, không một chút tin tức.

Jiyeon đi trên con đường quen thuộc, ngồi vào bàn làm việc quen thuộc từng chi tiết như lòng bàn tay, tổng giám đốc mới nhận chức cười với Jiyeon, Jiyeon vội vàng đứng dậy đáp lễ. Người đàn ông trung niên kia rất hòa ái vỗ vai Jiyeon: "Không cần khẩn trương như vậy, phản ứng mạnh như vậy làm gì? Tôi cũng không ăn thịt người."

Jiyeon nhìn thoáng qua vẻ mặt người đàn ông hung tợn này, ngay cả nôn cũng lười.

Trong lòng Jiyeon, có lẽ chỉ có Eunjung là "Tổng giám đốc" của mình.

Công ty một đà tụt dốc, mỗi ngày ông chủ đều không ngừng mở hội nghị lớn nhỏ. May mắn Jiyeon chỉ là một nhân viên nho nhỏ, không đến mức bị liên lụy. Đáng thương tân tổng giám đốc, nhận chức hơn nửa tháng, vẫn bị ông chủ răn dạy.

Không có năng lực thì cút cho tôi!

Jiyeon muốn đi đưa văn kiện, đến cửa phòng làm việc nghe tiếng ông chủ quát giận bên trong, Jiyeon thở dài trở về.

Từ sau khi Eunjung từ chức Oh Hong Jang thấy Jiyeon làm việc luôn sai sót, cho nên hắn phát huy chủ nghĩa nam tử hán, hoàn toàn không mang thù, ngược lại đặc biệt ôn nhu, mỗi ngày đều đặt trên bàn làm việc của Jiyeon một viên socola, cũng nói cho Jiyeon: Ăn nhiều đồ ngọt tâm tình sẽ tốt hơn.

Jiyeon đối với socola cùng với ôn nhu dặn dò một chút cũng không quan tâm. Socola và ôn nhu rất giống dành cho đối tượng kết giao, nhưng Jiyeon thật sự không có thói quen nhận sự quan tâm trực tiếp.

Đều là do Eunjung giả đứng đắn, luôn quanh co lòng vòng làm cho người ta bất ngờ. Người kia cho dù cẩn thận chiếu cố, cũng sẽ không thẳng thắn như vậy.

Eunjung luôn dùng một phương thức biểu đạt của riêng mình, dùng khuôn mặt không thích cười làm Jiyeon cười rất nhiều.

Vẫn rất nhớ Eunjung.

Jiyeon đem hết thảy tội lỗi đều đổ lên sự thay mùa đáng ghét, nhưng hiển nhiên đây là điều không thực tế.

Có đồng nghiệp nghỉ việc, có đồng nghiệp thăng chức. Có người bạn kết hôn, có người bạn ly hôn.... Bất kể có phải chuyện tốt hay không, những thay đổi này đều đang diễn ra, mỗi người đều không ngừng bước về phía trước trên con đường riêng của mình. Chỉ có Jiyeon bị kẹt trong vũng bùn xuân xanh, làm cách nào cũng không thoát ra được.

Hyomin bận rộn rốt cuộc cũng có thời gian rảnh để ý tới Jiyeon, đề nghị đi ra ngoài đi chơi giải sầu. Jiyeon lại nói không sao, không cần giải sầu gì.

"Lòng khuây khỏa, liền khuây khỏa." Đây là nguyên văn Jiyeon nói, Hyomin nghe mà sửng sốt.

Đối với bạn thân đột nhiên biến hình trở thành thanh niên văn nghệ Hyomin có vẻ không thích ứng, Hyomin sợ nhất gặp phải người tâm tình kém muốn chết không muốn sống.

Vì là bạn bè nên phải mù quáng quan tâm, nhưng nhiều lắm thì đồng cảm, nếu không thì còn như thế nào?

Con người quả nhiên chỉ có thể là một cá thể độc lập.

Hyomin chỉ có thể rút nhiều thời gian dành cho Jiyeon. Một hôm hai người bọn họ ở trên sô pha nhà Jiyeon xem TV, Jiyeon đột nhiên hỏi: "Hyomin, cậu nói mình có phải rất vô dụng không?"

"Cậu nói là phương diện nào?"

"..... Câu trả lời này làm mình bị tổn thương đó, chẳng lẽ không chỉ một phương diện sao?"

Hyomin cắn khô mực nói: " Jiyeon, mình cũng không sợ nói thật với cậu, cậu trong lòng mình vẫn đều là gỗ mục. Chờ một chút cậu đừng cắn mình, bởi vì là chị em tốt mình mới nói cho cậu biết sự thật. Cậu nói xem rốt cuộc cậu nỗ lực ở phương diện nào? Từ lúc là học sinh đã không thích học hành..... Tuy rằng mình cũng không thích, nhưng thế nào mỗi sáng sớm mình cũng mặt dày đi tìm Lee Na Eun để chép bài tập nha, còn cậu chỉ để tờ giấy cho mình, viết gì trên đó "Cho mình mượn bài tập hóa học vật lý toán anh văn chép một chút". Sau đó là tới công việc, không dễ dàng xin vào làm nhân viên chính thức của một công ty, chỉ vì một chút cảm giác ổn định liền không cầu tiến. Tiền lương của mình không chỉ gấp đôi cậu đâu, chị hai."

Nghe xong da đầu Jiyeon tê dại: "Cho nên, mình thật sự tệ hại như vậy sao?"

Hyomin thở dài, vỗ vỗ bả vai Jiyeon.

"Vậy tại sao Eunjung thích mình?"

"Chuyện này, cậu thật sự chỉ có thể đến hỏi cô ấy thôi."

Đến hỏi chị ấy. Đi.......

Sau đêm ngủ lại nhà Jiyeon Hyomin luôn bận rộn công việc, bận rộn.... Dây dưa với Qri, chờ đến khi Hyomin muốn hỏi Jiyeon tình hình gần đây, thì thế nào tìm cũng không thấy người.

Gọi đến điện thoại nhà, mẹ Park nghẹn ngào nói con cái lớn lên đúng là quản không được, không rên một tiếng bay ra nước ngoài không biết làm gì cũng không nói đi bao lâu, đứa nhỏ này từ nhỏ đến lớn không quyết đoán như vậy, mẹ Park tại sao lại cảm thấy con gái của mình lại không giống con gái của mình?Jiyeon trước giờ vẫn ngoan ngoãn, tại sao đột nhiên làm chuyện như vậy?

Lúc mẹ Park nói lời này, trước mắt Hyomin hiện lên cảnh tượng phi cơ đưa Jiyeon bay về hướng mặt trời đỏ xán lạn!

Tên kia, đúng là đi tìm Eunjung! Eunjung không trở lại, cậu ấy phải đi tìm đem cô ấy về. Đi đến đất nước xa lạ chưa từng đặt chân tới, bay vọt qua kinh đạo vĩ đạo, ngày đêm đảo lộn, xuyên qua Eunjung cũng muốn bắt người kia trở về, không thể để Eunjung nói không giữ lời.

Jiyeon thân yêu nhà mình, rốt cuộc thoát khỏi sức hút của trái đất, bắt đầu bay lượn sao?

"Dì, để cho Jiyeon đi đi."

"A?" Âm thanh rất lớn.

Hyomin cầm thật chặt di động đang nóng dần lên nói: "Nếu cậu ấy có dũng khí bay đi, nhất định có năng lực bay trở về. Không phải ai cũng làm được bước tiến này."

mẹ Park hỏi: " Hyomin, có phải con biết Jiyeon đi nơi nào? Nhanh nói cho dì đi!"

Hyomin cười nửa ngày nói: "Không nói cho dì."

Thời gian trôi rất nhanh, trái đất tràn ngập ấm áp im lặng cẩn thận di chuyển trong vũ trụ. Địa cầu màu xanh chứa bao nhiêu hi vọng về tương lai, cũng tràn ngập vô số mất mát cùng sầu khổ.

Nếu cảm thấy bản thân vĩ đại không ai bì nổi, hoặc là tự ti bất tài đến mức không thể tiếp tục sống, có thể ngẩng đầu nhìn ngắm sao trời. Nơi đó có vô số hành tinh, chúng nó vĩ đại bao nhiêu chúng ta vĩnh viễn không thể tưởng tượng nổi, chúng ta sinh mấy đời cũng không chạm tới được nó. Vũ trụ mênh mông vô biên vô hạn liên tục khuếch trương, sinh mạng con người đối với vũ trụ mà nói, chỉ là một cái búng tay, nhỏ bé đến mức không đáng nhắc tới.

Cho nên, phiền não của chúng ta, được coi là gì?

Tập hợp bao nhiêu điều trùng hợp và kì tích mới đem lại sự tồn tại của trái đất?

Cho nên không cần ưu sầu, không việc gì phải phiền não, nhìn đi, giống như Jiyeon, lấy hết tất cả dũng khí đi tìm Eunjung nhưng ngay cả một vết tích nhỏ cũng không tìm được, Jiyeon cũng không tìm cái chết.

Tuy rằng Jiyeon cũng có suy nghĩ tìm cái chết.

Xuống máy bay lao vào gục trong lòng Hyomin, khóc òa chảy nước mắt.

Hyomin trợn mắt —— không tiền đồ! Không nên trông cậy điều gì nơi cậu ta!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro